Chu Nhan
Chương 107
Long thần biến mất dưới vực sâu, nhưng lời tiên đoán vẫn còn quanh quẩn xung quanh như sấm truyền cuồn cuộn. Như Ý sợ run lên, cúi mình ôm lấy Tô Ma vào lòng, nước mắt lại rơi xuống trên mặt đất ngưng tụ thành trân châu. Giản Lâm ở bên cạnh nàng nhìn đứa bé cũng khó nén kích động. Một đứa bé gầy gò ốm yếu như con mèo hoang bên đường, yếu ớt và bất lực, thần trí mơ hồ, thấy sao cũng không giống một Hải hoàng có thể hiệu lệnh thất hải.
Như Ý ôm chặt đứa bé vào lòng, cảnh giác nhìn ra rừng rậm phía sau, đề phòng cây Tùng La lại lao tới, khẽ nói: “Chúng ta mau chóng đưa đứa bé về đại doanh thôi. Nếu các trưởng lão biết tin này chắc sẽ…”.
Nói đến đây Tô Ma ở trong ngực nàng run lên một chút, từ từ tỉnh dậy. Đôi mắt màu xanh ngọc như biển sâu khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã lóa mắt.
“Tô Ma!” Như Ý mừng rỡ kêu lên: “Con tỉnh rồi à, thật tốt quá”.
Nàng sờ tay lên trán đứa bé, phát hiện sau khi được Long thần chữa trị thì quả nhiên Tô Ma đã hạ sốt, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn mỏng manh như trước.
Nhưng đúng lúc nàng đang ôm đứa bé, Tô Ma bỗng nhiên dùng sức một chút, vặn vẹo muốn thoát khỏi cái ôm của nàng.
Nàng sững sờ, “Sao vậy?”.
“Đừng… đừng chạm vào ta!”. Trong ánh mắt đứa bé tràn ngập thù địch, đôi môi khô khẽ mấp máy, thì thào: “Đây… đây là đâu? Cho ta xuống!”.
“Sao? Con không biết ta ư?” Như Ý nghĩ đứa bé này vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ nên nói: “Ta là dì Như đây”.
“Ta biết!”. Đứa bé kia yên lặng nhìn nàng: “Thì sao chứ?”.
Như Ý bị giọng nói lạnh lùng đầy thù địch của đứa bé làm cho nghẹn họng, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên vực sâu Thương Ngô, có chút bối rối: “Sao thế Tô Ma? Con giận ta à? Ta xin lỗi đã để con lưu lạc ở Tây Hoang nhiều năm như vậy. Để con bị người Không Tang tra tấn bắt nạt”.
Nàng dang hai tay muốn ôm lấy đứa bé: “Nhưng giờ không sao rồi. Thật ra ta là thành viên hoạt động bí mật của Phục Quốc Quân. Các trưởng lão bảo ta đưa con đến đây để bái kiến Long thần, bảo vệ an toàn cho con. Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa. Ta sẽ thay mẫu thân con chăm sóc tốt cho con”.
“Thay mẫu thân chăm sóc ta ư?”. Đứa bé thì thào, trong mắt bỗng nhiên đầy vẻ phức tạp.
Như Ý thở dài nói: “Con đã tìm được Phục Quốc Quân chúng ta chính là trở về nhà rồi. Chỉ cần theo chúng ta trở về đại doanh Kính Hồ, thì về sau không ai trong cõi Vân Hoang này có thể bắt nạt con nữa”.
Vừa nói nàng vừa dang tay ôm lấy đứa bé gầy guộc, thế nhưng ngay sau đó, thân thể nàng rung lên, đột nhiên cứng đờ. Bởi vì đứa bé đã nắm một thanh đoản kiếm trong tay, đột nhiên nâng lên đè vào chỗ tim này.
“Tránh ra!” Không biết từ lúc nào Tô Ma đã nhặt được thanh đoản kiếm rơi trên cỏ, chỉ vào ngực Như Ý, muốn ngăn cản nữ tử đang muốn ôm lấy mình, giọng nói lạnh lùng.
“Như Ý!” Giản Lâm thốt lên ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình, cậu vừa định bước lên thì Như Ý đã nhanh ra hiệu ngăn cản cậu.
Tô Ma nhìn những người cùng dân tộc trước mắt mình, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
“Ta đã nói rồi, đừng chạm vào ta”.
“Tô Ma! Con… con làm sao vậy?” Hai tay Như Ý cứng ngắc không tin nổi, nhìn đứa bé thì thào: “Chúng ta là đồng bào của con, tới để giúp con mà!”.
“Giúp ta? Các ngươi chỉ muốn tìm lại Hải hoàng của chính mình thôi!” Cổ tay gầy guộc của đứa bé nắm đoản kiếm không nhượng bộ, ánh mắt đề phòng: “Ngươi muốn đưa ta đến đại doanh Phục Quốc Quân. Hừ, nơi đó có ba ông già. Trong lúc hôn mê ta đã nghe được bọn họ nói rồi”. Nói đến đây đứa bé cười lạnh: “Nếu Long thần không chịu cứu ta, ta không phải là người các ngươi muốn tìm, thì các ngươi cũng chẳng quan tâm gì đến sống chết của ta nữa, có đúng không?”.
Khoảnh khắc kia Giản Lâm cùng Như Ý đều im lặng hít một hơi lạnh. Thật không nghĩ tới đứa bé này lại làm bộ hôn mê, nghe lén nhóm người thủ lĩnh Phục Quốc Quân ở đại doanh Kính Hồ nói chuyện, hơn nữa dọc đường đi vẫn làm như không biết gì. Một đứa bé mà tâm tư lại có thể sâu xa đến thế.
“Sao ta có thể bỏ mặc con không quan tâm? Ta đã hứa với Ngư Cơ sẽ chăm sóc cho con thật tốt mà”. Như Ý vội vàng nói, muốn trấn an đứa bé đang xù lông: “Huống chi hiện con đã là Hải hoàng được Long thần thừa nhận, các trưởng lão nhất định sẽ đối đãi thật tốt với con. Tô Ma, theo ta trở về đi, con sẽ trở thành vua của chúng ta mà”.
Đứa bé lại lắc đầu tỏ vẻ khinh thường: “Ta không thèm làm vua của các ngươi”.
“Cái gì?” Giản Lâm và Như Ý cùng kêu lên một tiếng, chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy lại giống như sét đánh, khiến người nghe như rơi vào địa ngục. Đứa bé này đang nói cái gì? Nó lại còn nói nó không muốn trở thành Hải hoàng ư? Từ sau khi Hải quốc mất nước, tất cả Giao nhân đã chờ đợi Hải hoàng suốt bảy ngàn năm. Thế mà bảy ngàn năm sau chuyển thế của Hải hoàng sống lại lại nói không muốn trở thành người đứng đầu bọn họ. Điều này sao có thể?
“Ta hận nhất chính là kẻ khác coi ta như hàng hóa mà đem ra mua bán, cho dù được mua để làm nô lệ hay mua để làm vua”.
Giọng nói của đứa bé lạnh băng nhìn hai người cùng tộc, ánh mắt sắc bén: “Hừ, Phục Quốc Quân các ngươi có khác gì đám người Không Tang chết tiệt kia”. Dừng một chút, đứa bé khẽ lắc đầu: “Không, còn có người Không Tang thậm chí tốt hơn các ngươi nữa”.
“Không! Không phải như thế!” Như Ý vội vàng nói: “Sao con có thể nghĩ như vậy? Người Không Tang sao có thể tốt hơn đồng bào chúng ta? Con điên rồi sao?”
“Ta đương nhiên không điên!”. Ánh mắt Tô Ma đầy vẻ chán ghét: “Các ngươi mới điên ấy!”.
Như Ý và Giản Lâm đều giật mình không nói nên lời, đã nhiều năm qua đi nàng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng đứa bé bị nhốt trong lồng sắt, vừa gầy yếu vừa quái gở giống như một con thú nhỏ. Nhiều năm không gặp, đứa bé này lang bạt khắp nơi, không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, lại biến thành dáng vẻ già dặn trước tuổi thế này, cầm kiếm trong tay nói với nàng những lời như vậy.
“Sao con có thể không tin dì Như chứ? Mau trở về với chúng ta đi!”. Trong lòng Như Ý đã xót bất chấp thanh đoản kiếm còn đặt trên ngực, muốn đưa tay ôm lấy đứa bé.
Đúng vậy, nàng không tin đứa bé này thật sự dám giết người. Không cần biết thế nào, nàng cũng không thể cho nó rời đi.
Nhưng mà nhìn thấy nàng tuyệt vọng đặt cược tất cả, Tô Ma biến sắc. Trong mắt nó càng rõ vẻ thù địch hơn.
“Cút ngay!” Đứa bé nghiến răng nghiến lợi, đoản kiếm trong tay thật sự không hề thu lại.
Phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua da thịt Như Ý. Sắc mặt hoa khôi Diệp Thành đau đớn vô cùng, đồng thời cũng mang theo vẻ quyết tâm liều lĩnh, không tiếc thân thể bị đâm thủng, cũng muốn ôm đứa bé vào lòng.
Vào thời khắc sinh tử đó đột nhiên có một tiếng gió ập đến sau gáy Tô Ma. Đứa bé “A” lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ cùng khiếp sợ, thân hình nhoáng lên một cái, rốt cuộc ngã xuống.
Giản Lâm ra tay trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dứt khoát đánh cho Tô Ma ngất đi, giải quyết tình thế nguy hiểm trước. Cậu đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Tô Ma, nhìn thoáng qua mũi kiếm đã nhuốm máu Như Ý, cậu không khỏi hít một hơi lạnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Nguy hiểm thật, nhóc con này đúng là muốn giết người mà. Như Ý, cô cũng thật là… sao có thể không màng tính mạng mình như thế?”.
“Không! Chúng ta không thể để mất nó!” Như Ý thì thào không biết là đau trong lòng hay đau trong thân thể, cả người run rẩy: “Giản Lâm, chúng ta không thể để mất đi đứa bé này”.
“Tôi biết!” Giản Lâm là một người lính, hành động mạnh mẽ dứt khoát, hoàn toàn không dịu dàng cảm tính giống như Như Ý. Vừa nói vừa cúi đầu xuống nâng đứa bé dậy, trói hai tay hai chân nó lại: “Cho nên đừng có nói nhiều với nó làm gì, mau chóng đưa thằng nhóc này về thôi”.
“Cẩn thận một chút!”. Như Ý thấy đau lòng: “Đừng làm nó đau!”.
Giản Lâm dễ dàng trói chặt Tô Ma lại, gom hết đồ đạc rơi trên mặt đất, thậm chí nhặt cả khối bào thai đã bị Long thần phong ấn, để vào bọc hành lý xong quay lại nói với Như Ý: “Trở về rồi để các trưởng lão thuyết phục nó đi. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nơi này không an toàn, mau rời đi càng sớm càng tốt”.
“Được”.
Như Ý cuối cùng cũng hoàn hồn đưa tay đón lấy Tô Ma buộc trên lưng, ép chặt khối thịt kia vào trong. Nàng tự mình mang hết hành lý để Giản Lâm cầm kiếm đối phó với nhiều bất trắc trên đường đi. Hai người bọn họ từ vực sâu Thương Ngô một lần nữa trở về, xuyên qua khu rừng Ác Mộng.
Khi hai người trở về, trời đã tối hẳn. Những âm thanh ký quái vang lên khắp nơi trong khu rừng Ác Mộng. Cây Tùng La rục rịch trên mặt đất, thăm dò đoàn người đi qua. Giản Lâm cầm kiếm mở đường phía trước, Như Ý cõng Tô Ma theo sát phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Kỳ quái!” Giản Lâm khẽ nói: “Những thứ kia vẫn còn bám theo chúng ta”.
“Sao lại thế?” Như Ý có chút nghi hoặc. Những Giao nhân này đã phải chịu hết mọi tra tấn mà chết đi, theo lý mà nói bọn họ sẽ không tấn công người cùng tộc. Nhưng tại sao dọc đường đi bọn họ vẫn bám chặt hai người.
Hai người hết sức cảnh giác, may mắn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị an toàn rời khỏi cảnh rừng. Đứa bé trên lưng Như Ý bỗng dừng lại, cậu phát hiện bản thân đang bị trói chặt thì bắt đầu phản kháng mạnh mẽ giống như một con thú nhỏ.
“Đừng quậy!” Như Ý thở dài: “Theo chúng ta về đại doanh Kính Hồ đi”.
“Không!” Ta không về với các ngươi đâu. Tô Ma giãy dụa lớn tiếng: “Thả ta ra!”.
Sức vùng vẫy của đứa bé yếu ớt không đáng nói, nhưng điều kỳ quặc là khi cậu thét lên hai chữ “thả ta ra” thì cả khu rừng rậm đều chấn động. Vào lúc tiếng “thả ta ra” lần thứ hai được cất lên, cả khu rừng giống như nghe được mệnh lệnh. Những cây Tùng La từ nơi sâu nhất phát ra tiếng hét chói tai rồi đồng loạt lao tới từ khắp bốn phía.
“Trời ạ!” Như Ý hét thất thanh, nhắc nhở Giản Lâm: “Cẩn thận!”
Cả khu rừng giống như đang nhảy múa điên cuồng, xung quanh là một màu trắng toát. Tất cả những cây Tùng La đang ngủ đông đồng loạt tấn công bọn họ. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu liều mạng bao lây hai người họ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh ra, dùng móng tay sắc bén cắt đứt dây trói, đoạt lấy đứa bé trên lưng Như Ý. Mặc nàng cùng Giản Lâm liều mạng chống cự nhưng vẫn không sao mở được một con đường máu giữa đám cây Tùng La.
Đám Tùng La lại như bị cái gì đó điều khiển. Sau khi cướp được Tô Ma lập tức mang đứa trẻ đến dòng suối rồi lặn xuống đáy nước giống như người cá, biến mất nhanh chóng không còn dấu vết.
Chỉ một tiếng cầu cứu của Tô Ma đã khiến cho vô số cây Tùng La điên cuồng đánh tới, mang đứa bé đi. Một đôi tay trắng bệch vươn lên từ trong nước, bế theo đứa bé gầy gò hướng về phía sâu nhất của dòng chảy, giống như tấm lá sen màu trắng đang nâng lấy đứa bé.
Cây Tùng La dẫn đầu nhìn Tô Ma, bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ, nói không nên lời.
Đây chính là Hải hoàng trong truyền thuyết, chính là đứa bé gầy yếu đến chính bản thân mình cũng không bảo vệ nổi sao? Tương lai sẽ có một ngày đứa bé này gánh vác trọng trách to lớn như vậy ư?
“Buông ta ra!”. Đứa bé giãy dụa yếu ớt, ba chữ vừa cất lên giống như một câu thần chú, vô số dây leo đan vào nhau chằng chịt lập tức buông lỏng, Tô Ma trôi lơ lửng trong mặt nước, mái tóc dài màu lam bồng bềnh như tảo biển, nhìn thấy xung quanh toàn là yêu quái, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Cậu vừa mới động đậy, vô số cánh tay trắng bệch cũng động đậy theo giống như rừng rậm xung quanh mình, không cho cậu rời đi.
Đứa bé nhìn đám yêu quái trước mắt thì hỏi: “Các ngươi cũng muốn cướp ta về làm vua của các ngươi sao?”.
“Đương nhiên không phải!” Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu sợ run lên: “Vừa rồi ngài phát ra mệnh lệnh, muốn thoát khỏi những Giao nhân kia, vì thế chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài, không có gì hơn”.
“Thật ư?” Đứa bé im lặng như muốn phán đoán xem lời của những yêu quái này có phải là thật không, sau một lúc lâu thì lắc đầu: “Không đúng! Thế sao lúc đầu khi chúng ta vừa mới tới, các ngươi lại tấn công? Lúc đó ta cũng đâu có ra lệnh tấn công bọn họ?”.
“Không phải ngài sao? Khi đó rõ ràng chúng tôi nghe được tiếng ngài gọi?”. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu hiển nhiên cũng kinh ngạc: “Tôi nghe thấy ngài nói muốn gi3t ch3t hai người bọn họ, cho nên mới liều lĩnh động thủ, chứ khi không sao chúng tôi có thể tự tấn công đồng bào của mình?”.
“Nói láo!” Tô Ma nhíu mày: “Sao ta có thể sai khiến các ngươi gi3t ch3t dì Như chứ?”.
“Nhưng chúng tôi rõ ràng nghe được…”
“Ha ha”. Đúng lúc hai người họ tranh cãi, trên mặt nước bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lạnh. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu quay phắt đầu lại, thấy trên mặt suối trong không biết đã trôi đến một cái bọc từ lúc nào, trong bọc có một khuôn mặt thò ra nở nụ cười quái dị. Khoảnh khắc ấy, Tô Ma hét lên một tiếng kinh sợ, cả thân thể đều co lại.
Cái bào thai được phẫu thuật ra từ trong thân thể cậu đang nổi từ dưới nước lên.
“Đây là thứ gì vậy?” Cây Tùng La tóc trắng ngạc nhiên vươn tay vớt bọc hành lý lên ngắm nghía: “Là một hình nộm à?”.
Tô Ma chợt hiểu ra: Đúng vậy, mới vừa rồi, âm thanh mà cây Tùng La nghe được không phải do cậu ấy nói, mà từ chính thứ kỳ dị trước mắt này. Chính là bào thai tà ác song sinh. Long thần đã nói trong suốt cuộc đời này nó sẽ quấn lấy cậu như một ác mộng.
“Đây là đồ của ta!” Tô Ma chộp lấy bào thai bỏ vào áo, nhìn cây Tùng La tóc trắng, giọng nói vẫn tràn đầy thù địch như trước: “Nhưng, vì sao các ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của ta?”.
“Bởi vì ngài là Hải hoàng được Long thần thừa nhận!” Cây Tùng La tóc trắng kính cẩn cúi đầu thành khẩn trả lời: “Tất cả Giao nhân bất luận là sống hay chết, sao có thể không nghe lệnh của Hải hoàng!”
“Hải hoàng?” Trên mặt đứa bé lộ vẻ khó tin, dừng một chút lại hỏi: “Lời nói của ta, các ngươi thật sự đều nghe sao?”.
“Đúng ạ!” Cây Tùng La tóc trắng trả lời dứt khoát: “Bất kể là mệnh lệnh gì!”.
“Nếu ta muốn đi đâu, các ngươi cũng sẽ đưa ta đi sao?”
“Đương nhiên! Chúng tôi đâu dám trái ý ngài!” Cây Tùng La tóc trắng không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Bất kể ngài muốn làm gì chúng tôi đều nghe theo, ngài muốn đi đâu chúng tôi đều sẽ đưa ngài đi”.
“Thật sao?” Một niềm vui hiện thoáng qua trên mặt đứa bé, do dự một lát nói: “Ta không muốn quay về đại doanh Kính Hồ. Ta… ta muốn đến Diệp Thành”.
“Được! Tất cả đều nghe theo lời căn dặn của ngài!” Cây Tùng La tóc trắng tiếp nhận mệnh lệnh không cần suy nghĩ: “Chúng tôi có thể hộ tống ngài đến cầu nổi ở quận Tức Phong, đó là cự ly xa nhất mà chúng tôi có thể đến được. Khi còn sống chúng tôi đều bị người Không Tang dùng cấm chú phong ấn tại Cửu Nghi, không thể rời khỏi nơi này quá xa”.
“Các ngươi không cần đi theo ta!” Tô Ma lắc đầu, vẫn tỏ vẻ đề phòng: “Đưa ta đến cầu nổi, ta tự mình trở về”.
“Vậy cũng được” Thủ lĩnh Tùng La gật đầu, nhìn thoáng qua đứa trẻ gầy yếu, nhịn không được hỏi: “Nhưng… ngài muốn đến Diệp Thành làm gì? Nơi đó vừa mới bao vây diệt trừ Phục Quốc Quân, chính là nơi không an toàn nhất đối với Giao nhân!”.
“Ta nhất định phải trở về!” Đứa bé lắc đầu ngước mắt về phía phương xa trong làn nước, nhẹ giọng nói: “Đã ra ngoài lâu như vậy rồi, không thể khiến cho tỷ tỷ lo lắng nữa”.
“Tỷ tỷ ư…” Thủ lĩnh Tùng La hơi kinh ngạc, lại nhìn xuống không dám hỏi.
Nhưng mà, Tô Ma nơi vực thẳm Thương Ngô xa xôi lại không hề biết rằng dù cậu trải qua muôn vàn khó khăn cũng muốn trở về Diệp Thành để gặp Chu Nhan, thì tiểu quận chúa Xích tộc kia lại đã không còn ở Diệp Thành nữa.
Giờ này nàng đang ở Đế đô Già Lam trung tâm Kính Hồ, chính mình cũng đang bị mắc kẹt trong một chiếc lồng khác.
Vây khốn nàng, chính là xiềng xích vô hình vô tận của thế gian.
- -----oOo------
Như Ý ôm chặt đứa bé vào lòng, cảnh giác nhìn ra rừng rậm phía sau, đề phòng cây Tùng La lại lao tới, khẽ nói: “Chúng ta mau chóng đưa đứa bé về đại doanh thôi. Nếu các trưởng lão biết tin này chắc sẽ…”.
Nói đến đây Tô Ma ở trong ngực nàng run lên một chút, từ từ tỉnh dậy. Đôi mắt màu xanh ngọc như biển sâu khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã lóa mắt.
“Tô Ma!” Như Ý mừng rỡ kêu lên: “Con tỉnh rồi à, thật tốt quá”.
Nàng sờ tay lên trán đứa bé, phát hiện sau khi được Long thần chữa trị thì quả nhiên Tô Ma đã hạ sốt, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn mỏng manh như trước.
Nhưng đúng lúc nàng đang ôm đứa bé, Tô Ma bỗng nhiên dùng sức một chút, vặn vẹo muốn thoát khỏi cái ôm của nàng.
Nàng sững sờ, “Sao vậy?”.
“Đừng… đừng chạm vào ta!”. Trong ánh mắt đứa bé tràn ngập thù địch, đôi môi khô khẽ mấp máy, thì thào: “Đây… đây là đâu? Cho ta xuống!”.
“Sao? Con không biết ta ư?” Như Ý nghĩ đứa bé này vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ nên nói: “Ta là dì Như đây”.
“Ta biết!”. Đứa bé kia yên lặng nhìn nàng: “Thì sao chứ?”.
Như Ý bị giọng nói lạnh lùng đầy thù địch của đứa bé làm cho nghẹn họng, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên vực sâu Thương Ngô, có chút bối rối: “Sao thế Tô Ma? Con giận ta à? Ta xin lỗi đã để con lưu lạc ở Tây Hoang nhiều năm như vậy. Để con bị người Không Tang tra tấn bắt nạt”.
Nàng dang hai tay muốn ôm lấy đứa bé: “Nhưng giờ không sao rồi. Thật ra ta là thành viên hoạt động bí mật của Phục Quốc Quân. Các trưởng lão bảo ta đưa con đến đây để bái kiến Long thần, bảo vệ an toàn cho con. Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa. Ta sẽ thay mẫu thân con chăm sóc tốt cho con”.
“Thay mẫu thân chăm sóc ta ư?”. Đứa bé thì thào, trong mắt bỗng nhiên đầy vẻ phức tạp.
Như Ý thở dài nói: “Con đã tìm được Phục Quốc Quân chúng ta chính là trở về nhà rồi. Chỉ cần theo chúng ta trở về đại doanh Kính Hồ, thì về sau không ai trong cõi Vân Hoang này có thể bắt nạt con nữa”.
Vừa nói nàng vừa dang tay ôm lấy đứa bé gầy guộc, thế nhưng ngay sau đó, thân thể nàng rung lên, đột nhiên cứng đờ. Bởi vì đứa bé đã nắm một thanh đoản kiếm trong tay, đột nhiên nâng lên đè vào chỗ tim này.
“Tránh ra!” Không biết từ lúc nào Tô Ma đã nhặt được thanh đoản kiếm rơi trên cỏ, chỉ vào ngực Như Ý, muốn ngăn cản nữ tử đang muốn ôm lấy mình, giọng nói lạnh lùng.
“Như Ý!” Giản Lâm thốt lên ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình, cậu vừa định bước lên thì Như Ý đã nhanh ra hiệu ngăn cản cậu.
Tô Ma nhìn những người cùng dân tộc trước mắt mình, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
“Ta đã nói rồi, đừng chạm vào ta”.
“Tô Ma! Con… con làm sao vậy?” Hai tay Như Ý cứng ngắc không tin nổi, nhìn đứa bé thì thào: “Chúng ta là đồng bào của con, tới để giúp con mà!”.
“Giúp ta? Các ngươi chỉ muốn tìm lại Hải hoàng của chính mình thôi!” Cổ tay gầy guộc của đứa bé nắm đoản kiếm không nhượng bộ, ánh mắt đề phòng: “Ngươi muốn đưa ta đến đại doanh Phục Quốc Quân. Hừ, nơi đó có ba ông già. Trong lúc hôn mê ta đã nghe được bọn họ nói rồi”. Nói đến đây đứa bé cười lạnh: “Nếu Long thần không chịu cứu ta, ta không phải là người các ngươi muốn tìm, thì các ngươi cũng chẳng quan tâm gì đến sống chết của ta nữa, có đúng không?”.
Khoảnh khắc kia Giản Lâm cùng Như Ý đều im lặng hít một hơi lạnh. Thật không nghĩ tới đứa bé này lại làm bộ hôn mê, nghe lén nhóm người thủ lĩnh Phục Quốc Quân ở đại doanh Kính Hồ nói chuyện, hơn nữa dọc đường đi vẫn làm như không biết gì. Một đứa bé mà tâm tư lại có thể sâu xa đến thế.
“Sao ta có thể bỏ mặc con không quan tâm? Ta đã hứa với Ngư Cơ sẽ chăm sóc cho con thật tốt mà”. Như Ý vội vàng nói, muốn trấn an đứa bé đang xù lông: “Huống chi hiện con đã là Hải hoàng được Long thần thừa nhận, các trưởng lão nhất định sẽ đối đãi thật tốt với con. Tô Ma, theo ta trở về đi, con sẽ trở thành vua của chúng ta mà”.
Đứa bé lại lắc đầu tỏ vẻ khinh thường: “Ta không thèm làm vua của các ngươi”.
“Cái gì?” Giản Lâm và Như Ý cùng kêu lên một tiếng, chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy lại giống như sét đánh, khiến người nghe như rơi vào địa ngục. Đứa bé này đang nói cái gì? Nó lại còn nói nó không muốn trở thành Hải hoàng ư? Từ sau khi Hải quốc mất nước, tất cả Giao nhân đã chờ đợi Hải hoàng suốt bảy ngàn năm. Thế mà bảy ngàn năm sau chuyển thế của Hải hoàng sống lại lại nói không muốn trở thành người đứng đầu bọn họ. Điều này sao có thể?
“Ta hận nhất chính là kẻ khác coi ta như hàng hóa mà đem ra mua bán, cho dù được mua để làm nô lệ hay mua để làm vua”.
Giọng nói của đứa bé lạnh băng nhìn hai người cùng tộc, ánh mắt sắc bén: “Hừ, Phục Quốc Quân các ngươi có khác gì đám người Không Tang chết tiệt kia”. Dừng một chút, đứa bé khẽ lắc đầu: “Không, còn có người Không Tang thậm chí tốt hơn các ngươi nữa”.
“Không! Không phải như thế!” Như Ý vội vàng nói: “Sao con có thể nghĩ như vậy? Người Không Tang sao có thể tốt hơn đồng bào chúng ta? Con điên rồi sao?”
“Ta đương nhiên không điên!”. Ánh mắt Tô Ma đầy vẻ chán ghét: “Các ngươi mới điên ấy!”.
Như Ý và Giản Lâm đều giật mình không nói nên lời, đã nhiều năm qua đi nàng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng đứa bé bị nhốt trong lồng sắt, vừa gầy yếu vừa quái gở giống như một con thú nhỏ. Nhiều năm không gặp, đứa bé này lang bạt khắp nơi, không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, lại biến thành dáng vẻ già dặn trước tuổi thế này, cầm kiếm trong tay nói với nàng những lời như vậy.
“Sao con có thể không tin dì Như chứ? Mau trở về với chúng ta đi!”. Trong lòng Như Ý đã xót bất chấp thanh đoản kiếm còn đặt trên ngực, muốn đưa tay ôm lấy đứa bé.
Đúng vậy, nàng không tin đứa bé này thật sự dám giết người. Không cần biết thế nào, nàng cũng không thể cho nó rời đi.
Nhưng mà nhìn thấy nàng tuyệt vọng đặt cược tất cả, Tô Ma biến sắc. Trong mắt nó càng rõ vẻ thù địch hơn.
“Cút ngay!” Đứa bé nghiến răng nghiến lợi, đoản kiếm trong tay thật sự không hề thu lại.
Phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua da thịt Như Ý. Sắc mặt hoa khôi Diệp Thành đau đớn vô cùng, đồng thời cũng mang theo vẻ quyết tâm liều lĩnh, không tiếc thân thể bị đâm thủng, cũng muốn ôm đứa bé vào lòng.
Vào thời khắc sinh tử đó đột nhiên có một tiếng gió ập đến sau gáy Tô Ma. Đứa bé “A” lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ cùng khiếp sợ, thân hình nhoáng lên một cái, rốt cuộc ngã xuống.
Giản Lâm ra tay trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dứt khoát đánh cho Tô Ma ngất đi, giải quyết tình thế nguy hiểm trước. Cậu đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Tô Ma, nhìn thoáng qua mũi kiếm đã nhuốm máu Như Ý, cậu không khỏi hít một hơi lạnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Nguy hiểm thật, nhóc con này đúng là muốn giết người mà. Như Ý, cô cũng thật là… sao có thể không màng tính mạng mình như thế?”.
“Không! Chúng ta không thể để mất nó!” Như Ý thì thào không biết là đau trong lòng hay đau trong thân thể, cả người run rẩy: “Giản Lâm, chúng ta không thể để mất đi đứa bé này”.
“Tôi biết!” Giản Lâm là một người lính, hành động mạnh mẽ dứt khoát, hoàn toàn không dịu dàng cảm tính giống như Như Ý. Vừa nói vừa cúi đầu xuống nâng đứa bé dậy, trói hai tay hai chân nó lại: “Cho nên đừng có nói nhiều với nó làm gì, mau chóng đưa thằng nhóc này về thôi”.
“Cẩn thận một chút!”. Như Ý thấy đau lòng: “Đừng làm nó đau!”.
Giản Lâm dễ dàng trói chặt Tô Ma lại, gom hết đồ đạc rơi trên mặt đất, thậm chí nhặt cả khối bào thai đã bị Long thần phong ấn, để vào bọc hành lý xong quay lại nói với Như Ý: “Trở về rồi để các trưởng lão thuyết phục nó đi. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nơi này không an toàn, mau rời đi càng sớm càng tốt”.
“Được”.
Như Ý cuối cùng cũng hoàn hồn đưa tay đón lấy Tô Ma buộc trên lưng, ép chặt khối thịt kia vào trong. Nàng tự mình mang hết hành lý để Giản Lâm cầm kiếm đối phó với nhiều bất trắc trên đường đi. Hai người bọn họ từ vực sâu Thương Ngô một lần nữa trở về, xuyên qua khu rừng Ác Mộng.
Khi hai người trở về, trời đã tối hẳn. Những âm thanh ký quái vang lên khắp nơi trong khu rừng Ác Mộng. Cây Tùng La rục rịch trên mặt đất, thăm dò đoàn người đi qua. Giản Lâm cầm kiếm mở đường phía trước, Như Ý cõng Tô Ma theo sát phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Kỳ quái!” Giản Lâm khẽ nói: “Những thứ kia vẫn còn bám theo chúng ta”.
“Sao lại thế?” Như Ý có chút nghi hoặc. Những Giao nhân này đã phải chịu hết mọi tra tấn mà chết đi, theo lý mà nói bọn họ sẽ không tấn công người cùng tộc. Nhưng tại sao dọc đường đi bọn họ vẫn bám chặt hai người.
Hai người hết sức cảnh giác, may mắn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị an toàn rời khỏi cảnh rừng. Đứa bé trên lưng Như Ý bỗng dừng lại, cậu phát hiện bản thân đang bị trói chặt thì bắt đầu phản kháng mạnh mẽ giống như một con thú nhỏ.
“Đừng quậy!” Như Ý thở dài: “Theo chúng ta về đại doanh Kính Hồ đi”.
“Không!” Ta không về với các ngươi đâu. Tô Ma giãy dụa lớn tiếng: “Thả ta ra!”.
Sức vùng vẫy của đứa bé yếu ớt không đáng nói, nhưng điều kỳ quặc là khi cậu thét lên hai chữ “thả ta ra” thì cả khu rừng rậm đều chấn động. Vào lúc tiếng “thả ta ra” lần thứ hai được cất lên, cả khu rừng giống như nghe được mệnh lệnh. Những cây Tùng La từ nơi sâu nhất phát ra tiếng hét chói tai rồi đồng loạt lao tới từ khắp bốn phía.
“Trời ạ!” Như Ý hét thất thanh, nhắc nhở Giản Lâm: “Cẩn thận!”
Cả khu rừng giống như đang nhảy múa điên cuồng, xung quanh là một màu trắng toát. Tất cả những cây Tùng La đang ngủ đông đồng loạt tấn công bọn họ. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu liều mạng bao lây hai người họ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh ra, dùng móng tay sắc bén cắt đứt dây trói, đoạt lấy đứa bé trên lưng Như Ý. Mặc nàng cùng Giản Lâm liều mạng chống cự nhưng vẫn không sao mở được một con đường máu giữa đám cây Tùng La.
Đám Tùng La lại như bị cái gì đó điều khiển. Sau khi cướp được Tô Ma lập tức mang đứa trẻ đến dòng suối rồi lặn xuống đáy nước giống như người cá, biến mất nhanh chóng không còn dấu vết.
Chỉ một tiếng cầu cứu của Tô Ma đã khiến cho vô số cây Tùng La điên cuồng đánh tới, mang đứa bé đi. Một đôi tay trắng bệch vươn lên từ trong nước, bế theo đứa bé gầy gò hướng về phía sâu nhất của dòng chảy, giống như tấm lá sen màu trắng đang nâng lấy đứa bé.
Cây Tùng La dẫn đầu nhìn Tô Ma, bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ, nói không nên lời.
Đây chính là Hải hoàng trong truyền thuyết, chính là đứa bé gầy yếu đến chính bản thân mình cũng không bảo vệ nổi sao? Tương lai sẽ có một ngày đứa bé này gánh vác trọng trách to lớn như vậy ư?
“Buông ta ra!”. Đứa bé giãy dụa yếu ớt, ba chữ vừa cất lên giống như một câu thần chú, vô số dây leo đan vào nhau chằng chịt lập tức buông lỏng, Tô Ma trôi lơ lửng trong mặt nước, mái tóc dài màu lam bồng bềnh như tảo biển, nhìn thấy xung quanh toàn là yêu quái, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Cậu vừa mới động đậy, vô số cánh tay trắng bệch cũng động đậy theo giống như rừng rậm xung quanh mình, không cho cậu rời đi.
Đứa bé nhìn đám yêu quái trước mắt thì hỏi: “Các ngươi cũng muốn cướp ta về làm vua của các ngươi sao?”.
“Đương nhiên không phải!” Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu sợ run lên: “Vừa rồi ngài phát ra mệnh lệnh, muốn thoát khỏi những Giao nhân kia, vì thế chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài, không có gì hơn”.
“Thật ư?” Đứa bé im lặng như muốn phán đoán xem lời của những yêu quái này có phải là thật không, sau một lúc lâu thì lắc đầu: “Không đúng! Thế sao lúc đầu khi chúng ta vừa mới tới, các ngươi lại tấn công? Lúc đó ta cũng đâu có ra lệnh tấn công bọn họ?”.
“Không phải ngài sao? Khi đó rõ ràng chúng tôi nghe được tiếng ngài gọi?”. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu hiển nhiên cũng kinh ngạc: “Tôi nghe thấy ngài nói muốn gi3t ch3t hai người bọn họ, cho nên mới liều lĩnh động thủ, chứ khi không sao chúng tôi có thể tự tấn công đồng bào của mình?”.
“Nói láo!” Tô Ma nhíu mày: “Sao ta có thể sai khiến các ngươi gi3t ch3t dì Như chứ?”.
“Nhưng chúng tôi rõ ràng nghe được…”
“Ha ha”. Đúng lúc hai người họ tranh cãi, trên mặt nước bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lạnh. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu quay phắt đầu lại, thấy trên mặt suối trong không biết đã trôi đến một cái bọc từ lúc nào, trong bọc có một khuôn mặt thò ra nở nụ cười quái dị. Khoảnh khắc ấy, Tô Ma hét lên một tiếng kinh sợ, cả thân thể đều co lại.
Cái bào thai được phẫu thuật ra từ trong thân thể cậu đang nổi từ dưới nước lên.
“Đây là thứ gì vậy?” Cây Tùng La tóc trắng ngạc nhiên vươn tay vớt bọc hành lý lên ngắm nghía: “Là một hình nộm à?”.
Tô Ma chợt hiểu ra: Đúng vậy, mới vừa rồi, âm thanh mà cây Tùng La nghe được không phải do cậu ấy nói, mà từ chính thứ kỳ dị trước mắt này. Chính là bào thai tà ác song sinh. Long thần đã nói trong suốt cuộc đời này nó sẽ quấn lấy cậu như một ác mộng.
“Đây là đồ của ta!” Tô Ma chộp lấy bào thai bỏ vào áo, nhìn cây Tùng La tóc trắng, giọng nói vẫn tràn đầy thù địch như trước: “Nhưng, vì sao các ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của ta?”.
“Bởi vì ngài là Hải hoàng được Long thần thừa nhận!” Cây Tùng La tóc trắng kính cẩn cúi đầu thành khẩn trả lời: “Tất cả Giao nhân bất luận là sống hay chết, sao có thể không nghe lệnh của Hải hoàng!”
“Hải hoàng?” Trên mặt đứa bé lộ vẻ khó tin, dừng một chút lại hỏi: “Lời nói của ta, các ngươi thật sự đều nghe sao?”.
“Đúng ạ!” Cây Tùng La tóc trắng trả lời dứt khoát: “Bất kể là mệnh lệnh gì!”.
“Nếu ta muốn đi đâu, các ngươi cũng sẽ đưa ta đi sao?”
“Đương nhiên! Chúng tôi đâu dám trái ý ngài!” Cây Tùng La tóc trắng không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Bất kể ngài muốn làm gì chúng tôi đều nghe theo, ngài muốn đi đâu chúng tôi đều sẽ đưa ngài đi”.
“Thật sao?” Một niềm vui hiện thoáng qua trên mặt đứa bé, do dự một lát nói: “Ta không muốn quay về đại doanh Kính Hồ. Ta… ta muốn đến Diệp Thành”.
“Được! Tất cả đều nghe theo lời căn dặn của ngài!” Cây Tùng La tóc trắng tiếp nhận mệnh lệnh không cần suy nghĩ: “Chúng tôi có thể hộ tống ngài đến cầu nổi ở quận Tức Phong, đó là cự ly xa nhất mà chúng tôi có thể đến được. Khi còn sống chúng tôi đều bị người Không Tang dùng cấm chú phong ấn tại Cửu Nghi, không thể rời khỏi nơi này quá xa”.
“Các ngươi không cần đi theo ta!” Tô Ma lắc đầu, vẫn tỏ vẻ đề phòng: “Đưa ta đến cầu nổi, ta tự mình trở về”.
“Vậy cũng được” Thủ lĩnh Tùng La gật đầu, nhìn thoáng qua đứa trẻ gầy yếu, nhịn không được hỏi: “Nhưng… ngài muốn đến Diệp Thành làm gì? Nơi đó vừa mới bao vây diệt trừ Phục Quốc Quân, chính là nơi không an toàn nhất đối với Giao nhân!”.
“Ta nhất định phải trở về!” Đứa bé lắc đầu ngước mắt về phía phương xa trong làn nước, nhẹ giọng nói: “Đã ra ngoài lâu như vậy rồi, không thể khiến cho tỷ tỷ lo lắng nữa”.
“Tỷ tỷ ư…” Thủ lĩnh Tùng La hơi kinh ngạc, lại nhìn xuống không dám hỏi.
Nhưng mà, Tô Ma nơi vực thẳm Thương Ngô xa xôi lại không hề biết rằng dù cậu trải qua muôn vàn khó khăn cũng muốn trở về Diệp Thành để gặp Chu Nhan, thì tiểu quận chúa Xích tộc kia lại đã không còn ở Diệp Thành nữa.
Giờ này nàng đang ở Đế đô Già Lam trung tâm Kính Hồ, chính mình cũng đang bị mắc kẹt trong một chiếc lồng khác.
Vây khốn nàng, chính là xiềng xích vô hình vô tận của thế gian.
- -----oOo------
Bình luận truyện