Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 89: Bỏ trốn



Phù Thiên Băng đôi mắt ghét bỏ nhìn hắn rồi chẳng nói chẳng rằng nắm tay Đoàn Ngạo Quân bỏ đi.

Nàng đi được hai bước thì bị Sở Giả Thần giữ chặt tay lại hỏi:"Ai làm nàng tức giận?"

"Chẳng ai cả." Ngưng đoạn Phù Thiên Băng lại nói:"Tính ta xưa nay tuỳ tiện, thích cười là cười, thích khóc đương nhiên không ai cản nổi." Giọng nàng nghèn nghẹn vì khóc. Nàng càng nói càng uất ức, càng nghĩ càng thêm phần tức giận. Nàng đưa tay gỡ tay hắn ra khỏi cánh tay nàng nhưng gỡ mãi vẫn không xong, bức quá Phù Thiên Băng liền cúi đầu cắn mạnh vào tay hắn. Máu bắt đầu chảy nhưng sao hắn không buông, hắn không đau sao:"Buông ta ra..hức hức.." Phù Thiên Băng lúc này đã không thể kìm chế mà rống to rồi khóc oà lên như con nít. Nhìn nàng bây giờ muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, muốn có bao nhiêu tội nghiệp liền có bấy nhiêu tội nghiệp.

Sở Giả Thần híp mắt nhìn nàng, rồi liếc mắt sang Đoàn Ngạo Quân mang ý hỏi. Đoàn Ngạo Quân đơn giản chỉ đáp lại hắn một ánh mắt cười cợt. Đàn ông, ai cũng như nhau cả thôi. Mồm miệng luôn nói chỉ yêu mình "nàng", nhưng "Nàng" nào biết sau lưng "Nàng" bọn họ đã nói câu đó với biết bao "Nàng" khác. Nực cười cho cái gọi là "Yêu" của bọn đàn ông!!

Nam Phong Hàn đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt này của Đoàn Ngạo Quân trong lòng nổi lên cơn sợ hãi khó tả. Ánh mắt này của nàng làm hắn nhớ đến khi đó..nàng đã bất cần như thế nào, nàng vô tâm lạnh lùng đến đáng sợ.

Trong lòng hắn lo sợ, hắn đứng như bị chôn chân ở đó nhìn mãi về phía nữ tử bạch y xinh đẹp kia, lòng càng thêm rối không biết phải làm sao để nàng tiếp tục bên hắn đây!!!

"Nàng nhất định không nói phải không?" Sở Giả Thần tâm tình rối rắm cứ nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Phù Thiên Băng. Tay trái hắn giữ chặt một tay Phù Thiên Băng, một tay kia hắn giơ lên bắt lấy cánh tay Đoàn Ngạo Quân tức giận nói:"Nếu hôm nay nàng không chịu nói thì Trẫm sẽ tra từng người một xung quanh nàng."

Đoàn Ngạo Quân bị Sở Giả Thần bất chợt nắm lấy tay làm nàng giật mình đôi mắt nàng mở to nhìn Sở Giả Thần, Phù Thiên Băng nhìn lại ra kiểu Sở Giả Thần đang làm tiền bối đau liền đẩy mạnh hắn ra hét lên:"Ngươi muốn làm cái gì! Có chuyện vui buồn gì thì đi mà tâm sự với ái phi của ngươi đi, gia đình ba người các người ôm ấp nhau mà kể cho nhau nghe. Tiền bối của ta đang mang long thai Nguyệt quốc đó, ngươi có giỏi thì làm tiền bối đau thêm lần nữa xem ta có để yên cho ngươi không?"

"Thiên Băng!"
"Ái Phi?"
"Đang mang long thai!!"
Phù Thiên Băng vừa nói xong thì lần lượt nghe Đoàn Ngạo Quân, Sở Giả Thần và Nam Phong Hàn ngạc nhiên nói.

Đoàn Ngạo Quân tâm trăm bề khổ sở nắm tay Phù Thiên Băng. Nàng đã cố gắng giấu nhẹm đi chuyện này rồi, sao Thiên Băng biết được. Bây giờ nàng làm sao trốn khỏi Nam Phong Hàn!

Nam Phong Hàn ngược lại tâm tình vui mừng khôn siết. Ái phi mang thai, như vậy nàng sẽ không còn chạy đi đâu được nữa, nàng sẽ mãi là của hắn.

"Ái phi nào?" Sở Giả Thần lên tiếng hỏi. Sao nghe thấy trong giọng điệu này nhiều khí lạnh như vậy!!

Phù Thiên Băng lườm lườm hắn một hồi lâu thì kéo tay dắt tay Đoàn Ngạo Quân đi. Nam Phong Hàn tâm vui sướng chưa kịp nói câu gì với Đoàn Ngạo Quân đã bị Phù Chiêu Nghi dắt tay nàng đi hắn liền đuổi theo đằng sau bỏ lại Sở Giả Thần đôi mắt đâm chiêu nhìn theo bóng bọn họ đi xa:"Người đâu."

"Bẩm hoàng thượng có nô tài." Lý Đức công công kính cẩn.

"Chuyện gì khiến Phù Chiêu Nghi ra nông nỗi này?" Sở Giả Thần uy nghiêm hỏi.

"Dạ bẩm..." Lý Đức ấp a ấp úng một hồi lại tiếp tục nói:"Sáng nay Phù Chiêu Nghi có đến chỗ Thiên Phi Nguyệt Quốc chơi, có cả Hạ Quý Phi cũng theo tới. Lúc sau thì Hạ Quý Phi vội vội vàng vàng đến Bình Chánh Cung của Bình Phi, sau đó Phù Chiêu Nghi cùng Thiên Phi cũng đi tới. Nghe nói Hạ Quý Phi có ý muốn hại Bình Phi nên Phù Chiêu Nghi đã ra tay cứu giúp."

"Tại sao lại muốn hãm hại Bình Phi?" Sở Giả Thần lại lạnh lùng hỏi.

Lý Đức ngập ngừng lại nói:"Là vì, vì Bình Phi đã mang thai gần bốn tháng.. Phù Chiêu Nghi tức giận chắc cũng vì thời gian này hoàng thượng đang ở cạnh nàng. Tính ra, Phù Chiêu Nghi cũng đã mang thai gần ba tháng..." Lý Đức vừa dứt lời đã đưa mắt nhìn lên Hoàng Thượng. Để ý xuông ống tay áo đã thấy máu đang nhỏ từng giọt xuống.

Lý Đức vội vàng lấy chiếc khăn tay của hắn ra toan lau đi băng bó vết thương cho Sở Giả Thần nhưng lại bị hắn hất đi. Nhưng nói cũng lạ, nếu là do máu Phù Chiêu Nghi cắn để lại thì nên ở cánh tay chứ sao lại có vết thương ở lòng bàn tay. Lý Đức cúi đầu nhìn kĩ hơn thì thấy móng tay Sở Giả Thần cũng có dính máu!!! Hoàng Thượng tức giận đến mức tự đâm móng tay vào bàn tay mình sao:"Truyền thái y, Hoàng Thượng tay người đang bị thương.. để nô tài băng bó lại cho người." Lý Đức càng lo lắng vao nhiêu thì Sở Giả Thần lại càng phũ phàng bấy nhiêu:"Không cần, lui ra. Từ nay nghiêm cấm Hạ Quý Phi đến Bình Chánh Cung và Chiêu Nghi Cung." Nói rồi Hắn rời đi.

Phù Thiên Băng, Phù Thiên Băng!!!!

____

Phù Uyển Cung

Nam nhân cao lớn mặc bộ long bào vàng tay chấp sau lưng điệu bộ bước đi coi vẻ khá mâu thuẫn, lúc hắn bước đi rất nhanh, có lúc lại ngập ngừng như thể không dám bước thêm bước nào.. cứ đi được dăm ba bước thì lại đứng lại nghĩ nghĩ điều gì. Sau cùng hắn cũng đứng được trước cửa phòng Phù Thiên Băng.

"Nô tài khấu kiến hoàng thượng." Từ trong phòng hai nô tì bước ra quỳ gối khấu kiến. Sở Giả Thần liếc mắt nhìn qua bọn họ rồi lại lướt nhìn xung quanh tìm kiếm một hồi mới nói:"Chủ tử của các ngươi đâu?"

Nghe xong câu này hai nữ tì mới quay đầu nhìn nhau rồi cúi rạp đầu xát đất nói:"Bẩm hoàng thượng, Phù Chiêu Nghi đã ra khỏi cung từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa quay về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện