Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 36: Bí mật được hé lộ (2)
Nhìn quanh phòng chẳng thấy ai, chỉ thấy Phong đứng quay lưng vào tường, và hình như trên tay còn có vật gì đó nữa. Vì khoảng cách khá xa, nên Băng cũng không rõ đó là vật gì nữa._"Á.. tức chết mất, anh ta cầm gì trên tay mà còn gọi nó là tiểu Băng nhi?" Băng loay hoay, vô tình đụng khay đồ ăn vào cửa nên phát ra tiếng động, nghe tiếng động Phong quay mình cất vật đó sau lưng.
_Là ai? Sao lại lén lút ngoài cửa? Thấy không có tiếng trả lời Phong liền bước nhanh ra cửa.
_Sao nàng lại ở đây? Phong bất ngờ khi người đứng ngoài cửa là Băng.
_Sao tôi đến đây làm phiền anh hả? Băng nói, mặt quay đi chỗ khác.
_Không phiền, không phiền.
_Tôi thấy sáng nay anh vẫn còn sốt nên mang thuốc tới, với lại sốt rồi ăn cơm không được nên tôi có nấu ít cháo cho anh. Tôi vào trong được chứ?
_Được, được. Nàng nấu cháo cho ta?
_Đúng vậy không được sao? Băng ngồi lên ghế nghiễm nhiên uống trà, tay cầm trái táo.
_Được tất nhiên là được. Phong vui mừng nhìn Băng cười tươi.
_Vậy thì tốt rồi anh mau ăn đi rồi còn uống thuốc nữa.
_Nàng không về Tích cung à? Phong hỏi khi thấy băng ngồi im, không động tĩnh, vì nếu như là mấy ngày trước thì Băng nhất định nói xong là về ngay, nay lại ngồi im không động đậy.
_Tôi...tôi đợi anh ăn với uống thuốc xong rồi tôi sẽ đi, dù gì cũng đỡ gọi người dọn dẹp, tôi tiện đi qua Ngự thiện phòng, nên........ mà thôi anh không thích tôi ở đây hay sao mà hỏi nhiều quá vậy, nếu vậy tôi về Tích cung. Băng nói toan đi thì Phong kéo tay lại.
_Ta không có ý đó, chỉ là hôm nay nàng quan tâm ta, ta hơi bất ngờ. Nàng đừng đi.
_Được thôi vậy anh mau ăn đi. Băng nói xong, Phong bỏ tay Băng ra ngồi xuống ăn, vô tình Phong làm rơi vật mà Phong vừa cầm giấu đi. Băng nhìn thấy liền nhặt lên, Phong cũng nhặt, nhưng tốc độ không nhanh bằng Băng, vì vật đó rơi ngay chỗ Băng.
_"Nó là tấm hình của mình mà, mấy tháng trước mình tưởng nó mất rồi, sao giờ lại ở đây?" Băng nhìn tấm hình chụp Băng đang vận chiếc váy cưới trắng tinh không khỏi ngạc nhiên. Lúc đến đây, băng thấy nó một lần, Băng có mang cất đi, nhưng sau đó tìm lại không thấy, không ngờ nó lại ở chỗ Phong.
_Sao anh lại có nó.
_Ta...ta luôn mang nó theo bên mình, khi không có nàng, ta đều mang nó ra ngắm và tưởng tượng như nàng đang bên ta. Ta lấy nó lúc nàng không để ý. À ra là vậy, thảo nào trước giờ Băng tìm nó không thấy, với lại dạo gần đây cũng không quan tâm nó nữa, nhưng giờ lại tìm thấy. Băng nhìn ngắm tấm hình hồi lâu, rồi như một luồng điện 1000 vôn chạy qua đầu. Mắt Băng sáng lên.
_"Tấm hình này so chiều dài và chiều rộng cũng tương đối với chiếc hộp bí mật kia, lúc mình đến đây đã có tấm hình này rồi, nhưng tại sao nó lại có mặt ở đây? Hay......nó chính là chìa khóa, đưa mình về TK21, coi phim hay có mấy cảnh trùng hợp như vậy lắm, chắc là vậy rồi." Quá vui mừng, Băng nhảy lên ôm Phong cứng ngắc.
_Nàng làm sao vậy?
_À tôi không sao. Anh mau ăn đi rồi uống thuốc. Tôi có chút chuyện cần về Tích cung. Tấm hình này tôi tịch thu, còn tội anh dám lấy đồ của tôi, phạt anh sau, không nói nhiều nữa, tôi đi đây. Nói rồi Băng phóng luôn, để mình Phong ở lại ngẩn ngơ nhìn theo bóng Băng.
_"Nàng làm ta phát điên lên mất, mắng ta rồi lại ôm ta, chỉ có nàng mới khiến Dương Thiên Phong ta trở nên sống không được chết cũng không xong như thế này thôi" Nghĩ rồi Phong lặng lẽ vào trong ăn uống như lời Băng nói.
Tích cung.
Băng trong phòng cầm tấm hình đi qua đi lại.
_"Nếu nó là chìa khóa đưa mình về TK 21 thì quá tốt, nhưng nếu không phải thì sao đây? Cũng chưa chắc nó là chiếc chìa khóa mình cần tìm? Á nhức đầu quá đi mất. Hay mình cứ thử, biết đâu là thật. dù gì chuyện tưởng như không thể là mình xuyên không còn có thể xảy ra, vậy chuyện tấm hình này là chìa khóa đưa mình về thế giới thật của mình cũng có thể xảy ra lắm chứ. Được thôi, bây giờ mình đi thử luôn xem sao."
Băng cầm tấm hình, lén lút ra hồ Trị Thiên, Phong vừa mới ăn và uống thuốc xong, tâm trạng còn đang vui vẻ muốn đi dạo một chút để tận hưởng trọn vẹn niềm vui thì bắt gặp Băng lén lút đi đi lại lại nên Phong rình xem. Băng tiến lại chỗ lần đầu tiên Băng đến đây, nhảy xuống. Phong từ xa thấy Băng nhảy xuống hồ, không chần chừ Phong liền chạy lại nhảy xuống theo Băng.
_"Nó rõ ràng là ở gần đây mà ta, đâu rồi nhỉ? À nó kia rồi" Vừa thấy cái hộp phát sáng Băng bơi lại ngay.
_"Hi vọng là đúng" Băng nghĩ, tay cầm bức hình đặt vào chiếc hộp đó, chợt Băng thấy đầu mình quay cuồng, ánh sáng từ chiếc hộp mạnh hơn điều đặc biệt tấm hình của Băng vừa khít với chiếc hộp. Chứng kiến cảnh trước mắt, Băng không khỏi ngạc nhiên.
_"Mình sắp được về rồi ư? Sắp được về? Nhưng.... không được mình chưa thể đi ngay bây giờ." Băng rút tấm hình ra, phóng nhanh lên mặt nước. Trong khi đó Phong vẫn loay hoay dưới nước.
_"Băng nhi nàng đang ở đâu? Nàng đừng làm ta sợ, ta xin nàng." Chợt hết hơi, Phong ngoi lên mặt nước.
_Vũ Thiên Băng nàng đang ở đâu? Băng nhi nàng có nghe ta gọi không? Nàng đang ở đâu? Phong ngoi lên mặt nước, nhưng vẫn không ngừng hét tên Băng. Đứng trên bờ Băng ngạc nhiên nhìn Phong đang gọi tên mình và còn như đang tìm gì đó, Băng không khỏi tò mò.
_Hoàng thượng, anh đang làm gì ở dưới nước vậy? Nghe tiếng Băng Phong quay lại. Phong bơi nhanh vô bờ, chạy lại ôm Băng cứng ngắc.
_Nàng đang định làm chuyện gì vậy hả? Nàng muốn ta lo cho nàng đến chết sao?
_Sao anh lại ở dưới đó?
_Câu này ta hỏi nàng mới phải, sao nàng lại nhảy xuống đó. Phong hỏi, Băng ấp úng trả lời.
_Tôi...... Trời nóng quá, tôi xuống đó bơi một chút để hạ hỏa thôi, đâu làm gì đâu.
_Nàng nóng sao? Phong nói tay đặt lên trán Băng, Băng nhìn Phong.
_"Ôi sao anh ta đứng sát mình vậy chứ, ôi tim mình sao nó lại nhảy loạn xạ lên thế này?"
_Bây giờ trời đã gần sang đông mà nàng nói nàng nóng sao? Nàng đang bệnh?
_Không...không có, tôi đâu có bệnh, thì tôi thấy nóng, muốn bơi nên nhảy xuống đó thôi được chưa? Anh hỏi chuyện của tôi nhiều quá rồi đấy. Tôi về Tích cung thay đồ, anh cũng đang bệnh, mau về Kỳ Thiên thay y phục đi, không bệnh lại nặng hơn. Băng nói xong quay đầu bỏ đi, chừng hai bước, có một sức mạnh kéo cô lại, là anh anh kéo cô lại, mắt anh nhìn thẳng mắt cô, chợt anh nói.
_Ta...ta không thể nào chịu được cách nàng đang đối xử với ta, ta thật sự không thể sống được nếu nàng cứ lạnh nhạt với ta như thế. Hoàng hậu của ta, ta yêu nàng. Nói rồi, Phong đặt lên môi Băng một nụ hôn, cơ thể Băng cư như bị tê liệt, não cô đã không thể điều khiển được thân thể cô, các bộ phận trên người cô hình như chúng không còn đoàn kết với nhau nữa, chân muốn rời đi, nhưng đôi tay lại níu kéo, bởi vì bờ vai của ai đó rất ấm áp, đôi môi muốn nhảy đi chỗ khác nhưng cái đầu không cho phép. Cơ thể của Băng giờ đây như có một ngọn lửa đang thầm cháy vậy, nóng, nó rất nóng. trong phút mơ hồ cô đã đáp trả lại nụ hôn đó một cách mãnh liệt. Nhưng rồi ý thức đã thức tỉnh.
_"Không được, mình không thể như vậy, mình đang trốn tránh anh ấy, nếu mình còn tiếp tục như vậy có lẽ khó mà trở về được, ba mẹ là quan trọng, anh hai, chị Hy và "Ngũ quỷ" tất cả đều mới quan trọng, đây chỉ là thoáng qua, là thoáng qua" Băng nghĩ vậy nên dùng hết sức mình đẩy Phong ra, nhưng Phong nào để chuyện đó sảy ra, gì chứ khó khăn lắm mới hôn được Băng mà lại được Băng đáp trả, có ngu mới bỏ ra, bức quá, Băng cắn Phong một cái rõ đau.
_Tôi ...tôi phải thay y phục, tôi thấy lạnh. Nói xong Băng tốc biến luôn, Phong thì ở lại với vẻ thẫn thờ, miệng còn vương chút máu. Hỏi anh đau không? chắc chắn anh không đau, vì sao ư? Vì giờ anh đang rất hạnh phúc, cười mỉm chi, một mình lê bước về Kỳ Thiên.
_"Dương Thiên Phong, em xin lỗi, lại một lần nữa em xin lỗi, em thật sự không xứng với tình yêu anh giành cho em" Lúc Băng quay đi cũng là lúc lệ cô rơi.
_Là ai? Sao lại lén lút ngoài cửa? Thấy không có tiếng trả lời Phong liền bước nhanh ra cửa.
_Sao nàng lại ở đây? Phong bất ngờ khi người đứng ngoài cửa là Băng.
_Sao tôi đến đây làm phiền anh hả? Băng nói, mặt quay đi chỗ khác.
_Không phiền, không phiền.
_Tôi thấy sáng nay anh vẫn còn sốt nên mang thuốc tới, với lại sốt rồi ăn cơm không được nên tôi có nấu ít cháo cho anh. Tôi vào trong được chứ?
_Được, được. Nàng nấu cháo cho ta?
_Đúng vậy không được sao? Băng ngồi lên ghế nghiễm nhiên uống trà, tay cầm trái táo.
_Được tất nhiên là được. Phong vui mừng nhìn Băng cười tươi.
_Vậy thì tốt rồi anh mau ăn đi rồi còn uống thuốc nữa.
_Nàng không về Tích cung à? Phong hỏi khi thấy băng ngồi im, không động tĩnh, vì nếu như là mấy ngày trước thì Băng nhất định nói xong là về ngay, nay lại ngồi im không động đậy.
_Tôi...tôi đợi anh ăn với uống thuốc xong rồi tôi sẽ đi, dù gì cũng đỡ gọi người dọn dẹp, tôi tiện đi qua Ngự thiện phòng, nên........ mà thôi anh không thích tôi ở đây hay sao mà hỏi nhiều quá vậy, nếu vậy tôi về Tích cung. Băng nói toan đi thì Phong kéo tay lại.
_Ta không có ý đó, chỉ là hôm nay nàng quan tâm ta, ta hơi bất ngờ. Nàng đừng đi.
_Được thôi vậy anh mau ăn đi. Băng nói xong, Phong bỏ tay Băng ra ngồi xuống ăn, vô tình Phong làm rơi vật mà Phong vừa cầm giấu đi. Băng nhìn thấy liền nhặt lên, Phong cũng nhặt, nhưng tốc độ không nhanh bằng Băng, vì vật đó rơi ngay chỗ Băng.
_"Nó là tấm hình của mình mà, mấy tháng trước mình tưởng nó mất rồi, sao giờ lại ở đây?" Băng nhìn tấm hình chụp Băng đang vận chiếc váy cưới trắng tinh không khỏi ngạc nhiên. Lúc đến đây, băng thấy nó một lần, Băng có mang cất đi, nhưng sau đó tìm lại không thấy, không ngờ nó lại ở chỗ Phong.
_Sao anh lại có nó.
_Ta...ta luôn mang nó theo bên mình, khi không có nàng, ta đều mang nó ra ngắm và tưởng tượng như nàng đang bên ta. Ta lấy nó lúc nàng không để ý. À ra là vậy, thảo nào trước giờ Băng tìm nó không thấy, với lại dạo gần đây cũng không quan tâm nó nữa, nhưng giờ lại tìm thấy. Băng nhìn ngắm tấm hình hồi lâu, rồi như một luồng điện 1000 vôn chạy qua đầu. Mắt Băng sáng lên.
_"Tấm hình này so chiều dài và chiều rộng cũng tương đối với chiếc hộp bí mật kia, lúc mình đến đây đã có tấm hình này rồi, nhưng tại sao nó lại có mặt ở đây? Hay......nó chính là chìa khóa, đưa mình về TK21, coi phim hay có mấy cảnh trùng hợp như vậy lắm, chắc là vậy rồi." Quá vui mừng, Băng nhảy lên ôm Phong cứng ngắc.
_Nàng làm sao vậy?
_À tôi không sao. Anh mau ăn đi rồi uống thuốc. Tôi có chút chuyện cần về Tích cung. Tấm hình này tôi tịch thu, còn tội anh dám lấy đồ của tôi, phạt anh sau, không nói nhiều nữa, tôi đi đây. Nói rồi Băng phóng luôn, để mình Phong ở lại ngẩn ngơ nhìn theo bóng Băng.
_"Nàng làm ta phát điên lên mất, mắng ta rồi lại ôm ta, chỉ có nàng mới khiến Dương Thiên Phong ta trở nên sống không được chết cũng không xong như thế này thôi" Nghĩ rồi Phong lặng lẽ vào trong ăn uống như lời Băng nói.
Tích cung.
Băng trong phòng cầm tấm hình đi qua đi lại.
_"Nếu nó là chìa khóa đưa mình về TK 21 thì quá tốt, nhưng nếu không phải thì sao đây? Cũng chưa chắc nó là chiếc chìa khóa mình cần tìm? Á nhức đầu quá đi mất. Hay mình cứ thử, biết đâu là thật. dù gì chuyện tưởng như không thể là mình xuyên không còn có thể xảy ra, vậy chuyện tấm hình này là chìa khóa đưa mình về thế giới thật của mình cũng có thể xảy ra lắm chứ. Được thôi, bây giờ mình đi thử luôn xem sao."
Băng cầm tấm hình, lén lút ra hồ Trị Thiên, Phong vừa mới ăn và uống thuốc xong, tâm trạng còn đang vui vẻ muốn đi dạo một chút để tận hưởng trọn vẹn niềm vui thì bắt gặp Băng lén lút đi đi lại lại nên Phong rình xem. Băng tiến lại chỗ lần đầu tiên Băng đến đây, nhảy xuống. Phong từ xa thấy Băng nhảy xuống hồ, không chần chừ Phong liền chạy lại nhảy xuống theo Băng.
_"Nó rõ ràng là ở gần đây mà ta, đâu rồi nhỉ? À nó kia rồi" Vừa thấy cái hộp phát sáng Băng bơi lại ngay.
_"Hi vọng là đúng" Băng nghĩ, tay cầm bức hình đặt vào chiếc hộp đó, chợt Băng thấy đầu mình quay cuồng, ánh sáng từ chiếc hộp mạnh hơn điều đặc biệt tấm hình của Băng vừa khít với chiếc hộp. Chứng kiến cảnh trước mắt, Băng không khỏi ngạc nhiên.
_"Mình sắp được về rồi ư? Sắp được về? Nhưng.... không được mình chưa thể đi ngay bây giờ." Băng rút tấm hình ra, phóng nhanh lên mặt nước. Trong khi đó Phong vẫn loay hoay dưới nước.
_"Băng nhi nàng đang ở đâu? Nàng đừng làm ta sợ, ta xin nàng." Chợt hết hơi, Phong ngoi lên mặt nước.
_Vũ Thiên Băng nàng đang ở đâu? Băng nhi nàng có nghe ta gọi không? Nàng đang ở đâu? Phong ngoi lên mặt nước, nhưng vẫn không ngừng hét tên Băng. Đứng trên bờ Băng ngạc nhiên nhìn Phong đang gọi tên mình và còn như đang tìm gì đó, Băng không khỏi tò mò.
_Hoàng thượng, anh đang làm gì ở dưới nước vậy? Nghe tiếng Băng Phong quay lại. Phong bơi nhanh vô bờ, chạy lại ôm Băng cứng ngắc.
_Nàng đang định làm chuyện gì vậy hả? Nàng muốn ta lo cho nàng đến chết sao?
_Sao anh lại ở dưới đó?
_Câu này ta hỏi nàng mới phải, sao nàng lại nhảy xuống đó. Phong hỏi, Băng ấp úng trả lời.
_Tôi...... Trời nóng quá, tôi xuống đó bơi một chút để hạ hỏa thôi, đâu làm gì đâu.
_Nàng nóng sao? Phong nói tay đặt lên trán Băng, Băng nhìn Phong.
_"Ôi sao anh ta đứng sát mình vậy chứ, ôi tim mình sao nó lại nhảy loạn xạ lên thế này?"
_Bây giờ trời đã gần sang đông mà nàng nói nàng nóng sao? Nàng đang bệnh?
_Không...không có, tôi đâu có bệnh, thì tôi thấy nóng, muốn bơi nên nhảy xuống đó thôi được chưa? Anh hỏi chuyện của tôi nhiều quá rồi đấy. Tôi về Tích cung thay đồ, anh cũng đang bệnh, mau về Kỳ Thiên thay y phục đi, không bệnh lại nặng hơn. Băng nói xong quay đầu bỏ đi, chừng hai bước, có một sức mạnh kéo cô lại, là anh anh kéo cô lại, mắt anh nhìn thẳng mắt cô, chợt anh nói.
_Ta...ta không thể nào chịu được cách nàng đang đối xử với ta, ta thật sự không thể sống được nếu nàng cứ lạnh nhạt với ta như thế. Hoàng hậu của ta, ta yêu nàng. Nói rồi, Phong đặt lên môi Băng một nụ hôn, cơ thể Băng cư như bị tê liệt, não cô đã không thể điều khiển được thân thể cô, các bộ phận trên người cô hình như chúng không còn đoàn kết với nhau nữa, chân muốn rời đi, nhưng đôi tay lại níu kéo, bởi vì bờ vai của ai đó rất ấm áp, đôi môi muốn nhảy đi chỗ khác nhưng cái đầu không cho phép. Cơ thể của Băng giờ đây như có một ngọn lửa đang thầm cháy vậy, nóng, nó rất nóng. trong phút mơ hồ cô đã đáp trả lại nụ hôn đó một cách mãnh liệt. Nhưng rồi ý thức đã thức tỉnh.
_"Không được, mình không thể như vậy, mình đang trốn tránh anh ấy, nếu mình còn tiếp tục như vậy có lẽ khó mà trở về được, ba mẹ là quan trọng, anh hai, chị Hy và "Ngũ quỷ" tất cả đều mới quan trọng, đây chỉ là thoáng qua, là thoáng qua" Băng nghĩ vậy nên dùng hết sức mình đẩy Phong ra, nhưng Phong nào để chuyện đó sảy ra, gì chứ khó khăn lắm mới hôn được Băng mà lại được Băng đáp trả, có ngu mới bỏ ra, bức quá, Băng cắn Phong một cái rõ đau.
_Tôi ...tôi phải thay y phục, tôi thấy lạnh. Nói xong Băng tốc biến luôn, Phong thì ở lại với vẻ thẫn thờ, miệng còn vương chút máu. Hỏi anh đau không? chắc chắn anh không đau, vì sao ư? Vì giờ anh đang rất hạnh phúc, cười mỉm chi, một mình lê bước về Kỳ Thiên.
_"Dương Thiên Phong, em xin lỗi, lại một lần nữa em xin lỗi, em thật sự không xứng với tình yêu anh giành cho em" Lúc Băng quay đi cũng là lúc lệ cô rơi.
Bình luận truyện