Chinh Chiến
Chương 87: Thiện nhân, thiện quả
Di Thân Vương Dương Dận có thể đi tới Hải Dương Quán, cái này là ngoài dự liệu của mọi người. Khi người hầu hô to ba chữ “Di Thân Vương” ở ngay đầu phố, mặc dù nổi tiếng trầm ổn, trên mặt của Hoài Thu đều hơi biến sắc.
Mười năm, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, ít nhất là còn không có lâu đến mức làm cho mọi người quên hết mọi thứ đã từng xảy ra.
Trương Thế Nhân đã từng nghe lão già què nói qua, mười năm trước Lê đại nương vì tìm kiếm Trung Thân Vương Dương Kỳ mà rời khỏi thành Thanh Long, bôn tẩu tứ phương. Nàng mới rời khỏi không bao lâu, Di Thân Vương Dương Dận dùng một tờ thủ lệnh đuổi Hải Dương Quán ra khỏi thành Thanh Long. Những cô nương đã mất đi trụ cột để dựa dẫm, họ đành phải tứ tán, dường như tất cả bọn họ đều đã lưu lạc phong trần, số phận bấp bênh.
Chuyện năm đó vẫn còn lưu truyền sôi sùng sục ở trong thành Thanh Long. Cũng chính vì bởi muốn thay thế vị trí Trung Thân Vương đã mất tích, Dương Dận đã làm vậy, nhưng hắn lại mất đi nhiều thứ hơn cả Lê đại nương. Âu cũng là do hắn vốn tưởng rằng việc Trung Thân Vương rời khỏi Thanh Long là do bệ hạ âm thầm hạ thủ, cho nên hắn cho đó là tín hiệu của việc bệ hạ muốn diệt trừ thế lực của Trung Thân Vương, thế là hắn lập tức làm ra quyết định. Nhưng hắn không nghĩ tới quyết định của hắn chẳng những không có thành công vỗ mông ngựa với Hoàng đế, ngược lại lại làm cho Hoàng đế phẫn nộ.
Từ đó về sau, hắn đã không có cơ hội cầm quyền trong triều đình.
Chỉ từ một điểm này mà nói, hắn kém quá xa so với Trung Thân Vương. Trung Thân Vương không vào triều đình, nhưng văn võ bá quan của cả triều, ai cũng tôn kính Trung Thân Vương. Dương Dận hắn muốn vào triều đình, nhưng cả văn võ bá quan của triều không có một ai nịnh bợ hắn.
Thế cho nên, hắn không còn mơ tưởng gì nữa, cố gắng cách xa quyền lực trung tâm.
Tuy rằng hắn là Thân Vương, tuy rằng hắn là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế được phép ở lại thành Thanh Long. Tuy hắn có thân phận tôn quý, song không có nghĩa là quyền hành cũng nặng. May mắn, hắn dùng mười năm để bản thân đạt được cái thói quen trong cuộc sống bây giờ, cũng đã yêu cuộc sống bây giờ. Thế nên ngay cả các dân chúng cũng biết người thích hưởng thụ, hiểu phong hoa tuyết nguyệt nhất ở Thanh Long là ai.
Từ lúc Đại Nam lập quốc đến nay, vì cam đoan ngôi vị Hoàng đế vững chắc, trên cơ bản, sau khi mỗi một vị Đế vương lên ngôi, chuyện thứ nhất họ làm là tước đoạt quyền lợi của huynh đệ mình, một phần cũng không hề để lại. Cái này đã thành lệ cũ, cũng trong lúc mơ hồ, từ lệ cũ biến thành một quy củ. Các Hoàng tử mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chỉ có thể tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.
Khi ngôi vị Hoàng đế Đại Nam thay đổi, chưa bao giờ thiếu câu chuyện huynh đệ tương tàn.
Di Thân Vương Dương Dận xuống xe từ khoảng cách rất xa, chậm rãi đi về phía Hải Dương Quán. Các khách quý mà người đi đầu là Húc Quận Vương Dương Khai liền vội vã đi ra ngoài nghênh đón. Lê đại nương vẫn dìu lão đại nhân Hoài Thu, thoạt nhìn sắc mặt của nàng bình thản như giếng nước yên tĩnh.
Trương Thế Nhân đứng ở ngoài cửa, nhìn kỹ nam nhân mặc vương bào đang đi tới, nói khẽ với Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh:
- Tiểu Yêu tỷ, nếu có cơ hội, chúng ta đè cái Vương gia kia lại, đánh hắn một trận được không?
- Không được.
Ra vẻ là hạ nhân đón khách, Mộc Tiểu Yêu hạ giọng nói:
- Ngươi chớ cô phụ một phen tâm ý của Lê đại nương!
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Chẳng qua ta là nói nói. Lạc gia nói mười năm trước, chính gã cháu trai này đuổi Hải Dương Quán đi. Cháu trai này trở thành kẻ thù của Lê đại nương, hắn cũng là người đối đầu với người sáng lập Hải Dương Quán là Trung Thân Vương. Lê đại nương lại có ân với ta. Nếu có cơ hội, ta thật muốn hung hăng quất hắn hai cái bạt tai.
Mộc Tiểu Yêu biết rõ tính tình của Trương Thế Nhân, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vọng động nào.
Nàng nhìn xem sự chú ý của mọi người đều hướng về Di Thân Vương Dương Dận, dán miệng bên tai Trương Thế Nhân, nói:
- Hiện tại đúng là cơ hội, chúng ta cần phải đi.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, thừa dịp không ai chú ý mà lặng lẽ ra khỏi đám người.
Chỉ là, Trương Thế Nhân và Mộc Tiểu Yêu đều không có chú ý tới, cách đó không xa có một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm y vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Trương Thế Nhân. Người đàn ông trẻ tuổi này có ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo, trên khóe miệng đã mở ra một đạo vui vẻ nhưng có chứa sự lạnh lùng. Hắn quay người phân phó với tùy tùng của mình vài câu, sau đó nhìn nhìn hai người đồng bạn đi phía trước chính mình, nhíu nhíu mày, rồi xoay người rời đi.
Trương Thế Nhân cùng Mộc Tiểu Yêu trở về hậu viện của Hải Dương Quán, nhìn thấy Đại Khuyển đang chờ ở đó với chút sốt ruột. Đại Khuyển nhìn thấy Trương Thế Nhân trở về, hắn lập tức xông lại.
- Như thế nào đây?
Hắn hỏi.
- Hiện tại nên đi.
Trương Thế Nhân chỉ nói một câu, sau đó bế Trầm Khuynh Phiến đang nằm ở trên ghế nằm lên, bước nhanh đến một chiếc xe ngựa bên cạnh, dùng động tác nhu hòa đặt nàng vào bên trong. Trầm Khuynh Phiến cũng đã đổi một thân áo xanh cùng giày vải, bộ trang phục giống như những hạ nhân của Hải Dương Quán.
- Lê đại nương vì muốn chúng ta đào tẩu thuận lợi, đã sớm khai trương Hải Dương Quán. Chuyện Binh Bộ lớn như vậy, khai trương vào lúc này là cực kỳ không khôn ngoan. Nàng có thể giúp chúng ta đến mức này, ân tình cũng đã đủ lớn rồi.
Trương Thế Nhân nhỏ giọng nói:
- Trong chốc lát, vào thời điểm ra khỏi thành, ngươi không nên cử động. Lính thủ vệ có hỏi tới, chỉ cần nói chúng ta đều là hạ nhân của Hải Dương Quán, phụng mệnh ra khỏi thành ba mươi dặm để lấy nước suối pha trà cho khách quý. Hôm nay Hải Dương Quán làm tiệc khai trương lớn như vậy, binh lính thủ thành nhất định cũng biết. Nhất là khi bây giờ cả Di Thân Vương đều đã tới, bất kẻ là ai thì cũng phải cho Hải Dương Quán mấy phần mặt mũi. Trên người chúng ta cũng không mang theo binh khí, ra khỏi thành không phải là chuyện khó lắm.
Trương Thế Nhân đem kế hoạch nói ngắn gọn một lần.
- Chỉ sợ liên lụy Lê đại nương.
Đại Khuyển thở dài.
- Không sao, Lê đại nương tự nhiên sẽ có lý do biện minh. Một khi bị người tra được, nàng chỉ cần nói rằng mấy hạ nhân của Hải Dương Quán bị người đánh ngất xỉu rồi đoạt quần áo, ai có thể tra ra cái gì?
Trương Thế Nhân nhảy lên xe ngựa, vung roi đánh mạnh một cái. Vài con ngựa kéo xe lập tức kêu lên “xi… xiii…”, kéo chiếc xe ngựa đi chậm rãi ra khỏi hậu viện Hải Dương Quán. Trước khi ra cửa, Trương Thế Nhân nhìn thoáng qua ba con chiến mã Bắc Tàu, trong ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Đó là ba thớt ngựa tốt, nhất là thớt có lông đỏ rực kia.
Ở trong giao lộ của một cái hèm nhỏ, La Văn ẩn thân ở góc đường nhìn xem Trương Thế Nhân đánh xe ngựa rời khỏi Hải Dương Quán. Hắn quay người phân phó La Nhị Lang:
- Nhìn chăm chú xem bọn họ đi đâu, nếu như là ra khỏi thành thì không cần vội vã động thủ, đợi bọn hắn đi ra ngoài thì tính sau. Nếu như là đi địa phương khác, vẫn cứ nhìn chằm chằm, tối hôm nay phải động thủ.
- Vâng!
La Nhị Lang lên tiếng, mang theo mấy cái gia nô bước nhanh rời đi.
Ở bên ngoài thành Thanh Long hơn vài chục dặm, một vị công tử có khuôn mặt và bộ quần áo trắng như ngọc vỗ vỗ cái trán của con hổ trắng đang cưỡi, hắn nhìn thoáng qua phía trước, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của đế đô Đại Nam. Sau đó hắn thấp giọng nói:
- Đi vào cánh rừng ẩn núp đi, nếu như đói bụng thì tự tìm một ít thức ăn, nhưng nhớ kỹ, đừng tùy tiện làm người bị thương. Đây không phải là Đại Tuyết Sơn, khắp nơi trên mặt đất đều là yêu ma bất kính với Phật tổ, chứ đừng nói chi là ngươi – con súc sinh canh cửa của Đại Tuyết Sơn. Nếu như ngông cuồng đi nộp mạng cho yêu ma… Chỉ có thể trách nhân quả của ngươi quá kém.
Con hổ trắng kia như là nghe hiểu, nó quay người nhảy vào trong khu rừng.
Vị công tử mặc áo trắng sửa lại quần áo của mình một chút, sau đó chậm rãi đi trên con đường lớn. Đế đô Đại Nam đã gần trong gang tấc, mà tâm hắn… dường như lại không có một tia gợn sóng.
…
…
Xe ngựa chạy đi vô cùng vững vàng, thậm chí còn có chút chậm chạp. Đại Khuyển nhận lấy roi ngựa trong tay Trương Thế Nhân, nhìn hắn mà nhỏ giọng nói:
- Nếu như chút nữa đến cửa thành mà bị cản lại thì làm sao bây giờ?
Trương Thế Nhân tựa hồ có hơi không yên lòng, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sau khi nghe được câu hỏi này của Đại Khuyển, hắn hồi đáp:
- Quan quân thủ cửa thành nếu như muốn kiểm tra, thì cứ để bọn họ tùy tiện thăm dò là tốt rồi. Hôm nay đã không có biện pháp khác, chỉ có thể liều mạng. Đêm hôm ấy chỉ có cao thủ Cửu Phẩm kia nhìn thấy bộ dáng của Trầm Khuynh Phiến, hắn cũng không thể phân thân ra để trông coi tất cả mười mấy cái cửa thành lớn nhỏ chứ?
- Ừ.
Đại Khuyển “ừ” một tiếng, như thể mất hết sức lực.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Trầm mặc một hồi, Đại Khuyển hỏi.
Trương Thế Nhân nhìn xem cửa hàng ven đường, nhìn xem người đến người đi trên đường cái, nhịn không được có chút bất đắc dĩ cười cười:
- Trước đây không lâu, mọi người chúng ta vẫn còn tìm mọi cách, cố gắng tính toán xem làm sao có thể dừng chân ở đế đô. Còn muốn dựa vào tiền vốn trong tay mình, suy nghĩ xem có phải nên tìm một chuyện buôn bán gì để kiếm thêm tiền nhằm trang trải chi phí khi sinh hoạt ở đây. Mấy ngày trước, hai người chúng ta còn mò tới một cái cửa hàng ở vị trí đẹp đang muốn bán, chút xíu nữa thì đã thương lượng xong việc mua lại cái cửa hàng đó rồi… Cái cửa hàng kia quả thật không tệ, có chút đáng tiếc.
Đại Khuyển biết rõ Trương Thế Nhân nói đáng tiếc không phải là vì cái cửa hàng kia.
- Có lẽ sẽ còn trở lại.
Đại Khuyển nói.
- Ai biết được.
Trương Thế Nhân có chút buồn vô cớ nói:
- Chúng ta đi mười lăm năm, không có trở lại bất kỳ nơi nào lần thứ hai. Ở trên tất cả con đường đi qua, tựa hồ cũng không hề quan sát phong cảnh. Đế đô còn có thể trở về hay không, ta không biết. Nhưng ít nhất thì chúng ta không thể trở về thành Gia Trang. Hiện tại chúng ta phải nên suy nghĩ xem chúng ta phải đi đâu, có thể đi đến nơi nào?
Đại Khuyển nghĩ nghĩ, nói:
- Ngoại trừ đế đô Thanh Long, ở cảnh nội Đại Nam thì chỗ nào là an toàn nhất?
- Thanh Nhạc Sơn.
Trương Thế Nhân căn bản cũng không cần cân nhắc thì đã có thể trả lời vấn đề này.
- Vậy thì tốt, chúng ta phải đi Thanh Nhạc Sơn.
Đại Khuyển nói.
Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu:
- Mặc dù là đi Thanh Nhạc Sơn, dùng thể chất của ta cũng không hề có biện pháp tiến vào Nhất Khí Quan mà tu hành. Không vào Nhất Khí Quan được, làm sao có thể nói là an toàn? Ở Đại Nam có vô số tông môn lớn nhỏ, nhưng đáng tiếc là không có một cái tông môn nào mở rộng cửa với ta.
Đại Khuyển chưa từ bỏ ý định, vươn tay nắm mạch môn của Trương Thế Nhân. Vừa nắm và cảm nhận, ánh mắt hắn lập tức biến đổi.
- Ba huyệt rồi.
Hắn nói. Gương mặt hắn đầy kinh ngạc.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhìn về phía Đại Khuyển, hỏi:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Đại Khuyển gật đầu, không biết nên nói cái gì.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng âm thanh cực thấp nói ra:
- Có chuyện này rất kỳ quái, ta cũng không có cách nào nói rõ… Bởi vì ta không xác định được chuyện này rốt cuộc là tại sao, cho nên ta có chút sợ hãi…
Hắn tìm một bát nước trên xe ngựa, dùng tay trái cầm lên, đặt trên bàn tay phải của mình. Sau đó tay phải của hắn chậm rãi nắm chặt, sau một giây đồng hồ, một tiếng “răng rắc” vang lên…
Cái bát sứ kia đã bị hắn bóp nát. Mảnh vỡ của nó rơi đầy đất, phát ra những tiếng vang lanh lảnh liên tiếp.
Ánh mắt Đại Khuyển lập tức trợn to, trong ánh mắt đều là không thể tưởng tượng nổi:
- Tốt rồi?
- Tốt rồi.
- Lúc nào?
- Hôm kia nó bắt đầu có thể miễn cưỡng vận động, ngày hôm qua ta thử thì đã có thể nắm chặt nắm đấm. Hôm nay, sau khi tỉnh lại vào buổi sáng, ta rất tự nhiên mặc quần áo, cột thắt lưng xong xuôi… bằng tay phải.
- Điều đó không có khả năng!
Đại Khuyển kinh hô một tiếng trầm thấp.
- Ta cũng biết không có khả năng.
Trương Thế Nhân dùng sức nhéo đùi Đại Khuyển một cái, Đại Khuyển lập tức bị đau, hừ một tiếng:
- Ngươi làm gì thế?
- Ta muốn xem thử một chút xem có phải là đang nằm mơ hay không.
Khẳng định không phải đang nằm mơ, bởi vì Đại Khuyển đã cảm thấy đau.
Hai người đều lâm vào trầm mặc, ai cũng không biết mình nên nói tiếp cái đề tài này như thế nào. Cứ trầm mặc như vậy được một hồi lâu, Trương Thế Nhân bỗng nhiên thở phào một hơi thật dài, nhỏ giọng nói:
- Hiện tại ta đột nhiên cảm thấy được mình chưa từng làm gì sai… Lúc ở thành Gia Trang, đêm đó uống rượu cùng với nam nhân mặc áo xanh ở quán thịt chó Kê Kê, về sau ta liền bất tỉnh nhân sự. Lại về sau, các ngươi nói trong cơ thể của ta có cái gì độc, là loại độc mà ngươi cùng Tiểu Yêu tỷ suy nghĩ hơn mười năm nhưng không có cách nào giải hết… Bây giờ mà lại có thể như vậy… Chỉ có thể khẳng định là nam nhân mặc áo xanh kia đã động tay động chân gì đó với thân thể ta. Hắn phải là một nhân vật hết sức trâu bò cùng hồ đồ nhỉ?
Trương Thế Nhân cảm khái:
- Cho nên ta cảm thấy, mình chưa làm sai cái gì.
Hắn nhìn Đại Khuyển, nói thật:
- Cũng giống như hiện tại ta rời bỏ đế đô Đại Nam.
Khi hắn nói xong câu ấy, đã có thể nhìn thấy cửa thành ở xa xa. Thoạt nhìn thì cửa thành cùng ngày xưa không có gì khác nhau, nhưng Trương Thế Nhân dù không quan sát thật cẩn thận, hắn cũng có thể nhận ra rất nhiều nguy hiểm ở một nơi bí mật gần đó. Ở bên cạnh cửa thành có ít nhất trên trăm tên chiến binh tinh nhuệ đang mai phục. Có lẽ còn có đại nội thị vệ cùng cao thủ đến từ Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Ngoài lỏng trong chặt, dân chúng sẽ không nhìn ra cái gì. Nhưng không thể nghi ngờ rằng hiện tại bất luận một cái cửa thành Thanh Long nào đều nghiêm ngặt hơn dĩ vãng rất nhiều lần.
…
…
Lúc xe ngựa bị tên lính gác cản lại, Trương Thế Nhân nhảy xuống ngựa, cười nói:
- Vị quan gia này, chúng ta là tiểu nhị của Hải Dương Quán vừa mới mở trong nội thành, phụng mệnh đến ngoài thành lấy nước suối chiêu đãi khách quý. Tán Kim Hầu đưa lên trà ngon, đặc biệt dùng để chiêu đãi Di Thân Vương điện hạ, Húc Quận Vương cùng Thượng Thư Lễ bộ Hoài lão, chỉ còn chờ nước suối pha trà.
- Hải Dương Quán?
Tên Giáo Úy ngăn lại Trương Thế Nhân biết rõ cái tên này, mười một năm trước hắn đã biết rồi. Hắn là người dân của thành Thanh Long, đối với cái tên Hải Dương Quán cũng không xa lạ gì.
- Vì sao mà hôm qua không tích sẵn nước, lại để cho hôm nay phải đi ra ngoài?
- Các quý nhân cực kỳ chú ý việc uống trà, sở dĩ dùng nước sối ở Long Thủ Sơn ngoài thành là vì nước suối kia mát lạnh và ngọt ngào. Nếu như hôm qua lấy nước về, rồi đặt ở trong thùng, sau một đêm nó đã không còn là nước sống, mà là nước đọng. Việc pha trà này cũng cần chú ý rất nhiều, ta không rõ đạo lý bên trong lắm, chỉ là nghe mệnh lệnh mà thôi.
- Để ta kiểm tra xe ngựa của ngươi.
Giáo Úy kia nói với ngữ khí bình thản.
Trương Thế Nhân đưa tay làm dấu mời:
- Thỉnh ngài mau mau, ta có chút gấp.
Tên Giáo Úy “ừ” một tiếng, mang người đi lên xe ngựa kiểm tra.
Đúng như dự liệu của Trương Thế Nhân, cái cường giả Cửu Phẩm gặp qua Trầm Khuynh Phiến không có khả năng phân thân đóng giữ ở tất cả các cửa thành. Mà cái bức họa trong tay tên Giáo Úy kia, bản thân nó đã là một bức họa căn cứ theo miêu tả mà vẽ ra, không giống Trầm Khuynh Phiến được mấy phần. Hơn nữa Trầm Khuynh Phiến đã thay đổi bộ dạng từ trước, muốn nhìn ra thì rất khó.
Tên Giáo Úy kia mang người đi kiểm tra, phát hiện trên xe ngựa ngoại trừ vài thùng nước cùng một cái hồ lô thì không có bất kỳ thứ gì khác, hắn lập tức khoát tay ra hiệu cho đi.
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân vội vàng hành lễ, sau đó leo lên xe ngựa, liếc mắt ra hiệu cho Đại Khuyển. Đại Khuyển áp chế nội tâm khẩn trương, vững vàng vung roi ngựa. Đúng lúc này hắn mới phát hiện không biết lúc nào mà y phục phía sau lưng của hắn đã hơi ướt đẫm.
- Chờ một chút!
Vừa lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng hét của tên Giáo Úy nọ.
Thanh âm kêu gọi dừng lại rất lớn, nó làm cho bả vai Đại Khuyển không tự chủ được run lên một cái. Trương Thế Nhân quay đầu lại, đã nhìn thấy tên Giáo Úy vừa nãy cản đường hắn mang theo mười mấy cái quan quân đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở ngoài thành chưa đủ ba dặm, trên con đường chính. Tăng nhân Trần Nhai với một bộ áo trắng đi đến, ngồi xuống ở trước một cái trà phố, kêu một chén trà lạnh. Hắn nhìn dòng người lui tới trên con đường chính, ánh mắt bay đi, rốt cuộc rơi vào trên tường thành Thanh Long.
- Tốt cho một cái xác bự, có người từ ngoài vỏ đi tới, có người muốn đi thẳng vào bên trong cái xác, ta cũng muốn đi vào như vậy… Những thứ trong vỏ có phải là thứ tuyệt đến không thể tả? Cái xác trước mặt ta lại nhỏ bé như thế, nhỏ bé như một hạt bụi nhỏ. Ta gieo trong lòng mình một hạt bụi, ta lại tiến vào trong vỏ của hạt bụi này. Thời điểm thân thể ta có hạt bụi vướng vào, ta liền trừ đi bụi trong nội tâm, việc này đại thiện… Cái xác này đại thiện. Mười lăm năm trước gieo thiện nhân, ta tới lấy cái thiện quả kia.
Hắn cười cười, vậy mà xinh đẹp như một nữ tử.
Mười năm, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, ít nhất là còn không có lâu đến mức làm cho mọi người quên hết mọi thứ đã từng xảy ra.
Trương Thế Nhân đã từng nghe lão già què nói qua, mười năm trước Lê đại nương vì tìm kiếm Trung Thân Vương Dương Kỳ mà rời khỏi thành Thanh Long, bôn tẩu tứ phương. Nàng mới rời khỏi không bao lâu, Di Thân Vương Dương Dận dùng một tờ thủ lệnh đuổi Hải Dương Quán ra khỏi thành Thanh Long. Những cô nương đã mất đi trụ cột để dựa dẫm, họ đành phải tứ tán, dường như tất cả bọn họ đều đã lưu lạc phong trần, số phận bấp bênh.
Chuyện năm đó vẫn còn lưu truyền sôi sùng sục ở trong thành Thanh Long. Cũng chính vì bởi muốn thay thế vị trí Trung Thân Vương đã mất tích, Dương Dận đã làm vậy, nhưng hắn lại mất đi nhiều thứ hơn cả Lê đại nương. Âu cũng là do hắn vốn tưởng rằng việc Trung Thân Vương rời khỏi Thanh Long là do bệ hạ âm thầm hạ thủ, cho nên hắn cho đó là tín hiệu của việc bệ hạ muốn diệt trừ thế lực của Trung Thân Vương, thế là hắn lập tức làm ra quyết định. Nhưng hắn không nghĩ tới quyết định của hắn chẳng những không có thành công vỗ mông ngựa với Hoàng đế, ngược lại lại làm cho Hoàng đế phẫn nộ.
Từ đó về sau, hắn đã không có cơ hội cầm quyền trong triều đình.
Chỉ từ một điểm này mà nói, hắn kém quá xa so với Trung Thân Vương. Trung Thân Vương không vào triều đình, nhưng văn võ bá quan của cả triều, ai cũng tôn kính Trung Thân Vương. Dương Dận hắn muốn vào triều đình, nhưng cả văn võ bá quan của triều không có một ai nịnh bợ hắn.
Thế cho nên, hắn không còn mơ tưởng gì nữa, cố gắng cách xa quyền lực trung tâm.
Tuy rằng hắn là Thân Vương, tuy rằng hắn là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế được phép ở lại thành Thanh Long. Tuy hắn có thân phận tôn quý, song không có nghĩa là quyền hành cũng nặng. May mắn, hắn dùng mười năm để bản thân đạt được cái thói quen trong cuộc sống bây giờ, cũng đã yêu cuộc sống bây giờ. Thế nên ngay cả các dân chúng cũng biết người thích hưởng thụ, hiểu phong hoa tuyết nguyệt nhất ở Thanh Long là ai.
Từ lúc Đại Nam lập quốc đến nay, vì cam đoan ngôi vị Hoàng đế vững chắc, trên cơ bản, sau khi mỗi một vị Đế vương lên ngôi, chuyện thứ nhất họ làm là tước đoạt quyền lợi của huynh đệ mình, một phần cũng không hề để lại. Cái này đã thành lệ cũ, cũng trong lúc mơ hồ, từ lệ cũ biến thành một quy củ. Các Hoàng tử mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, chỉ có thể tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.
Khi ngôi vị Hoàng đế Đại Nam thay đổi, chưa bao giờ thiếu câu chuyện huynh đệ tương tàn.
Di Thân Vương Dương Dận xuống xe từ khoảng cách rất xa, chậm rãi đi về phía Hải Dương Quán. Các khách quý mà người đi đầu là Húc Quận Vương Dương Khai liền vội vã đi ra ngoài nghênh đón. Lê đại nương vẫn dìu lão đại nhân Hoài Thu, thoạt nhìn sắc mặt của nàng bình thản như giếng nước yên tĩnh.
Trương Thế Nhân đứng ở ngoài cửa, nhìn kỹ nam nhân mặc vương bào đang đi tới, nói khẽ với Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh:
- Tiểu Yêu tỷ, nếu có cơ hội, chúng ta đè cái Vương gia kia lại, đánh hắn một trận được không?
- Không được.
Ra vẻ là hạ nhân đón khách, Mộc Tiểu Yêu hạ giọng nói:
- Ngươi chớ cô phụ một phen tâm ý của Lê đại nương!
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Chẳng qua ta là nói nói. Lạc gia nói mười năm trước, chính gã cháu trai này đuổi Hải Dương Quán đi. Cháu trai này trở thành kẻ thù của Lê đại nương, hắn cũng là người đối đầu với người sáng lập Hải Dương Quán là Trung Thân Vương. Lê đại nương lại có ân với ta. Nếu có cơ hội, ta thật muốn hung hăng quất hắn hai cái bạt tai.
Mộc Tiểu Yêu biết rõ tính tình của Trương Thế Nhân, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vọng động nào.
Nàng nhìn xem sự chú ý của mọi người đều hướng về Di Thân Vương Dương Dận, dán miệng bên tai Trương Thế Nhân, nói:
- Hiện tại đúng là cơ hội, chúng ta cần phải đi.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, thừa dịp không ai chú ý mà lặng lẽ ra khỏi đám người.
Chỉ là, Trương Thế Nhân và Mộc Tiểu Yêu đều không có chú ý tới, cách đó không xa có một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm y vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Trương Thế Nhân. Người đàn ông trẻ tuổi này có ánh mắt âm trầm và lạnh lẽo, trên khóe miệng đã mở ra một đạo vui vẻ nhưng có chứa sự lạnh lùng. Hắn quay người phân phó với tùy tùng của mình vài câu, sau đó nhìn nhìn hai người đồng bạn đi phía trước chính mình, nhíu nhíu mày, rồi xoay người rời đi.
Trương Thế Nhân cùng Mộc Tiểu Yêu trở về hậu viện của Hải Dương Quán, nhìn thấy Đại Khuyển đang chờ ở đó với chút sốt ruột. Đại Khuyển nhìn thấy Trương Thế Nhân trở về, hắn lập tức xông lại.
- Như thế nào đây?
Hắn hỏi.
- Hiện tại nên đi.
Trương Thế Nhân chỉ nói một câu, sau đó bế Trầm Khuynh Phiến đang nằm ở trên ghế nằm lên, bước nhanh đến một chiếc xe ngựa bên cạnh, dùng động tác nhu hòa đặt nàng vào bên trong. Trầm Khuynh Phiến cũng đã đổi một thân áo xanh cùng giày vải, bộ trang phục giống như những hạ nhân của Hải Dương Quán.
- Lê đại nương vì muốn chúng ta đào tẩu thuận lợi, đã sớm khai trương Hải Dương Quán. Chuyện Binh Bộ lớn như vậy, khai trương vào lúc này là cực kỳ không khôn ngoan. Nàng có thể giúp chúng ta đến mức này, ân tình cũng đã đủ lớn rồi.
Trương Thế Nhân nhỏ giọng nói:
- Trong chốc lát, vào thời điểm ra khỏi thành, ngươi không nên cử động. Lính thủ vệ có hỏi tới, chỉ cần nói chúng ta đều là hạ nhân của Hải Dương Quán, phụng mệnh ra khỏi thành ba mươi dặm để lấy nước suối pha trà cho khách quý. Hôm nay Hải Dương Quán làm tiệc khai trương lớn như vậy, binh lính thủ thành nhất định cũng biết. Nhất là khi bây giờ cả Di Thân Vương đều đã tới, bất kẻ là ai thì cũng phải cho Hải Dương Quán mấy phần mặt mũi. Trên người chúng ta cũng không mang theo binh khí, ra khỏi thành không phải là chuyện khó lắm.
Trương Thế Nhân đem kế hoạch nói ngắn gọn một lần.
- Chỉ sợ liên lụy Lê đại nương.
Đại Khuyển thở dài.
- Không sao, Lê đại nương tự nhiên sẽ có lý do biện minh. Một khi bị người tra được, nàng chỉ cần nói rằng mấy hạ nhân của Hải Dương Quán bị người đánh ngất xỉu rồi đoạt quần áo, ai có thể tra ra cái gì?
Trương Thế Nhân nhảy lên xe ngựa, vung roi đánh mạnh một cái. Vài con ngựa kéo xe lập tức kêu lên “xi… xiii…”, kéo chiếc xe ngựa đi chậm rãi ra khỏi hậu viện Hải Dương Quán. Trước khi ra cửa, Trương Thế Nhân nhìn thoáng qua ba con chiến mã Bắc Tàu, trong ánh mắt lộ ra một tia tiếc hận.
Đó là ba thớt ngựa tốt, nhất là thớt có lông đỏ rực kia.
Ở trong giao lộ của một cái hèm nhỏ, La Văn ẩn thân ở góc đường nhìn xem Trương Thế Nhân đánh xe ngựa rời khỏi Hải Dương Quán. Hắn quay người phân phó La Nhị Lang:
- Nhìn chăm chú xem bọn họ đi đâu, nếu như là ra khỏi thành thì không cần vội vã động thủ, đợi bọn hắn đi ra ngoài thì tính sau. Nếu như là đi địa phương khác, vẫn cứ nhìn chằm chằm, tối hôm nay phải động thủ.
- Vâng!
La Nhị Lang lên tiếng, mang theo mấy cái gia nô bước nhanh rời đi.
Ở bên ngoài thành Thanh Long hơn vài chục dặm, một vị công tử có khuôn mặt và bộ quần áo trắng như ngọc vỗ vỗ cái trán của con hổ trắng đang cưỡi, hắn nhìn thoáng qua phía trước, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của đế đô Đại Nam. Sau đó hắn thấp giọng nói:
- Đi vào cánh rừng ẩn núp đi, nếu như đói bụng thì tự tìm một ít thức ăn, nhưng nhớ kỹ, đừng tùy tiện làm người bị thương. Đây không phải là Đại Tuyết Sơn, khắp nơi trên mặt đất đều là yêu ma bất kính với Phật tổ, chứ đừng nói chi là ngươi – con súc sinh canh cửa của Đại Tuyết Sơn. Nếu như ngông cuồng đi nộp mạng cho yêu ma… Chỉ có thể trách nhân quả của ngươi quá kém.
Con hổ trắng kia như là nghe hiểu, nó quay người nhảy vào trong khu rừng.
Vị công tử mặc áo trắng sửa lại quần áo của mình một chút, sau đó chậm rãi đi trên con đường lớn. Đế đô Đại Nam đã gần trong gang tấc, mà tâm hắn… dường như lại không có một tia gợn sóng.
…
…
Xe ngựa chạy đi vô cùng vững vàng, thậm chí còn có chút chậm chạp. Đại Khuyển nhận lấy roi ngựa trong tay Trương Thế Nhân, nhìn hắn mà nhỏ giọng nói:
- Nếu như chút nữa đến cửa thành mà bị cản lại thì làm sao bây giờ?
Trương Thế Nhân tựa hồ có hơi không yên lòng, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sau khi nghe được câu hỏi này của Đại Khuyển, hắn hồi đáp:
- Quan quân thủ cửa thành nếu như muốn kiểm tra, thì cứ để bọn họ tùy tiện thăm dò là tốt rồi. Hôm nay đã không có biện pháp khác, chỉ có thể liều mạng. Đêm hôm ấy chỉ có cao thủ Cửu Phẩm kia nhìn thấy bộ dáng của Trầm Khuynh Phiến, hắn cũng không thể phân thân ra để trông coi tất cả mười mấy cái cửa thành lớn nhỏ chứ?
- Ừ.
Đại Khuyển “ừ” một tiếng, như thể mất hết sức lực.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Trầm mặc một hồi, Đại Khuyển hỏi.
Trương Thế Nhân nhìn xem cửa hàng ven đường, nhìn xem người đến người đi trên đường cái, nhịn không được có chút bất đắc dĩ cười cười:
- Trước đây không lâu, mọi người chúng ta vẫn còn tìm mọi cách, cố gắng tính toán xem làm sao có thể dừng chân ở đế đô. Còn muốn dựa vào tiền vốn trong tay mình, suy nghĩ xem có phải nên tìm một chuyện buôn bán gì để kiếm thêm tiền nhằm trang trải chi phí khi sinh hoạt ở đây. Mấy ngày trước, hai người chúng ta còn mò tới một cái cửa hàng ở vị trí đẹp đang muốn bán, chút xíu nữa thì đã thương lượng xong việc mua lại cái cửa hàng đó rồi… Cái cửa hàng kia quả thật không tệ, có chút đáng tiếc.
Đại Khuyển biết rõ Trương Thế Nhân nói đáng tiếc không phải là vì cái cửa hàng kia.
- Có lẽ sẽ còn trở lại.
Đại Khuyển nói.
- Ai biết được.
Trương Thế Nhân có chút buồn vô cớ nói:
- Chúng ta đi mười lăm năm, không có trở lại bất kỳ nơi nào lần thứ hai. Ở trên tất cả con đường đi qua, tựa hồ cũng không hề quan sát phong cảnh. Đế đô còn có thể trở về hay không, ta không biết. Nhưng ít nhất thì chúng ta không thể trở về thành Gia Trang. Hiện tại chúng ta phải nên suy nghĩ xem chúng ta phải đi đâu, có thể đi đến nơi nào?
Đại Khuyển nghĩ nghĩ, nói:
- Ngoại trừ đế đô Thanh Long, ở cảnh nội Đại Nam thì chỗ nào là an toàn nhất?
- Thanh Nhạc Sơn.
Trương Thế Nhân căn bản cũng không cần cân nhắc thì đã có thể trả lời vấn đề này.
- Vậy thì tốt, chúng ta phải đi Thanh Nhạc Sơn.
Đại Khuyển nói.
Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu:
- Mặc dù là đi Thanh Nhạc Sơn, dùng thể chất của ta cũng không hề có biện pháp tiến vào Nhất Khí Quan mà tu hành. Không vào Nhất Khí Quan được, làm sao có thể nói là an toàn? Ở Đại Nam có vô số tông môn lớn nhỏ, nhưng đáng tiếc là không có một cái tông môn nào mở rộng cửa với ta.
Đại Khuyển chưa từ bỏ ý định, vươn tay nắm mạch môn của Trương Thế Nhân. Vừa nắm và cảm nhận, ánh mắt hắn lập tức biến đổi.
- Ba huyệt rồi.
Hắn nói. Gương mặt hắn đầy kinh ngạc.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhìn về phía Đại Khuyển, hỏi:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Đại Khuyển gật đầu, không biết nên nói cái gì.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng âm thanh cực thấp nói ra:
- Có chuyện này rất kỳ quái, ta cũng không có cách nào nói rõ… Bởi vì ta không xác định được chuyện này rốt cuộc là tại sao, cho nên ta có chút sợ hãi…
Hắn tìm một bát nước trên xe ngựa, dùng tay trái cầm lên, đặt trên bàn tay phải của mình. Sau đó tay phải của hắn chậm rãi nắm chặt, sau một giây đồng hồ, một tiếng “răng rắc” vang lên…
Cái bát sứ kia đã bị hắn bóp nát. Mảnh vỡ của nó rơi đầy đất, phát ra những tiếng vang lanh lảnh liên tiếp.
Ánh mắt Đại Khuyển lập tức trợn to, trong ánh mắt đều là không thể tưởng tượng nổi:
- Tốt rồi?
- Tốt rồi.
- Lúc nào?
- Hôm kia nó bắt đầu có thể miễn cưỡng vận động, ngày hôm qua ta thử thì đã có thể nắm chặt nắm đấm. Hôm nay, sau khi tỉnh lại vào buổi sáng, ta rất tự nhiên mặc quần áo, cột thắt lưng xong xuôi… bằng tay phải.
- Điều đó không có khả năng!
Đại Khuyển kinh hô một tiếng trầm thấp.
- Ta cũng biết không có khả năng.
Trương Thế Nhân dùng sức nhéo đùi Đại Khuyển một cái, Đại Khuyển lập tức bị đau, hừ một tiếng:
- Ngươi làm gì thế?
- Ta muốn xem thử một chút xem có phải là đang nằm mơ hay không.
Khẳng định không phải đang nằm mơ, bởi vì Đại Khuyển đã cảm thấy đau.
Hai người đều lâm vào trầm mặc, ai cũng không biết mình nên nói tiếp cái đề tài này như thế nào. Cứ trầm mặc như vậy được một hồi lâu, Trương Thế Nhân bỗng nhiên thở phào một hơi thật dài, nhỏ giọng nói:
- Hiện tại ta đột nhiên cảm thấy được mình chưa từng làm gì sai… Lúc ở thành Gia Trang, đêm đó uống rượu cùng với nam nhân mặc áo xanh ở quán thịt chó Kê Kê, về sau ta liền bất tỉnh nhân sự. Lại về sau, các ngươi nói trong cơ thể của ta có cái gì độc, là loại độc mà ngươi cùng Tiểu Yêu tỷ suy nghĩ hơn mười năm nhưng không có cách nào giải hết… Bây giờ mà lại có thể như vậy… Chỉ có thể khẳng định là nam nhân mặc áo xanh kia đã động tay động chân gì đó với thân thể ta. Hắn phải là một nhân vật hết sức trâu bò cùng hồ đồ nhỉ?
Trương Thế Nhân cảm khái:
- Cho nên ta cảm thấy, mình chưa làm sai cái gì.
Hắn nhìn Đại Khuyển, nói thật:
- Cũng giống như hiện tại ta rời bỏ đế đô Đại Nam.
Khi hắn nói xong câu ấy, đã có thể nhìn thấy cửa thành ở xa xa. Thoạt nhìn thì cửa thành cùng ngày xưa không có gì khác nhau, nhưng Trương Thế Nhân dù không quan sát thật cẩn thận, hắn cũng có thể nhận ra rất nhiều nguy hiểm ở một nơi bí mật gần đó. Ở bên cạnh cửa thành có ít nhất trên trăm tên chiến binh tinh nhuệ đang mai phục. Có lẽ còn có đại nội thị vệ cùng cao thủ đến từ Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Ngoài lỏng trong chặt, dân chúng sẽ không nhìn ra cái gì. Nhưng không thể nghi ngờ rằng hiện tại bất luận một cái cửa thành Thanh Long nào đều nghiêm ngặt hơn dĩ vãng rất nhiều lần.
…
…
Lúc xe ngựa bị tên lính gác cản lại, Trương Thế Nhân nhảy xuống ngựa, cười nói:
- Vị quan gia này, chúng ta là tiểu nhị của Hải Dương Quán vừa mới mở trong nội thành, phụng mệnh đến ngoài thành lấy nước suối chiêu đãi khách quý. Tán Kim Hầu đưa lên trà ngon, đặc biệt dùng để chiêu đãi Di Thân Vương điện hạ, Húc Quận Vương cùng Thượng Thư Lễ bộ Hoài lão, chỉ còn chờ nước suối pha trà.
- Hải Dương Quán?
Tên Giáo Úy ngăn lại Trương Thế Nhân biết rõ cái tên này, mười một năm trước hắn đã biết rồi. Hắn là người dân của thành Thanh Long, đối với cái tên Hải Dương Quán cũng không xa lạ gì.
- Vì sao mà hôm qua không tích sẵn nước, lại để cho hôm nay phải đi ra ngoài?
- Các quý nhân cực kỳ chú ý việc uống trà, sở dĩ dùng nước sối ở Long Thủ Sơn ngoài thành là vì nước suối kia mát lạnh và ngọt ngào. Nếu như hôm qua lấy nước về, rồi đặt ở trong thùng, sau một đêm nó đã không còn là nước sống, mà là nước đọng. Việc pha trà này cũng cần chú ý rất nhiều, ta không rõ đạo lý bên trong lắm, chỉ là nghe mệnh lệnh mà thôi.
- Để ta kiểm tra xe ngựa của ngươi.
Giáo Úy kia nói với ngữ khí bình thản.
Trương Thế Nhân đưa tay làm dấu mời:
- Thỉnh ngài mau mau, ta có chút gấp.
Tên Giáo Úy “ừ” một tiếng, mang người đi lên xe ngựa kiểm tra.
Đúng như dự liệu của Trương Thế Nhân, cái cường giả Cửu Phẩm gặp qua Trầm Khuynh Phiến không có khả năng phân thân đóng giữ ở tất cả các cửa thành. Mà cái bức họa trong tay tên Giáo Úy kia, bản thân nó đã là một bức họa căn cứ theo miêu tả mà vẽ ra, không giống Trầm Khuynh Phiến được mấy phần. Hơn nữa Trầm Khuynh Phiến đã thay đổi bộ dạng từ trước, muốn nhìn ra thì rất khó.
Tên Giáo Úy kia mang người đi kiểm tra, phát hiện trên xe ngựa ngoại trừ vài thùng nước cùng một cái hồ lô thì không có bất kỳ thứ gì khác, hắn lập tức khoát tay ra hiệu cho đi.
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân vội vàng hành lễ, sau đó leo lên xe ngựa, liếc mắt ra hiệu cho Đại Khuyển. Đại Khuyển áp chế nội tâm khẩn trương, vững vàng vung roi ngựa. Đúng lúc này hắn mới phát hiện không biết lúc nào mà y phục phía sau lưng của hắn đã hơi ướt đẫm.
- Chờ một chút!
Vừa lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng hét của tên Giáo Úy nọ.
Thanh âm kêu gọi dừng lại rất lớn, nó làm cho bả vai Đại Khuyển không tự chủ được run lên một cái. Trương Thế Nhân quay đầu lại, đã nhìn thấy tên Giáo Úy vừa nãy cản đường hắn mang theo mười mấy cái quan quân đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở ngoài thành chưa đủ ba dặm, trên con đường chính. Tăng nhân Trần Nhai với một bộ áo trắng đi đến, ngồi xuống ở trước một cái trà phố, kêu một chén trà lạnh. Hắn nhìn dòng người lui tới trên con đường chính, ánh mắt bay đi, rốt cuộc rơi vào trên tường thành Thanh Long.
- Tốt cho một cái xác bự, có người từ ngoài vỏ đi tới, có người muốn đi thẳng vào bên trong cái xác, ta cũng muốn đi vào như vậy… Những thứ trong vỏ có phải là thứ tuyệt đến không thể tả? Cái xác trước mặt ta lại nhỏ bé như thế, nhỏ bé như một hạt bụi nhỏ. Ta gieo trong lòng mình một hạt bụi, ta lại tiến vào trong vỏ của hạt bụi này. Thời điểm thân thể ta có hạt bụi vướng vào, ta liền trừ đi bụi trong nội tâm, việc này đại thiện… Cái xác này đại thiện. Mười lăm năm trước gieo thiện nhân, ta tới lấy cái thiện quả kia.
Hắn cười cười, vậy mà xinh đẹp như một nữ tử.
Bình luận truyện