Chinh Chiến

Chương 113: Đừng làm cho chúng ta mất mặt



Trước khi hắn đến Đại Nam, hắn vẫn luôn coi thường cái quốc gia phương đông này. Ở trong mắt hắn, cái gì mà Đại Nam là đại quốc đệ nhất ở Trung Nguyên, có thế nào thì nó cũng không thể so sánh được với Đế quốc Thiên Thuận ở phía tây, vì đó chẳng khác gì đem một đứa con nít đi so sánh cùng với một người khổng lồ.

Còn với Đạo tông, hắn thậm chí không thèm ngó tới. Bởi vì hắn cho rằng một cái tông môn nằm ở trong góc, có chút danh khí thì làm sao có thể đánh đồng cùng với một Phật tông bao trùm cả thế giới?

Hắn là môn đồ của Trí Tuệ Thiên Tôn – vị Đại Thiên Tôn có địa vị thứ hai của Phật tông. Khi tu vị của hắn còn thấp, Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng nói rằng nếu hắn khám phá được mê hoặc cản trở trước mắt, hắn liền có thể lập địa thành phật. Phải biết ngay cả Đại Hộ Minh Vương cũng từng khen ngợi hắn, nói hắn là người có hi vọng trở thành đệ tử Thiên Tôn nhất.

Nhưng hắn phải bỏ hạt bụi nhỏ ở trong lòng.

Cho tới nay, Trần Nhai đều không biết rốt cuộc hạt bụi trong nội tâm hắn là cái gì. Mỗi lần hắn nhớ tới lời nói của Đại Hộ Minh Vương, hắn cũng có chút buồn vô cớ. Minh Vương nói nếu hắn không thể cởi bỏ hạt bụi trong nội tâm, như vậy thì cho dù là gần trong gang tấc, đó cũng là cách cả biển trời. Nhìn như gần trong gang tấc, nhưng thật ra vĩnh viễn không thể tới bờ bên kia.

Ở dưới ánh trăng tại thành Thanh Long, hắn kiên định với ý nghĩ cái Đại Thần quan mặc đạo bào màu hồng kia chính là hạt bụi trong nội tâm hắn. Vì thế hắn muốn giết tên Đại Thần quan kia, quét sạch bụi trong nội tâm, tiến tới viên mãn.

Nhưng mà hắn phát hiện mình sai rồi, sai rất không hợp thói thường.

Hắn đánh giá thấp sự cường đại của Hạc Lệ đạo nhân, cũng quá tự phụ về sự cường đại của mình. Từ khi tu hành đến nay, hắn hiếm khi gặp đối thủ. Sau này, khi rời khỏi Đại Tuyết Sơn, càng không có người nào có thể địch lại hắn, dù ở trong cái thành Thanh Long được bảo vệ nghiêm mật, hắn vẫn có thể lui tới tự nhiên mà giết người. Hắn ỷ vào Vô Tướng Công mà thẳng thắn đi ở ngoài đường, bỏ qua những người trong triều đình Đại Nam đang không ngừng tìm kiếm hắn trong âm thầm. Thậm chí hắn còn chủ động đi đùa tên đạo nhân béo mập kia.

Phải biết tên đạo nhân mập mạp ấy mặc bộ đạo bào màu đen, thế nên hắn ta chắc chắn là người có địa vị cực kỳ tôn sùng ở trong Đạo tông. Nhưng tên tiểu đạo sĩ ấy lại không có biện pháp khám phá ra Vô Tướng Công của hắn. Vậy nên hắn càng lúc càng thêm khinh thường Đạo tông.

Hôm nay, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Đạo tông có thể có địa vị cao ở Đại Nam như vậy. Đó tuyệt đối không phải chỉ vì Hoàng đế Đại Nam tôn sùng Đạo tông, mà còn vì bản thân Đạo tông có thực lực siêu tuyệt.

Mắt thần của Hạc Lệ đạo nhân dễ dàng nhìn thấu Vô Tướng Công của hắn, mà tu vị của tên Đại Thần quan ấy lại làm cho hắn không hề có lực hoàn thủ.

Đối mặt với đối thủ như vậy, trong nội tâm Trần Nhai sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn vô lực.

Đánh, căn bản không có một phần thắng nào.

Nội kình của Hạc Lệ đạo nhân trải rộng toàn thân, trong nháy mắt khi hắn phóng tới chỗ Trần Nhai, Trần Nhai chỉ kịp bắt ấn quyết, biến hóa một lần. Dẫu không có nhiều thời gian nhưng hắn vẫn đã thi triển ra công kích mạnh nhất của mình.

Ngón tay của hắn có thể hóa vạn pháp, song thủ đoạn mạnh nhất của hắn vẫn là quy về bản nguyên. Hắn mạnh nhất ở điều khiển, chứ không phải cái vạn pháp gì.

Bởi vì hắn tu luyện Niêm Hoa Chỉ.

Vào thời điểm Hạc Lạc đạo nhân sắp tới gần hắn, Niêm Hoa Chỉ đánh trúng vào trước ngực Hạc Lệ đạo nhân. Nhưng mà khi một ngón tay vốn có thể giết chết một cao thủ Bát Phẩm đánh vào trên ngực Hạc Lệ đạo nhân, nó lại như đá ném vào biển rộng, không hề có kết quả.

Cái nội kình của Hạc Lệ đạo nhân đã làm cho Niêm Hoa Chỉ biến mất vô tung vô ảnh.

Sau đó, hắn đã bị nội kình hùng hậu và siêu tuyệt của Hạc Lệ đạo nhân đánh bay ra ngoài.

Lần thứ nhất, hắn bị đánh sâu vào vách tường, song hắn vẫn còn có thể giãy giụa mà ra. Lần thứ hai, lúc hắn rơi xuống đất thì đã đập vỡ bốn, năm khối đá xanh lạnh lẽo, cũng không biết xương cốt trên người hắn có bao nhiêu cái đã vỡ vụn, hắn cũng không có cách nào đứng lên.

Trần Nhai muốn ngồi dậy, nhưng hắn lại không hề có cách nào chèo chống thân thể.

Nằm trên mặt đất, hắn nhìn cái Đại Thần quan mặc đạo bào màu hồng hồng đỏ đỏ đang đi chậm rãi về phía hắn. Bước chân của người nọ vững vàng mà tùy ý, nhàn tản mà khoan thai. Ánh mắt của hắn ta đầy khinh miệt nhưng mà đạm bạc, tựa hồ ở trong mắt hắn, Trần Nhai chỉ là một con cừu non yếu đuối, thậm chí là một con giun dế. Đạo bào màu hồng của người kia nhẹ nhàng đong đưa trong gió, như là một đám lửa cực nóng và dữ dằn.

Trần Nhai nhìn Hạc Lệ đạo nhân dần dần đến gần mình, trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra một cỗ không cam lòng mãnh liệt.

Không phải không cam lòng chết đi, mà là không cam lòng cứ chết trong trong lặng yên như vậy. Hắn đã từng tưởng tượng rằng người như hắn dù chết thì cũng phải chết trong kinh thiên động địa. Nhưng mà hôm nay, ở dưới tay của Hạc Lệ đạo nhân, hắn hèn mọn và nhỏ yếu như thế. Cái kinh thiên động địa lại không phải là sự thất bại của hắn, mà là sự mạnh mẽ của kẻ địch.

- Ta nói rồi, ngươi không đi được.

Khe hở trên trán Hạc Lệ đạo nhân chậm rãi mở ra một lần nữa, một ít sợi hào quang màu đỏ sậm như ẩn như hiện.

Trần Nhai biết bản thân hắn lúc này không hề có chút chống cự với thuật Huyễn Trói của Hạc Lệ đạo nhân. Dẫu rằng hắn không cam lòng, nhưng hắn không có cách nào chống lại.

Ánh sáng đỏ trên con mắt dựng thẳng ở trán Hạc Lệ đạo nhân lóe lên, thân thể Trần Nhai bỗng nhiên run lên một cái, lập tức hắn mất đi tự do.

Nhưng khi Hạc Lệ đạo nhân còn cách Trần Nhai không quá mười thước, hắn bỗng nhiên biến sắc, vung ống tay áo về phía sau.

Sau một tiếng “bịch”, thân thể của hắn đột nhiên gia tốc phóng tới chỗ Trần Nhai – kẻ đang ngã ở trên đất mà không dậy nổi.

Khi còn một khắc nữa là hắn có thể chạm vào thân thể của Trần Nhai, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đóa sen trắng tràn đầy hơi thở thánh khiết.

Cái đóa hoa sen này rất kỳ lạ, sáng trắng óng ánh, long lanh.

Ở dưới ánh trăng, năm cánh hoa sen nở rộ rất tươi đẹp, đẹp đến nỗi câu tâm đoạt phách. Cùng lúc đó, khí tức thánh khiết mà đóa sen trắng phóng ra ngoài ảnh hưởng đến cả hô hấp, khiến cho hô hấp vì đó mà đứt quãng. Nếu như lúc này có dân chúng ở đây, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người không thể chống nổi khí tức của đóa sen trắng này, chỉ có thể quỳ xuống mà thần phục.

Hoa sen vừa mở ra năm cánh, ánh sáng tỏa ra thậm chí vượt qua ánh trăng đang sáng tỏ ở trong bầu trời.

Hạc Lệ đạo nhân chợt rùng mình, tu vị tăng lên tới cực hạn. Hai tay hắn đột nhiên đẩy về phía trước, cái ống tay áo kia lập tức căng phồng như buồm no gió. Hai cái sức đẩy như bài sơn đảo hải hung hăng đụng vào đóa sen trắng có năm cánh kia, uy thế lớn đến nỗi như hai cái vòi rồng cuốn phăng tất cả mọi thứ ở trong thiên địa.

Cũng đúng lúc đó, thân hình Hạc Lệ đạo nhân đang hơi chút dừng lại lại tiếp tục vọt tới.

Ca…

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Ở dưới sự oanh kích của hai đạo sức đẩy mãnh liệt, hai cái cánh hoa trong đóa hoa sen năm cánh nứt ra khe hở, giống như cành hoa thủy tinh long lanh bị gõ vỡ. Song, dù có như vậy nhưng đóa sen trắng vẫn còn tồn tại, ba cánh hoa còn lại vẫn cố sức chống lại một kích của Hạc Lệ đạo nhân, không lui lại mảy may.

Bạch quang trên đóa hoa sen bỗng nhiên lóe lên chói mắt, con mắt dựng thẳng trên trán Hạc Lệ đạo nhân đột ngột đau đớn một hồi. Hắn chỉ có thể dừng thân thể đang lao về phía trước lại, dùng ống tay áo bảo vệ toàn thân.

Khi bạch quang tan hết, ở đâu còn có hoa sen, ở đâu còn có Trần Nhai?





Hạc Lệ đạo nhân vung ống tay áo lên, bạch quang chói mắt ở trên đường bị xua tan. Ngay cả hạt bụi cũng bị hai cái vòi rồng này thổi đi, trên đường cái lập tức trở nên sạch bong. Hắn nhìn về hướng mà lúc nãy Trần Nhai ngã xuống. Ở đó có từng mảnh đá xanh bị vỡ vụn, nhưng ở đó lại không có cái thân ảnh xinh đẹp và yêu dị kia.

Sắc mặt Hạc Lệ đạo nhân trở nên âm trầm, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn nhìn đầy tỉ mỉ. Ở trên mặt đất, ngoại trừ những mảnh vụn của đá xanh thì đã không còn vật gì khác, ngay cả máu chảy ra từ trên người Trần Nhai dường như đã bị bạch quang chói mắt nọ làm cho bốc hơi. Hắn tìm kiếm cẩn thận trong chốc lát, song lại không có bất kỳ phát hiện nào.

Vừa rồi hai cánh hoa sen bị nát, nhưng mà ở trên đất lại không có gì lưu lại.

Ngay khi Hạc Lệ đạo nhân chậm rãi đứng dậy, dưới bóng trăng có một bóng người bay vút đến nơi đây như chớp. Trong khoảnh khắc, người kia đã đến bên cạnh Hạc Lệ đạo nhân.

Đây là một lão nhân mặc trường bào màu lam, khoảng năm mươi tuổi. Hắn có bộ râu dài, khi râu bay phất phới thì cả người lão tỏa ra một loại hương vị xuất trần.

Lão già này chính là người xuất hiện lúc Vương Định cùng đám người biên quân nổi lên xung đột, là người đứng ở trên đỉnh nóc nhà của căn nhà đối diện Khách Thắng Cư. Người này cũng chính là người dùng một chưởng đánh bay Trầm Khuynh Phiến khi nàng mang duy nhất một thanh kiếm mà xông vào Binh Bộ. Vào hôm ấy, nếu không phải lão già què xuất hiện kịp thời, e rằng Trầm Khuynh Phiến đã thịt nát xương tan.

Lão nhân mặc bộ quần áo màu xanh lam đi về phía trước vài bước, ôm quyền, có chút cúi người, nói:

- Xin chào đạo trưởng.

Hạc Lệ đạo nhân cũng đáp lễ lại, sau đó cười cười đầy tự giễu:

- Đã kinh động đến ngài rồi. Ta cũng không có bắt được người nọ. Không thể tưởng tượng được hắn còn một một tên đồng đảng có tu vị cao thâm. Không chỉ thế, tên đồng đảng này còn có thân pháp cực nhanh, ta không hề nhìn thấy thân ảnh của tên ấy.

Lão nhân hiển nhiên lắp bắp kinh hãi:

- Liền ngài cũng không thể nhìn thấy người nọ?

Hạc Lệ đạo nhân gật nhẹ đầu, hai đầu lông mày đều là sự lo âu và ngưng trọng sâu nặng.

Lão nhân trầm mặc một hồi rồi nói ra:

- Không sao, đi không xa.

Lão nhân lại nghĩ nghĩ, nói tiếp:

- Mặc dù là ở buổi tối, nhưng chỉ cần cửa thành không mở, bất cứ ai, kể cả Đại Hộ Minh Vương, khi đã đến rồi thì cũng không thể ra khỏi thành Thanh Long được. Giống như khi cửa thành không mở, bất cứ ai, kể cả Đại Hộ Minh Vương, có tới trước cổng thành thì hắn cũng không thể vào thành Thanh Long được. Chỉ là thành Thanh Long quá lớn, cửa thành lại quá nhiều, binh lính thủ thành cũng không thể nhận ra được địch nhân có tu vị cao thâm. Nhưng, khi bọn hắn đã đi vào, nếu muốn đi ra, khó!

Hạc Lệ đạo nhân nao nao, tuy không biết sự tự tin của lão nhân kia là do đâu mà có, nhưng hắn biết rõ với thân phận của lão ta, lão ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói bậy. Thế nên hắn lập tức làm ra quyết định.

- Chia nhau đi tìm.

Lão già kia “ừ” một tiếng, nói:

- Nếu là… Có cần phải mời Tiêu chân nhân ra mặt?

Lời nói của hắn còn chưa dứt, Hạc Lệ đạo nhân đã hiểu ý của hắn.

- Không cần.

Hạc Lệ đạo nhân lắc đầu, chọn một cái phương hướng rồi nói:

- Ta đi về hướng bên kia tìm, ngươi đi bên kia.

Lão nhân gật nhẹ đầu:

- Đã tính trước việc không cần mời Tiêu chân nhân xuất thủ. Ta cũng đã thông báo cho đại nội thị vệ, không bao lâu nữa thì cao thủ của đại nội thị vệ sẽ tới. Mặc dù hai vị Chỉ huy sứ đại nhân không đến, chỉ cần Trác tiên sinh tới, còn có ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ba người chúng ta?

Hạc Lệ đạo nhân khẽ cau mày, dường như không thích cùng liên hệ với vị lão nhân này. Hắn “ừ” một tiếng, vung ống tay áo về phía sau, cả thân hình bay thẳng lên bầu trời.

Lão nhân kia nhìn bóng lưng dần biến mất của Hạc Lệ đạo nhân, bất đắc dĩ than một tiếng, lập tức quay người lướt về một phương hướng khác.

Ngay ở lúc hai người vừa biến mất không lâu, lại có một người đến nơi này.

Một thân áo vải, sắc mặt nghiêm túc.

Hắn là Trác Bố Y của đại nội thị vệ.

Hắn nhìn nhìn dấu vết đánh nhau còn lưu lại, nhíu mày trầm tư một lát. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống đường, không có đuổi theo bất kỳ một cái phương hướng nào.





Sáng sớm.

Vào mùa hè, mặt trời luôn mọc sớm hơn, ở lúc mọi người còn đang chìm trong giấc mộng, nó đã theo phương đông mà bò qua tường thành Thanh Long cao vút trong mây.

Theo mặt trời mọc, trên đường cũng dần dần trở nên náo nhiệt. Một vài người bán điểm tâm vốn rời giường rất sớm đang vội vàng chuẩn bị, họ dọn bàn ghế ra, sau đó bắt đầu nhào bột mì, xắt rau, nấu nước…

Khi Trương Thế Nhân đẩy cửa phòng ra, mùi thơm của món bán canh nóng đã bay tới mũi hắn.

Trương Thế Nhân mặc một bộ quân phục của biên quân, hắn sửa soạn tỉ mỉ, đầu tóc cũng được chải chuốt cẩn thận. Bộ quân phục màu đen của hắn thẳng mà sạch sẽ, đôi giày chiến bằng da trâu ở trên chân hắn cũng đã được lau qua dầu. Bên hông của hắn là một cái thắt lưng màu đen, trên đó treo một cái ngọc bài nhỏ.

Ngọc bài được điêu khắc một chữ.

Đây là cái thẻ bài tượng trưng thân phận thí sinh của Kinh Võ Viện, nó được Binh Bộ phát cho hắn từ trước. Hiển nhiên nếu muốn đi vào tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, nhất định phải trình cái thẻ bài ra để giám thị đối chiếu, chỉ có thí sinh được xác nhận thân phận mới được đi vào.

Vốn là cái thiếu niên tuấn tú, sau khi cố gắng ăn mặc kỹ lưỡng, trông hắn càng đẹp trai. Nhất là một bộ quân phục bó sát người, khiến cơ bắp rắn chắc của hắn lộ ra, càng làm cho hắn có vài phần khí thế mạnh mẽ.

Hôm qua hắn ngủ cũng không được bao nhiêu, song vào hôm nay, tinh thần của hắn cũng không sai.

- Đã dậy rồi à tiểu Thế Nhân, thật sớm!

Lão Tôn bán bánh canh cùng bánh bao hấp ở phía đối diện nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Trương Thế Nhân khẽ cười nói:

- Có sớm cũng không sớm bằng ngài, chưa gì ta đã nghe mùi thơm của bánh canh.

Lão Tôn cười hắc hắc, nói:

- Ta là trụ cột của cả gia đình, không làm biếng được. Trái lại, như thế nào mà hôm nay ngươi dậy sớm vậy? Phải đi ra ngoài?

Không đợi Trương Thế Nhân trả lời, lão Tôn bỗng nhiên vỗ một cái vào ót, nói đầy áy náy:

- Ây da! Ta dĩ nhiên đã quên. Hôm nay là cuộc thi lớn của Kinh Võ Viện! Bà nó đâu rồi, nhanh đi múc một chén bánh canh, bỏ thịt băm gấp ba ngày thường vào, sau đó lại lấy chục cái bánh bao, chọn loại bột mỏng, nhân thịt lớn. Hôm nay tiểu Thế Nhân phải tham gia cuộc thi lớn, cần ăn no bụng!

- Hiểu rồi ông nó!

Vợ lão Tôn nở nụ cười xán lạn, lắc lắc cái hông thô to như thùng nước đi về trước cái bàn nhào bột:

- Tiểu Thế Nhân, nhất định phải cầm hạng ba trở về, ta nhưng rất coi trọng ngươi! Đừng làm cho những tên tiểu bạch kiểm có xuất thân tốt một chút lại không biết trời cao đất rộng ấy chiếm thượng phong. Tuy rằng ngươi đến thành Thanh Long không được bao lâu, nhưng mà hàng xóm láng giềng đều chờ đợi ngươi mang tin tức tốt về!

- Bữa ăn hôm nay ta mời, không lấy tiền! Cầu chúc tiểu Thế Nhân kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công! Hai người chúng ta không giúp được0 gì nhiều, bữa ăn này là tâm ý của chúng ta!

Lão Tôn vừa cười vừa nói.

- Đa tạ.

Trương Thế Nhân ôm quyền cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng hít không khí thoải mái lúc sáng sớm, hắn mở rộng vòng tay, duỗi người một chút, trên khóe miệng treo một nụ cười thản nhiên.

Cảm thấy tốt.

Tâm rất bình tĩnh.

Trương Thế Nhân nhìn đôi vợ chồng lão Tôn bận rộn, trong lòng lại nói một tiếng cảm ơn. Nhìn hai vợ chồng kia, hắn giống như lại thấy được cảnh Hà thẩm bưng một bồn nước bẩn mà chửi đổng, thấy được Tô Vân Cầu giết chó cùng bà chủ quán thịt chó Kê Kê mang rượu lên, thấy được những người thân cận ở thành Gia Trang… Và hắn như thấy họ đều đứng đây mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Tiểu Thế Nhân, đừng làm cho chúng ta mất mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện