Chỉ Cần Có Em
Chương 9
Hôm nay trường đại học tổ chức hội thảo cho toàn bộ sinh viên năm 2, vì điểm rèn luyện nên Lăng Tiếu Tiếu đã đăng ký cho cả mình và Hạ Yên. Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng dạo gần đây ngày nào Tiếu Tiếu cũng than vãn với cô rằng cô có sắc quên bạn, không quan tâm cô ấy như lúc trước, Hạ Yên cắn răng đồng ý tham dự. Nếu cô không đồng ý thì không biết lúc nào cô bạn Tiếu Tiếu này mới thôi kiểu hành động năn nỉ ỉ ôi bên tai cô nữa.
Nghe đồn là sẽ có một nhân vật vô cùng uy vũ xuất hiện, danh tính chưa được công bố nhưng mọi người đều tò mò tham gia rất đông. Khi Hạ Yên đến nơi thì hội trường đã chật kín, cô phải mất rất nhiều sức lực mới chen được đến chỗ Lăng Tiếu Tiếu đã giữ cho cô.
“May mà mình đến sớm, nếu không thì chắc là đứng cả buổi rồi”. Tiếu Tiếu vừa nhìn đoàn người xếp hàng dài ngoài kia vừa cảm thán.
Hạ Yên lại chẳng nói gì, hôm qua Đinh Nam dày vò cô một lúc lâu, gần 2 giờ sáng cô mới được ngủ, chưa kịp nghỉ ngơi thì trời đã sáng. Bây giờ hai mắt cô cứ nhíu lại, người ngồi đây nhưng hồn cứ mơ về chiếc giường êm ái ở nhà.
“Hồi nãy mình có thăm dò một đàn anh trong hội sinh viên, nghe nói nhân vật thần bí kia là một quan chức cấp cao của thành phố, đích thân đến tận đây để truyền lửa học tập cho sinh viên. Trường chúng ta thật là vinh hạnh quá mà”.
“Ờ”. Đáp lại sự nhiệt tình của cô bạn bên cạnh, Hạ Yên vẫn mơ mơ màng màng.
Lăng Tiếu Tiếu bĩu môi khinh bỉ Hạ Yên, đúng là không biết trân trọng cơ hội gì cả, mấy khi được tận mắt nhìn thấy người nổi tiếng chứ, thế mà con bé kia cứ làm như chả quan tâm thế này.
Hạ Yên chán nản lôi điện thoại ra chơi game, miệng vẫn không quên làu bàu với Tiếu Tiếu.
“Người ta là quan chức cao cấp, cho dù có đến đây diễn thuyết thì cậu cũng có làm gì được người ta không, làm gì mà phải háo hức như thế chứ”.
Tiếu Tiếu nghe như vậy không phục đáp lại:
“Mình thì không làm gì được, nhưng còn cậu thì sao chứ. Người đẹp nổi tiếng toàn trường như cậu nhất định phải tận dụng cơ hội này quyến rũ ông ta, sau này vận mệnh tương lai của tớ nhờ hết vào cậu đấy”.
Lúc này thì Hạ Yên đã chán đến mức chẳng thèm đôi co với bạn mình làm gì nữa, cứ để con bé kia sống trong ảo tưởng hết ngày hôm nay đi.
Cả hội trường nháo nhào như ong vỡ tổ, mặc dù MC cố gắng giữ trật tự nhưng người tham dự quá đông, giọng cậu ta như lạc đi trong biển nước. Cũng may lúc cậu ta sắp bất lực trước hoàn cảnh thì thầy hiệu trưởng xuất hiện, dáng vẻ vô cùng kính cẩn mời người diễn thuyết hôm nay lên trên khán đài.
Người đẹp đi đến đâu cũng được chú ý, trai đẹp thì lại càng được ưu ái hơn. Tất cả sinh viên đều tự giác im lặng, cả hội trường không một tiếng động khiến người nãy giờ chơi điện thoại đến nhàm chán như Hạ Yên cũng phải ngẩng đầu lên nhìn nhân vật mới xuất hiện là ai.
Đôi mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh cô chẳng quan tâm đến nhân vật kia nữa, hai bàn tay cô lướt nhanh trên phím điện thoại, tiếp tục mải mê nhắn tin với Đinh Nam của cô.
Lam Hàm, thị trưởng trẻ nhất, đẹp trai nhất, phong độ nhất của thành phố C xuất hiện quả thực gây hiệu quả kinh người. Thông thường những nhân vật cấp cao như anh ta chẳng mấy khi xuất hiện ở những nơi thế này, không hiểu sao hôm nay lại tự mình tham gia loại hoạt động nhàm chán trong trường đại học của thành phố C.
Lam Hàm nói chuyện rất thu hút, đề tài mới mẻ, dẫn chứng thuyết phục, cộng thêm việc chính bản thân anh ta cũng là một tấm gương để toàn bộ sinh viên đại học C noi theo, kết hợp với phong thái đĩnh đạc rèn luyện đã nhiều năm nên dễ dàng thu phục người nghe, trái tim của toàn bộ nữ sinh ngồi phía dưới kia chỉ sợ đã đập loạn nhịp từ khi anh ta mới xuất hiện rồi.
Buổi nói chuyện kéo dài 1 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc trong sự tiếc nuối của toàn bộ người tham dự. Lam Hàm lịch sự cúi chào mọi người, hoàn toàn không hề có thái độ xa cách như phần lớn quan chức cấp cao khác. Hành động đơn giản này khiến hình tượng của anh ta bỗng chốc đẹp hơn rất nhiều trong mắt sinh viên đại học C.
Thầy hiệu trưởng lại một lần nữa đích thân dẫn đường cho anh ta rời khỏi đây. Sinh viên lúc này đã chen lấn hết lên trên để được tận mắt nhìn thấy vị thị trưởng tuổi trẻ tài cao của thành phố, khung cảnh bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đúng là người thân chinh qua nhiều chuyện, Lam Hàm mặt không đổi sắc, tươi cười hòa ái đáp lại sự nhiệt tình của sinh viên, nhưng hai chân anh ta không hề dừng bước, một đường đi thẳng ra bên ngoài.
Thư ký thấy Lam Hàm đi ra vội vã mở cửa xe. Anh ta cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí, bỏ mặc hiệu trưởng vẫn nhiệt tình khúm núm bên cạnh từ nãy đến giờ.
Hạ Yên ngồi chờ cho sinh viên ra về gần hết mới từ từ rời khỏi chỗ ngồi, cô chán ghét cảnh chen chúc đông đúc như thế này.
Lăng Tiếu Tiếu vẫn đang đắm chìm trong dư vị của thị trưởng đẹp trai lúc nãy, không còn xác định được phương hướng nữa, phó mặc cho Hạ Yên dẫn cô ra ngoài.
“Tỉnh, tỉnh lại đi“.
Hạ Yên vỗ vỗ vài cái lên đầu Lăng Tiếu Tiếu để gọi hồn.
“Yên Yên yêu dấu, cậu có thấy anh ta đẹp trai quá đáng không“.
Hạ Yên khinh bỉ loại câu hỏi này, Lăng Tiếu Tiếu bây giờ đã bị bắt mất hồn, cô có khuyên bảo cũng không được bèn trực tiếp đưa cái túi trong tay cho Tiếu Tiếu.
“Cái gì vậy“. Tiếu Tiếu không hiểu hỏi.
“Bánh ngọt của Lan Phường, mình sợ mập nên cậu ăn giùm mình đi“.
Nghe vậy hai mắt Lăng Tiếu Tiếu lập tức phát sáng, ôm chặt túi bánh vào trong ngực mình.
“Mình biết là cậu quan tâm mình nhất mà“.
Hạ Yên cũng bật cười vì phản ứng quá khích của Tiếu Tiếu. Bánh ngọt này là sản phẩm mới của Lan Phường, còn chưa đưa ra thị trường, Đinh Nam mang về cho cô ăn thử, nhưng Hạ Yên sợ mập nên nén đau đưa cho Tiếu Tiếu, dù sao bạn của cô cũng mũm mĩm bao lâu nay rồi, hiện tại vẫn chưa có ý định giảm cân.
Nghe đồn là sẽ có một nhân vật vô cùng uy vũ xuất hiện, danh tính chưa được công bố nhưng mọi người đều tò mò tham gia rất đông. Khi Hạ Yên đến nơi thì hội trường đã chật kín, cô phải mất rất nhiều sức lực mới chen được đến chỗ Lăng Tiếu Tiếu đã giữ cho cô.
“May mà mình đến sớm, nếu không thì chắc là đứng cả buổi rồi”. Tiếu Tiếu vừa nhìn đoàn người xếp hàng dài ngoài kia vừa cảm thán.
Hạ Yên lại chẳng nói gì, hôm qua Đinh Nam dày vò cô một lúc lâu, gần 2 giờ sáng cô mới được ngủ, chưa kịp nghỉ ngơi thì trời đã sáng. Bây giờ hai mắt cô cứ nhíu lại, người ngồi đây nhưng hồn cứ mơ về chiếc giường êm ái ở nhà.
“Hồi nãy mình có thăm dò một đàn anh trong hội sinh viên, nghe nói nhân vật thần bí kia là một quan chức cấp cao của thành phố, đích thân đến tận đây để truyền lửa học tập cho sinh viên. Trường chúng ta thật là vinh hạnh quá mà”.
“Ờ”. Đáp lại sự nhiệt tình của cô bạn bên cạnh, Hạ Yên vẫn mơ mơ màng màng.
Lăng Tiếu Tiếu bĩu môi khinh bỉ Hạ Yên, đúng là không biết trân trọng cơ hội gì cả, mấy khi được tận mắt nhìn thấy người nổi tiếng chứ, thế mà con bé kia cứ làm như chả quan tâm thế này.
Hạ Yên chán nản lôi điện thoại ra chơi game, miệng vẫn không quên làu bàu với Tiếu Tiếu.
“Người ta là quan chức cao cấp, cho dù có đến đây diễn thuyết thì cậu cũng có làm gì được người ta không, làm gì mà phải háo hức như thế chứ”.
Tiếu Tiếu nghe như vậy không phục đáp lại:
“Mình thì không làm gì được, nhưng còn cậu thì sao chứ. Người đẹp nổi tiếng toàn trường như cậu nhất định phải tận dụng cơ hội này quyến rũ ông ta, sau này vận mệnh tương lai của tớ nhờ hết vào cậu đấy”.
Lúc này thì Hạ Yên đã chán đến mức chẳng thèm đôi co với bạn mình làm gì nữa, cứ để con bé kia sống trong ảo tưởng hết ngày hôm nay đi.
Cả hội trường nháo nhào như ong vỡ tổ, mặc dù MC cố gắng giữ trật tự nhưng người tham dự quá đông, giọng cậu ta như lạc đi trong biển nước. Cũng may lúc cậu ta sắp bất lực trước hoàn cảnh thì thầy hiệu trưởng xuất hiện, dáng vẻ vô cùng kính cẩn mời người diễn thuyết hôm nay lên trên khán đài.
Người đẹp đi đến đâu cũng được chú ý, trai đẹp thì lại càng được ưu ái hơn. Tất cả sinh viên đều tự giác im lặng, cả hội trường không một tiếng động khiến người nãy giờ chơi điện thoại đến nhàm chán như Hạ Yên cũng phải ngẩng đầu lên nhìn nhân vật mới xuất hiện là ai.
Đôi mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh cô chẳng quan tâm đến nhân vật kia nữa, hai bàn tay cô lướt nhanh trên phím điện thoại, tiếp tục mải mê nhắn tin với Đinh Nam của cô.
Lam Hàm, thị trưởng trẻ nhất, đẹp trai nhất, phong độ nhất của thành phố C xuất hiện quả thực gây hiệu quả kinh người. Thông thường những nhân vật cấp cao như anh ta chẳng mấy khi xuất hiện ở những nơi thế này, không hiểu sao hôm nay lại tự mình tham gia loại hoạt động nhàm chán trong trường đại học của thành phố C.
Lam Hàm nói chuyện rất thu hút, đề tài mới mẻ, dẫn chứng thuyết phục, cộng thêm việc chính bản thân anh ta cũng là một tấm gương để toàn bộ sinh viên đại học C noi theo, kết hợp với phong thái đĩnh đạc rèn luyện đã nhiều năm nên dễ dàng thu phục người nghe, trái tim của toàn bộ nữ sinh ngồi phía dưới kia chỉ sợ đã đập loạn nhịp từ khi anh ta mới xuất hiện rồi.
Buổi nói chuyện kéo dài 1 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc trong sự tiếc nuối của toàn bộ người tham dự. Lam Hàm lịch sự cúi chào mọi người, hoàn toàn không hề có thái độ xa cách như phần lớn quan chức cấp cao khác. Hành động đơn giản này khiến hình tượng của anh ta bỗng chốc đẹp hơn rất nhiều trong mắt sinh viên đại học C.
Thầy hiệu trưởng lại một lần nữa đích thân dẫn đường cho anh ta rời khỏi đây. Sinh viên lúc này đã chen lấn hết lên trên để được tận mắt nhìn thấy vị thị trưởng tuổi trẻ tài cao của thành phố, khung cảnh bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đúng là người thân chinh qua nhiều chuyện, Lam Hàm mặt không đổi sắc, tươi cười hòa ái đáp lại sự nhiệt tình của sinh viên, nhưng hai chân anh ta không hề dừng bước, một đường đi thẳng ra bên ngoài.
Thư ký thấy Lam Hàm đi ra vội vã mở cửa xe. Anh ta cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí, bỏ mặc hiệu trưởng vẫn nhiệt tình khúm núm bên cạnh từ nãy đến giờ.
Hạ Yên ngồi chờ cho sinh viên ra về gần hết mới từ từ rời khỏi chỗ ngồi, cô chán ghét cảnh chen chúc đông đúc như thế này.
Lăng Tiếu Tiếu vẫn đang đắm chìm trong dư vị của thị trưởng đẹp trai lúc nãy, không còn xác định được phương hướng nữa, phó mặc cho Hạ Yên dẫn cô ra ngoài.
“Tỉnh, tỉnh lại đi“.
Hạ Yên vỗ vỗ vài cái lên đầu Lăng Tiếu Tiếu để gọi hồn.
“Yên Yên yêu dấu, cậu có thấy anh ta đẹp trai quá đáng không“.
Hạ Yên khinh bỉ loại câu hỏi này, Lăng Tiếu Tiếu bây giờ đã bị bắt mất hồn, cô có khuyên bảo cũng không được bèn trực tiếp đưa cái túi trong tay cho Tiếu Tiếu.
“Cái gì vậy“. Tiếu Tiếu không hiểu hỏi.
“Bánh ngọt của Lan Phường, mình sợ mập nên cậu ăn giùm mình đi“.
Nghe vậy hai mắt Lăng Tiếu Tiếu lập tức phát sáng, ôm chặt túi bánh vào trong ngực mình.
“Mình biết là cậu quan tâm mình nhất mà“.
Hạ Yên cũng bật cười vì phản ứng quá khích của Tiếu Tiếu. Bánh ngọt này là sản phẩm mới của Lan Phường, còn chưa đưa ra thị trường, Đinh Nam mang về cho cô ăn thử, nhưng Hạ Yên sợ mập nên nén đau đưa cho Tiếu Tiếu, dù sao bạn của cô cũng mũm mĩm bao lâu nay rồi, hiện tại vẫn chưa có ý định giảm cân.
Bình luận truyện