Chương 5
Edit:Bo
☆, chương 5:nhớ mãi không quên
Mọi người đều cho rằng Hạ tiên sinh tới tìm Thích Tĩnh Văn, rốt cuộc ở trong vòng lẩn quẩn này, hoặc nhiều hoặc ít đều biết không thể đắc tội Thích Tĩnh Văn, vì cậu ta có chỗ dựa rất vững chắc,chính là Hạ Chuẩn.
Đương nhiên, có người hâm mộ Thích Tĩnh Văn cũng có người ghen ghét. Cảm thấy Thích Tĩnh Văn cũng chính là ỷ vào tuổi trẻ, cho nên mới tìm được chỗ dựa tốt như vậy, không quá hai năm, khẳng định sẽ có tiểu thịt tươi so với hắn càng xinh đẹp hơn , đến lúc đó còn không phải bị vứt bỏ.
Bất quá ai cũng không nghĩ tới, ngày này tới cũng quá nhanh.
Có mấy người mới chung đoàn phim với Thích Tĩnh Văn tránh ở góc cười trộm.
Một tên nói: "Các ngươi xem a, Thích Tĩnh Văn có phải hay không đã bị Hạ tiên sinh quăng?"
Một tên khác lại nói: "ồ, này không phải chuyện bình thường à?"
"Hạ tiên sinh hôm nay tới tìm là người nào? Các ngươi thấy rõ ràng không?"
"Hình như là Diệp Nam Đình đi?"
"Diệp Nam Đình là ai? sao chưa từng nghe nói qua?"
"Trước kia là ảnh đế, ngươi không nghe nói qua sao? hai năm gần đây không nổi không chìm."
" ảnh đế? Hết thời?"
"Đã sớm hết thời."
"Kia khẳng định cũng không trẻ a, Hạ tiên sinh như thế nào nhìn trúng hắn?"
Ngay cả trợ lý của Diệp Nam Đình là Hàn Lâm Kỳ cũng buồn bực, Diệp Nam Đình khi nào cùng Hạ tiên sinh cùng một chỗ? trước đó bởi vì Diệp Nam Đình luôn làm khó Thích Tĩnh Văn, Hạ tiên sinh không phải thực chán ghét Diệp Nam Đình sao? Hôm nay Hạ tiên sinh thế nhưng tự mình tới phim trường tìm Diệp Nam Đình.
Hàn Lâm Kỳ trong lòng thật sự là tò mò,như mèo cào vào tân, muốn ghé vào cửa xe nghe một chút, bất quá xe cách âm cũng không tệ lắm, hắn nghe xong nửa ngày, cái gì đều nghe không được, cũng nhìn không thấy bên trong, quả thực đều sắp nghẹn chết.
Diệp Nam Đình ôm cánh tay đánh giá Hạ Chuẩn, bất giác, một thau than trên mặt liền nhuộm đầy ý cười, khẩu khí phi thường hữu hảo nói: "Ta xem ngươi xanh xao cả mặt, quầng thâm mắt dày đặc, khí sắc cũng không tốt, có phải đêm qua không ngủ tốt?"
Cậu vừa mở miệng, thiếu chút nữa đem Hạ Chuẩn tức chết.
Đêm qua......
Đêm qua quả thực là sự sỉ nhục của cả đời Hạ Chuẩn, hắn chưa từng mất mặt như vậy, trước kia không có, về sau cũng tuyệt đối sẽ không có.
Hạ Chuẩn đầu tiên là bị chuốc thuốc, sau đó còn bị Diệp Nam Đình trói lại, bị chụp một đống loạn thất bát tao video.
Sau khi Diệp Nam Đình bắt được điểm yếu của hắn, vô cùng cao hứng chạy lấy người, mà Hạ Chuẩn liền cao hứng đến không đứng dậy nổi, suốt đêm cũng chưa ngủ, thân thể không thoải mái , còn bị một bụng hoả khí, sao mà ngủ được.
Hạ Chuẩn mắt lạnh xem hắn, nói: "Ngươi thật ra rất lớn gan, ta tự mình gọi điện thoại mời ngươi ăn cơm, ngươi dám cự tuyệt."
Diệp Nam Đình không cho là đúng, nói: " có gì không dám, ta có công tác phải làm, ta cũng không phải là người vô công rỗi nghề."
Hạ Chuẩn chế nhạo nói: "Thật không biết công tác của ngươi giá trị bao nhiêu tiền."
Diệp Nam Đình thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Nói thật ra, ta cũng không biết."
Hạ Chuẩn: "......"
Hạ Chuẩn cảm giác trong lồng ngực một
cổ hỏa khí, thiếu chút nữa bị khí tạc.
Hạ Chuẩn hít sâu một hơi, nói: "Không cần cùng ta cợt nhả, đem video lấy ra, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho ngươi, ngươi không phải là muốn tiền sao?"
Diệp Nam Đình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Ta hiện tại đích xác thực thiếu tiền."
Hắn nói, thực thuận theo liền đem di động chính mình đem ra, giao cho Hạ Chuẩn.
Hạ Chuẩn nhíu nhíu mày, hồ nghi nhìn Diệp Nam Đình, trong lúc nhất thời thế nhưng không dám duỗi tay nhận điện thoại của cậu ta. Rốt cuộc đêm qua, Hạ Chuẩn chính là hôm qua ở trong tay Diệp Nam Đình ăn không ít mệt, mà hiện tại, Diệp Nam Đình dễ nói chuyện như vậy, làm Hạ Chuẩn cảm thấy trong đó có âm mưu.
Diệp Nam Đình cười tủm tỉm nhìn hắn, một bộ dáng hoà ái.
Cuối cùng, Hạ Chuẩn vẫn là giơ tay đem di động của Diệp Nam Đình nhận lấy, nhanh chóng ấn ấn, bên trong quả nhiên là có video, thời gian khá dài.
Hạ Chuẩn vừa thấy video, sắc mặt càng khó coi, tức giận đến tròng mắt đỏ bừng.
Diệp Nam Đình nói: "Như thế nào? Không đem video mở ra nhìn xem sao? Vạn nhất vai chính không phải ngươi thì sao?"
Hạ Chuẩn nhìn hắn một cái, cũng không mở ra video, hắn cũng không ngốc đến nổi quên mất trò hề của mình ngày hôm qua .
Hạ Chuẩn lãnh đạm nói: "Ta như thế nào biết được video không có lưu trữ chỗ khác?"
Diệp Nam Đình vừa nghe liền cười, nói: "Ngươi người này, sao lại đa nghi như vậy? Bất quá a, đa nghi cũng chính xác, bởi vì đích xác có bản nháp, ta ở trên đường, có chút nhàm chán, cho nên liền lưu trên tám tài khoản."
"Ngươi!" Hạ Chuẩn bị nghẹn một ngụm huyết đều vướng ở trong cổ họng.
Diệp Nam Đình nói: "Ta lại không ngốc, video cho ngươi, còn không làm bản nháp. Ngươi đáp ứng cho ta tiền, nhưng ta có còn mạng để tiêu tiền hay không đây, không phải sao? Ta cảm thấy, ngươi chỉ sợ hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ tới 180 phương thức tra tấn ta, một khi cầm được video, liền làm khó dễ."
Thật đúng như vậy, Hạ Chuẩn cũng không lương thiện gì cho cam, sao có thể buông tha cho kẻ nhục nhã hắn, còn cho kẻ đó tiền? để cho kẻ đó được thoải mái dễ chịu?
Chỉ là nhược điểm còn ở trong tay Diệp Nam Đình, Hạ Chuẩn cũng không dám thật sự xé rách mặt, hắn sợ Diệp Nam Đình kẻ điên này chuyện gì cũng đều dám làm.
Hạ Chuẩn nhẫn nại, nói: "Ta sẽ không làm như vậy."
"Ta không tin ngươi." Diệp Nam Đình cười tủm tỉm nói: "Ngươi chính là một kẻ gian trá mặt người dạ thú , không thể tin."
Hạ Chuẩn: "......"
Hạ Chuẩn cũng không biết nói cái gì cho phải, nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Diệp Nam Đình cười, nói: "Ta không phải đã nói sao? Tự gánh lấy hậu quả. Ngươi lúc ấy cũng không tin ta, ta chính là muốn làm người."
Hạ Chuẩn đau đầu lợi hại, nói: "Ngươi đơn giản chính là đòi tiền, ta có thể đáp ứng cho ngươi tiền, hơn nữa tuyệt đối sẽ không lật lọng tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái, như vậy được rồi chưa?"
"Như vậy, ta suy xét một chút." Diệp Nam Đình làm ra một biểu tình tự hỏi, cách vài giây, đột nhiên "Ai nha" một tiếng, bỗng nhiên nói: "Đã đến giờ, ta phải đi làm việc, chúng ta có thời gian lần sau bàn lại."
"Diệp Nam Đình!"
Hạ Chuẩn sửng sốt, thấy Diệp Nam Đình mở cửa xe thật sự muốn đi, lập tức liền xông tới, thật nhanh kéo Diệp Nam Đình lại, nói: "Ngươi đừng đi."
Diệp Nam Đình bị hắn giữ chặt, cũng không chút hoang mang, quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn.
Hạ Chuẩn phát hiện, Diệp Nam Đình người này, tuy rằng đã không còn mười tám mười chín tuổi tươi mới , nhưng lớn lên đích xác thực không tồi, bảo trì cũng thực tốt, đặc biệt thời điểm cười rộ lên, đều có một loại cảm giác xúc động nhân tâm. Chỉ là phàm là Diệp Nam Đình này cười rộ lên, nhất định không có gì chuyện tốt.
Hàn Lâm Kỳ thấy cửa xe mở ra, vội vàng chạy tới, nhìn bọn hắn chằm chằm,nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, nói: "Diệp...... Diệp ca, tới giờ rồi, bên kia thúc giục, có phải hay không......"
Hạ Chuẩn cũng mặc kệ cái gì tới giờ không tới giờ, hắn hôm nay cố ý chạy tới, chính là muốn đem sự tình xử lý cho xong, để tránh đêm dài lắm mộng.
Diệp Nam Đình cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay Hạ Chuẩn đang nắm lấy mình, nói: "Hạ tiên sinh, chung quanh rất nhiều người, ngươi lại như vậy nắm tay ta, tiểu mỹ nhân của ngươi sẽ hiểu lầm đấy."
Bãi đỗ xe đích xác rất nhiều người, còn chưa có tản ra, Thích Tĩnh Văn cũng còn đứng tại chỗ.
Thích Tĩnh Văn vẫn cứ mặc một thân cổ trang, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bàn tay Hạ Chuẩn đang nắm lấy Diệp Nam Đình, trong ánh mắt đều là không vui cùng ghen ghét.
Hạ Chuẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức buông lỏng tay. chung quanh quá nhiều người, vạn nhất bị chụp ảnh, xử lý cũng thật phiền toái.
Diệp Nam Đình vừa lòng cười, nói: "Ta đây đi trước."
Hạ Chuẩn lập tức đuổi kịp một bước, ngăn cản Diệp Nam Đình.
Hắn hiển nhiên không nghĩ sẽ cho người khác nghe được bọn họ nói chuyện, cho nên thanh âm áp rất thấp: "Ta sẽ lại đến tìm ngươi, ngươi tốt nhất thành thật."
Diệp Nam Đình ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chân thành, nói: "tốt a, hoan nghênh, dù sao ta cũng rất muốn gặp ngươi."
Hạ Chuẩn nghe được liền nhíu mày, trong lòng nghĩ, Diệp Nam Đình còn đang có nhược điểm của hắn, lại không cần tiền, chẳng lẽ là muốn bán chính mình, sáng tạo cơ hội cùng hắn gặp mặt? Sau đó......
Hạ Chuẩn còn chưa tưởng tượng xong, Diệp Nam Đình đã mở miệng, nói: "Ta đột nhiên phát hiện, ngươi so với Hạt Thông còn vui hơn, đặc biệt giải buồn."
"Hạt Thông?" Hạ Chuẩn không nghe có điểm không hiểu, Hạt Thông là thứ gì?
Cẩn thận tưởng tượng, chẳng lẽ là tên của cẩu của mèo?
Hạ Chuẩn lạnh mặt nói: "Hạt Thông là cẩu?"
Diệp Nam Đình lắc đầu, nói: "Hạt Thông sao có thể là cẩu."
Hạ Chuẩn vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra.
Hạt Thông là sủng vật trước kia của Diệp Nam Đình, cũng không phải là một con chó, mà là một con rắn, thích ăn nhất chính là Hạt Thông, cho nên Diệp Nam Đình liền đặt cho nó cái tên như vậy.
Ngày thường, Diệp Nam Đình đi đến nơi nào đều thích mang theo Hạt Thông. Ở trong mắt Diệp Nam Đình, Hạt Thông chính là một con rắn thích bán manh còn tham ăn, bất quá ở trong mắt người khác, Hạt Thông chính là một con đại xà dị thường hung mãnh dọa người.
Diệp Nam Đình tiếp tục nói: "Bất quá, cũng là sủng vật của ta."
Hạ Chuẩn: "......"
Hạ Chuẩn vẫn là lần đầu bị người ta coi như sủng vật......
Diệp Nam Đình cười đối hắn vẫy vẫy tay, nói: "Ta đi trước, gặp lại sau."
Hạ Chuẩn nhìn bóng dáng hắn tiêu sái rời đi , cảm giác có chút tức ngực khó thở còn đau đầu, dù sao cả người đều không thoải mái.
Bên kia Hàn Lâm Kỳ chạy nhanh đuổi theo Diệp Nam Đình,muốn nói lại thôi, muốn nói rồi lại không biết nói như thế nào, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói: "Diệp ca, anh với Hạ tiên sinh quan hệ tốt như vậy à?"
" tốt sao?" Diệp Nam Đình nhướng mày.
Hàn Lâm Kỳ nói: "Hạ tiên sinh ngày thường bận rộn như vậy, hắn đều tự mình tới phim trường tìm anh, đương nhiên tốt a."
Diệp Nam Đình cười nói: "Quan hệ của chúng tôi , khả năng so với ngươi trong tưởng tượng càng tốt."
Hàn Lâm Kỳ vừa nghe, lập tức hiểu lầm, nói: "Diệp ca, anh đừng đắc ý quá sớm, Hạ tiên sinh là người như thế nào, bên người cũng không thiếu nam nữ, muốn nhiều hay ít đều có, nói không chừng hai ba tháng liền quên mất anh."
"ngươi không cần nhọc lòng." Diệp Nam Đình con ngươi vừa chuyển, niết môi cười, nói: "Ta tự nhiên có biện pháp, làm hắn nhớ kỹ ta cả đời, nhớ mãi không quên."
Hàn Lâm Kỳ nghe khẩu khí chắc chắn của Diệp Nam Đình, có chút khinh thường nhìn lại nói: "Hạ tiên sinh trước kia đối với Thích Tĩnh Văn rất tốt, nghe nói ngoan ngoãn phục tùng, hiện tại như vậy, anh vừa rồi không thấy được biểu tình của Thích Tĩnh Văn, thật sự......"
Hắn nói một nửa, đột nhiên liền nghẹn họng.Nhân vật chính trong miệng Hàn Lâm Kỳ là Thích Tĩnh Văn, lúc này đứng cách bọn họ không xa.
Hàn Lâm Kỳ liền câm miệng, sợ Thích Tĩnh Văn nghe được cái gì.
Thích Tĩnh Văn đã thay một thân cổ trang, ăn mặc thực hưu nhàn, từ xa đi tới, bên người cũng không mang theo trợ lý cùng người đại diện.
Thích Tĩnh Văn cũng không phải đi ngang qua, xem ra là cố ý tới tìm Diệp Nam Đình, đi đến trước mặt Diệp Nam Đình liền đứng yên, nói: "Ta muốn tìm ngươi nói chuyện."
Bo: Mai đi nhận lớp hic. Chọn xã hội nên từ lớp tự nhiên xuống. Cả lớp thiệt xa lạ ('༎ຶོρ༎ຶོ'). Mong là tình bạn không như cọng dây thun.
Bình luận truyện