Chớ Chọc Tiểu Bạch Kiểm

Chương 4



Edit: Bo



☆, chương 4: duyên phận


Diệp Nam Đình nghỉ ngơi trong chốc lát, bất quá lúc này đã hừng đông, Diệp Nam Đình ngủ không được. Hắn liền xoay người từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân nhắm mắt, vận chuyển linh lực trong cơ thể.


Sau một lát, Diệp Nam Đình liền mở mắt. Cậu đích xác bị thương, hơn nữa thương thế khá nghiêm trọng, tất cả đều bởi vì cuốn sách cổ đã nghìn năm không thấy ánh sáng kia. Bất quá cũng may, cũng không có bị thương chỗ yếu hại, chỉ cần an dưỡng chút thời gian, có thể khôi phục bảy tám phần. Hai ba phần còn lại, phải nhờ vào linh đan diệu dược trợ giúp.


Vì vậy , Diệp Nam Đình cũng yên tâm một ít. Chỉ là mày nhăn lại một chỗ, như đang phiền lòng việc gì.


Đích xác, có thể làm cho đại ma đầu Diệp Nam Đình không sợ trời không sợ đất phiền lòng, thật sự là không nhiều lắm, Hạ Chuẩn chính là một trong đó số đó.


Ngày xưa, hắn cùng Hạ Chuẩn gặp mặt liền đỏ mắt là đối thủ một mất một còn của nhau. Mà hiện tại bị sách cổ nguyền rủa xuyên qua, ở thế giới khác, thế nhưng cũng có thể gặp được cái tên lớn lên giống Hạ Chuẩn như đúc, cả tên cũng giống nhau.


"Thật đúng là duyên phận......"


Diệp Nam Đình niết môi, không vui nói.
Đêm qua, Diệp Nam Đình dùng mắt thao túng Hạ Chuẩn, ai biết Hạ Chuẩn một chút phản ứng cũng không có. Làm hại Diệp Nam Đình trong lòng thiếu chút nữa hoảng lên, cho rằng do bị nguyền rủa khiến cho tu vi linh lực đều biến mất.


Nhưng hiện tại xem ra, tu vi vẫn còn, linh lực cũng thế , chỉ là bởi vì bị thương mà suy giảm mà thôi.


Diệp Nam Đình cầm lấy di động, tùy tiện ấn hai cái, di động quả nhiên có một đoạn video, chính là đêm qua cậu quay.


Hắn vừa thấy đến đoạn video, liền lộ ra nụ cười sung sướng.


Hạ Chuẩn tự cho mình hơn người, sao có thể chủ động liên hệ Diệp Nam Đình? Đương nhiên là bởi vì nhược điểm của hắn bị Diệp Nam Đình chộp vào trong tay, cho nên mới hạ thấp danh dự, tự mình gọi điện thoại tới hẹn cậu.


Diệp Nam Đình đương nhiên minh bạch đạo lý này, hơn nữa tưởng tượng liền nhịn cười không được.


Ở thế giới nguyên bản, Diệp Nam Đình không sợ chết mà đối đầu Hạ Chuẩn, không quen nhất là nhìn hắn ta bày ra bộ đại hiệp chính nghĩa. Tốt, Diệp Nam Đình nhận ra tên này lớn lên giống như Hạ Chuẩn là một quả hồng mềm, mà quả hồng mềm này lại dâng mình đưa tới cửa, trước trêu chọc hắn ta, cũng không thể trách Diệp Nam Đình không nể tình cảm.


Diệp Nam Đình đem điện thoại nhẹ nhàng ở lòng bàn tay nhấn nhấn, tự nói: "Cần phải hảo hảo giúp cho ta giải buồn a."


Giữa trưa , có trợ lý tới tìm Diệp Nam Đình.
Diệp Nam Đình đã sớm thu thập tốt chính mình,ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên sô pha chờ.


Trợ lý tới cửa phòng, gõ nhẹ cửa, liền đẩy cửa đi vào.


Diệp Nam Đình nhắm mắt ngồi trên sô pha, không lập tức mở mắt, một bộ mặt than bất biến, khẩu khí nhàn nhạt nói: "Ngươi đã tới chậm."


"Diệp ca," trợ lý là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, không để bụng lời trách cứ, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường , nói: "Em mới tới trễ mười lăm phút, do bên ngoài kẹt xe, em có biện pháp nào đâu. Huống hồ, buổi chiều chỉ chụp một chút là xong rồi, đi tới đó chỉ có nửa giờ thôi, Anh trách em làm gì a."


Trần Hân nói cho Diệp Nam Đình, trợ lý sẽ đến lúc 11 giờ, nhưng mà trợ lý đối với Diệp Nam Đình không thèm để bụng, đến muộn không nói, còn biện đủ mọi lý do.


Diệp Nam Đình nghe thanh âm ồn ào của cậu ta, chậm rãi mở mắt.


Trợ lý trong miệng không ngừng nói, kết quả là đối diện với cặp mắt lãnh tĩnh của Diệp Nam Đình, bỗng nhiên trong lòng một trận sợ hãi, đầu gối thiếu chút nữa nhũn ra, lập tức im bặt, cái gì cũng không dám nói.


Diệp Nam Đình nhìn cậu ta sợ hãi đến cả người phát run, nói: "Ta ghét nhất là kẻ không tuân thủ nguyên tắc, lần sau còn đến trễ, ngươi không cần tới nữa."


Trợ lý trong lòng không phục, không phải chỉ là đến muộn mười lăm phút thôi sao? Cũng không phải bắt anh ta chờ hai tiếng.


Diệp Nam Đình thật đúng là cho tới bây giờ còn tưởng bản thân là đại minh tinh, hiện tại một diễn viên tuyến mười tám so với anh ta còn nổi hơn.


Chỉ là trợ lý tuy rằng không phục, nhưng cái gì cũng nói không ra, chỉ có thể sợ hãi gật gật đầu.


Diệp Nam Đình tạm thời bên người có một trợ lý, gọi là Hàn Lâm Kỳ. Vốn là muốn trở thành diễn viên. Nhưng lại không phải xuất thân chính quy , vẫn luôn không nhận được kịch bản, đành phải chuyển qua làm trợ lý. Muốn đi theo mấy đại minh tinh ra ra vào vào, nói không chừng ngày nào đó là có thể tìm được cơ hội.


Diệp Nam Đình lúc trước không dễ hầu hạ, hơn phân nửa trợ lý đều bị hắn đuổi đi, cái này Hàn Lâm Kỳ là do công ty mới điều đến cho cậu, mới đi theo cậu mới mấy ngày.


Hàn Lâm Kỳ cũng không dám nhiều lời, cảm thấy hôm nay Diệp Nam Đình uống lộn thuốc, nói không chừng là bị ai răn dạy, cho nên mới ở nơi này lung tung phát giận.


Diệp Nam Đình rất nhanh đã cùng trợ lý rời đi, ngồi vào xe bảo mẫu, hướng vùng căn cứ ngoại thành đi. Chiều nay cậu chụp quảng cáo, không cần quá nhiều thời gian, trước buổi tối hẳn là là có thể kết thúc công việc.


Trên đường cũng không kẹt xe, đường đi xem như thuận lợi.


Diệp Nam Đình đến quay chụp ảnh, thời gian còn có chút sớm. Diệp Nam Đình cũng không có hứng thú vào trong căn cứ đi dạo, liền nhắm mắt ngồi ở trong xe.


Hàn Lâm Kỳ trộm nhìn hắn vài cái, tựa hồ không nghĩ sẽ ngồi ở chỗ này chờ, nói: "Diệp ca, chúng ta xuống xe qua bên kia đi xem một chút đi, bên kia đóng phim, có thể đi nhìn xem."


Diệp Nam Đình lãnh đạm nói: "Không đi."
Hàn Lâm Kỳ bị từ chối thẳng thừng, ngữ khí liền có chút âm dương quái khí, nói: "Nga em biết rồi, đóng phim bên kia chính là Thích Tĩnh Văn, cho nên anh mới không qua xem đi?"


Diệp Nam Đình trong vòng một ngày, đã nghe được vô số lần cái tên "Thích Tĩnh Văn", cái người gọi là Thích Tĩnh Văn này, giống như ai cũng biết hắn.


Hàn Lâm Kỳ thấy cậu không nói lời nào, liền nói: "Diệp ca, em cũng là nghe nói, Thích Tĩnh Văn chính là người yêu của Hạ tiên sinh, bọn họ trước kia rất sớm liền nhận thức, Thích Tĩnh Văn có thể nổi tiếng như vậy, đều là bởi vì có Hạ Chuẩn chiếu cố, thật đúng là mệnh tốt a. Anh đừng thấy Hạ Chuẩn thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng mà nghe đồn hắn đối với Thích Tĩnh Văn ôn nhu như nước, đối xử với cậu ta đặc biệt tốt, quả thực cẩn thận tỉ mỉ. Nghe nói Hạ Chuẩn còn không nấu cơm đâu,nhưng chỉ vì Thích Tĩnh Văn mà nấu cơm đấy."


Diệp Nam Đình có chút muốn đem cái tên trợ lý phiền toái này ném xuống xe, không ngừng ở bên tai mình ồn ào, Hạ Chuẩn, Hạ Chuẩn, Hạ Chuẩn không ngừng nói. Cái tên Hạ Chuẩn này, quả thực là âm hồn không tan, cho dù bị nguyền rủa xuyên qua, thế nhưng vẫn còn lượn lờ ở bên tai Diệp Nam Đình, không thể nào thoát khỏi được, quả thực làm người khác tức giận.


Diệp Nam Đình mở mắt, chỉ chỉ cửa xe, nói: "Ngươi đi xuống."


"Sao em phải đi xuống ?" Hàn Lâm Kỳ có điểm không muốn, bất quá chỉ là nhỏ giọng nói thầm một câu, vẫn là mở cửa xe rồi đi xuống.


Hắn mới vừa xuống xe, liền kinh hô một tiếng: "Diệp ca, anh xem, có phải là xe Hạ tiên sinh không? Nhất định không sai, em nhớ rõ bảng số xe!"


Diệp Nam Đình ghé mắt nhìn qua, vừa lúc có một chiếc xe tiền hô hậu ủng liền lái vào bãi đỗ xe, ngừng ở góc đối diện.


Tuy rằng cách thật xa, nhưng mắt của Diệp Nam Đình phi thường tốt, đích xác nhìn thấy Hạ Chuẩn từ trong xe đi ra.


Hạ Chuẩn một thân tây trang đen, bởi vì thời tiết hơi lạnh, bên ngoài còn khoát áo gió màu đen, cả người thoạt nhìn lạnh nhạt xa cách, khí tràng mười phần, so với bộ dáng chật vật đêm qua hoàn toàn không giống nhau.


Hạ Chuẩn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, bãi đỗ xe chung quanh nháy mắt tụ tập không ít người, mọi người đều là nghe tin rồi tới, muốn ở trước mắt Hạ tiên sinh lắc lư một tý, nói không chừng Hạ tiên sinh có thể nhớ kỹ bọn họ.


Hàn Lâm Kỳ kinh ngạc nói: "Hạ tiên sinh như thế nào lại tới đây? Nga đúng rồi, Thích Tĩnh Văn ở bên kia đóng phim, Hạ tiên sinh khẳng định là tới thăm ban. Em nói rồi, Hạ tiên sinh cùng Thích Tĩnh Văn quan hệ không bình thường, anh xem đi Diệp ca."


Hàn Lâm Kỳ biết Diệp Nam Đình trước kia vô cùng sùng bái Hạ Chuẩn, cho nên cố ý ở trước mặt Diệp Nam Đình nói Thích Tĩnh Văn không bình thường, chính là chọc giận Diệp Nam Đình.


"A, Thích Tĩnh Văn tới rồi kìa , nhìn xem Diệp ca!"


Hàn Lâm Kỳ giơ tay, chỉ chỉ hướng nào đó.
Diệp Nam Đình quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người, đang từ xa chạy tới,bộ dáng phi thường hưng phấn cao hứng.


Người này chính là Thích Tĩnh Văn trong buổi yến tiệc đóng máy ngày hôm qua, bị Diệp Nam Đình hất cả ly rượu vang đỏ lên người. Bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, lớn lên đặc biệt đẹp, quả thực có thể nháy mắt hạ gục hết tất cả một đóng diễn viên nổi tiếng hiện tại.


Diệp Nam Đình híp mắt nhìn Thích Tĩnh Văn, ngày hôm qua quá mức vội vàng, tuy rằng cùng Thích Tĩnh Văn nhìn sơ qua nhau, bất quá căn bản chưa kịp nhìn kỹ, trước mắt như vậy nhìn kỹ......


Diệp Nam Đình bỗng nhiên cười, nói: "Lớn lên không tồi, nhìn rất dễ thương, ta thật ra cũng có chút thích."


"Cái gì?" Hàn Lâm Kỳ không nghe rõ hắn đang nói cái gì, bất quá mơ hồ nghe được Diệp Nam Đình khen Thích Tĩnh Văn lớn lên đẹp, quả thực làm Hàn Lâm Kỳ sợ hãi.


Diệp Nam Đình cùng Thích Tĩnh Văn từ trước đến nay như nước với lửa, Diệp Nam Đình vẫn luôn nhằm vào Thích Tĩnh Văn, rất nhiều người trong vòng đều biết, chưa bao giờ nghe qua Diệp Nam Đình ca ngợi Thích Tĩnh Văn.


Diệp Nam Đình nhàn nhạt nói: "Ta nói Thích Tĩnh Văn nếu thật sự quen Hạ Chuẩn, thật đúng là một đóa hoa nhài cắm ở trên bãi cứt trâu."


"Cái......" Hàn Lâm Kỳ trừng mắt, trợn mắt há hốc mồm.


Thích Tĩnh Văn vốn là đang đóng phim, sau khi nghe trợ lý nói Hạ tiên sinh tới, chạy nhanh cùng đạo diễn tới đón tiếp, vội vội vàng vàng liền chạy tới. Hắn còn mặc diễn phục, một thân cổ trang, quả thực trích tiên hạ phàm.


Thích Tĩnh Văn chạy đến trước mặt Hạ Chuẩn, nói: "Sao anh lại tới đây? Không phải nói sợ phiền toái, không thích thăm ban sao?"


Thích Tĩnh Văn cùng Hạ Chuẩn nói chuyện, bất quá lực chú ý của Hạ Chuẩn hiển nhiên không ở trên người hắn, ánh mắt khắp nơi tìm kiếm một gì đó, lập tức liền nhìn thấy người ngồi ở trong xe bảo mẫu,đặc một bộ dáng xem náo nhiệt chính là Diệp Nam Đình.


Hạ Chuẩn sắc mặt hơi đổi, chụp bả vai Thích Tĩnh Văn, nói: "Tiểu Thích, ngươi ở đây đóng phim đi? Ta không quấy rầy ngươi, ngươi tiếp tục làm, ta có chút việc muốn xử lý."


"Chính là anh......" Thích Tĩnh Văn muốn gọi Hạ Chuẩn, nhưng Hạ Chuẩn tựa hồ thật sự có việc gấp muốn làm, đều không cho cậu ta cơ hội nói chuyện, vội vã rời đi.


Thích Tĩnh Văn có chút mất mát, nhìn bóng dáng Hạ Chuẩn, không có lập tức tránh ra.


Diệp Nam Đình ôm cánh tay nhìn Thích Tĩnh Văn cùng Hạ Chuẩn nói chuyện, trong lòng liền cân nhắc, cái tên Hạ Chuẩn, gương mặt đã đẹp, nhân duyên đều tốt như vậy, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, nhất định thế nào cũng thích hắn. Chính cậu lớn lên cũng không kém lắm, võ công cũng không tệ, tu vi cũng là nhất đẳng, nhưng ai cũng đối với cậu xua như xua vịt. Đại bộ phận nam nữ, chỉ cần vừa nghe đến tên Diệp Nam Đình, nhất định liền sợ tới mức hồn phi phách tán, liều mạng chạy trốn đi.


"Hạ tiên sinh tới nơi này quả nhiên là thăm ban Thích Tĩnh Văn à?"


"Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã ,Hạ tiên sinh thích Thích Tĩnh Văn."


"Thích Tĩnh Văn tuy rằng đẹp, nhưng hắn là nam nhân a, Hạ tiên sinh thật sự thích hắn a?"


"Nói không chừng chỉ là chơi chơi mà thôi."


"Chính là Hạ tiên sinh đối Thích Tĩnh Văn thật sự thực tốt, chỉ là chơi chơi , Thích Tĩnh Văn cũng không có hại."


"Đúng vậy, ta cũng muốn được Hạ tiên sinh chơi chơi quá đi ~~."


Diệp Nam Đình nghe được âm thanh nhỏ giọng bát quái của mọi người chung quanh, mỗi người ngữ khí đều lại hâm mộ ghen tỵ. Diệp Nam Đình cảm thấy phiền lòng, Hạ Chuẩn rốt cuộc có chỗ nào tốt? Cũng đâu phải là cái bánh đâu?


Thích Tĩnh Văn mất mát nhìn bóng Hạ Chuẩn, còn tưởng rằng Hạ Chuẩn thật sự có cái gì việc gấp. Sau đó Hạ Chuẩn bước nhanh rời đi, thế nhưng hướng về chiếc xe bảo mẫu bên kia đi qua, còn ngừng ở trước mặt Diệp Nam Đình.


"Diệp Nam Đình, đi theo tôi."


Hạ Chuẩn đích xác có việc gấp, việc gấp chính là cố ý tới để gặp Diệp Nam Đình.


Hạ Chuẩn sắc mặt bất thiện đứng ở trước mặt Diệp Nam Đình, ngữ khí lạnh căm căm nói.


Diệp Nam Đình một chút cũng không sợ hắn, đối với Hạ Chuẩn lộ ra một cái mỉm cười, giơ cằm lên, nói: "Không được, ta có công việc phải làm, không thể rời đi."


Hạ Chuẩn sắc mặt vốn dĩ khó coi, lần này "Bá" liền đen như đít nồi, nói: "Không đi phải không? Vậy cậu đừng hối hận."


Diệp Nam Đình lại cười, nói: "Ta bảo đảm, người hối hận chính là ngươi."


Hạ Chuẩn cũng không nhiều lời, đột nhiên bước lên xe bảo mẫu, sau đó "Phanh" một tiếng, đem cửa xe đóng lại.


Cửa xe chặn lại tầm mắt của mọi người, chặn cả ánh sáng bên ngoài, trong xe có chút nhỏ hẹp cùng tối tăm.


Bên ngoài là quần chúng vây xem lớn tiếng kinh hô, Hạ Chuẩn ngồi ở đối diện Diệp Nam Đình, nói: "Chúng ta ở chỗ này nói chuyện."


Bo: Chưa ăn ngủ đã thì đến ngày đi học. Shock _:('ཀ'」 ∠). Chúc mng năm học mới đạt nhiều thành tích tốt nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện