Chương 49: Vào thành vô tình gặp mặt
Ở phía ngoài Hùng Lang sơn hơn mười dặm có một tòa cổ thành khổng lồ đã trải qua nhiều năm tháng lịch sử.
Tòa cổ thành này được gọi là Biền Tây thành, kết cấu chủ thể cả tòa thành này là do núi đá xây lại, tường thành dày năm sáu trượng hết sức chắc chắn. Trên vách tường thiết kế rất nhiều thạch ky, bên trên tường thành có trang bị máy ném đá khổng lồ và máy bắn nỏ khổng lồ. Bốn phía tòa thành có những ngọn tháp cao gần mười trượng, đường kính hơn hai trượng. Đứng trên ngọn tháp có thể trải rộng tầm mắt rất xa, đây chính là dấu hiệu nhận biết dễ dàng nhất của tòa thành thị.
Bên trong lẫn bên ngoài cổ thành rất náo nhiệt, tuy cổng thành được mở rộng nhưng người ra vào nối đuôi nhau không dứt, cảnh phồn hoa bên trong Biền Tây thành từ đó mà có thể thấy được.
Cửa thành đương nhiên có lính gác, ánh mắt của bọn họ nhìn như điện, người ra khỏi thành thì không sao nhưng người vào thành đều phải nộp hai đồng tiền. Không những thế những người áp tải hàng hóa xe cộ thì còn phải nộp ra nhiều tiền hơn.
Năm người Dư Kiến Thăng đẩy một chiếc xe đẩy tay, trên xe đặt binh khí của mọi người, bọn họ đi theo đội ngũ, chậm rãi dần tiến vào bên trong thành, nhìn tốc độ như vậy nếu không mất một khắc đồng hồ thì đừng mơ tưởng tiến vào được.
Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía trước thấp giọng hỏi :
- Cha, cha nói xem bọn họ có tra xét ra không ?
Cỗ xe đẩy tay này chính là đồ đặc chế do Trịnh Thành Liêm làm, phía ngoài thì để binh khí nhưng bên trong xe còn một hốc bí mật. Bên trong hốc đó chứa da lang vương mà Trịnh Hạo Thiên đã săn được.
Bây giờ đã là hai tháng sau khi bầy soi đột kích, dưới chân khí cường đại phụ trợ thương thế trên người Dư Kiến Thăng cũng đã tốt lên nhiều, hơn nữa hôm nay là ngày hẹn với Trình quản gia cho nên đoàn người bọn họ mời rời núi vào thành.
Lần này vào thành còn tính toán bán da lang vương, chẳng qua vật này nhất định không thể để cho người khác biết được, nếu không chỉ riêng cửa ải cổng thành này cũng không thể qua.
Trịnh Thành Liêm tự tin cười nói :
- Hạo Thiên con đã thấy cha thất bại bao giờ chưa.
Trịnh Hạo Thiên đưa tay sờ đầu nói :
- Cha, lần này cha cũng không bỏ ra nhiều công phu, vội vàng làm ra một cái hốc bí mật con chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra sơ hở, chưa chắc đã có thể qua được kiểm tra.
Trịnh Thành Liêm tức giận nói :
- Hiện nay tay nghề và nhãn lực của con cũng đã không kém cha, bảo điển gia truyền con tu luyện còn xuất sắc hơn cha nhưng mấy tên thủ vệ cổng thành này có thể so với con sao?
Trịnh Hạo Thiên xấu hổ cười cười lúc này mới yên tâm.
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa liên tiếp, một thanh âm vang dội truyền đến.
- Nhân mã Cừu gia đến, mọi người tránh ra.
Nhất thời cửa thành trở nên hỗn loạn, căn bản không cần người xua đuổi mọi người đều biết điều tránh sang hai bên.
Đám người Trịnh Hạo Thiên đang lặng lẽ theo mọi người tiến về phía trước, nhìn đoàn người ngựa đang từ đàng xa đến trong lòng nổi lên căm phẫn mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều xếp hàng để vào thành nhưng khi đoàn người Cừu vừa đến chẳng những quang minh chính đại chen ngang mà còn bắt mọi người tránh sang hai bên tạo con đường đi cho họ.
Mà những tên lính canh cổng thành lúc nãy cón quát mắng la lối thường dân om sòm thậm chí còn đánh chửi thì bây giờ lại câm như hến, không dám đến ngăn cản.
Trịnh Hạo Thiên nhìn đoàn người đang đi đến, con ngươi chớp động lên quang mang, hắn nhìn đoàn người ngựa ngày càng đến gần, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm. Nếu như mình cũng có quyền thế, uy phong như vậy thì thật tốt.
Hai chiếc xe ngựa nối tiếp nhau tiến lên, xung quanh xe ngựa có hai mươi tên kỵ sĩ cường tráng hộ tống, bọn họ dần đi đến cổng thành.
Những người này đối với ánh mắt kính sợ của mọi người xung quanh làm như không thấy, dường như đây là chuyện bình thường đương nhiên vậy.
Khi bọn họ đến gần cổng thành thì bên trong thành truyền đến một tràng cười to.
- Cừu thế muội, Cừu thế đệ, có thể gặp nhau chỗ nàu thật đúng là bất ngờ a.
Thanh âm này tuy không vút cao nhưng trải dài, có lực, phảng phất như truyền thẳng vào trong tai mỗi người.
Sắc mặt Dư Kiến Thăng biến đổi, vội vàng di chuyển đến trước mặt Trịnh Hạo Thiên, che chắn hắn ra phía sau.
Trịnh Hạo Thiên nháy mắt, ngạc nhiên nhìn động tác của Dư thúc, đối với thanh âm kia hắn cảm thấy rất xa lạ. Thậm chí hắn có thể khẳng định chưa từng gặp người này. Nhưng tựa hồ Dư thúc lại vô cùng sợ người này nhìn thấy mình.
Đông đảo kỵ sĩ đang muốn vào thành đồng loạt ngừng lại, từ trong xe ngựa vang lên một giọng dễ nghe.
- Hóa ra là Lý thế huynh ở chỗ nãy, chúng ta lên đường vội vàng chưa từng để ý, thất lễ.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên hướng về phía xe ngựa nhưng cửa xe lại không mở ra, màn xe vẫn chắn lại làm cho hắn không thấy được dung mạo cô gái bên trong xe.
Chẳng qua khi hắn nghe thấy giọng nói đó thì bỗng nhiên hắn có cảm giác mãnh liệt rất muốn gặp người này.
Giọng nói đó thanh thúy uyển chuyển, mặc dù rất khách sáo nhưng làm cho người ta cảm giác thật tuyệt vời, hơn nữa giọng nói này như được truyền thẳng vào lòng người làm cho hết thảy cảm giác phiền não đều bị cuốn đi hết sạch.
Ở trong trí nhớ của Trịnh Hạo Thiên cho dù là Hề Ngữ Đình người hắn gặp trong mê cung cũng không có giọng nói tuyệt vời như thế này.
Hắn lắc đầu, ánh mắt chuyển động không khỏi sợ hết hồn bởi vì hắn thấy được xung quanh hắn cơ hồ tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về một phía.
Người con gái ngồi trong xe vào lúc này đang được hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt dõi nhìn nhưng không có bất kỳ một ánh mắt nào có thể xuyên qua tấm ván dày nhìn thấy bên trong.
Từ bên trong thành một nam tử trẻ tuổi chầm chậm đi ra, người này có khuôn mặt anh tuấn, trán rộng, ánh mắt sâu nhưng lại sáng ngời. Áo choáng mặc bên ngoài là loại thượng hạng lộ rõ thân phận tôn quý cùng địa vị của hắn.
Lúc này hắn đứng đó như tiên hạc đứng giữa bầy gà, như thành trung tâm ở nơi đây.
- Cừu thế muội, lần này ra ngoài đi săn có thu hoạch gì không.
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
- Lần này không tiến vào thâm sơn chỉ săn được một ít dã thú bình thường không đáng nhắc đến.
Lúc cô gái này nói chuyện, xung quanh dường như trở nên an tĩnh, tựa như tất cả mọi người đều có cùng một tâm tư muốn được nghe thêm mấy câu.
Cho nên mặc dù thân phận, địa vị mọi người rõ ràng không giống nhau, đối với nam nhân anh tuấn kia vừa đố kị vừa ghen ghét nhưng lại cứ hi vọng bọn hộ có thể nói với nhau thêm mấy câu nữa.
Nam tự kia nở nụ cười ôn nhu như ngọc nói :
- Thế muội không cần để ý, tối nay vi huynh mở tiệc rượu trên Biền Tây lầu thiết yến tẩy trần cho thế muội được không ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
- Đa tạ ý tốt của thế huynh, nhưng mà tiểu muội vừa mới trở về còn cảm thấy hơi mệt cho nên tối nay muốn nghỉ sớm một chút.
Mặc dù nam tử kia bị cự tuyệt nhưng trên mặt hắn không có một chút tức giận nào, mà vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ, nói :
- Nếu thế muội mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai thế huynh đến Cừu phủ bái phỏng.
Hắn tránh ra bên đường, những kỵ sĩ ở bên cạnh xe ôm quyền thi lễ với hắn sau đó vung tay lên, đông đảo kỵ sĩ hộ vệ bao bọc lấy xe ngựa đồng loạt tiến vào bên trong thành.
Thanh niên kia đưa mắt nhìn đoàn người tiến vào thành sau đó thân hình của hắn khẽ động lập tức biến mất không thấy đâu.
Tất cả mọi người bàn tán ồn ào giống như gặp phải quỷ thần.
Ánh mắt của ba thiếu niên Trịnh Hạo Thiên cũng biến đổi, dù sao bọ họ cũng không phải là người biình thường cho nên có thể thấy trong hư không lóe lên rồi biến mất như một tàn ảnh.
Tự nhiên bọn họ sẽ không cho rằng đây là ma quỷ hay yêu quái bởi vì bọn họ biết đây là kết quả do vị công tử trẻ tuổi kia đã rời đi với một tốc độ cực nhanh.
Tốc độ của người này cực nhanh bọn họ tuyệt đối không thể nào so sánh được.
Tựa hồ binh lính canh cổng thành đã nhìn cảnh này quen lắm rồi, bọn họ lớn tiếng hét lên, dùng roi trong tay không chút lưu tình nào hướng đám người hô to gọi nhỏ.
Chỉ chốc lát sau nơi này lại khôi phục vẻ bình thường.
Đám người Trịnh Hạo Thiên còn muốn hỏi thì thấy Dư Kiến Thăng lắc đầu, bọn họ lập tức thu hồi tâm thần tiếp tục xếp hàng chờ đợi.
Một khắc đồng hồ sau rốt cục đến lượt bọn họ.
Thấy trên xe ngựa để binh khí và một số hàng hóa tên đầu lĩnh thủ vệ trầm mặt tiến lên hỏi :
- Các ngươi là ai ?
Dư Kiến Thăng tiến lên một bước cổ tay vừa lật đã lấy ra một thiết bài nói :
- Tại hạ là Dư Kiến Thăng, mấy vị này là bằng hữu và đệ tử, lần này vào thành là để cho bọn họ tham gia khảo hạch thợ săn.
Tên đầu lĩnh kia liếc nhìn lệnh bài trong tay Dư Kiến Thăng, nhất thời sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều.
Thiết bài này đại biểu cho thân phận săn sư, tuy nói săn sư sơ giai cũng không phải là đại nhân vật gì nhưng cũng không phải là tên lính nho nhỏ như hắn có thể trêu chọc.
Tuy nhiên ánh mắt hắn dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên, không khỏi nhíu mày hỏi :
- Bọn chúng mấy tuổi rồi mà có thể tham gia khảo hạch thợ săn ?
Trịnh Thành Liêm tiến lên một bước khẽ mỉm cười nói :
- Bọn họ đã được Trình đại quản gia đặc biệt cho phép có thể tham gia.
- Trình đại quản gia ?
Sắc mặt tên lính đầu mục kia thay đổi nhìn Trịnh Thành Liêm hồi lâu rồi đột nhiên nói :
- Ngươi là Trịnh mộc tượng (thợ mộc)
Trịnh Thành Liêm khẽ gật đầu :
- Chính là kẻ hèn này.
Người nọ giảm thấp âm thanh nói :
- Trịnh mộc tượng/thợ mộc người mà ngài nói là Trình đại quản gia trong phủ ?
Trịnh Thành Liêm cười híp mắt nói :
- Trong thành tựa hồ không có hai Trình đại quản gia.
- Vâng đúng vậy.
Tên lính đầu mục lập tức nở nụ cười, hắn vung tay nói :
- Không có gì, cho đi.
Năm người Trịnh Hạo Thiên dễ dàng đi vào trong thành, thủ vệ cổng thành thậm chí ngay lệ kiểm tra thường ngày cũng bỏ qua về phần thu phí lại càng chưa từng hỏi đến.
Bình luận truyện