Chương 164: 164: Đuổi Cô Ấy
Thấy vẻ mặt khó tin của Wick sau khi nghe mình nói xong, Tả Bân nâng môi cười nhẹ, nhắc lại một lần nữa cho rõ ràng.
- Anh không nghe nhầm đâu.
Tôi đặc biệt đến tận đây chính là muốn nhờ anh đuổi phu nhân của tôi.
Nếu cô ấy không có phạm lỗi gì thì cứ bắt từng lỗi nhỏ nhất, khiến cô ấy thấy khó mà tự lui.
Nhưng trước mắt không phải anh đang có lí do đó sao? Chính là lùm xùm trên truyền thông đấy, lấy đó làm lí do đuổi cô ấy.
Nếu chưa đủ thì….hình như cô ấy đang ở đây nhỉ?
Nghe hắn nói một mạch dài mà Wick cũng không kịp tiếp nhận hết thông tin nữa, ngỡ ngàng nhìn người trước mặt đến khi hắn nói hết mới gật đầu và hỏi lại.
- Cậu định làm gì vậy?
Tả Bân cười cười, không chút do dự mà đáp ngay.
- Kiện cô ấy.
Tôi có thể phiền anh mời cô ấy đến đây không?
…...
Cũng nhờ Tả Bân giữa đường xuất hiện gây rối nên bây giờ cả công ty này đều đang bàn tán về Lãnh Di Mạt, trong đó không thiếu những lời nói khiếm nhã và đụng chạm quá đáng.
Nhưng vì mục đích lớn hơn nên cô đành phải im lặng nhẫn nhịn cho qua, dù sao cũng chẳng chết được mà, cô phải biết ơn vì sau chuyện lớn như vậy mà vẫn còn được giữ lại, cho nên cô càng phải làm tốt hơn nữa mới được.
- Lãnh Di Mạt, ngài Wick muốn gặp cô.
Thư ký của Wick lại đến tận nơi để gọi Lãnh Di Mạt như vậy, cô cũng không biết có phải mình làm gì sai hay không, nhưng cứ đi xem sao đã.
Thư ký dẫn cô lên phòng chờ dành cho khách, lịch sự gõ cửa ba cái và chờ người bên trong cho vào mới mở cửa cho Lãnh Di Mạt.
Lãnh Di Mạt vừa theo chân thư ký vào trong phòng chờ thì liền bị dọa cho thêm một phen.
Vì người đang ngồi cùng Wick không phải ai khác, chính là Tả Bân, người mà cô muốn tránh nhất.
Hắn đến đây không phải là để gây khó dễ cho cô chứ? Cô đã từng nghe qua mối quan hệ của hắn với Wick, chắc chắn gã đàn ông này đã nói đông nói tây với Wick rồi.
- Ngài Wick, ngài tìm tôi có việc gì quan trọng sao?
Dù chỉ là một chút thôi, Lãnh Di Mạt cũng không dám nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện Wick, ấy vậy mà Wick vẫn nhắc cô trực tiếp nói với hắn.
- Cô Lãnh, cô cũng biết công ty của tôi tuyển dụng vị trí thực tập sinh là để tạo môi trường cho các sinh viên sắp tốt nghiệp chuẩn bị thật tốt.
Ngược lại thì các cô cũng phải có nghĩa vụ giữ gìn hình tượng cho công ty chứ.
Cô xem cô vừa mới thử việc mà đã gây náo động cả giới truyền thông vậy rồi, bây giờ còn dính đến vụ kiện tụng như thế này nữa thì sao công ty có thể giữ cô lại đây?
Lãnh Di Mạt cứ tưởng khả năng nghe của mình có vấn đề, thế nào mà Tả Bân chạy đến đây là để kiện cô? Mấy lời hôm trước hắn nói không phải chỉ để đôi co với cô thôi mà hắn đang muốn làm thật ư?
Sau khi nghe Wick nói xong thì Lãnh Di Mạt mới quay đầu sang nhìn người đàn ông đang giương môi nở nụ cười tự mãn nào đó, cố gắng kìm nén cơn giận để hỏi lại hắn.
- Tả tiên sinh, có phải anh lại nhầm lẫn gì không? Không phải chúng ta đã giải quyết xong chuyện hiểu lầm trước đó rồi ư? Anh lại muốn kiện tôi về hành vi gì nữa đây?
Bây giờ mới chính thức là lúc để Tả Bân thể hiện mưu sách của mình.
Hắn đổi lại hai chân bắt chéo, tay vẫn giữ thói quen xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ như một thú vui không thể bỏ, vừa nói vừa ra hiệu cho Hầu Tử đặt lần lượt từng tập giấy tờ liên quan lên bàn, còn sờ sờ bên quai hàm của mình nữa.
- Mạt Mạt, chuyện này anh cũng không muốn làm lớn như vậy đâu.
Nhưng em cứ ép anh.
Em xem, lần trước em đánh anh, đây là kết quả xét nghiệm mức độ thương tích của anh, với tỉ lệ tổn thương đến mười phần trăm, anh có thể kiện em tội cố ý gây thương tích đấy.
Hầu Tử vừa cầm bảng kết quả xét nghiệm tỉ lệ tổn thương cơ thể của hắn lên vừa phân tích về mặt pháp lý.
Lãnh Di Mạt phải đưa tay lên đỡ trán mới giữ cho mình tỉnh táo được, đợi Hầu Tử nói xong thì cô cũng cầm bảng kết quả kia xem thử, lại trừng mắt căm phẫn nhìn người đàn ông nào đó đang vô cùng đắc ý.
- Tả tiên sinh, tôi chỉ tát anh một cái mà anh có thể kiểm tra thương tích tới mười phần trăm.
Kết quả kiểm tra này của anh làm giả cũng giả quá đó, trẻ con đọc qua cũng chẳng tin được nữa.
Vừa nói cô vừa cố điều chỉnh nhịp thở của mình, chắc cô sắp tăng xông máu mà ngất mất thôi.
Tả Bân từ lúc nào mà lại có nhiều trò ấu trĩ như vậy rồi.
Ném bảng báo cáo kia xuống bàn, cô bực dọc nói thêm.
- Tả tiên sinh, tôi nghĩ chỗ anh cần đi kiểm tra là khoa thần kinh chứ không phải khoa răng hàm mặt đâu.
Thấy thái độ cương quyết đó của cô, Wick cũng lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác làm ăn của công ty nên mới chen ngang.
- Cô Lãnh, Tả tiên sinh đến đây là có ý tốt thương lượng hòa giải với cô đấy.
Nếu hai người là quan hệ hôn nhân thì không nhất thiết phải kiện ra tòa đâu.
Nhưng cô lại gây chuyện thị phi như vậy thì tôi không thể giữ cô lại công ty nữa.
Như vậy không phải là bị đuổi rồi sao? Lãnh Di Mạt quay sang muốn xin Wick cho mình thêm cơ hội giải quyết xong chuyện lùm xùm này, nhưng thái độ của ông ta vô cùng cương quyết.
- Trong buổi đấu giá cô đã làm hỏng hình ảnh hợp tác của công ty rồi, tôi không thể giữ cô lại được, như vậy tôi không thể giải thích với Hội đồng quản trị được.
Còn chuyện cá nhân của cô và Tả tiên sinh thì cô cứ việc giải quyết đi.
Càng nghe thì Lãnh Di Mạt càng không cam tâm, cố gắng thuyết phục lần nữa.
- Ngài Wick, rõ ràng đã có quyết định tuyển dụng tôi rồi, sao có thể đột ngột đuổi tôi như vậy được? Không phải là ngài làm việc trên cảm tính sao?
Wick nhìn qua Tả Bân còn rung đùi ngồi chờ, cũng bất đắc dĩ thở dài.
- Nếu không phải vì nể mặt Tả tiên sinh thì tôi cũng không thể bỏ qua lỗi lớn như vậy cho cô.
Nhưng vừa rồi cô cũng cho tôi thấy thái độ không chút chân thành của cô, cho nên tôi cũng không cần nể tình riêng nữa, theo đúng quy định thì sau khi cô làm loạn buổi đấu giá thì cô cũng bị loại rồi.
Những lời này của ông ta không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Chính là vì lẽ ra cô đã bị loại từ sớm rồi, nhưng vì cho rằng cô chính là vợ của Tả Bân theo lời hắn tự biên tự diễn nên Wick mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hôm nay Tả Bân lại chạy tới đây đòi kiện cô, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng không phải tốt như lời đồn nên ông ta cũng không cần cố gắng châm chước cho cô nữa.
Hóa ra cô muốn có một vị trí thực tập cũng phải dựa vào danh tiếng của Tả Bân ban cho sao? Nếu đã như vậy thì cô cũng không cần nữa.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu chào Wick, cố gắng thật bình tĩnh để nói.
- Cảm ơn ngài đã chiếu cố trong mấy ngày qua.
Thành thật xin lỗi vì đã đem đến phiền phức cho công ty.
Tôi sẽ đến phòng nhân sự bây giờ.
Thấy Lãnh Di Mạt đã cương quyết bỏ đi như vây, Tả Bân không những là không thất vọng mà còn tỏ vẻ đắc ý hơn vì mọi việc đúng là đang diễn ra theo mong đợi của hắn.
Đợi đến khi Lãnh Di Mạt đi khỏi rồi, hắn mới cảm ơn Wick và đứng lên bắt tay tạm biệt.
….…
Vừa mới bắt đầu đã không được suôn sẻ, Lãnh Di Mạt phải ôm cả một cỗi bực dọc rời đi cũng là nhờ phước của Tả Bân.
Cô sống yên ổn suốt ba năm qua, vậy mà cuối cùng vẫn gặp lại hắn, còn bị hắn chọc phá lần này đến lần khác, đến giờ cô cũng chưa thể hiểu được rốt cuộc mục đích cuối cùng của hắn là gì nữa.
Muốn trút giận chuyện ba năm trước ư?
- Mạt Mạt, anh cũng đang tiện đường đấy, có muốn đi nhờ không?
Thấy Lãnh Di Mạt đang đứng đợi xe buýt, Tả Bân đi ngang qua vẫn cố tình dừng lại để trêu chọc cô.
Thực ra thì đúng là hắn cũng đang muốn để cô lên xe đi cùng mình.
Nhưng vừa nhìn thấy gã đàn ông đó thì Lãnh Di Mạt đã giận đến mặt mũi cũng méo mó hết cả.
- Tả tiên sinh, anh còn có chuyện gì nữa? Không phải anh đang muốn kiện sao? Được thôi, tôi cũng không ngồi yên chịu trói đâu.
Tôi nghĩ từ giờ chúng ta nên hạn chế gặp nhau thế này thì hơn, để tránh lại phát sinh tai nạn không đáng có nữa.
Đã ba năm không gặp, Tả Bân không ngờ Lãnh Di Mạt lại có sự thay đổi lớn như vậy, so với ba năm trước thì bây giờ cô làm việc gì hay nói gì cũng suy nghĩ rất kỹ, không còn dễ kích động hay để cảm xúc chi phối nữa.
Cho nên để đối phó với tính ngang ngạnh này của cô thì hắn chỉ có thể vừa cương vừa nhu thôi.
- Mạt Mạt, có vẻ như em rất thích công việc đấu giá này thì phải..
Bình luận truyện