Chinh Chiến

Chương 86: Năm đó, một tờ thủ lệnh của người kia



Trước khi Trương Thế Nhân rời khỏi gian phòng của Lê đại nương, hắn hỏi Lê đại nương một câu: “Ngài đoán xem, hiện tại vào mỗi lúc trời tối, La Diệu hắn ngủ có ngon không?”. Lê đại nương không phản bác được, thậm chí trong nội tâm ẩn ẩn sinh ra một loại phẫn nộ. Nhưng khi bóng lưng Trương Thế Nhân biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu như thiếu niên kia làm được một bước đó của La Diệu, có lẽ nàng nên càng phải phẫn nộ mới đúng?

La Diệu có ngủ được hay không, ai cũng không biết.

Nhưng đã hai ngày nay La Văn ngủ không được ngon giấc rồi.

Thân phận danh đầu Diễn Võ Trường đã rơi vào trên đầu của hắn, nhưng hắn lại không có một chút cao hứng. Một tên thiếu niên liên tục giết mười cái gia nô của hắn rồi lặng yên rời khỏi Diễn Võ Trường, cái tên chết tiệt đó, vào trong đêm ở hai ngày nay, đều xuất hiện trong cả giấc mơ của La Văn, làm La Văn lăn lộn khó ngủ.

Ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ còn chưa ban xuống, chức quan Lang Tướng Tứ Phẩm còn chưa xác định. Đây cũng là một chuyện làm cho hắn bất an, nhưng nếu so sánh với thiếu niên kia, cái lo lắng này chỉ là chuyện quá bé nhỏ.

Khi thiếu niên kia còn sống, hắn sẽ không có cách nào an tâm cho được.

Danh đầu của hắn hiện nay là do lừa gạt đến.

Nếu như Hoàng đế Đại Nam bệ hạ biết rõ cách phá thành bằng phương pháp liên thủ không phải do hắn nghĩ ra, như vậy thì đừng nói cái danh đầu, chỉ sợ tội khi quân cũng đủ leng keng bỏ tù hắn rồi.

Hắn chưa từng gặp qua ca ca của hắn là La Vũ, hắn là kẻ ra đời sau khi La Vũ chết. Nhưng chuyện của La Vũ là một cái tâm bệnh trong lòng hắn, hắn đã từng không chỉ một lần hỏi qua chính mình, nếu có một ngày hắn cũng phạm sai lầm, phụ thân có thể dùng đôi tay rắn chắc của ngài khoét ngực hắn, lấy trái tim của hắn ra như chuyện của nhiều năm trước hay không?

Mỗi một lần nghĩ chuyện như vậy, mỗi một lần tự hỏi mình như thế, hắn cũng đầm đìa mồ hôi.

Bởi vì hắn biết rõ, phụ thân của hắn, Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, cái võ tướng Đại Nam và là cường giả đứng ở đỉnh phong của sự vinh quang nhất định sẽ làm được.

Nếu như chuyện khi quân của hắn bị phụ thân hắn biết, kết quả của hắn có bao nhiêu thê lương thì hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Nhưng mà hắn không chịu được sự hấp dẫn của danh đầu Kinh Võ Viện, không được được sự hấp dẫn của một Lang Tướng Tứ phẩm được trực tiếp tiến vào một Vệ chiến binh. Theo con đường có chút bí ẩn, hắn thăm dò được không lâu sau thì triều đình sẽ có hành động quân sự rất lớn, có khả năng là hành động ở ngay tại biên giới phía tây bắc. Năm nay danh đầu của Kinh Võ Viện được cử tới Hữu Kiêu Vệ ở tây bắc nhậm chức, đây chính là một kỳ ngộ lớn lao.

Hắn có tự tin dựa vào bản lĩnh của mình mà trổ hết tài năng trong chiến tranh, chắc chắn nở rộ thành một danh nhân.

Có lẽ không bao lâu sau, vào lúc mọi người nhắc đến cái tên La Văn, thì cũng không còn lại tăng thêm một câu ở phía sau: “Hắn là con trai của Đại tướng quân La Diệu”.

Hắn muốn vùng lên thoát khỏi cái bóng của phụ thân, muốn vùng thoát khỏi cái bóng mờ của đại ca La Vũ ở trong nội tâm mình.

Hắn không muốn làm Tiểu La Tướng quân, hắn chỉ muốn làm La Tướng quân.

Dựa mình ở trên ghế trong thư phòng, La Văn nhìn lên cái thiệp khen ngợi được Kinh Võ Viện đưa tới mà suy nghĩ xuất thần.

Hắn chưa làm cho La gia mất mặt…

“Con trai của La Diệu đã tiến vào Kinh Võ Viện thì nhất định phải cầm danh đầu.” - Trước khi hắn rời khỏi Ung Châu, phụ thân hắn vỗ vào vai hắn, nói thế.

Con trai La Diệu… Nghĩ đến bốn chữ này, bên trong ánh mắt của La Văn hiện lên một tia hận ý. Từ lúc hắn sinh ra cho tới bây giờ, vô luận hắn làm bao nhiêu chuyện, vô luận hắn có bao nhiêu thành công, mọi người cũng sẽ không xem thành công này là do hắn cố gắng cùng trả giá mà đạt được, mà đổ cho việc hắn là con trai của La Diệu… Là đệ đệ của cái La Vũ mà rất nhiều năm trước kia bị khoét tim ở trước Thái Cực Điện.

Hắn làm rất tốt, hắn thành công, mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện rất bình thường… Âu là bởi vì hắn là con trai của La Diệu. Nếu như hắn thất bại, mọi người sẽ nhảy ra châm chọc, nói:

- Các ngươi nhìn, tên con trai này của La Diệu giống như con trai đã chết trước kia của hắn, là thứ vô học vô thuật, thứ công tử quần là áo lụa mà ruột rỗng tuếch.

Con trai của Đại tướng quân thành công là chuyện đương nhiên, trả giá nhiều hơn nữa cũng không được ai ca ngợi. Nhưng nếu như hắn thất bại, hắn có thể tưởng tượng ra sự đen đủi như vậy sẽ kéo theo bao nhiêu người đâm thẳng và cột sống hắn.

Phụ thân của hắn, nhìn mặt nghiêm túc nhưng sự nghiêm túc của ông còn hơn cả tin đồn. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không dám ngồi đối mặt với ông, không dám nhìn vào ánh mắt của ông.

Những việc này lại làm cho La Văn thống khổ không thôi.

- Nhị Lang…

La Văn xoa xoa huyệt thái dương đang có chút đau, thanh âm có chút khàn mà hỏi:

- Người kia rốt cuộc có lai lịch gì, đã tra được chưa?

- Thiếu gia… Còn không có, thủ hạ hiện tại của thuộc hạ không nhiều lắm, đều đã điều đi ra ngoài tra việc này. Thế nhưng mà đế đô thật sự quá lớn, muốn tìm một người cũng không khác gì mò kim đáy biển. Thỉnh thiếu gia cho thuộc hạ thêm mấy ngày thời gian, thuộc hạ nhất định sẽ xác định được chỗ của người kia đang ở trong thành Thanh Long.

- Sắp xếp người nhìn chằm chằm vào cái hai cái địa phương bất kể thời khắc nào. Nếu như hắn muốn vạch trần chuyện ta lừa gạt bệ hạ mà nói, hai địa phương này là thích hợp nhất… Kinh Võ Viện và Binh Bộ.

- Chắc hắn sẽ không đi Binh Bộ.

La Nhị Lang nghĩ nghĩ nói ra:

- Hiện tại chuyện Binh Bộ bị người đánh lén vào ban đêm, giết hơn một trăm cái võ quan bị quan phủ ép xuống, dân chúng còn không biết, nhưng đã có tin đồn truyền ra. Thiếu niên kia cũng không ngu đi đến Binh Bộ vào thời điểm này. Nếu việc hắn bị người gạt tiến vào Diễn Võ Trường là thật sự, như vậy người hãm hại hắn tất nhiên không thoát được quan hệ với Binh Bộ.

La Văn “ừ” một tiếng, biết mình quan tâm nhiều sẽ bị loạn. Ngay cả La Nhị Lang đều đã nghĩ đến tầng này, hắn vậy mà không có để mắt đến.

- Nhìn chằm chằm vào bên Kinh Võ Viện kia đi, một khi phát hiện thiếu niên kia tới gần, lập tức giết hắn. Đừng sợ chết mấy tên thủ hạ, chỉ cần phát hiện thì không thể để hắn sống.

- Thuộc hạ rõ ràng.

La Nhị Lang lên tiếng, do dự một chút, hỏi:

- Giữa trưa hôm nay, Nguyễn công tử cùng Ngu công tử mời ngài uống rượu, chung vui ở Hải Dương Quán để chúc mừng ngài đạt được danh đầu… Ngài có đi không?

- Đi!

La Văn gật đầu:

- Nếu như không đi, sẽ lộ ra vẻ mất phong độ. Hơn nữa… Ta nghe nói Hải Dương Quán là nhà đệ nhất ca múa ở năm đó, họ mai danh ẩn tích hơn mười năm mới trở về Thanh Long. Chính là cái nhà ca múa mà Trung Thân Vương Dương Kỳ dựng lên, là địa phương tao nhã, phong lưu nhất trong lịch sử. Song cũng không biết mười năm trôi qua, Hải Dương Quán còn có phong thái như trước không. Vô luận như thế nào, ta cũng phải đi xem một chút.

- Vâng.

La Nhị Lang gật đầu:

- Thuộc hạ sẽ đi an bài ngay bây giờ.





Hải Dương Quán.

Giăng đèn kết hoa.

Đây là sau khi Hải Dương Quán trở lại thành Thanh Long, lần đầu tiên chuẩn bị, cũng là ngày đầu tiên mở cửa buôn bán sau khi quan phủ phê chuẩn. Sáng sớm, bọn hạ nhân Hải Dương Quán đã quét sạch con đường trước cửa. Đèn lồng hồng hồng được treo lên, lụa đỏ được thắt đầy cửa sổ.

Mà làm cho người ta chú ý nhất, cũng làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là trải qua hơn mười năm, địa vị của Hải Dương Quán ở thành Thanh Long vẫn không thể rung chuyển. Chỉ nhìn tấm biển có ba chữ “Hải Dương Quán” cũng đủ để người ta khiếp sợ. Ba chữ kia, dĩ nhiên là do Thượng Thư Lễ Bộ Đại Nam Hoài Thu tự tay viết.

Tôi tớ mặc thanh y và giày vải đứng ở cửa ra vào tách làm hai nhóm, mỗi người đều là những thanh niên tuấn tú và hào sảng. Chiếc thảm bằng lông nhung thiên nga dài được trải đến tận ngoài cửa, chỉ thế thôi cũng có thể nhìn ra đại thủ bút của Hải Dương Quán.

Giờ lành còn chưa tới, nhưng đã có không ít khách quý đến đây chúc mừng.

Người tới trước nhất lại là Phủ Doãn Thanh Long Thôi đại nhân. Ông ta mang theo vài người tùy tùng, cầm theo một bức tranh được thêu lên bốn chữ “Mai Lan Trúc Cúc”, chậm rãi đi vào cửa chính. Lê đại nương vui vẻ, thản nhiên dẫn Thôi đại nhân tiến vào, hai người vừa đi vừa nói chuyện, để lộ ra sự vô cùng quen thuộc.

Điều này làm cho dân chúng cùng người làm quan ở bên ngoài cửa kinh ngạc, trong lúc mơ hồ, mọi người lại nghĩ đến lần khai trương đầu tiên rất rầm rộ của Hải Dương Quán vào mười một năm trước.

Rất nhanh thì hi vọng của mọi người biến thành sự thật.

Không bao lâu, sau khi kết thúc cuộc lên triều, những đại nhân của các Bộ lục tục đến. Sau những chiếc xe ngựa có từng ấn ký đặc thù liên tiếp, ánh mắt dân chúng có chút đăm đăm. Cùng với những đại nhân này so sánh, một ít khách quý tuy trên người không có thực quyền, nhưng thân phận lại càng tôn quý.

Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo cùng Quận Vương Dương Khai dắt tay nhau mà đến, hai người cầm tay nhau, vừa đi vừa cười cười nói nói. Đi ở sau hai người, đang thấp giọng nói chuyện là bốn, năm người Hầu tước, Tử tước của một huyện thành. Những đại nhân vật có tiền nhiều lại có thời gian rảnh rỗi này đều có danh khí rất lớn ở thành Thanh Long.

Ngô Nhất Đạo và Dương Khai đi vào không lâu, một cỗ xe ngựa phổ thông dừng ở cửa ra vào. Đã râu tóc bạc trắng, Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu được người hầu dắt xuống xe ngựa.

Lê đại nương vội vàng ra nghênh đón đám người Ngô Nhất Đạo đang nói chuyện rôm rả này. Đặc biệt là nàng vịn cánh tay của lão đại nhân, dìu vào bên trong.

Bàn về thân phận, Quận Vương Dương Khai là đệ đệ của Hoàng đế bệ hạ, tuy rằng không phải là anh em ruột. Hắn khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn tinh thần còn rất trẻ trung. Phụ thân hắn là lục đệ của tiên đế: Lũng Thân Vương Dương Muội, ông ấy đã mất vì bạo bệnh. Dương Khai không phải con trai trưởng, không thể kế thừa tước vị Thân Vương. Mà người kế thừa tước vị trước kia đã đi đời nhà ma bởi vì cái tật xấu là lưu luyến hoa đẹp ở thanh lâu vào ba năm trước đây.

Những Vương gia nhàn tản như hắn, trên người đều có một vài cái tính chất đặc biệt. Đó là tuyệt đối không nhiễm Hoàng quyền, sẽ không động vào triều chính, tình nguyện làm một người làm vườn, nuôi chim, đi dạo ở nơi tĩnh mịch và thảnh thơi. Thế nên mấy vị Vương gia ở đế đô, kể cả là Dương Dận – người Thân Vương duy nhất ở đế đô – thoạt nhìn rất có phong độ và tài hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa… Đó cũng là do họ có nhiều thời gian… chơi, muốn học cái gì thì học cái đó, mà họ lại không thể ném mất bộ mặt của Hoàng tộc, thế nên đã học là học thành tài.

Húc Quận Vương Dương Khai bước nhanh qua, lôi kéo tay lão đại nhân Hoài Thu, cười nói:

- Ngài đều đã cao tuổi như vậy mà còn chạy đến tham gia náo nhiệt, vạn nhất trượt chân ở ngay cửa bậc thang thì bò đều không bò được. Đều nói ngài có cái tâm trẻ tuổi, nhưng ta xem ngài lại chính là tặc tâm chưa bỏ… Ngài là nhớ cái vũ điệu Song Hoa Kiến Điệp kia chứ gì?

Hoài Thu cười ha ha, vừa đi vừa nói ra:

- Miệng của Vương gia vẫn nham hiểm như vậy, sợ rằng chỉ có một lão già như ta mới gánh được lời nói móc của ngài. Bất quá, lại nói tiếp, nếu không phải vì Song Hoa Kiến Điệp… Vương gia ngài sẽ chạy tới đây từ sớm với đôi mắt trông chờ sao?

- Nói ta nham hiểm nhất, ngươi, lão già này vậy mà thật là nham hiểm!

Dương Khai cười cười, mắng chơi một câu, chỉ vào Ngô Nhất Đạo, nói:

- Hoài lão nhận thức người này sao?

Hoài Thu mỉm cười:

- Tán Kim Hầu có đại danh đỉnh đỉnh ở Đại Nam chúng ta, ai không biết?

Ngô Nhất Đạo vội vàng dùng thân phận vãn bối mà hành đại lễ, Hoài Thu cũng không tránh né, thản nhiên nhận. Điều này làm nội tâm Ngô Nhất Đạo cực kỳ vui vẻ. Phải biết vị Hoài lão này nổi danh nguội lạnh, người bình thường muốn nịnh bợ thì hơn một nửa bị hắn mỉa mai, nói móc một chầu. Nếu Hoài Thu đã nhận cái lễ vãn bối của Ngô Nhất Đạo, coi như là lão đã thừa nhận về sau hắn có thể lui tới với lão.

Chuyện trong quan trường, thường thường một sự mờ ám đều đại biểu cho không ít hàm ý.

Lê đại nương cùng đi vào với mấy người, họ đều rất tự nhiên, thậm chí mang theo hào phóng.

Gần vào trong cửa rồi, bước chân Hoài Thu đột nhiên dừng lại, chỉ vào cái tiểu đồng mặc áo màu xanh, mang giày vải, cười nói:

- Đúng là hơn mười năm trước, Hải Dương Quán đều tinh tế hơn rồi, ngươi xem, hai cái tiểu đồng đứng coi cử cũng tuấn tú như vậy. Nếu họ đổi thành một thân cẩm y thì không phải sẽ khiến cho các cô nương đang muốn gả chồng mỏi mắt chờ mong?

Sắc mặt tiểu đồng đứng ở ngoài cửa biến thành xấu hổ, cúi đầu, không dám nói gì.

Hoài Thu cười ha ha nói:

- Da mặt lại còn mỏng như vậy, thú vị.

Hắn dán miệng vào lỗ tai Quận Vương Dương Khai, hạ giọng nói:

- Ngươi thích nhất miệng của tiểu đồng, lúc nữa rời đi có định lại nói Lê đại nương tặng cái tiểu đồng này cho ngươi?

Mặt Dương Khai đỏ lên, ho khan vài tiếng mà che giấu xấu hổ.

Vào khi Ngô Nhất Đạo nhìn thấy hai cái tiểu đồng này, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn gật đầu như không gật đầu, khẽ ra hiệu, sau đó theo chúng người đi vào. Cái tiểu đồng môi hồng răng trắng kia cũng gật đầu như không gật đầu ra hiệu cho hắn, rồi nhanh chóng quay đầu sang một bên.

- Tiểu Yêu tỷ.

Tiểu đồng này bỗng nhiên hỏi cái tiểu đồng bên cạnh:

- Ngươi mặc nam trang thật xinh đẹp.

- Nói nhiều thêm lời nào tương tự thì ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi.

Hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, họ không có chú ý tới ở bên đường có một ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào trên người Trương Thế Nhân.

Ba người nam tử mặc cẩm y có khí thế bất phàm đứng ở con phố đối diện nhìn cảnh tượng hoành tráng của Hải Dương Quán, nhịn không được liên tục tán thưởng. Người có dáng người cao lớn nhất chính là Ngu Khiếu, hắn chỉ chỉ phía ấy, cười nói:

- Mọi người nói thời điểm Hải Dương Quán khai trương vào mười một năm trước, quan to triều đình đến bảy, tám phần mười. Hôm nay thấy tình cảnh này mới biết đó không phải là lời nói suông. Nhị vị, chúng ta đi thôi, đi vào nhìn một cái.

- Ừ.

Nguyễn Phục đáp một tiếng, tác phong vẫn luôn trong trẻo và lạnh lùng.

Hai người đi vài bước thì mới phát hiện La Văn không có đi tới, hai người quay đầu lại. Ngu Khiếu hỏi:

- Làm sao vậy?

La Văn thu lại ánh mắt đang rơi vào trên người tiểu đồng mặc áo xanh kia, sau đó vội vàng cười nói:

- Đột nhiên cảm thấy chính mình chưa là gì cả, các ngươi nhìn xem những người kia là… nhân vật bực nào. Liền Húc Quận Vương cùng Hoài lão đều đến rồi. Cũng không biết còn có đại nhân vật khó lường nào đến không.

Vừa lúc đó, ở bên đầu phố bên kia, có tùy tùng cao giọng hô:

- Di Thân Vương đến!

Di Thân Vương.

Nghe được ba chữ kia, tất cả dân chúng cùng khách mời ở đây đều biến sắc.

Thần sắc của Lê đại nương cũng vì thế mà cứng đờ, nhưng rất nhanh thì khôi phục lại dáng tươi cười:

- Chư vị đại nhân, chúng ta cùng nhau đi nghênh tiếp Di Thân Vương điện hạ?

Mọi người lên tiếng, cùng với nhau đi ra ngoài, chỉ là sắc mặt của mọi người đều có chút mất tự nhiên.

Mười năm trước, chính vị Di Thân Vương này dùng một tờ thủ lệnh, xóa bỏ Hải Dương Quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện