Chương 42
Edit: Cỏ
Beta: Tà + Huyên
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua má, thế nhưng nhiệt độ ngón tay cô còn nóng hơn trên mặt.
Giống như chạm vào thứ gì không được phép, ngón tay cô cứ dừng lại đó, cứng đờ không biết phải làm gì, cầm không được mà bỏ cũng không xong.
Cho đến khi giọng nói của Từ Ứng Hàn chậm rãi vang lên, anh nói: " Không phải như em nghĩ."
Lâm Lung nhanh chóng rút tay về.
Thế nhưng Từ Ứng Hàn rõ ràng dường như không muốn buông tha cho cô, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Cô ta cũng chưa chạm tới anh."
Tháng sáu Thượng Hải đã có chút khô nóng, gió đêm lành lạnh thổi qua, cuối cùng Lâm Lung cũng tỉnh táo lại.
Cô, đến, đây, để, làm, gì?
Cho nên nghe Từ Ứng Hàn giải thích, cô vội vàng lắc đầu, "Không có gì, em biết. Haha."
Giọng nói của cô hơi xấu hổ kèm theo hai tiếng cười gượng, sau đó còn vô cùng cường điệu nói: "Chuyện tình cảm mà, em hiểu được, hiểu được."
"Em hiểu?" Giọng nói của Từ Ứng Hàn có chút hơi lạnh.
Đến khi anh đột nhiên dừng tay, cúi đầu nhìn người trong ngực, giống như mang theo uy hiếp, nhẹ giọng nói: "Em biết gì về tình cảm?"
Lúc này Lâm Lung mới phát hiện mình đang dựa vào anh gần như vậy, vừa rồi cô học theo dáng vẻ của cô gái kia nhào tới, bây giờ mới phát hiện mình hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Bởi vì lúc ở trong phòng hai người đều có uống rượu, vì vậy đã cởi áo khoác từ sớm.
Lúc này mỗi người chỉ mặc một cái áo thun mỏng, cho nên lúc eo cô bị Từ Ứng Hàn ôm lấy, Lâm Lung mới phát hiện, so với cảm giác da thịt ấm áp mang tới, lớp áo thun này thật sự quá mỏng.
Cô gần như có thể cảm nhận được cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo của anh.
Cho tới bây giờ ngoại trừ ngưởi nhà ra cô chưa từng thân mật với ai như vậy, Lâm Lung hoàn toàn sững ra.
Ngay cả bố và các anh trai, sau khi cô lớn lên, cho dù là hành động thân mật chẳng qua cũng chỉ là sờ đầu và mặt của cô, chưa từng có ai ôm cô như vậy.
Cô lo lắng nói: "Xin lỗi đội trưởng, em sai rồi. Em không hiểu."
"Đúng vậy, em còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu chứ," Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô.
Sau đó anh buông cô ra, quay người dựa vào lan can, cách đó không xa là nơi phồn hoa nhất Thượng Hải, bến Thượng Hải vẫn náo nhiệt như trước.
Lâm Lung không biết tại sao tâm trạng của anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Cô tưởng mình nói sai, cho nên trầm mặt rất lâu mới nói: "Xin lỗi đội trưởng."
Từ Ứng Hàn quay lại nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Ừ, xin lỗi cái gì?"
"Vừa rồi em không nên làm vậy với anh," Lâm Lung gục đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó đang nghiêm túc nhận lỗi.
Nhưng cô không muốn anh không vui.
Từ Ứng Hàn nói rằng cô không hiểu chuyện tình cảm, thực ra cũng không sai, bởi vì giờ phút này Lâm Lung hoàn toàn không hiểu, vì sao đứng trước mặt chàng trai này có thể dễ dàng làm cô vui sướng.
Lúc anh vui, cô cũng vui.
Nếu như anh không vui, dường như cô cũng sẽ cảm thấy mất mát.
Lâm Lung mười tám tuổi thật sự không hiểu.
Đến khi trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Từ Ứng Hàn, cô mới ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm.
Từ Ứng Hàn nhìn cô, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Sau đó anh xoay người trở vể, Lâm Lung nhanh chóng đi theo. Hai người chậm rãi trở về phòng bao, lúc này mọi người trong phòng đang thảo luận về trận đấu hôm nay, nhiệt huyết sôi trào kể lại từng chuyện.
Lúc bọn họ đi vào, đúng lúc thấy Giản Dịch đang bưng ly rượu, rống to: "Em, năm nay tuyệt đối sẽ không để bị fans mắng nữa, Series S em muốn Carry tất cả mọi người."
Hmm, lý tưởng hào hùng cùng với nước bọt của cậu ta đều phun hết lên người Lam Cảnh Trình bên cạnh.
Lam Cảnh Trình vội vàng cướp chén rượu từ tay tên ma men này, không biết uống rượu thì nói con mẹ nó sớm đi. Không ngờ anh vừa đụng tới chén rượu trong tay Giản Dịch, đã nghe cậu ta gào lên: "Năm ngoái bọn họ đều nói em đần độn, em biết em đúng là đần. Cho nên năm nay em luôn nỗ lực, em chỉ muốn đánh thật tốt, không để đội trưởng của chúng ta phải mất mặt nữa."
Nói đến đây, ngay cả Vương Ngọc Đàn bên cạnh cũng không chịu nổi.
Cậu ta cũng đặt ly rượu xuống bàn, nói: "Em cũng vậy, năm ngoái là em liên lụy Hàn ca, em biết trên mạng fans muốn mắng chết em, nhưng ngược lại anh đã không trách em dù chỉ một câu."
Hai tên này hét lên, Từ Ứng Hàn đứng ở cửa nhíu mày hỏi: "Bọn họ rốt cuộc uống bao nhiêu thế?"
Chu Nghiêu thở dài một hơi, "Vốn là nói uống một chút thôi, đến khi tôi phản ứng kịp, hai đứa đều đã uống không ít. Chết tiệt, mới chỉ là trận đấu nghi thức khai mạc thôi, không biết còn tưởng rằng chúng ta vô địch Series S nên đến đây ăn mừng."
"Từ giờ cho đến khi kết thúc Series S năm nay, không được để cho hai đứa nó dính một giọt rượu nào," Từ Ứng Hàn lạnh lùng nói.
Thật ra làm tuyển thủ chuyên nghiệp, rượu và thuốc lá phải thật sự hạn chế.
Vốn dĩ hôm nay vui vẻ nên muốn uống hai ly, thời gian nghỉ thi đấu trong lòng bọn họ đều phải nén giận, trên mạng đều nói chiến đội I.W mất đi Đỗ Chi Trạch nhất định là ảnh hưởng rất lớn, nhưng mọi người lại dùng một trận đấu đẹp mắt lại dứt khoát, tát mạnh vào mặt những người kia.
Sau khi bọn họ rời đi, lại đúng lúc gặp phải đám người trước đó.
Đôi bên chào hỏi, Lâm Lung đứng bên cạnh Lam Cảnh Trình, thấy anh và đám người kia cũng rất thân quen. Vì vậy sau khi đối phương rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Lam thần, cô gái tóc dài kia là ai ạ?"
Lam Cảnh Trình quay đầu nhìn cô, Lâm Lung hơi chột dạ nhìn xuống đất.
Cô cúi đầu cắn môi dưới, xấu hổ cười: "Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, thấy cô ấy trông rất xinh đẹp."
"Anh còn đang nghĩ xem lúc nào thì em sẽ không nhịn được nữa," Lam Cảnh Trình đột nhiên nói.
Lâm Lung hơi sửng sốt, như vậy là có ý gì.
Đến khi Lam Cảnh Trình ngước lên, chỉ vào nơi cô gái kia rời đi, "Em thấy cô ta đẹp?"
"Yên tâm đi, trong mắt Hàn ca, cô ta và những người khác đều giống nhau cả," trên mặt Lam Cảnh Trình đột nhiên mang theo nụ cười xấu xa, thấp giọng nói.
Lâm Lung dường như bị anh dọa sợ, lập tức phản bác: "Liên quan gì tới Hàn ca, em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi."
"Ừ," Lam Cảnh Trình gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó anh đi ra xe, kết quả vừa mới đi được vài bước, anh đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Lung.
"Chuyện khác anh không biết, nhưng ít nhất trong lòng Hàn ca, em không giống với những cô gái kia."
Anh chậm rãi đi xa, để lại Lâm Lung vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong đầu cô đều là những lời này, liên tục lặp đi lặp lại, trái tim như có vô số bong bóng khác nhau đang nổi lên, vui vẻ đến mức cả người cũng bay bổng.
Hóa ra trong mắt người khác, cô thực sự đặc biệt trong lòng anh.
Sau đó, Lâm Lung mười tám tuổi, cứ đứng như vậy trên đường lớn, đột nhiên hiểu ra một việc.
Cô thích đội trưởng của mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lung muội muội: Vâng, lúc này tôi thật sự xác định.
Đồng ca: Sau đó thì sao
Lung muội muội: Tôi muốn theo đuổi hạnh phúc (nắm tay)
Đồng ca thở dài: Cô quên đội trưởng đã nói gì sao? Thi đấu eSport, không có tình yêu.
Bình luận truyện