Chương 35: Tạm thời thoát hiểm
Đường Vũ đang đặt tay lên màn hình thao tác đột nhiên cứng lại, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại một ngày nào đó vào mấy tháng trước, Carlos cầm một bức thư hưng phấn bừng bừng đánh cược với mình đó là thư tình…
“Người nên lúng túng là tôi thì phải.” Lâm Thu thấy Đường Vũ không dám nhìn mình, buồn bực muốn thổ huyết, “Bày tỏ với cậu, vậy mà ngay cả một câu trả lời cũng không có.”
Đường Vũ dừng chuyện đang hứng thú trong tay, quay sang nhìn Lâm Thu, trịnh trọng xin lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi muốn…” Muốn cự tuyệt, nhưng một đống chuyện hỗn loạn sau đó khiến cậu quên mất.
Huống chi hai người còn chưa từng gặp mặt nhau, sao có thể bày tỏ với mình, Đường Vũ căn bản không tin chuyện đó, cho nên ngay cả tên người đó cậu cũng không nhớ.
“Đừng giải thích với tôi.” Lâm Thu vuốt chùm tóc bị thổi trước ngực, có thể nhìn ra cũng không tự nhiên lắm, “Lúc đó chỉ là đánh cược thua mà thôi.”
Cô và mấy bạn học giỏi đánh cược một lần chỉ huy chiến đấu mô phỏng, điểm của ai thấp nhất thì người đó phải tìm một người để bày tỏ, kết quả lần đó cô thua thảm, đúng lúc trên đường đến sân huấn luyện nghe có người nhắc đến hai chữ “Đường Vũ”, liền quyết định, chính là cậu.
Tuy ôm suy nghĩ nếu cậu dám đồng ý thì sẽ cho cậu nhìn thấy chút lợi hại, nhưng đợi hoài đợi mãi thư bày tỏ của cô vẫn như đá chìm đáy biển, khiến cô phẫn hận không thôi.
Cũng vì thế, cô bắt đầu chú ý đến tên Đường Vũ này, nghe được một vài chuyện của cậu.
Phát hiện cậu không tồi tệ như lời đồn.
Bắt đầu là khi tất cả mọi người trên tàu vũ trụ Người Lữ Hành bị bắt, người này lại vẫn an toàn, trốn được mấy ngày. Mà trong lần ngoài ý muốn này, Đường Vũ cũng biểu hiện vô cùng xuất sắc, cộng thêm con người cậu rất ôn hòa, làm cô càng thêm chú ý.
Chỉ là không ngờ, Đường Vũ thật sự quên mất chuyện đó, lúc nghe cô tự giới thiệu, cũng không có phản ứng gì, làm cô ít nhiều cũng thấy tức giận.
Hiện tại nguy cơ đã qua, cô liền nhịn không được nhắc lại chuyện đó với Đường Vũ.
Đường Vũ nghe Lâm Thu nói chuyện bày tỏ chỉ là một vụ đánh cược, liền thở ra nhẹ nhõm, rồi giở khóc giở cười nói: “Nữ sinh các cậu có thể đừng đùa những trò lộn xộn này không, làm nam sinh áp lực dữ lắm đó.”
Lâm Thu làm mặt quỷ, thầm nghĩ làm vậy không phải là vì muốn hấp dẫn nam sinh sao, ai biết lại đụng phải một khúc gỗ.
Nhưng biết chủ nhân của bức thư bày tỏ đó không có ý gì với mình, Đường Vũ thở phào nhẹ nhõm, sao đó cậu lại đột nhiên lo lắng, theo tâm trạng hiện tại của cậu, đời này chưa đến ba mươi tuổi vẫn sẽ là kẻ độc thân thôi!
Hai người còn đang nói chuyện, Carlos chạy tới, nói: “Thú nham thạch bắt đầu lui rồi, chúng ta thắng rồi! Ấy…”
Nói xong, dường như cậu ta cũng nhớ đến cái gì, nhìn Đường Vũ và Lâm Thu, vẻ mặt kỳ lạ.
Lâm Thu không để ý đến Carlos, thấy thú nham thạch thật sự không còn vây công màn bảo vệ và cơ giáp nữa, cô vui mừng nói: “Tổ thứ mười thuận lợi vượt qua thử thách, vì chúc mừng, chúng ta cùng chạy hết đi!”
“Tại sao phải chạy?!” Carlos la với theo bóng lưng của cô gái đã đi xa.
“Chạy đi tìm hang động có thể nghỉ ngơi!”
Cô nói, rồi thu màn bảo vệ lại, xếp nhiệm vụ cho từng người và kiểm tra tình huống của Jim.
Bình thường mà nói, học sinh của khoa chỉ huy chiến đấu trừ chiến đấu ra, trong phương diện sinh hoạt sẽ không phụ trách dẫn đội, vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chuyên nghiệp của họ.
Nhưng tổ thứ mười này nói cũng lạ, không ai muốn dẫn đội, chỉ có thể để cô gái sảng khoái này tạm nhận chức thủ lĩnh.
Jim chiến đấu mấy tiếng, sau khi xuống lại không có vẻ mệt mỏi lắm, dù sao cậu ta chỉ lặp lại một vài động tác tấn công vô cùng đơn giản, không tiêu hao quá nhiều thể lực.
Hơn nữa bình thường cường độ huấn luyện của khoa điều khiển cực kỳ lớn, thời gian cũng vô cùng dài, dạng tiêu hao này đối với họ chỉ coi như hơi tốn sức.
Đi tìm hang động không chỉ vì có một nơi tương đối yên ổn cho những ngày sau, mà cũng để tránh cho những tình trạng giống thế xảy ra.
Trong hang động, cơ giáp đặt bên ngoài, dễ công dễ thủ, nghĩ sao cũng là chọn lựa thích hợp nhất trừ dựng lều ra.
Dưới sự khảo sát của Carlos, trong khu vực mà giáo viên quy định cho họ không có hang động thích hợp, họ không thể không đi ra ngoài, ngay cả trong khu vực an toàn còn có thể bị thú nham thạch tấn công quy mô lớn, vậy nguy hiểm bên ngoài có vẻ cũng không còn lớn lắm nữa.
“Tiếc là thân hình của những con thú đó quá cứng, không có cách nào ăn, nếu không có thể thuận tiện giải quyết vấn đề no ấm của chúng ta rồi.” Carlos oán trách.
“Thức ăn của chúng ta còn đủ năm ngày, năm ngày này cứ đi tìm xem có gì ăn được không.” Đường Vũ vỗ đầu Carlos nói.
Mười người nhanh chóng đi trong đêm, cơ giáp to lớn di động theo trên xe cơ giới phía sau.
Do thú nham thạch trong phạm vi này đều tập trung lại với nhau để ***, ra khỏi khu vực cũng không gặp phải nguy hiểm gì, khi trời mông lung sáng mọi người cuối cùng cũng tìm được một hang động trông khá thích hợp để dừng chân.
Hang động khá lớn, ít nhất lớn hơn hang động lúc Đường Vũ xuyên việt tới nhiều lắm.
Mọi người vào trong tự tìm nơi cho mình, ngáp một cái rồi không rảnh hơi đâu nghiên cứu xem có sạch hay không, đều vùi đầu ngủ.
Jim đã mệt mỏi mấy tiếng, Đường Vũ không nhẫn tâm nhìn cậu ta tiếp tục canh gác, nên bảo cậu ta đi nghỉ ngơi, cậu sẽ đến canh cửa hang.
Đường Vũ ngồi trước cửa hang, nhìn trời dần sáng, ánh vàng mông lung xua tan bóng tối rọi vào hang động, cậu duỗi tay trái nhìn cát bụi chậm rãi rơi xuống trong lòng bàn tay, ngẩn người.
Hôm qua chiến đấu hơn nửa đêm, có lẽ đối với rất nhiều chiến sĩ cơ giáp chân chính thì chẳng đáng để mắt, là vấn đề ngoắc tay cũng có thể giải quyết, thậm chí căn bản chẳng gọi là vấn đề, nhưng đã giúp cậu hiểu biết thêm một chút về trật tự của thế giới này. Đây là thế giới cần có đồng đội, ở đây chưa từng tuyên dương anh hùng đơn thân.
Cho dù là nhân vật như thượng tá Clermont, khi người ta nhắc đến anh, cũng luôn biểu hiện lòng kính phục với trình tự viên, thợ bảo dưỡng, những người đã trợ giúp anh.
Lần này đối mặt nguy cơ, mười người trong tổ họ, mỗi người đều không phải rất mạnh.
Carlos chỉ biết chạy khắp nơi, Lâm Thu bình thường chỉ là cô gái nhỏ nhưng khi chỉ huy thì không sợ khó khăn, Jim xấu hổ lại cường tráng, Willy sáng sủa và thân thiện, còn những người khác nữa.
Nếu chỉ có một mình ở đây, có lẽ gặp nguy hiểm sẽ không thể thoát thân, nhưng sức mạnh của mười người tụ lại, vẫn có thể an toàn thoát khỏi vòng tấn công của đàn thú nham thạch đó.
Thật thần kỳ.
Đường Vũ còn đang nhìn những hạt cát chậm rãi đọng thành mấy tầng, hồi tưởng lại cảnh tượng đối kháng thú nham thạch, tư duy hơi hỗn loạn, luôn cảm thấy hình như có suy nghĩ gì muốn nảy ra…
Đó là cái gì chứ?
Cho đến khi cậu thấy một hạt cát khá lớn rớt xuống sau đó nhẹ nhàng bắn lên, rồi lại rớt xuống, trong đầu đột nhiên xâu chuỗi ra một suy nghĩ cực kỳ điên cuồng, giống như một giọt nước rơi vào dầu sôi, lập tức bắn ra.
Đường Vũ nhảy bắn khỏi mặt đất, đi đi lại lại trước cửa hang.
Vốn đề lớn nhất tồn tại khi cơ giáp chiến đấu, trừ trình tự bị loạn, cơ giáp bị tổn hại, còn có một thứ, chính là không đủ năng lượng!
Mà trận chiến trước đó của họ vừa giải quyết được một vấn đề chuyển hóa năng lượng trong chiến đấu thành năng lượng của màn bảo vệ.
Vậy thì, có thể nào chuyển hóa năng lượng sinh ra khi cơ giáp chiến đấu thành năng lượng cho cơ giáp không?
Trên lý thuyết không tồn tại động cơ vĩnh cữu, vậy trong cái thế giới khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức trái ngược với rất nhiều tri thức của cậu, thì có thể thực hiện không?
Tim Đường Vũ đập thình thịch, nhanh chóng mở màn hình hiển thị của mình, bắt đầu suy diễn tính toán.
Cậu biết mình không thể chứng minh động cơ vĩnh viễn về mặt vật lý có thể thành lập hay không, cái đó cần biện luận phức tạp, hơn nữa cũng không phải chuyên môn sở trường của cậu.
Cậu chỉ muốn biết có khả năng khiến cơ giáp trong lúc phát ra năng lượng, có thể đồng thời hấp thu năng lượng trong vũ trụ hoặc trong hoàn cảnh xung quanh hoặc trong sức mạnh đối kháng để chuyển hóa thành năng lượng duy trì cho bản thân không?
Nếu có khả năng, cho dù không phải chuyển hóa trăm phần trăm, cũng giúp đỡ được rất nhiều cho cơ giáp đang rơi vào nguy hiểm.
Như thế, đêm hôm trước họ đối phó với thú nham thạch sẽ trở nên dễ dàng hơn, lần trước trên hành tinh bỏ hoang, Sisyphus cũng không vì hết năng lượng mà buộc phải dừng lại, thượng tá Clermont cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ đến có lẽ giúp được cho Ian Clermont, Đường Vũ càng thêm kích động, lập tức ghi nhớ những suy nghĩ đang tràn lan trong đầu.
Cậu còn chưa ngu đến mức tiến vào nghiên cứu ở bên ngoài thế này, cậu phải đợi trở về trường, lên mạng kiểm tra thử, suy nghĩ của cậu có khả năng thực hiện hay không.
Đường Vũ kích động hôn mạnh lên cổ tay trái của mình, muốn cảm ơn thế giới tràn đầy tính sáng tạo này!
Khi chạm vào con chip, không cẩn thận mở danh bạ ra.
Đường Vũ nghĩ nghĩ, tìm Phùng Dương, muốn hỏi han cậu bạn nhỏ đó.
__ Phùng Tiểu Dương, ngày đầu tiên của huấn luyện thực hành trôi qua thế nào?
__ Nhàm chán muốn chết, cùng một đám đồng đội ngu xuẩn mặt xám mày tro, lều cũng chỉ còn lại bốn cái, dám đòi bổn thiếu gia ngủ chung với họ!
Đường Vũ nín cười, xem ra không chỉ có họ chịu bão cát tàn phá.
__ Bốn cái không tồi rồi, mười cái lều của chúng tôi đều bị thổi bay, cả thức ăn cũng chỉ còn lại một nửa.
__ Vậy cậu tính sao? Thức ăn của cậu cũng bị thổi mất hả?
__ Không có, vô cùng may mắn, tôi còn chưa kịp bỏ túi đeo xuống.
__ Tôi cảnh cáo cậu, không được chia thức ăn của mình cho bất cứ ai!
Gần như có thể thấy vẻ mặt Phùng Dương nghiến răng nghiến lợi, Đường Vũ cười cười, trả lời cho qua.
Tắt liên lạc với Phùng Dương, Đường Vũ thuận tiện mở tên của Ian Clermont ra.
__ Thượng tá, vừa rồi tôi đột nhiên có một suy nghĩ, nếu có thể, không biết anh có thể gửi bản vẽ kết cấu điểm chịu lực truyền lực trên bề mặt của Sisyphus cho tôi không?
Đợi gửi đi rồi, rất lâu cũng không nhận được câu trả lời, Đường Vũ mới tỉnh khỏi trạng thái dương dương tự đắc, vội vỗ đầu mình một cái.
Cậu tự cho là đúng quá rồi!
Sisyphus là cơ giáp quan trọng của liên bang, sao có thể dễ dàng gửi bản vẽ cấu tạo cho cậu?
__ Xin lỗi thượng tá, cứ xem như tôi chưa nói gì hết, làm phiền anh rồi, tối qua đấu với thú nham thạch cả buổi, hồ đồ rồi.
Tiếng “tít tít tít” của máy liên lạc vang lên, Đường Vũ giật bắn, cho là thượng tá trả lời cậu, nhìn rồi mới thất vọng phát hiện là Phùng Dương.
__ Đường Vũ, tôi cảm thấy không đúng lắm.
__ Sao vậy Phùng thiếu gia?
__ Không biết, cảm thấy không tốt lắm.
__ Vậy cậu nên nói cảm nhận của mình cho đồng đội cậu biết.
__ Bọn họ không xứng được nghe giác quan thứ sáu của tôi.
Đường Vũ đen mặt, cảm thấy câm nín vì sự ấu trĩ của Phùng Dương lúc này.
__ Bây giờ các cậu đang là một tập thể, đừng xem thường bất cứ ai trong tập thể của mình, họ có thể sẽ cứu cậu một mạng.
__ Không ai dám tổn thương tôi.
__ Cũng sẽ không ai đi cứu một người xem thường mình, cậu nên chọn thêm vài người bạn cho bản thân, mà đúng lúc, tổ của cậu lại là tổ anh hùng đệ nhất Kenton, bọn họ đều rất thích hợp với cậu.
Đường Vũ gửi tin đi rồi, đối phương thật lâu cũng không trả lời.
Khi máy liên lạc lại vang lên lần nữa, Đường Vũ tưởng Phùng Dương đã hiểu rõ, không ngờ người gửi tin đến lại là người cậu hoàn toàn không nghĩ đến.
__ Thú nham thạch vào kỳ *** bị quấy nhiễu sẽ không dễ rút lui, học viên bổ khuyết, cậu cần xác định bây giờ cậu có thật sự an toàn không.
Bình luận truyện