Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 295: Cầu xin anh tha cho tôi



Tôi vội vàng lùi về phía sau, tôi rất sợ hãi.

Người này không phải người phụ nữ đó, hắn ta cao hơn bà già đó rất nhiều, tôi va vào người hắn mà hắn không hề loạng choạng.

Đó là một người đàn ông, là người thứ hai tôi gặp ở nơi này.

Là kẻ đã bắt cóc tôi ngày hôm đó sao?

Tôi không nhìn thấy nhưng tôi có thể nghe thấy, tôi có thể cảm nhận, đối với hắn ta tôi chẳng qua cũng chỉ như là cái bàn cái ghế vô tri vô giác.

“Anh là ai?” Tôi thấp giọng hỏi.

Người đó không đáp lại tôi.

“Anh là người giúp việc hay là người đã bắt tôi?” Tôi lại hỏi.

Người này không phải anh Trác, khi tôi va vào anh ta tôi đã biết rồi, tôi biết rõ mọi thứ về anh Trác, người này cũng không phải cảnh sát, nếu cảnh sát tìm được tới đây thì cũng sẽ không im lặng như vậy.

Người này có thể đứng ở đó với sự thờ ơ như vậy thì chắc chắn là người của đối phương rồi.

“Các người muốn gì, tôi e rằng các người đã bắt nhầm người rồi, tôi chẳng có gì cả.” Tôi lại nói: “Các người thả tôi đi có được không?”

Đáp lại tôi chỉ là tiếng bước chân nhè nhẹ - tiếng giày da dẫm lên tấm thảm dày.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh luồn qua tấm vải che chiếu vào mắt tôi, tôi cảm nhận thấy luồng ánh sáng đó, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, tôi lập tức nhắm mắt lại.

Người đó, chắc chắn là đang thăm dò tôi, tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt của hắn ta đang nhìn tôi từ đầu tới chân.

Rồi ngay sau đó, cả người tôi được nhấc bổng lên, hắn ta ôm lấy eo tôi rồi vứt tôi vào bồn tắm.

Khi cơn đau truyền ra khắp người cũng là lúc nước nóng xối xuống người tôi.

Người đó gội đầu cho tôi một cách lỗ mãng, sau đó lại xoa mặt tôi, khi bàn tay của hắn ta chạm tới vùng môi tôi, tôi cảm nhận thấy hắn nhẹ nhàng được một chút nhưng ngay sau đó hắn lại dùng lực.

“Thực ra anh có thể cởi trói cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không tháo chạy, để tôi tự tắm.” Tôi vội vàng nói, và cũng cố gắng lùi về phía sau để né tránh bàn tay của anh ta, cả người tôi co rúm lại.

Lúc này tôi đang như cá nằm trên thớt.

Có lúc, cho dù biết chắc là sẽ khó mà chạy trốn được nhưng lại vẫn muốn thử.

Người này gội đầu cho tôi chắc là vì thấy tôi quá bẩn.

Tôi không hề cảm nhận thấy một chút lòng tốt nào từ những động tác của người đàn ông này.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hắn vén tung chiếc váy của tôi lên, chiếc váy đó lần trước sau khi bị mụ già cắt đi thì còn lại chẳng là bao, bây giờ phần dưới cơ thể tôi chỉ có chiếc quần lót.

“Cầu xin anh, tha cho tôi....”

Đây là lần đầu tiên tôi dùng tới từ “cầu xin” kể từ sau khi bị bắt, tôi nhìn anh ta mặc dù mắt tôi bị bịt kín, hai chân tôi liên tục đạp về phía trước, phía sau người cố gắng lùi về mép bồn tắm.

Hắn túm lấy chân tôi và kéo thẳng nó ra.

Tất cả mọi thứ trên người tôi đều bị lấy đi chỉ trừ có miếng vải bịt mắt và sợi dây thừng buộc chân tay.

Đôi bàn tay xa lạ đó lần mò khắp cơ thể tôi khiến tôi run lên không ngừng.

Lực hắn ta dùng càng lúc càng mạnh, tôi vừa đau vừa sợ, cảm thấy thật nhục nhã.

Tôi nghe thấy tiếng nước, cũng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực từ miệng hắn.

Tôi co rúm người lại hết mức có thể nhằm ngăn hắn ta sờ soạng, miệng không ngừng khẩn cầu: “Cầu xin anh, xin anh hãy tha cho tôi....”

Tôi xoay người nghiêng một bên sang phía bồn tắm, vào một giây phút nào đó, động tác của hắn ta đã dừng lại thật.

Hắn ta thậm chí còn đẩy hai cánh tay bị trói của tôi lên sau đó xoa khắp lưng tôi.

Tôi nghe rõ thấy hơi thở dồn dập của hắn.

Đột nhiên, hắn kéo tôi lên khỏi bồn nước sau đó ấn tôi xuống thành bồn.

Biết rõ kết quả là thế nào rồi, tôi đau như muốn chết đi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện