Chương 198: 198: Đọc Sách Ngược
Ryan ngồi trên sofa nghe toàn bộ cuộc đối thoại mà vẫn chưa hiểu hết vấn đề mà hai người kia đang nói nên mới đứng lên và đi tới hỏi thẳng.
- Này, hai người đang nói cái gì giống vậy? Đạn à? Đạn giống thì tìm ra ai chứ?
Anh ta vẫn chưa hiểu gì, vừa cầm lấy hai viên đạn lên so sánh thử.
Vẻ mặt của Tả Bân vẫn trầm ngâm không đổi, đáy mắt sớm đã nổi lên một tầng sát khí lạnh đến thấu xương.
- Tớ nghĩ tớ đã biết kẻ giết Lãnh Di Tu là ai rồi.
Nghe vậy, Ryan lại càng khó hiểu hơn nữa.
Trước kia anh ta biết Tả Bân vào đêm sinh nhật của Lãnh Di Mạt vốn dĩ phải giết Lãnh Di Tu để trả thù cho Tả gia, nhưng giây phút quyết định thì lại mềm lòng, định sẽ tha cho ông ta một mạng nên cố tình bắn lệch phát đạn, thế nhưng sau đó Lãnh Di Tu lại bất ngờ chết ngay sau phát súng của hắn.
Từ đó đến nay, Tả Bân vẫn luôn dựa vào viên đạn năm đó bắn vào tim của Lãnh Di Tu để tìm kẻ đứng phía sau chơi trò ngư ông đắc lợi.
Chẳng lẽ bây giờ đã tìm ra được kẻ đó rồi sao?
- Kẻ giết Lãnh Di Tu? Là ai chứ?
Tả Bân không hề thay đổi biểu cảm trên mặt, giọng điệu lạnh lẽo nhả ra mấy chữ.
- Ngôn Tô.
Nghe được đáp án này, Ryan không khỏi trợn tròn mắt, hình như là chưa thể tin được.
- Lão Tả, tớ nói này, cậu chỉ dựa vào viên đạn giống hệt mà có thể khẳng định Ngôn Tô chính là người giết Lãnh Di Tu thì cũng nóng vội quá đấy.
Tả Bân cũng không có vẻ gì là bị lung lay hay nghĩ mình đã phán đoán sai.
Hắn nhắc Ryan nhìn kỹ lại hai viên đạn đó.
- Chắc cậu vẫn nhớ trước kia chúng ta đã nghe đồn về một loại súng lục bắn tỉa chỉ sản xuất số lượng có hạn chứ?
Khi Tả Bân nhắc lại chuyện này thì Ryan mới thử suy xét vấn đề, tay cầm hai viên đạn xem lại một lần nữa, gật gật đầu đồng tình.
- Đúng là đã từng nghe đến loại súng này.
Nhưng người có thể sở hữu được thì không nhiều.
Đến đây, Tả Bân lại chắc chắn hơn.
Hắn cười cười rất thong thả, bình thản phân tích thêm.
- Trong số những người có loại súng này thì cậu nghĩ ai có khả năng giết Lãnh Di Tu chứ? Trùng hợp đến mức ba năm trước Lãnh Di Tu chết dưới khẩu súng đó, bây giờ Ngôn Tô lại giết tớ bằng khẩu súng giống hệt? Hơn nữa, cậu nếu cậu nhìn kỹ bên dưới viên đạn sẽ có cùng một loại ký hiệu mà những viên đạn khác của loại súng này sẽ không có.
Nghe hắn nói vậy, cả Ryan và Hầu Tử đều tò mò thử nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là như lời của Tả Bân nói.
Và cả hai người vừa nhìn xong cũng có cùng một đáp án.
- Giống như chữ “Xảo” vậy?
- Lão đại, đúng là rất giống chữ “Xảo”
Tả Bân cười khẩy một cái, còn rất thong thả điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn kiên định như cũ.
- Nếu tớ không nhầm thì đó là tên của Phong Bất Xảo, mẹ ruột của Mạt Mạt và Ngôn Dực.
Nhìn hai tên đứng đờ trước mặt cũng đã tiếp nhận xong thông tin này, hắn lại có nhiệm vụ khác giao cho Hầu Tử.
- Bây giờ Ngôn Tô đã biết chuyện tôi còn sống nên chắc chắn sẽ tranh thủ thời cơ này để diệt cỏ tận gốc.
Cậu nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta trở về Thượng Hải.
Hầu Tử nghe lệnh xong vẫn có chút thắc mắc.
- Vậy còn tiểu thư…..
- Đương nhiên phải đưa cô ấy đi cùng.
À đúng rồi, chuyện này hai người tuyệt đối đừng nói với cô ấy.
Cho dù có chút không tự nguyện nhưng Hầu Tử cũng chỉ có thể làm theo.
- Thuộc hạ đã rõ rồi, bây giờ thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Đợi Hầu Tử đi rồi, Tả Bân cũng đem mấy viên đạn cất hết đi.
Mà Ryan ngồi đối diện lại không ngừng truy hỏi.
- Lão Tả, cảm xúc của cậu thế nào khi biết được Ngôn Tô là kẻ đã giết Lãnh Di Tu? Có phải cậu đang cảm thấy biết ơn ông ta không?
Ngước mắt nhìn con ma lưỡi dài trước mặt, Tả Bân thật muốn cho anh ta một đấm để anh ta ngậm miệng lại.
- Cậu muốn ăn đòn à?
Nhưng Ryan lại chẳng hề để vào tai, còn tiếp tục hỏi.
- Dù thế nào thì Lãnh Di Tu cũng là kẻ thù đã giết cả nhà cậu, cậu lại không thể ra tay giết ông ta.
Nói gì thì nói, Ngôn Tô cũng đã giúp cậu giết kẻ thù rồi đó.
Cậu cũng nên có chút cảm kích chứ.
- Đúng vậy, tớ nên cảm ơn ông ta.
Nếu không phải nhờ ông ta đến bắn tớ thì bây giờ Mạt Mạt có lẽ đã rời khỏi tớ rồi.
Nhờ có ba phát đạn này nên cô ấy cũng quay về với tớ.
Mặc dù không thừa nhận nhưng thực ra Tả Bân cũng đang tự nghĩ là lời Ryan nói cũng không phải sai.
Hắn đã ôm mục đích trả thù Lãnh Di Tu và Lãnh gia suốt hai mươi năm, nhưng sau cùng vẫn là không nỡ ra tay.
Nếu như hắn đã không giết Lãnh Di Tu và bây giờ Lãnh Di Tu vẫn còn sống thì hắn và Lãnh Di Mạt ở bên nhau, khúc mắc trong lòng hắn vẫn không thể nào gỡ xuống được.
Có lẽ đây là báo ứng của Lãnh Di Tu chăng?
Nghĩ hắn không muốn nói nên Ryan cũng không hỏi tiếp, nhưng lại trêu chọc hắn chuyện của Lãnh Di Mạt.
- Cho nên cậu mới giả vờ vẫn còn hôn mê để mỗi ngày Mạt Mạt đều ngồi đây nói lời mật ngọt với cậu à? Cậu nằm bất động trên giường để người ta khóc vì cậu chắc là hả hê lắm nhỉ?
Bị cáo buộc như vậy, Tả Bân như có chút chột dạ, liền cầm đại một quyển sách trên bàn, vờ như đang đọc nhưng chính là che đi biểu cảm khó đỡ ngay lúc này.
- Cậu nói linh tinh gì vậy? Tớ biết Ngôn Tô sẽ còn hành động nên mới dùng cách này dụ ông ta đến.
Nghe hắn nói vậy thì Ryan cũng tốt bụng gật đầu phụ họa theo, còn cười cười một cách gian xảo, sau đó mới hất nhẹ cằm một cái, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc ngay, vô cùng thản nhiên mà nói một câu.
- Cầm ngược sách rồi kìa.
Lúc này Tả Bân cũng không nghĩ nhiều đã vội nhìn lại xem thử, nhanh chóng xoay đúng chiều.
Lần đầu thấy hắn như vậy, Ryan đúng là phải cố nhịn lắm mới không cười to thành tiếng.
Liếc nhìn tên mặt lạnh kia vẫn đang vờ đọc sách thì lại nghĩ ra một trò khác, anh ta nói như rất gấp gáp.
- Mạt Mạt về rồi.
Ngay lập tức, Tả Bân tháo chạy như chạy giặc, ném quyển sách lên bàn, chui vào trong chăn nằm ngay ngắn lại, còn chỉnh lại góc chăn một cách hấp tấp.
Nhưng vài giây sau phát hiện cửa phòng không hề có tiếng động, ngược lại là con ma lưỡi dài kia đang cười khanh khách, hắn không khỏi nổi điên mà ngồi lên lại, cầm sách ném về phía của anh ta, cũng may là anh ta nhanh tay chụp lại được, nếu không thì quyển sách đã phi thẳng vào mặt rồi.
- Cậu muốn ăn đòn đúng không?
Đúng lúc này thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng chào của đám thuộc hạ, chính là báo hiệu Lãnh Di Mạt đã quay lại.
Tả Bân vừa mới ngồi lên thì ngay lập tức phải nằm trở lại, động tác rất nhanh nhẹn, trước khi cửa phòng mở ra thì đã nằm ngay ngắn hệt như trước khi Lãnh Di Mạt rời đi.
Lãnh Di Mạt mở cửa đi vào, nhìn thấy Ryan ngồi trên sofa thì cũng không có nghi ngờ gì, nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là quyển sách mà anh ta đang cầm.
- Chú Ryan, chú có thể đọc sách ngược sao?
Có lẽ là vì vừa rồi vì quá hoảng loạn nên Tả Bân chui vào trong chăn giả ngủ và Ryan thì cầm vội quyển sách Tả Bân ném qua để làm hành động đang chăm chú đọc sách, nhưng vì không kịp định thần mà anh ta đã cầm ngược sách.
Lúc nhìn lại, anh ta cũng có vẻ lúng túng, liền cười cười cho qua, nhưng anh ta có thể nhìn thấy tên giả bệnh trên giường đang cười trộm mình, cho nên mới nghĩ nhanh một kế.
- À Mạt Mạt, chắc là gần đây chú quá lo lắng cho lão Tả nên cũng không còn tinh thần nữa.
Nhìn sắc mặt xanh xao của cậu ấy, lòng chú lại đứng ngồi không yên.
Lãnh Di Mạt nghe anh ta nhắc đến tình trạng của Tả Bân thì cũng không còn tâm tư quan tâm những chuyện khác nữa, ngồi xuống giường với Tả Bân.
Chính kế này của Ryan mà Tả Bân cũng không thể cười anh ta nữa.
Còn Lãnh Di Mạt vừa ngồi xuống đã điều chỉnh lại chăn cho Tả Bân, còn cầm tay hắn lên.
- Bác sĩ nói chú Bân sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Cho nên bảo cháu cần nói chuyện với chú ấy nhiều hơn, sẽ tốt cho phản ứng thần kinh.
Trong lúc Lãnh Di Mạt buồn bã nói những lời này thì Ryan lại đứng phía sau lẩm bẩm.
- Đều là trò mèo của cậu ta thôi.
Bác sĩ gọi Lãnh Di Mạt đi cũng là kế hoạch của Tả Bân, nên mấy lời này đều là hắn yêu cầu bác sĩ nói với cô.
Đương nhiên cô không biết nên khi nghe tiếng lẩm bẩm của Ryan thì mới ngạc nhiên nhìn lại.
- Chú vừa nói gì vậy?
Ryan cười cười, xua xua tay và vờ nói mình có việc phải đi ngay rồi chuồn gấp.
Còn Lãnh Di Mạt không phát hiện điều bất thường gì nên vẫn tiếp tục ngồi trò chuyện với Tả Bân như mỗi lần..
Bình luận truyện