Chu Nhan
Chương 108
Bởi vì đã đồng ý liên hôn, chuyện liên quan đến hai đại vương tộc phải vào cung xin ban hôn mới được. Vừa sáng ra, Chu Nhan đã dậy rửa mặt trang điểm, đi theo phụ vương và mẫu phi vào cung yết kiến Bắc Miện đế.
Ở quá khứ xa xôi, khi nàng mới khoảng sáu tuổi, cũng đã từng đi theo phụ vương vào hoàng cung Đế đô, yết kiết Bắc Miện đế một lần. Khi đó, Đế quân ban cho nàng cùng các quận chúa lục bộ mỗi người một thanh ngọc Như Ý, hai chuỗi dạ minh châu, một hộp long diên hương. Các quận chúa khác đều ngạc nhiên ngắm nghía bảo ngọc minh châu đẹp đẽ, chỉ có nàng không hứng thú gì với mấy món đồ này, chỉ tiện tay đưa cho Thịnh ma ma rồi một mình lẻn ra ngoài ngắm nghía.
Nàng nghịch ngợm, thậm chí còn thừa dịp thị nữ không chú ý đến, trèo lên mái đỉnh Bạch Tháp thò đầu ra. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy toàn cảnh Vân Hoang, bên dưới mây trắng chợp chờn mênh mông, thất hải bao la. Kính Hồ tựa như hai mắt ngọc khổng lồ lặng lẽ nhìn vạn vật dưới vòm trời nguy nga tráng lệ.
Cô gái nhỏ lúc ấy không khỏi thầm thích thú, mở hai tay muốn ôm lấy mây mù xung quanh. Các thị nữ hét toáng lên nhanh chóng chạy đến kéo nàng xuống dưới. Lúc đó, giây phút nhìn thấy cả cõi Vân Hoang, trong mắt nàng đã khắc sâu hình ảnh đó.
Giờ đây nàng mười chín tuổi, lần thứ hai đến Đế đô, cũng đã mang một loại tâm tình khác.
Trước khi vào thành, Chu Nhan lén vén mành cửa lên, thoáng nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là bức tường đá trắng khổng lồ cao vô tận, đến mức dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy hết đỉnh. Đó là móng của chùa Bạch Tháp. Theo truyền thuyết chùa Bạch Tháp cao sáu vạn bốn ngàn thước, riêng đế đã rộng một ngàn mẫu, chiếm một phần mười diện tích cả Đế đô. Bảy ngàn năm trước Tinh Tôn đại đế – Đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, người khai sáng vương triều Bì Lăng – đã dùng máu của chín trăm trinh nữ hiến tế trước trời, chôn cất khắp sáu mặt nền Bạch tháp, lại cần đến ba mươi vạn dân lao động suốt ba mươi năm mới xây nên được ngôi chùa Bạch Tháp thông thiên, được xưng là trái tim của Vân Hoang này. Mấy ngàn năm qua các triều đại đổi thay sinh tử luân hồi, cho dù là Đế vương hay binh sĩ đền hóa ra xương rồi, chỉ có tòa tháp này vẫn lẳng lặng đứng đó. Mà hôm nay nó lại chứng kiến thời khắc bước ngoặc của cuộc đời nàng.
Đoàn người Xích vương ngựa xe như nước đã đến bên ngoài cung, từ đại môn nối đuôi nhau đi vào. Còn chưa tới Tử Thần điện, nàng đã nhận thấy sự yên tĩnh khác thường trong cung. Người hầu, cung nữ đi tới đi lui, tuy rằng ai cũng cúi đầu im lặng, nhưng trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ hoảng hốt. Chu Nhan ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy, vì sao không khí trong cung lạ vậy? Nghe nói gần đây bệnh tình Đế quân ngày một nghiêm trọng. Nhìn bộ dạng này của bọn họ, chẳng lẽ có chuyện rồi sao?
Nàng đi theo phụ vương và mẫu phi đã chờ rất lâu ở điện phụ nhưng bên trong vẫn không có ý chỉ tuyên gọi. Sắc mặt Xích vương dần dần trở nên nặng nề, giương mắt nhìn ra ngoài. Lúc này có lẽ Bạch vương cũng đã tới rồi, bị sắp xếp ở một điện phụ khác. Rốt cuộc không biết đang có chuyện gì đây?
Trong tay áo Xích vương lén đan chéo tay, dùng pháp thuật hóa ra một con chim câu, muốn thăm dò chỗ Bạch vương. Nhưng mà chim câu bay đi rồi đều mất tích như rơi vào lưới trời, không đường trở lại.
Xích vương âm thầm lo lắng, nhưng vì sợ vợ con cũng lo theo nên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ dặn Chu Nhan: “Sau khi vào trong cung con phải theo sát ta, không được rời khỏi nửa bước, có biết chưa?”.
“Vâng!”. Hôm nay Chu Nhan đặc biệt nghe lời, lập tức gật đầu.
Cả nhà Xích vương đợi ở điện phụ nửa ngày, cuối cùng cũng thấy tổng quản đại nội đi từ bên trong ra, mang theo một đám ngự y bên người, nhìn ông từ xa. Trong lòng Xích vương bất an, đang chuẩn bị nghĩ cách đi hỏi thăm một chút, thì bỗng nhiên sau lưng có một trận gió thổi qua, tay áo khẽ động. Ông nắm chặt ngón tay lại theo bản năng, một luồng ánh sáng chui vào lòng bàn tay. Đó là con chim phép thuật đã truyền tin trở về.
“Hôm nay có biến, nhất định phải cẩn thận”.
Lời Bạch vương truyền tới, lại chỉ ngắn gọn như vậy.
Cái gì? Xích vương giật mình sợ hãi, lập tức dập tắt con chim phép thuật, quay đầu nhìn thoáng qua thâm cung. Lúc này không biết ông nhìn thấy cái gì từ trong bóng râm phía xa, bỗng nhiên biến sắc.
“Tuyên Bạch vương, Xích vương yết kiến!”
Đúng lúc đó trong cung truyền ra lời triệu kiến. Xích vương nhìn thoáng qua thê tử cùng con gái, trong ánh mắt mơ hồ có chút khác thường. Nhưng mà nội thị đã đứng bên cạnh chờ rồi, không thể chậm trễ được.
Xích vương sửa sang lại quần áo theo nội thị đi vào, trong lúc xoay người đột nhiên nói thầm với nữ nhi một câu: “A Nhan, chăm sóc tốt mẫu phi của con”.
“Sao ạ?”. Chu Nhan bỗng nôn nao, trái tim nặng trĩu. So sánh giữa hai người, mẫu phi chỉ là một người thường không có pháp thuật, lúc này phụ vương lại dặn dò như thế, giống như ám chỉ sắp có đại biến. Nhưng đã đến nội cung Đế đô, còn có thể phát sinh việc ngoài ý muốn gì được?
Nàng suy nghĩ thật nhanh, ngón tay xoẹt qua tay áo, ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cùng phụ mẫu đi vào Tử Thần điện. Dọc theo đường đi không khí càng thêm nghiêm trang. Trên đài quan sát mơ hồ có cung thủ chớp động. Hai bên đường đi đầy những thị vệ. Nhìn thoáng lại trong đó hình như có người trông rất quen mặt. Không phải là thị vệ cấm cung, mà là kỵ binh giỏi nhất trong quân đội: Ảnh chiến sĩ!
Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao phải gọi những tinh anh trong quân đội vào cung?
Trong ánh mắt Chu Nhan tràn đầy lo lắng, không biết hôm nay rốt cuộc là phúc hay là họa.
Nàng cẩn thận lẳng lặng đi theo đến bên ngoài Tử Thần điện. Đoàn người Bạch vương đã chờ bên ngoài điện, nhìn thấy bọn họ đến liền liếc mắt thật nhanh. Bạch Phong Lân cũng đứng phía sau Bạch vương, trên người một thân y phục chỉnh tề, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, cười mà như không cười, nói một câu: “Quận chúa, lại gặp nhau rồi!”
Chu Nhan không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu quay đi. Sau hôm nay, người này sẽ trở thành phu quân của mình sao? Bọn họ về sau sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, sinh con đẻ cái đến già sao? Nghĩ đến tương lai như vậy, trong lòng nàng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chỉ có thể cố gắng kiềm chế chính mình.
Hai nhà Bạch vương và Xích vương đứng thành hai hàng dưới hành lang, chờ Bắc Miện đế tuyên kiến.
“Hôm nay có chuyện gì?”. Trong lúc đợi người hầu đi vào trong bẩm báo, Xích vương nhỏ giọng hỏi Bạch vương đứng bên cạnh: “Nghe nói trước đó vài ngày không phải Đế quân vẫn hôn mê bất tỉnh sao? Sao hôm nay đột nhiên tuyên triệu chúng ta vào? Dọc theo đường đi nhìn cách bố trí không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?”.
“Ta cũng không biết”. Bạch vương nhìn xung quanh, nói khẽ: “Có người nói hôm nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên người làm là triệu Thanh phi vào, vào từ sáng sớm, cho tới bây giờ còn chưa có ra!”.
“Thanh phi?” Xích vương cả kinh nhỏ giọng: “Vì sao vừa tỉnh liền triệu kiến Thanh phi. Hay là… là Hoàng thái tử Thời Vũ đã trở về”.
“Sao có thể?” Bạch vương nhếch miệng cười: “Hoàng thái tử đó ư…”
Chỉ nói đến đó Bạch vương liền dừng lại, ánh mắt phức tạp không nói nữa.
“Hoàng thái tử rốt cuộc đi đâu?” Xích vương nhìn đồng liêu của mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc khó áp chế được, bỗng nói khẽ: “Tung tích của cậu ấy… rốt cuộc ông có biết hay không?”.
“Đương nhiên không biết!” Bạch vương nhỏ giọng sắc mặt không tốt: “Chẳng lẽ ông nghĩ chuyện này có liên quan đến ta?”.
“Ai chẳng biết ông và Thanh vương với Thanh phi là kẻ thù truyền kiếp. Nếu Hoàng thái tử xảy ra chuyện, ông là người được lợi nhiều nhất. Cho dù không phải là ông làm, chỉ e chuyện này cũng sẽ tính lên đầu ông thôi”. Xích vương cười khổ lắc đầu: “Chỉ sợ lần này chúng ta tiến cung lành ít dữ nhiều rồi”.
“Ông sợ sao?” Bạch vương tâm tư thâm trầm, đến lúc này rồi vẫn có thể pha trò: “Chắc không phải Thanh phi ở bên trong mài dao chờ ta đâu nhỉ? Đến lúc đó ông định đứng về phía ai?”.
Xích vương liếc nhìn đồng liêu, nói: “Đại Tư Mệnh bảo sao?”.
“Đại Tư Mệnh?” Bạch vương lắc đầu: “Nghe nói giờ phút này cũng không có ở trong cung”.
“Cái gì? Giờ mà ông ta lại không ở trong cung?” Xích vương lúc này thật sự kinh hãi, Đại Tư Mệnh là đồng minh của bọn họ ở Đế đô, trong lúc then chốt lại không ở trong cung, thật sự là…
Bạch vương thấp giọng, cũng không hiểu gì: “Ba ngày trước Đại Tư Mệnh rời khỏi Đế đô, lúc ấy ông ta có nói với ta phải đến thần miếu Cửu Nghi có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa sẽ về. Cũng không biết ông ta rốt cuộc đang tính cái gì nữa”.
“Lão già chết tiệt này”. Xích vương có chút phẫn nộ: “Làm gì cũng không thương lượng trước với chúng ta”.
Hai vị phiên vương nhỏ giọng bàn luận, trong lòng đều có chút bất an, không biết hôm nay vào cung sẽ phải đối mặt với cục diện gì. Bạch vương âm thầm chỉ lên cây tùng trước cửa Tử Thần điện, thấp giọng: “Lúc vào trong ông có thấy những người trốn sau bóng cây không? Có kiếm khí đó, hình như là môn hạ Kiếm Thánh”.
“Quả nhiên là môn hạ Kiếm Thánh, ta còn tưởng ta nhìn lầm chứ”. Xích vương hít sâu một hơi: “Không phải bọn họ đều đã lánh đời, rất lâu không xuất hiện trên thế gian rồi sao?”.
Bạch vương khẽ đáp: “Cho nên hôm nay thật sự là bất thường”.
Tông môn Kiếm Thánh có lịch sử lâu đời, tồn tại từ thời kỳ Tinh Tôn đại đế và Bạch Vy hoàng hậu. Môn phái kế thừa qua ngàn năm, lấy kiếm đạo lập thế, mỗi đời Kiếm Thành đều là một nam một nữ, chia ra truyền thừa kiếm thuật theo phong cách khác nhau, đủ để so sánh với tông sư pháp thuật có tu vi cao nhất thế gian.
Nhưng mà, tuy rằng môn phải Kiếm Thánh thường xuyên thu nhận những thiếu niên tài năng thiên bẩm từ lục bộ vương tộc làm đệ từ môn hạ, nhưng luôn đứng ngoài vòng xoáy quyền lực, không can dự vào tranh đấu triều đình của Không Tang. Nhưng sao lúc này môn hạ Kiếm Thánh lại xuất hiện ở trong cung vậy?
Lẽ nào lần vào cung lại lại là một bữa Hồng Môn Yến?
Hai vị phiên vương vừa thì thầm to nhỏ với nhau được chốt lát thì nội thị đã đi ra, tuyên người ở ngoài vào yết kiến. Bạch vương và Xích vương không thể nói thêm nữa, chỉ có thể dẫn theo gia quyến đi vào.
Vừa mới đi vào, cửa thần điện phía sau liền đóng lại. Khoảnh khắc đó Chu Nhan giật mình, theo bản năng đi về phía trước chắn ở trước mặt phụ thân. Ở trong điện, sau bức mành che nặng nề, vô số kiếm quang lanh lẽo lóe lên.
Có nguy hiểm! Ngay lúc đó Chu Nhan không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ ấn tay xuống đất hét lên một tiếng, lập tức vô số cây cối trồi lên khỏi mặt đất, kết thành một hàng rào bảo vệ nàng và phụ mẫu vào trong không một kẽ hở.
Mà ở phía bên kia, cha con Bạch vương nhìn nàng một cái, cũng bất động thanh sắc.
“Khụ khụ… Thiên Thụ! Thân thủ tốt lắm!” Ở sau mành tre bỗng nhiên truyền ra một giọng nói yếu ớt khàn khàn, rõ ràng là Bắc Miện Đế.
“Xích vương, con gái nhỏ của ông quả nhiên là xuất sắc!”
“A Nhan! Không được vô lễ trước mặt Đế quân!” Xích vương vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng cả kinh, khẽ quát con gái đang giương cung bạt kiếm: “Phá bỏ kết giới đi!”
Chu Nhan do dự một chút nhìn những người cầm kiếm xung quanh, đành thu hồi pháp thuật rồi lùi xuống đứng phía sau phụ vương một chút không rời.
Xích vương và Bạch vương liếc nhìn nhau, cùng bước lên cúi đầu quỳ xuống: “Khấu kiến Đế quân!”.
Mọi người cùng nhau hành lễ, Chu Nhan bất đắc dĩ cũng chỉ có thể quỳ xuống cùng Bạch Phong Lân. Nhưng mànàng căng thẳng, luôn trực chờ cảnh giác sau lưng.
Ở trong cung điện sâu thẳm, khắp nơi đều là kiếm khí lạnh lẽo, không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì đã nghe thấy tiếng Bắc Miện Đế sau màn che ho khan: “Tuổi còn nhỏ đã có thể nắm giữ pháp thuật cao thâm như vậy. Tốt lắm! Tốt lắm!”.
“Tạ ơn Đế quân khích lệ!” Xích vương thấp giọng: “Mong Đế quân giữ gìn long thể”.
Mành đơn hơi động được vén lên hai bên, treo trên móc ngọc, ánh đèn dầu xuyên thấu vào trong rèm. Bắc Miện Đế được nâng dậy, dựa vào thành giường không ngừng ho khan, giọng nói vô cùng suy nhược, giống như ngọn đèn trước gió, chầm chậm gật đầu.
“Hôn lễ giữa hai tộc Bạch – Xích là một chuyện tốt, có thể làm cho Không Tang ổn định hơn. Trẫm… trẫm đồng ý!”
“Đa tạ Đế quân thành toàn!”. Bạch vương và Xích vương vốn có chút lo sợ bất an, sợ hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giờ phút này nghe được câu này như trút được tảng đá trong lòng, vội vã tạ ơn.
Bắc Miện Đế đưa tay lên: “Bình… bình thân đi…”
Hai vị phiên vương ngẩng lên, sắc mặt có chút kinh ngạc. Trước đó vài ngày Bắc Miện Đế đã lâm vào hôn mê, ai cũng đều nghĩ băng hà chỉ là chuyện sớm muộn. Vì sao hôm nay đến đây lại thấy Đế quân thần trí rõ ràng, nói năng bình thường, dường như đã khỏe hơn mấy ngày trước rất nhiều. Chẳng lẽ mấy ngày trước Đế quân bị bệnh chỉ là để che mắt, vậy thì là che mắt ai?
Trong lòng Bạch vương và Đế vương đều không yên, liếc mắt nhìn nhau một cái. Lại nghe Đế quân ở bên giường bệnh, sau tấm màn che ho khan vài tiếng, nói: “Hai ông… một mình bước lên đây nói chuyện đi”.
“Cái gì?” Trong lòng hai vị phiên vương lo lắng nhưng không thể không tiến lên. Chu Nhan cũng lo lắng nhưng không có ý chỉ cũng không thể bước theo phụ vương được. Nàng ngước mắt lên lẳng lặng quan sát một vòng.
Giường của Đế quân Không Tang được chạm khắc bằng gỗ trầm hương. Khung giường to, hoa lệ vô cùng, chia làm ba bậc. Bậc thứ nhất là nơi tiếp khách, bật thứ hai là nơi để hạ nhân hầu hạ, bậc thứ ba mới là chỗ Đế quân nằm. Mỗi một bậc đều có một màn che hoa lệ. Lúc này nhìn lại mới thấy ở trong màn che sâu nhất chỗ Đế quân nằm loáng thoáng có hai bóng người một nam một nữ, không nhìn rõ mặt, chỉ lặng im xa xa nhìn lại cũng đủ khiến cho nàng sợ hãi hiện ra mặt.
Hai người kia đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ e còn lợi hại hơn mình. Nàng vừa nghĩ đến đó đã thấy Xích vương và Bạch vương vừa đến trước giường Đế quân, không biết nhìn thấy cái gì đều đột ngột thốt lên một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
“Phụ vương!”. Nàng hoảng sợ liều mạng vọt qua, nhưng mà nàng vừa nhúc nhích, đã nghe “xoẹt” một tiếng, hai lưỡi kiếm nhanh như chớp từ trong bóng tối đánh ra, sắc bén vô cùng. Ngón tay nàng vừa động, chớp mắt kết thành chiếc khiên. Nhưng chỉ nghe một tiếng lụa rách cái “roẹt”, hai luồng ánh chớp giao nhau bắn tới, chỉ một kích đó thôi, Lá Chắn Kiên Cố của nàng đã bị xuyên thủng.
Chu Nhan lảo đảo lùi về phía sau, cảm giác được một ngụm máu hộc thẳng tới yết hầu.
- -----oOo------
Ở quá khứ xa xôi, khi nàng mới khoảng sáu tuổi, cũng đã từng đi theo phụ vương vào hoàng cung Đế đô, yết kiết Bắc Miện đế một lần. Khi đó, Đế quân ban cho nàng cùng các quận chúa lục bộ mỗi người một thanh ngọc Như Ý, hai chuỗi dạ minh châu, một hộp long diên hương. Các quận chúa khác đều ngạc nhiên ngắm nghía bảo ngọc minh châu đẹp đẽ, chỉ có nàng không hứng thú gì với mấy món đồ này, chỉ tiện tay đưa cho Thịnh ma ma rồi một mình lẻn ra ngoài ngắm nghía.
Nàng nghịch ngợm, thậm chí còn thừa dịp thị nữ không chú ý đến, trèo lên mái đỉnh Bạch Tháp thò đầu ra. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy toàn cảnh Vân Hoang, bên dưới mây trắng chợp chờn mênh mông, thất hải bao la. Kính Hồ tựa như hai mắt ngọc khổng lồ lặng lẽ nhìn vạn vật dưới vòm trời nguy nga tráng lệ.
Cô gái nhỏ lúc ấy không khỏi thầm thích thú, mở hai tay muốn ôm lấy mây mù xung quanh. Các thị nữ hét toáng lên nhanh chóng chạy đến kéo nàng xuống dưới. Lúc đó, giây phút nhìn thấy cả cõi Vân Hoang, trong mắt nàng đã khắc sâu hình ảnh đó.
Giờ đây nàng mười chín tuổi, lần thứ hai đến Đế đô, cũng đã mang một loại tâm tình khác.
Trước khi vào thành, Chu Nhan lén vén mành cửa lên, thoáng nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là bức tường đá trắng khổng lồ cao vô tận, đến mức dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy hết đỉnh. Đó là móng của chùa Bạch Tháp. Theo truyền thuyết chùa Bạch Tháp cao sáu vạn bốn ngàn thước, riêng đế đã rộng một ngàn mẫu, chiếm một phần mười diện tích cả Đế đô. Bảy ngàn năm trước Tinh Tôn đại đế – Đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, người khai sáng vương triều Bì Lăng – đã dùng máu của chín trăm trinh nữ hiến tế trước trời, chôn cất khắp sáu mặt nền Bạch tháp, lại cần đến ba mươi vạn dân lao động suốt ba mươi năm mới xây nên được ngôi chùa Bạch Tháp thông thiên, được xưng là trái tim của Vân Hoang này. Mấy ngàn năm qua các triều đại đổi thay sinh tử luân hồi, cho dù là Đế vương hay binh sĩ đền hóa ra xương rồi, chỉ có tòa tháp này vẫn lẳng lặng đứng đó. Mà hôm nay nó lại chứng kiến thời khắc bước ngoặc của cuộc đời nàng.
Đoàn người Xích vương ngựa xe như nước đã đến bên ngoài cung, từ đại môn nối đuôi nhau đi vào. Còn chưa tới Tử Thần điện, nàng đã nhận thấy sự yên tĩnh khác thường trong cung. Người hầu, cung nữ đi tới đi lui, tuy rằng ai cũng cúi đầu im lặng, nhưng trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ hoảng hốt. Chu Nhan ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy, vì sao không khí trong cung lạ vậy? Nghe nói gần đây bệnh tình Đế quân ngày một nghiêm trọng. Nhìn bộ dạng này của bọn họ, chẳng lẽ có chuyện rồi sao?
Nàng đi theo phụ vương và mẫu phi đã chờ rất lâu ở điện phụ nhưng bên trong vẫn không có ý chỉ tuyên gọi. Sắc mặt Xích vương dần dần trở nên nặng nề, giương mắt nhìn ra ngoài. Lúc này có lẽ Bạch vương cũng đã tới rồi, bị sắp xếp ở một điện phụ khác. Rốt cuộc không biết đang có chuyện gì đây?
Trong tay áo Xích vương lén đan chéo tay, dùng pháp thuật hóa ra một con chim câu, muốn thăm dò chỗ Bạch vương. Nhưng mà chim câu bay đi rồi đều mất tích như rơi vào lưới trời, không đường trở lại.
Xích vương âm thầm lo lắng, nhưng vì sợ vợ con cũng lo theo nên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ dặn Chu Nhan: “Sau khi vào trong cung con phải theo sát ta, không được rời khỏi nửa bước, có biết chưa?”.
“Vâng!”. Hôm nay Chu Nhan đặc biệt nghe lời, lập tức gật đầu.
Cả nhà Xích vương đợi ở điện phụ nửa ngày, cuối cùng cũng thấy tổng quản đại nội đi từ bên trong ra, mang theo một đám ngự y bên người, nhìn ông từ xa. Trong lòng Xích vương bất an, đang chuẩn bị nghĩ cách đi hỏi thăm một chút, thì bỗng nhiên sau lưng có một trận gió thổi qua, tay áo khẽ động. Ông nắm chặt ngón tay lại theo bản năng, một luồng ánh sáng chui vào lòng bàn tay. Đó là con chim phép thuật đã truyền tin trở về.
“Hôm nay có biến, nhất định phải cẩn thận”.
Lời Bạch vương truyền tới, lại chỉ ngắn gọn như vậy.
Cái gì? Xích vương giật mình sợ hãi, lập tức dập tắt con chim phép thuật, quay đầu nhìn thoáng qua thâm cung. Lúc này không biết ông nhìn thấy cái gì từ trong bóng râm phía xa, bỗng nhiên biến sắc.
“Tuyên Bạch vương, Xích vương yết kiến!”
Đúng lúc đó trong cung truyền ra lời triệu kiến. Xích vương nhìn thoáng qua thê tử cùng con gái, trong ánh mắt mơ hồ có chút khác thường. Nhưng mà nội thị đã đứng bên cạnh chờ rồi, không thể chậm trễ được.
Xích vương sửa sang lại quần áo theo nội thị đi vào, trong lúc xoay người đột nhiên nói thầm với nữ nhi một câu: “A Nhan, chăm sóc tốt mẫu phi của con”.
“Sao ạ?”. Chu Nhan bỗng nôn nao, trái tim nặng trĩu. So sánh giữa hai người, mẫu phi chỉ là một người thường không có pháp thuật, lúc này phụ vương lại dặn dò như thế, giống như ám chỉ sắp có đại biến. Nhưng đã đến nội cung Đế đô, còn có thể phát sinh việc ngoài ý muốn gì được?
Nàng suy nghĩ thật nhanh, ngón tay xoẹt qua tay áo, ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cùng phụ mẫu đi vào Tử Thần điện. Dọc theo đường đi không khí càng thêm nghiêm trang. Trên đài quan sát mơ hồ có cung thủ chớp động. Hai bên đường đi đầy những thị vệ. Nhìn thoáng lại trong đó hình như có người trông rất quen mặt. Không phải là thị vệ cấm cung, mà là kỵ binh giỏi nhất trong quân đội: Ảnh chiến sĩ!
Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao phải gọi những tinh anh trong quân đội vào cung?
Trong ánh mắt Chu Nhan tràn đầy lo lắng, không biết hôm nay rốt cuộc là phúc hay là họa.
Nàng cẩn thận lẳng lặng đi theo đến bên ngoài Tử Thần điện. Đoàn người Bạch vương đã chờ bên ngoài điện, nhìn thấy bọn họ đến liền liếc mắt thật nhanh. Bạch Phong Lân cũng đứng phía sau Bạch vương, trên người một thân y phục chỉnh tề, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, cười mà như không cười, nói một câu: “Quận chúa, lại gặp nhau rồi!”
Chu Nhan không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu quay đi. Sau hôm nay, người này sẽ trở thành phu quân của mình sao? Bọn họ về sau sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, sinh con đẻ cái đến già sao? Nghĩ đến tương lai như vậy, trong lòng nàng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chỉ có thể cố gắng kiềm chế chính mình.
Hai nhà Bạch vương và Xích vương đứng thành hai hàng dưới hành lang, chờ Bắc Miện đế tuyên kiến.
“Hôm nay có chuyện gì?”. Trong lúc đợi người hầu đi vào trong bẩm báo, Xích vương nhỏ giọng hỏi Bạch vương đứng bên cạnh: “Nghe nói trước đó vài ngày không phải Đế quân vẫn hôn mê bất tỉnh sao? Sao hôm nay đột nhiên tuyên triệu chúng ta vào? Dọc theo đường đi nhìn cách bố trí không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?”.
“Ta cũng không biết”. Bạch vương nhìn xung quanh, nói khẽ: “Có người nói hôm nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên người làm là triệu Thanh phi vào, vào từ sáng sớm, cho tới bây giờ còn chưa có ra!”.
“Thanh phi?” Xích vương cả kinh nhỏ giọng: “Vì sao vừa tỉnh liền triệu kiến Thanh phi. Hay là… là Hoàng thái tử Thời Vũ đã trở về”.
“Sao có thể?” Bạch vương nhếch miệng cười: “Hoàng thái tử đó ư…”
Chỉ nói đến đó Bạch vương liền dừng lại, ánh mắt phức tạp không nói nữa.
“Hoàng thái tử rốt cuộc đi đâu?” Xích vương nhìn đồng liêu của mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc khó áp chế được, bỗng nói khẽ: “Tung tích của cậu ấy… rốt cuộc ông có biết hay không?”.
“Đương nhiên không biết!” Bạch vương nhỏ giọng sắc mặt không tốt: “Chẳng lẽ ông nghĩ chuyện này có liên quan đến ta?”.
“Ai chẳng biết ông và Thanh vương với Thanh phi là kẻ thù truyền kiếp. Nếu Hoàng thái tử xảy ra chuyện, ông là người được lợi nhiều nhất. Cho dù không phải là ông làm, chỉ e chuyện này cũng sẽ tính lên đầu ông thôi”. Xích vương cười khổ lắc đầu: “Chỉ sợ lần này chúng ta tiến cung lành ít dữ nhiều rồi”.
“Ông sợ sao?” Bạch vương tâm tư thâm trầm, đến lúc này rồi vẫn có thể pha trò: “Chắc không phải Thanh phi ở bên trong mài dao chờ ta đâu nhỉ? Đến lúc đó ông định đứng về phía ai?”.
Xích vương liếc nhìn đồng liêu, nói: “Đại Tư Mệnh bảo sao?”.
“Đại Tư Mệnh?” Bạch vương lắc đầu: “Nghe nói giờ phút này cũng không có ở trong cung”.
“Cái gì? Giờ mà ông ta lại không ở trong cung?” Xích vương lúc này thật sự kinh hãi, Đại Tư Mệnh là đồng minh của bọn họ ở Đế đô, trong lúc then chốt lại không ở trong cung, thật sự là…
Bạch vương thấp giọng, cũng không hiểu gì: “Ba ngày trước Đại Tư Mệnh rời khỏi Đế đô, lúc ấy ông ta có nói với ta phải đến thần miếu Cửu Nghi có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa sẽ về. Cũng không biết ông ta rốt cuộc đang tính cái gì nữa”.
“Lão già chết tiệt này”. Xích vương có chút phẫn nộ: “Làm gì cũng không thương lượng trước với chúng ta”.
Hai vị phiên vương nhỏ giọng bàn luận, trong lòng đều có chút bất an, không biết hôm nay vào cung sẽ phải đối mặt với cục diện gì. Bạch vương âm thầm chỉ lên cây tùng trước cửa Tử Thần điện, thấp giọng: “Lúc vào trong ông có thấy những người trốn sau bóng cây không? Có kiếm khí đó, hình như là môn hạ Kiếm Thánh”.
“Quả nhiên là môn hạ Kiếm Thánh, ta còn tưởng ta nhìn lầm chứ”. Xích vương hít sâu một hơi: “Không phải bọn họ đều đã lánh đời, rất lâu không xuất hiện trên thế gian rồi sao?”.
Bạch vương khẽ đáp: “Cho nên hôm nay thật sự là bất thường”.
Tông môn Kiếm Thánh có lịch sử lâu đời, tồn tại từ thời kỳ Tinh Tôn đại đế và Bạch Vy hoàng hậu. Môn phái kế thừa qua ngàn năm, lấy kiếm đạo lập thế, mỗi đời Kiếm Thành đều là một nam một nữ, chia ra truyền thừa kiếm thuật theo phong cách khác nhau, đủ để so sánh với tông sư pháp thuật có tu vi cao nhất thế gian.
Nhưng mà, tuy rằng môn phải Kiếm Thánh thường xuyên thu nhận những thiếu niên tài năng thiên bẩm từ lục bộ vương tộc làm đệ từ môn hạ, nhưng luôn đứng ngoài vòng xoáy quyền lực, không can dự vào tranh đấu triều đình của Không Tang. Nhưng sao lúc này môn hạ Kiếm Thánh lại xuất hiện ở trong cung vậy?
Lẽ nào lần vào cung lại lại là một bữa Hồng Môn Yến?
Hai vị phiên vương vừa thì thầm to nhỏ với nhau được chốt lát thì nội thị đã đi ra, tuyên người ở ngoài vào yết kiến. Bạch vương và Xích vương không thể nói thêm nữa, chỉ có thể dẫn theo gia quyến đi vào.
Vừa mới đi vào, cửa thần điện phía sau liền đóng lại. Khoảnh khắc đó Chu Nhan giật mình, theo bản năng đi về phía trước chắn ở trước mặt phụ thân. Ở trong điện, sau bức mành che nặng nề, vô số kiếm quang lanh lẽo lóe lên.
Có nguy hiểm! Ngay lúc đó Chu Nhan không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ ấn tay xuống đất hét lên một tiếng, lập tức vô số cây cối trồi lên khỏi mặt đất, kết thành một hàng rào bảo vệ nàng và phụ mẫu vào trong không một kẽ hở.
Mà ở phía bên kia, cha con Bạch vương nhìn nàng một cái, cũng bất động thanh sắc.
“Khụ khụ… Thiên Thụ! Thân thủ tốt lắm!” Ở sau mành tre bỗng nhiên truyền ra một giọng nói yếu ớt khàn khàn, rõ ràng là Bắc Miện Đế.
“Xích vương, con gái nhỏ của ông quả nhiên là xuất sắc!”
“A Nhan! Không được vô lễ trước mặt Đế quân!” Xích vương vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng cả kinh, khẽ quát con gái đang giương cung bạt kiếm: “Phá bỏ kết giới đi!”
Chu Nhan do dự một chút nhìn những người cầm kiếm xung quanh, đành thu hồi pháp thuật rồi lùi xuống đứng phía sau phụ vương một chút không rời.
Xích vương và Bạch vương liếc nhìn nhau, cùng bước lên cúi đầu quỳ xuống: “Khấu kiến Đế quân!”.
Mọi người cùng nhau hành lễ, Chu Nhan bất đắc dĩ cũng chỉ có thể quỳ xuống cùng Bạch Phong Lân. Nhưng mànàng căng thẳng, luôn trực chờ cảnh giác sau lưng.
Ở trong cung điện sâu thẳm, khắp nơi đều là kiếm khí lạnh lẽo, không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì đã nghe thấy tiếng Bắc Miện Đế sau màn che ho khan: “Tuổi còn nhỏ đã có thể nắm giữ pháp thuật cao thâm như vậy. Tốt lắm! Tốt lắm!”.
“Tạ ơn Đế quân khích lệ!” Xích vương thấp giọng: “Mong Đế quân giữ gìn long thể”.
Mành đơn hơi động được vén lên hai bên, treo trên móc ngọc, ánh đèn dầu xuyên thấu vào trong rèm. Bắc Miện Đế được nâng dậy, dựa vào thành giường không ngừng ho khan, giọng nói vô cùng suy nhược, giống như ngọn đèn trước gió, chầm chậm gật đầu.
“Hôn lễ giữa hai tộc Bạch – Xích là một chuyện tốt, có thể làm cho Không Tang ổn định hơn. Trẫm… trẫm đồng ý!”
“Đa tạ Đế quân thành toàn!”. Bạch vương và Xích vương vốn có chút lo sợ bất an, sợ hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giờ phút này nghe được câu này như trút được tảng đá trong lòng, vội vã tạ ơn.
Bắc Miện Đế đưa tay lên: “Bình… bình thân đi…”
Hai vị phiên vương ngẩng lên, sắc mặt có chút kinh ngạc. Trước đó vài ngày Bắc Miện Đế đã lâm vào hôn mê, ai cũng đều nghĩ băng hà chỉ là chuyện sớm muộn. Vì sao hôm nay đến đây lại thấy Đế quân thần trí rõ ràng, nói năng bình thường, dường như đã khỏe hơn mấy ngày trước rất nhiều. Chẳng lẽ mấy ngày trước Đế quân bị bệnh chỉ là để che mắt, vậy thì là che mắt ai?
Trong lòng Bạch vương và Đế vương đều không yên, liếc mắt nhìn nhau một cái. Lại nghe Đế quân ở bên giường bệnh, sau tấm màn che ho khan vài tiếng, nói: “Hai ông… một mình bước lên đây nói chuyện đi”.
“Cái gì?” Trong lòng hai vị phiên vương lo lắng nhưng không thể không tiến lên. Chu Nhan cũng lo lắng nhưng không có ý chỉ cũng không thể bước theo phụ vương được. Nàng ngước mắt lên lẳng lặng quan sát một vòng.
Giường của Đế quân Không Tang được chạm khắc bằng gỗ trầm hương. Khung giường to, hoa lệ vô cùng, chia làm ba bậc. Bậc thứ nhất là nơi tiếp khách, bật thứ hai là nơi để hạ nhân hầu hạ, bậc thứ ba mới là chỗ Đế quân nằm. Mỗi một bậc đều có một màn che hoa lệ. Lúc này nhìn lại mới thấy ở trong màn che sâu nhất chỗ Đế quân nằm loáng thoáng có hai bóng người một nam một nữ, không nhìn rõ mặt, chỉ lặng im xa xa nhìn lại cũng đủ khiến cho nàng sợ hãi hiện ra mặt.
Hai người kia đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ e còn lợi hại hơn mình. Nàng vừa nghĩ đến đó đã thấy Xích vương và Bạch vương vừa đến trước giường Đế quân, không biết nhìn thấy cái gì đều đột ngột thốt lên một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
“Phụ vương!”. Nàng hoảng sợ liều mạng vọt qua, nhưng mà nàng vừa nhúc nhích, đã nghe “xoẹt” một tiếng, hai lưỡi kiếm nhanh như chớp từ trong bóng tối đánh ra, sắc bén vô cùng. Ngón tay nàng vừa động, chớp mắt kết thành chiếc khiên. Nhưng chỉ nghe một tiếng lụa rách cái “roẹt”, hai luồng ánh chớp giao nhau bắn tới, chỉ một kích đó thôi, Lá Chắn Kiên Cố của nàng đã bị xuyên thủng.
Chu Nhan lảo đảo lùi về phía sau, cảm giác được một ngụm máu hộc thẳng tới yết hầu.
- -----oOo------
Bình luận truyện