Chương 7
Mười hai rưỡi, Hổ Phách xuống tầng ăn cơm.
Khách sạn không phục vụ đồ ăn cho khách nên bình thường bữa ăn của mấy người các cô đều do Tiểu Mễ phụ trách một ngày ba bữa. Hổ Phách cũng không kén ăn. Trước kia chỉ có chị em họ thì Tiểu Mễ làm ba món, hiện tại có thêm Lục Huyền đến nên Tiểu Mễ làm bốn món mặn một món canh. Hổ Phách vốn lo là sẽ không đủ, một người con trai cao hơn mét tám hẳn là phải ăn rất nhiều, nhưng sự thật Lục Huyền lại ăn ít hơn cả hai người!
Tiểu Mễ hỏi: "Có phải tôi nấu ăn không ngon không?"
Lục Huyền cười cười: "Rất ngon."
Tiểu Mễ lại hỏi: "Có phải là anh ăn uống không tốt không?"
"Không phải, tôi mỗi bữa chỉ ăn no bảy phần, có lúc còn khai tịch."
Đàn ông trẻ tuổi chú ý sức khỏe như vậy cũng không có mấy người.
Hổ Phách hỏi đùa: "Cậu tu tiên à?"
Lục Huyền nghiêm nghị: "Cho dù không tu tiên, chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe, sống đến một trăm hai mươi tuổi cũng không thành vấn đề."
"Thật đúng là một chí hướng cao xa con nhà giàu nhỉ."
Tiểu Mễ hưng phấn nói: "Lục Huyền biết xem chỉ tay, coi mạng cho em chính xác lắm, bà chủ chị thử một chút xem sao?"
"Được." Hổ Phách đối với mấy chuyện xem tướng coi bói cho tới bây giờ vẫn không tin, chẳng qua là không muốn làm hai người kia mất hứng cho nên rất sảng khoái xòe bàn tay ra.
Lục Huyền cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay cô. Từ góc độ của Hổ Phách, vừa vặn nhìn thấy hai hàng lông mi vừa rậm vừa dài của cậu ta, sống mũi cao. Không thể phủ nhận, tướng mạo rất là khôi ngô, hơn nữa lại còn rất sạch sẽ. Trong lòng cô bất tri bất giác so sánh cậu ta với Cố Tuần. Cố Tuần tuy đẹp trai nhưng lại có chút xa cách như băng như tuyết không dễ đến gần. Còn trên người Lục Huyền lại có một loại hơi thở kì quái hấp dẫn người ta đến gần, nhất là đôi mắt sau tròng kính kia càng làm cho người ta không kiềm chế được mà bị hấp dẫn.
Lục Huyền ngẩng đầu lên, nói: "Tay trái tay phải của cô rất linh hoạt, tay trái cũng biết viết chữ."
Hổ Phách vốn là đang nghĩ cậu sẽ nói về sinh mạng hay sự nghiệp gì đó, nghe thấy cái này ngược lại cô thật sự có chút kinh ngạc, chẳng qua chuyện cô viết chữ tay trái Tiểu Mễ cũng biết, có thể là cậu ta nghe được từ Tiểu Mễ, cho nên cô mỉm cười, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Cô trước kia làm việc ở đài truyền hình."
Hổ Phách trong lòng cả kinh, chuyện này Tiểu Mễ không biết, cô nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Còn có thể nhìn ra cái gì nữa?"
Lục Huyền chỉ vào cổ cô, "Mặt dây chuyền cô đeo trên cổ là hổ phách, đã đeo nhiều năm, là quà tặng của ba cô."
Kinh ngạc trong lòng Hổ Phách nháy mắt tăng lên một ngàn lần. Chính xác, từ nhỏ cô đã đeo sợi dây chuyền này, là cha Hổ Minh đặc biệt dặn cô không được tặng ai, cũng không được làm mất. Chuyện này, trừ nhà dì cô ra cũng chỉ có Cố Tuần biết.
Lục Huyền nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, hỏi: "Chính xác chứ?"
Hổ Phách vốn là hoàn toàn không tin, giờ phút này vẫn như cũ không tin, nhưng cũng không khỏi không gật đầu: "Rất chính xác."
Tiểu Mễ nói: "Chị xem, đúng là thần mà. Anh ấy coi cho em cũng vô cùng chính xác."
Hổ Phách nghiêng đầu cười cười: "Vậy cậu ấy có biết người em thích là ai không?"
Mặt Tiểu Mễ hơi đỏ.
Hổ Phách tò mò hỏi Lục Huyền: "Cậu làm sao mà biết được vậy?"
Lục Huyền nghiêm nghị: "Bí mật trong nghề, không thể tiết lộ."
Hổ Phách chống cằm hỏi: "Đối với bà chủ cũng không thể tiết lộ sao?"
Lục Huyền lắc đầu: "Không thể, tôi là một người có nguyên tắc."
Hổ Phách: "..."
Lục Huyền đứng dậy nói: "Tôi phải đi làm việc, phòng 204 khách mới vừa rời khỏi. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi cô có thể làm cho căn phòng giống như là sóng thần sau bãi cát, thật là làm cho người ta cảm thấy kính nể."
Hổ Phách đưa mắt nhìn Lục Huyền bước lên lầu, nhỏ giọng hỏi Tiểu Mễ: "Cậu ta coi cho em cũng chính xác như vậy à?"
"Đúng vậy, thân người cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, bao gồm cả nhóm máu cũng có thể biết được, đúng là thần tiên sống." Tiểu Mễ mặt đầy sùng bái và ái mộ.
Hổ Phách trầm ngâm sờ cằm, chiều cao cân nặng liếc mắt cũng có thể đoán được, nhưng nhóm máu thì đoán làm sao. Cậu ta làm thế nào mà biết được chứ?
Lòng hiếu kỳ nổi lên mà bị cưỡng bách cũng rất nguy hiểm. Cô ngồi trên xích đu trong sân trầm tư nửa ngày mà vẫn chưa nghĩ ra nên liền đứng dậy đi lên lầu.
Hai lầu tổng cộng có sáu phòng, trong đó có ba phòng còn trống, vị khách phòng 204 trả phòng lúc mười một giờ, lúc này cửa phòng đang mở, hẳn là Lục Huyền đang dọn dẹp. Hổ Phách tò mò đi qua nhìn một chút. Lục Huyền xoay lưng về phía cô, đeo một cái găng tay, đang thay ga trải giường.
Khiến người kinh ngạc chính là, cậu ta cùng lắm là lên lầu sớm hơn cô mười lăm phút, nhưng trong phòng giống như là đã dọn dẹp xong. Người này tuy rằng thần thông nhưng thái độ làm việc thật là làm cho người ta thấy thích thú.
Hổ Phách lên lầu ba, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu làm việc, lúc phiên dịch tài liệu tâm thần có chút bất định, luôn nghĩ đến chuyện Cố Tuần đi xem mắt, buổi trưa chắc chắn anh không có thời gian, tất nhiên sẽ là tối hôm nay. Cô gái mà anh đi coi mắt không biết như thế nào nhỉ, có thể thành công hay không?
Bận bịu đến chạng vạng tối, cô cảm thấy có chút đói bụng, đúng lúc ngửi thấy mùi thơm của bỏng ngô dưới lầu. Đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Mễ đang ăn bỏng ngô. Đây chính là món ăn vặt yêu thích của cô khi xem phim Hàn.
Hổ Phách cười tủm tỉm chọt chọt cánh tay Tiểu Mễ: "Cho chị ăn với."
Tiểu Mễ được cưng chiều mà lo sợ, liền vội vàng chia sẻ bỏng ngô với bà chủ.
Hổ Phách vừa ăn bỏng ngô, vừa mở phần mềm chứng khoán xem giá cả thị trường một chút, trực giác của Phó Chiếu thật là lợi hại, quả nhiên giá cả đã thay đổi, hơn nữa còn thay đổi vô cùng lớn, cổ phiếu cô đã bán đi đã rớt xuống 7%, may mà buổi sáng nhanh chân bán đi, nếu không thua mất một cái bánh xe cô cũng rất đau lòng.
Lúc này, Lục Huyền ôm một đống bao gối sạch từ trên lầu đi xuống. Hổ Phách vừa nhìn thấy cậu ta, lòng hiếu kỳ lúc chiều lập tức nổi lên, cô ngoắc ngoắc tay, "Lục Huyền, tiếp tục xem tay cho tôi."
Bàn về vô thần, cô là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin những chuyện lung tung. Cũng bởi vì không tin cho nên cô muốn chứng minh là cậu ta xem không chính xác, đặc biệt là cô muốn biết cậu ta rốt cuộc làm thế nào mà biết được. Trừ phi là cậu ta điều tra cô, chẳng qua là, một người bình thường như cô thì có gì mà điều tra, hơn nữa cậu ta với cô không quen biết, dùng ngôn ngữ nghề nghiệp mà nói thì hoàn toàn không có giá trị nào.
Hổ Phách xòe bàn tay ra chờ.
Nhưng Lục Huyền mỉm cười lắc đầu một cái: "Xin lỗi, lần đầu miễn phí, lần thứ hai thu phí."
Bà chủ mà còn thu phí? Xem ra thật đúng là biết tính toán. Hổ Phách liền hỏi bao nhiêu tiền?
Lục Huyền đưa một ngón tay.
Hổ Phách hỏi đùa: "Một đồng?"
"Một trăm."
"Đắt quá!"
Lục Huyền nghiêm nghị: "Không đắt, bởi vì chính xác nên không thể giảm giá." Ánh mắt phía sau mắt kính rất sáng, cũng rất nghiêm túc.
Sự tò mò của Hổ Phách thật sự muốn nổ tung, liền khều khều Tiểu Mễ, "Cho chị mượn một trăm đồng, chị đi xuống lầu không có mang theo tiền, lát nữa sẽ trả lại cho em."
Tiểu Mễ còn tưởng rằng Lục Huyền muốn thu tiền của bà chủ chỉ là đùa, không nghĩ đến lúc đưa một trăm đồng, cậu ta thật sự nhận lấy! Còn rất nhanh bỏ vào túi! Sau đó mới nghiêm túc xem tay cho Hổ Phách.
"Trước kia cô sống ở thành phố T, mười bốn tuổi mới chuyển tới thành phố S."
Hổ Phách trừng hai mắt, cảm thấy khó tin, chỉ tay một người như thế nào mà có thể bộc lộ được nhiều chuyện như vậy.
Cái này không thể nào.
Dù sao bất kể là cô có tin hay không nhưngTiểu Mễ thì rất tin, ánh mắt nhìn Mục Huyền trừ hết lòng cảm mến ra, còn có nồng nặc kính nể, kính nể, kính nể...
Hổ Phách nhìn Lục Huyền từ trên xuống dưới: "Nếu như tôi treo ngoài cửa khách sạn một tấm bảng, ghi bên trong có một thầy bói đẹp trai, khách trọ có thể sẽ lập tức đông hơn hay không?"
Lục Huyền đẩy đẩy mắt kính: "Tôi cảm thấy là có thể."
Hổ Phách vừa thu nụ cười lại lập tức từ thiếu nữ xinh đẹp biến thành Tôn nhị nương, hung dữ nói: "Có thể cái đầu cậu! Tôi không tin! Nói mau, rốt cuộc cậu làm sao mà biết được!"
Lục Huyền đưa bàn tay ra: "Một trăm đồng, tiết lộ."
Lừa gạt! Hổ Phách thật là muốn đánh cậu ta, nhưng thật sự không ngăn được cám dỗ muốn biết sự thật, lại mượn Tiểu Mễ thêm một trăm đồng. Không hổ là nhà làm ăn, thật là nhân cơ hội tốt để kiếm tiền.
Hổ Phách trơ mắt nhìn hai trăm đồng đi vào túi của Lục Huyền.
Lục Huyền lắc đầu một cái, "Chỉ trong chốc lát đã kiếm được hai trăm đồng, làm người trái đất kiếm tiền thật tốt." Cậu ta tự nói mình là người ngoài hành tinh, Hổ Phách thật muốn đánh cậu ta, "Nói mau."
Lục Huyền nâng mắt kính, "Thật ra thì tất cả đơn giản giống như là một cộng một vậy."
Nói cô chỉ số thông minh thấp? Hổ Phách hít một hơi, nhân viên như vậy chỉ có bà chủ có tấm lòng bao la như cô mới nhịn được thôi.
"Tôi là thấy từ weibo của khách sạn đăng thông báo tuyển dụng, lúc đó tùy ý bấm vào xem, chỉ thấy có mười sáu người vào xem tài khoản weibo của khách sạn. Trong đó người thứ nhất chính là MC của chương trình "Trên đầu lưỡi thành phố S" Hứa Nhẫm Nhiễm, người thứ hai là chủ blog có tên là Đại vương."
Lục Huyền mỉm cười nhìn Hổ Phách.
Hổ Phách lập tức hiểu ra, đó chính là tài khoản weibo cá nhân của cô.
Tiểu Mễ mơ mơ màng màng hỏi: "Là ý gì?"
Hổ Phách sờ sờ đầu cô: "Trẻ con không nên hỏi nhiều. Chị đi lên lầu lấy tiền trả cho em."
Bị nhân viên của mình lừa mất hai trăm đồng, mặt mũi của bà chủ như cô để ở đâu chứ!
Hừ hừ, thật là quá nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà.
Hổ Phách cầm hai trăm đồng xuống tầng trả cho Tiểu Mễ, nhìn nhìn thấy Lục Huyền không có ở đây, nói: "Tiểu Mễ, em còn nhỏ, không nên bị mê hoặc bởi sắc đẹp, hãy tìm một người bạn trai thích hợp đáng tin cậy, loại đàn ông thần thông trưởng thành giống như một đóa hoa đó chúng ta không cần phải hái, đứng từ xa ngắm là được rồi."
Tiểu Mễ gật đầu liên tục nhưng trong lòng không đồng ý, đàn ông đẹp tại sao phải đứng từ xa ngắm chứ, để trong phòng của mình ngắm mới an tâm, nếu không liền sẽ bị người khác hái đi mất.
Hổ Phách tận tình dặn dò xong liền đi tưới hoa cỏ trong sân. Bên tường trồng rất nhiều hoa hồng, khoe màu đua sắc nở nhìn rất đẹp, đến gần có thể ngửi thấy mùi thơm sâu kín. Hổ Phách cầm bình nước, quỷ thần xui khiến lại nghĩ tới Cố Tuần. Bây giờ ước chừng anh đã tan việc, một lát nữa sẽ đi xem mắt cô gái khác. Một đóa hoa tươi sẽ bị người khác hái đi... Trong lòng cô cảm thấy bế tắc, tưới hoa cũng không nổi nữa.
Cô ngồi trên xích đu trong sân, cầm điện thoại di dộng theo bản năng tìm tài khoản weibo Seek. Thật đáng tiếc, anh không có gì đổi mới, bất quá bên dưới dòng trạng thái đi xem mắt kia có người nhắn lại, nhìn tên thì chính là Cố Hiểu Quân.
Tiểu Quân tử: Ở đâu vậy?
Seek: Phù Dung Các.
Tiểu Quân tử: Chúc anh thành công!
...
Phù Dung Các! Đó không phải là tiệm cơm trân châu bên hồ sao, từ khách sạn đi tới đó cũng chỉ mất mười phút.
Cô trong nháy mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong lòng nổ đùng đùng giống như là bị nhét vào mấy viên kẹo nổ.
"Buổi tối tôi có thể không ăn cơm ở khách sạn được không?" Lục Huyền không biết đi đến bên cạnh cô từ khi nào.
Hổ Phách lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Dĩ nhiên là có thể."
Lục Huyền đẩy đẩy kính, hình như nhớ ra cái gì đó, nói: "Hai trăm đồng cũng có thể ăn một bữa ngon chứ?"
Hổ Phách: "..."
Bạn trai cũ đi xem mắt trên địa bàn của cô, nhân viên thì lấy tiền của cô đi ra ngoài ăn, thật là làm cho lòng người bế tắc.
Hổ Phách đứng lên phủi mông một cái: "Hai trăm đồng này là của tôi, cậu phải đưa tôi đi cùng."
Lục Huyền dường như không mấy tình nguyện, nghiêm nghị nói: "Hai người ăn hai trăm đồng không đủ đâu."
"Vậy cậu ăn ít một chút là được." Hổ Phách thản nhiên mỉm cười: "Gần đây có một tiệm cơm rất ngon, tên là Phù Dung Các."
Hết chương 7
Bình luận truyện