Cho Thuê Bạn Trai
Chương 3-1: Đơn hàng số ba: Chia rẽ mỹ nam và dã thú (Đầu)
Cao Huy là một loại người mà khi người ta gặp hắn lần đầu sẽ không dám liếc hắn lần thứ hai. Không chỉ vì bộ dáng bình thường đến tầm thường, mà còn là miệng hở răng hô, nhìn ghê người.
Phong cách mặc quần áo cũng tục vô cùng.
Lúc này Cao Huy lại đang khúm núm ngồi trước Hứa Thanh Nham, một bộ nhát gan sợ phiền phức. Hắn chỉ dám liếc ngắm Hứa Thanh Nham một cái, đại khái là tự ti kèm mặc cảm nên không dám nhìn.
Hứa Thanh Nham là ông chủ của cửa hàng “Rent boyfriend”, cũng đảm đương bộ mặt của cửa hàng, bằng không Cao Huy cũng không thể vừa nhìn đã chọn trúng anh.
“Cho nên anh trong một phút xúc động liền nói anh đã có bạn trai, nhưng mà…..” Thanh âm của Hứa Thanh Nham êm tai lại thường, biếng biếng nhác nhác lại có một chút ý vị câu nhân, cái đầu dâm loạn của Cao Huy lập tức liên tưởng đến giọng nói này khi kêu giường sẽ mị hoặc tuyệt vời đến thế nào.
Thấy trán Hứa Thanh Nham nhăn tít lại, Cao Huy không dám thở hắt ra: “Không phải là không giới hạn nam nữ sao?”
Hứa Thanh Nham gật đầu tán thành, trong lòng thầm oán: Là không chọn người, nhưng vẻ ngoài của anh cũng …… quá khó coi một chút rồi.
“Nếu không tôi chọn người khác cho anh, hai người chúng ta về phương diện vẻ ngoài có vẻ không xứng cho lắm thì phải, rất dễ lộ tẩy.”
Cao Huy cố chấp lên tiếng, “Ông chủ hàng, tôi chính là chọn cậu đẹp trai nhất rồi!”
Hứa Thanh Nham được khen đương nhiên cũng rất vui vẻ lắng nghe, cho dù là bị Cao Huy khen cũng hưởng thụ ít nhiều.
Cao Huy mới nói dứt lời, đột nhiên thấy một trận ngứa ngáy râm ran, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa nồng đậm, hắn hơi khó chịu khụ khụ vài tiếng.
Một bàn tay móng sơn đen tuyền cuốn lên cổ hắn, thanh âm có vẻ ẻo lả vang lên từ sau lưng, “Đẹp trai, nghe lời này tôi không thích lắm nha, lẽ nào là nhục mạ tôi?”
Cao Huy cả người cứng đờ, không dám thở mạnh cũng chả dám quay đầu, bộ dáng có vẻ bị dọa sợ rồi.
“Lương Ánh!”
Lương Ánh thả Cao Huy ra, đồng thời cũng khôi phục lại thanh tuyến bình thường của mình, không còn là cái giọng điệu quái lạ lúc trước nữa. “Hứa ca, anh yên tâm, em tuyệt đối không cướp đơn hàng của anh.”
Lương Ánh vẻ mặt hả hê trở về ngồi chỗ của cậu.
“Vậy được rồi, tôi sẽ nhận, tối ở quán bar Lam Thiên, chín giờ tôi sẽ qua đó được chưa?”
Cao Huy gật khẽ, đạt được đáp án như nguyện, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, sau đó lại cẩn thận lén lút ngắm nghía Hứa Thanh Nham, ngẫm nghĩ làm sao mà người đàn ông này có thể đẹp trai như thế.
“Trả tiền trước đi, ba mươi ba tệ.”
Một cái giá vô cùng hữu nghị, nhưng Cao Huy lại nói: “Ông chủ hàng, có thể xóa bớt số lẻ không?”
Hứa Thanh Nham ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, đẩy đẩy kính mắt khung trắng trên sống mũi: “Tôi đã bớt số lẻ cho anh rồi.”
Mặc cả không thành công, Cao Huy đành lôi đống tiền lẻ ra giao nộp.
Hứa Thanh Nham vứt đống tiền giấy nhăn nhăn nhúm nhúm kia dứt khoát ném vào ngăn kéo.
“Còn có chuyện gì sao? Không có việc gì anh có thể đi.”
“Không….. Không có, cảm ơn.”
Cao Huy đi được một nửa, Hứa Thanh Nham lại gọi hắn quay lại. Hắn thụ sủng nhược kinh quay lại chờ đợi người kia lên tiếng.
“Tiền rượu buổi tối là anh chi, mang nhiều tiền một chút.”
“Oh, cái đám cậu ấm đó sẽ trả.”
“Kiến nghị cho anh tối đổi một bộ bình thường một chút, được rồi, không còn việc gì nữa, anh đi đi.”
“Oh.”
Thẳng đến tận lúc Cao Huy ra khỏi cửa, Lương Ánh rốt cục cũng không nhịn được cười phá lên. “Ha ha, rõ ràng là một tên thấp lùn nghèo còn muốn sĩ diện, đáng đời! Hứa ca, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng, anh khổ cực rồi!”
Hứa Thanh Nham bó tay: “Không có biện pháp, khách hàng đã chọn, tôi còn là ông chủ, phải làm tấm gương mẫu mực chứ. Bằng không sau này các cậu lại đối với khách hàng chọn này chọn kia, thì làm ăn thế nào?”
*******
Lỗ tai nhồi nhét đầy ắp thứ âm nhạc ầm ĩ rác rưởi, Cao Huy quy quy củ củ ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha bằng da xịn. Đây là lần thứ hai hắn đến cái gay bar này, có thể là do nhân phẩm quá kém, tới ngày đầu tiên đã bị đám cậu ấm đó để ý.
Cao Huy cũng biết bản thân lớn lên xấu đến mức nào, lại còn thích đàn ông, nên càng khiến người khác khinh thường. Lúc đó những người này không ngừng chê cười ắn, nhất thời xúc động khiến hắn lỡ nói mình đã có bạn trai một năm nay rồi. Bọn họ không tin, bắt hắn ngày sau mang người đến xem.
May là còn có loại cửa hàng lấy giúp người làm niềm vui như vậy.
Đám thiếu gia đầu tóc nhuộm vàng hoe, đậm mùi lưu manh, chui ở giữa là một tên tóc đen sì có vẻ khập khiễng. Hai bên hắn đều duy trì một cự li nhất định, liếc mắt có thể nhận ra tên đó là đại ca đám này.
Cao Huy đối với người này có ấn tượng không tồi. Chí ít ngày hôm qua hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt chứ không trực tiếp chê cười.
Một tên thiếu gia đầu đội mũ đinh, miệng thổi kẹo cao su, hất cằm hỏi Cao Huy: “Tao nói Cao Huy, cái bô(1) của mày thật sẽ đến chứ?”
Cao Huy gân cổ đáp lại: “Cậu nói chuyện tôn trọng một chút, đó là vợ tôi.”
Như là vừa nghe chuyện cười thế kỷ, ba người trong đám ôm bụng cười bò.
“Đàm ca, anh xem, dựa vào đức hạnh của tên nhóc này, sẽ có người theo nó, anh thua chắc rồi.”
Đàm Nguyên chỉ nhìn thẳng vào Cao Huy, đường nhìn sắc bén vững vàng găm chặt vào người hắn, trên trán Cao Huy rất nhanh vã đầy mồ hôi.
“Tao cũng muốn nhìn xem sẽ là cái dạng người gì.”
Đôi mắt liếc sang cửa chợt lóe sáng, Cao Huy như bắt được cọng rơm cứu mạng, khẩn cấp đứng dậy huy huy cánh tay: “Thanh Nham, ở đây!”
Hứa Thanh Nham đến ngồi bên người Cao Huy, đám người xung quanh đang chờ đợi được nhìn cận cảnh tướng mạo của Hứa Thanh Nham đều câm nín vài giây không nói lên lời.
Có người chỉ nhổ được một tiếng: “Đệch, thật cmn đúng giờ.”
Hứa Thanh Nham không thèm để ý đến hàng chục ánh mắt đang ghim trên người mình, dáng vẻ tươi cười xán lạn không chút câu nệ tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Hứa Thanh Nham, A Huy nhà tôi đã được mọi người giúp đỡ nhiều rồi.”
Cuối cùng vẫn là tên đội mũ đinh hướng về phía Cao Huy mỉa mai: “Tao nói Cao Huy nè, sẽ không phải là mày tìm một tên MB giả là người yêu chứ ……”
Lời còn chưa dứt, đã có ngay một cốc nước lao tới chặn họng.
Hứa Thanh Nham tay cầm cốc không, chẳng hề hoang mang mở lời xin lỗi: “Ngại quá, trượt tay.”
“Mày!” Tên đội mũ đinh này không phục, định bụng giáo huấn một trận, nào ngờ lại bị Đàm Nguyên ngăn lại.
“Thanh Nham, tôi nghĩ cậu không bằng theo tôi đi.”
Mọi người vừa nghe được lời này, liền hiểu rõ đại ca đã coi trọng Hứa Thanh Nham mất rồi. Vì vậy đầu mâu đương nhiên thẳng hướng chĩa về Cao Huy.
“Cao Huy, mày nói mày chả có gì tốt, đừng ảo tưởng với người ta.”
Cao Huy còn chưa kịp nói gì, Hứa Thanh Nham đã nhanh chóng tiếp lời. “A Huy nhà tôi rất tốt, các người làm sao biết được.”
“Hử? Ăn to nói lớn?” Đàm Nguyên không vì Hứa Thanh Nham không phối hợp mà tức giận, trái lại càng bình tĩnh cùng anh trò chuyện.
“Hắn thành thực, đối nhân xử thế ôn nhu, sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một người đàn ông tốt như vậy bây giờ không nhiều.”
Phục vụ mang rượu đến rót cho mỗi người một cốc.
Cao Huy đột nhiên kéo kéo Hứa Thanh Nham, thể hiện có lời muốn nói nhỏ. Đàm Nguyên nhìn hai người kề tai thì thầm, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Hứa Thanh Nham liếc mắt về phía Đàm Nguyên. “A Huy nhà tôi không uống được, tôi uống thay anh ấy.” Động tác tiêu sái một hơi cạn sạch ly rượu của Hứa Thanh Nham khiến người xung quanh thật chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Cậu nhóc đội mũ định thấy Hứa Thanh Nham không thèm giữ mặt mũi cho Đàm Nguyên, còn ở trước mặt hắn ân ân ái ái, liền định làm gì đó mài mòn nhuệ khí của anh, “Các người một tổ hợp mỹ nam và dã thú, tôi thật không tin hai người là một đôi.”
Những người khác cũng hò hét ủng hộ: “Đúng đúng.”
Bởi vì bọn họ và Đàm Nguyên đã đánh cược Cao Huy tuyệt đối không ai yêu, đương nhiên sẽ cực lực phủ nhận thân phận của Hứa Thanh Nham.
“Đại ca, anh đây là muốn chúng tôi ngay trước mặt mọi người biểu diễn đông cung đồ?”
“Chưa cần đến như thế, hai người làm một nụ hôn lưỡi đúng tiêu chuẩn là được rồi.” Tên đội mũ đinh trong lòng đắc ý dạt dòa, đối diện với đôi môi đó của Cao Huy, hắn tin chắc không ai dám đích thân hôn lên. Hắn càng đắc ý song song quan sát biểu tình của Đàm Nguyên, thấy anh không có ý kiến gì, liền khiêu khích nói: “Bảo trì một phút đồng hồ, chúng tôi sẽ tin.”
Đàm Nguyên trầm mặc ngồi một chỗ không chút biểu cảm, có thể hiểu rằng đồng ý với ý kiến của tên đội mũ đinh đó.
Hứa Thanh Nham liếc nhìn Cao Huy, khuôn mặt hắn bị anh nhìn chằm chằm đến xấu hổ vô cùng.
Mày xấu hổ cái beep!
“Được ~ A~” Hứa Thanh Nham đột nhiên thoải mái phun ra hai chữ, nhích lại gần về phía Cao Huy.
Trên mặt Cao Huy lại hiện ra chút chờ mong, thậm chí còn chủ động lao qua.
Bàn tay Hứa Thanh Nham đặt trên lưng ghế sô pha niết chặt thành nắm đấm, hai mắt chăm chú nhắm chặt.
(1)Từ ngày xưa thường dùng để chỉ vợ với ý miệt thị.
Phong cách mặc quần áo cũng tục vô cùng.
Lúc này Cao Huy lại đang khúm núm ngồi trước Hứa Thanh Nham, một bộ nhát gan sợ phiền phức. Hắn chỉ dám liếc ngắm Hứa Thanh Nham một cái, đại khái là tự ti kèm mặc cảm nên không dám nhìn.
Hứa Thanh Nham là ông chủ của cửa hàng “Rent boyfriend”, cũng đảm đương bộ mặt của cửa hàng, bằng không Cao Huy cũng không thể vừa nhìn đã chọn trúng anh.
“Cho nên anh trong một phút xúc động liền nói anh đã có bạn trai, nhưng mà…..” Thanh âm của Hứa Thanh Nham êm tai lại thường, biếng biếng nhác nhác lại có một chút ý vị câu nhân, cái đầu dâm loạn của Cao Huy lập tức liên tưởng đến giọng nói này khi kêu giường sẽ mị hoặc tuyệt vời đến thế nào.
Thấy trán Hứa Thanh Nham nhăn tít lại, Cao Huy không dám thở hắt ra: “Không phải là không giới hạn nam nữ sao?”
Hứa Thanh Nham gật đầu tán thành, trong lòng thầm oán: Là không chọn người, nhưng vẻ ngoài của anh cũng …… quá khó coi một chút rồi.
“Nếu không tôi chọn người khác cho anh, hai người chúng ta về phương diện vẻ ngoài có vẻ không xứng cho lắm thì phải, rất dễ lộ tẩy.”
Cao Huy cố chấp lên tiếng, “Ông chủ hàng, tôi chính là chọn cậu đẹp trai nhất rồi!”
Hứa Thanh Nham được khen đương nhiên cũng rất vui vẻ lắng nghe, cho dù là bị Cao Huy khen cũng hưởng thụ ít nhiều.
Cao Huy mới nói dứt lời, đột nhiên thấy một trận ngứa ngáy râm ran, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa nồng đậm, hắn hơi khó chịu khụ khụ vài tiếng.
Một bàn tay móng sơn đen tuyền cuốn lên cổ hắn, thanh âm có vẻ ẻo lả vang lên từ sau lưng, “Đẹp trai, nghe lời này tôi không thích lắm nha, lẽ nào là nhục mạ tôi?”
Cao Huy cả người cứng đờ, không dám thở mạnh cũng chả dám quay đầu, bộ dáng có vẻ bị dọa sợ rồi.
“Lương Ánh!”
Lương Ánh thả Cao Huy ra, đồng thời cũng khôi phục lại thanh tuyến bình thường của mình, không còn là cái giọng điệu quái lạ lúc trước nữa. “Hứa ca, anh yên tâm, em tuyệt đối không cướp đơn hàng của anh.”
Lương Ánh vẻ mặt hả hê trở về ngồi chỗ của cậu.
“Vậy được rồi, tôi sẽ nhận, tối ở quán bar Lam Thiên, chín giờ tôi sẽ qua đó được chưa?”
Cao Huy gật khẽ, đạt được đáp án như nguyện, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, sau đó lại cẩn thận lén lút ngắm nghía Hứa Thanh Nham, ngẫm nghĩ làm sao mà người đàn ông này có thể đẹp trai như thế.
“Trả tiền trước đi, ba mươi ba tệ.”
Một cái giá vô cùng hữu nghị, nhưng Cao Huy lại nói: “Ông chủ hàng, có thể xóa bớt số lẻ không?”
Hứa Thanh Nham ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, đẩy đẩy kính mắt khung trắng trên sống mũi: “Tôi đã bớt số lẻ cho anh rồi.”
Mặc cả không thành công, Cao Huy đành lôi đống tiền lẻ ra giao nộp.
Hứa Thanh Nham vứt đống tiền giấy nhăn nhăn nhúm nhúm kia dứt khoát ném vào ngăn kéo.
“Còn có chuyện gì sao? Không có việc gì anh có thể đi.”
“Không….. Không có, cảm ơn.”
Cao Huy đi được một nửa, Hứa Thanh Nham lại gọi hắn quay lại. Hắn thụ sủng nhược kinh quay lại chờ đợi người kia lên tiếng.
“Tiền rượu buổi tối là anh chi, mang nhiều tiền một chút.”
“Oh, cái đám cậu ấm đó sẽ trả.”
“Kiến nghị cho anh tối đổi một bộ bình thường một chút, được rồi, không còn việc gì nữa, anh đi đi.”
“Oh.”
Thẳng đến tận lúc Cao Huy ra khỏi cửa, Lương Ánh rốt cục cũng không nhịn được cười phá lên. “Ha ha, rõ ràng là một tên thấp lùn nghèo còn muốn sĩ diện, đáng đời! Hứa ca, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng, anh khổ cực rồi!”
Hứa Thanh Nham bó tay: “Không có biện pháp, khách hàng đã chọn, tôi còn là ông chủ, phải làm tấm gương mẫu mực chứ. Bằng không sau này các cậu lại đối với khách hàng chọn này chọn kia, thì làm ăn thế nào?”
*******
Lỗ tai nhồi nhét đầy ắp thứ âm nhạc ầm ĩ rác rưởi, Cao Huy quy quy củ củ ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha bằng da xịn. Đây là lần thứ hai hắn đến cái gay bar này, có thể là do nhân phẩm quá kém, tới ngày đầu tiên đã bị đám cậu ấm đó để ý.
Cao Huy cũng biết bản thân lớn lên xấu đến mức nào, lại còn thích đàn ông, nên càng khiến người khác khinh thường. Lúc đó những người này không ngừng chê cười ắn, nhất thời xúc động khiến hắn lỡ nói mình đã có bạn trai một năm nay rồi. Bọn họ không tin, bắt hắn ngày sau mang người đến xem.
May là còn có loại cửa hàng lấy giúp người làm niềm vui như vậy.
Đám thiếu gia đầu tóc nhuộm vàng hoe, đậm mùi lưu manh, chui ở giữa là một tên tóc đen sì có vẻ khập khiễng. Hai bên hắn đều duy trì một cự li nhất định, liếc mắt có thể nhận ra tên đó là đại ca đám này.
Cao Huy đối với người này có ấn tượng không tồi. Chí ít ngày hôm qua hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt chứ không trực tiếp chê cười.
Một tên thiếu gia đầu đội mũ đinh, miệng thổi kẹo cao su, hất cằm hỏi Cao Huy: “Tao nói Cao Huy, cái bô(1) của mày thật sẽ đến chứ?”
Cao Huy gân cổ đáp lại: “Cậu nói chuyện tôn trọng một chút, đó là vợ tôi.”
Như là vừa nghe chuyện cười thế kỷ, ba người trong đám ôm bụng cười bò.
“Đàm ca, anh xem, dựa vào đức hạnh của tên nhóc này, sẽ có người theo nó, anh thua chắc rồi.”
Đàm Nguyên chỉ nhìn thẳng vào Cao Huy, đường nhìn sắc bén vững vàng găm chặt vào người hắn, trên trán Cao Huy rất nhanh vã đầy mồ hôi.
“Tao cũng muốn nhìn xem sẽ là cái dạng người gì.”
Đôi mắt liếc sang cửa chợt lóe sáng, Cao Huy như bắt được cọng rơm cứu mạng, khẩn cấp đứng dậy huy huy cánh tay: “Thanh Nham, ở đây!”
Hứa Thanh Nham đến ngồi bên người Cao Huy, đám người xung quanh đang chờ đợi được nhìn cận cảnh tướng mạo của Hứa Thanh Nham đều câm nín vài giây không nói lên lời.
Có người chỉ nhổ được một tiếng: “Đệch, thật cmn đúng giờ.”
Hứa Thanh Nham không thèm để ý đến hàng chục ánh mắt đang ghim trên người mình, dáng vẻ tươi cười xán lạn không chút câu nệ tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Hứa Thanh Nham, A Huy nhà tôi đã được mọi người giúp đỡ nhiều rồi.”
Cuối cùng vẫn là tên đội mũ đinh hướng về phía Cao Huy mỉa mai: “Tao nói Cao Huy nè, sẽ không phải là mày tìm một tên MB giả là người yêu chứ ……”
Lời còn chưa dứt, đã có ngay một cốc nước lao tới chặn họng.
Hứa Thanh Nham tay cầm cốc không, chẳng hề hoang mang mở lời xin lỗi: “Ngại quá, trượt tay.”
“Mày!” Tên đội mũ đinh này không phục, định bụng giáo huấn một trận, nào ngờ lại bị Đàm Nguyên ngăn lại.
“Thanh Nham, tôi nghĩ cậu không bằng theo tôi đi.”
Mọi người vừa nghe được lời này, liền hiểu rõ đại ca đã coi trọng Hứa Thanh Nham mất rồi. Vì vậy đầu mâu đương nhiên thẳng hướng chĩa về Cao Huy.
“Cao Huy, mày nói mày chả có gì tốt, đừng ảo tưởng với người ta.”
Cao Huy còn chưa kịp nói gì, Hứa Thanh Nham đã nhanh chóng tiếp lời. “A Huy nhà tôi rất tốt, các người làm sao biết được.”
“Hử? Ăn to nói lớn?” Đàm Nguyên không vì Hứa Thanh Nham không phối hợp mà tức giận, trái lại càng bình tĩnh cùng anh trò chuyện.
“Hắn thành thực, đối nhân xử thế ôn nhu, sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một người đàn ông tốt như vậy bây giờ không nhiều.”
Phục vụ mang rượu đến rót cho mỗi người một cốc.
Cao Huy đột nhiên kéo kéo Hứa Thanh Nham, thể hiện có lời muốn nói nhỏ. Đàm Nguyên nhìn hai người kề tai thì thầm, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Hứa Thanh Nham liếc mắt về phía Đàm Nguyên. “A Huy nhà tôi không uống được, tôi uống thay anh ấy.” Động tác tiêu sái một hơi cạn sạch ly rượu của Hứa Thanh Nham khiến người xung quanh thật chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Cậu nhóc đội mũ định thấy Hứa Thanh Nham không thèm giữ mặt mũi cho Đàm Nguyên, còn ở trước mặt hắn ân ân ái ái, liền định làm gì đó mài mòn nhuệ khí của anh, “Các người một tổ hợp mỹ nam và dã thú, tôi thật không tin hai người là một đôi.”
Những người khác cũng hò hét ủng hộ: “Đúng đúng.”
Bởi vì bọn họ và Đàm Nguyên đã đánh cược Cao Huy tuyệt đối không ai yêu, đương nhiên sẽ cực lực phủ nhận thân phận của Hứa Thanh Nham.
“Đại ca, anh đây là muốn chúng tôi ngay trước mặt mọi người biểu diễn đông cung đồ?”
“Chưa cần đến như thế, hai người làm một nụ hôn lưỡi đúng tiêu chuẩn là được rồi.” Tên đội mũ đinh trong lòng đắc ý dạt dòa, đối diện với đôi môi đó của Cao Huy, hắn tin chắc không ai dám đích thân hôn lên. Hắn càng đắc ý song song quan sát biểu tình của Đàm Nguyên, thấy anh không có ý kiến gì, liền khiêu khích nói: “Bảo trì một phút đồng hồ, chúng tôi sẽ tin.”
Đàm Nguyên trầm mặc ngồi một chỗ không chút biểu cảm, có thể hiểu rằng đồng ý với ý kiến của tên đội mũ đinh đó.
Hứa Thanh Nham liếc nhìn Cao Huy, khuôn mặt hắn bị anh nhìn chằm chằm đến xấu hổ vô cùng.
Mày xấu hổ cái beep!
“Được ~ A~” Hứa Thanh Nham đột nhiên thoải mái phun ra hai chữ, nhích lại gần về phía Cao Huy.
Trên mặt Cao Huy lại hiện ra chút chờ mong, thậm chí còn chủ động lao qua.
Bàn tay Hứa Thanh Nham đặt trên lưng ghế sô pha niết chặt thành nắm đấm, hai mắt chăm chú nhắm chặt.
(1)Từ ngày xưa thường dùng để chỉ vợ với ý miệt thị.
Bình luận truyện