Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 19





Tin chú sắp cưới vợ, dù đã nghe rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao lời nói từ miệng của Tuyết Lan lại như dao đâm vào tim tôi... Kéo toàn bộ tâm trạng của tôi dìm xuống đáy vực. Mặc dù chính tôi là người khai mào cuộc chiến này... Nhưng bản thân lại chẳng thấy vui.Tôi muốn yên tĩnh một chút nên cứ đi mãi đi mãi, rời khỏi bữa tiệc rồi đôi chân tự động đi về phía đằng sau của ngôi biệt thự.

Trước mặt tôi là một hồ bơi rất rộng lớn, nước xanh và lóng lánh. Hình ảnh của tôi phản chiếu trên mặt hồ. Xung quanh toàn cây cối khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn là cái không gian náo nhiệt đông người trong bữa tiệc kia.

Tôi ngồi thụp xuống, vén váy lên, đưa hai chân xuống nước ngâm. Đôi chân tôi khẽ đung đưa qua lại khiến mặt nước dậy sóng. Làn nước tươi mát khiến cho tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, tôi hít một hơi sâu rồi đưa tay xuống nước nghịch,

Bỗng nhiên không gian ở nơi đây khiến cho tôi nhớ lại hồi còn bé, tại nơi này, chú đã dạy tôi tập bơi...

"Vy, cháu làm được mà, lại đây. "

"Vy không sao đâu, đừng sợ, chú sẽ luôn ở cạnh cháu, không bao giờ để cháu bị đuối nước đâu. "

"Chân đạp như vậy là đúng rồi đấy, cháu rất giỏi. "


Âm thanh của những hồi ức tươi đẹp vang bên tai khiến sống mũi tôi cay cay và khóe mắt ươn ướt...

Hồi nhỏ, chỉ cần là chú nói, tôi nguyện sẽ cố gắng hết mình để làm hài lòng chú... Tôi tưởng rằng quan hệ của chúng tôi là vĩnh viễn, chú sẽ mãi mãi ở đằng sau tôi... Vậy mà sao bây giờ lại như hai thế giới song song thế này? Ánh mắt nhìn nhau cũng không còn gần gũi như trước, không một tin nhắn, không một lời quan tâm hỏi han...

Chúng tôi, cứ như vậy mà kết thúc trong im lặng sao?

Lòng tôi nặng trĩu, ký ức như một nỗi ám ảnh bủa vây lấy tôi. Tôi tự dặn mình không nên khóc ở nơi này. Dù khó khăn như thế nào, tôi cũng phải quên chú... Hãy nghĩ tới những điều xấu xa của chú đi, chắc chắn tôi sẽ quên được...

"Ủa, Hà Vy, sao con lại ở đây? "

Một giọng nói lanh lảnh cất lên sau lưng tôi khiến tôi giật mình quay người lại...

Là Tuyết Lan!

Cô ta cầm một ly rượu vang đỏ mận, lắc lắc qua lại rồi đưa lên miệng uống cạn.

Cô ta lại định gây sự với tôi đây mà. Tôi vội vã đứng dậy, định bỏ qua cô ta mà đi vào trong thì cô ta lại cất lời đâm chọc tôi:

"Dù mày có cố gắng đẹp đẽ thế nào, cũng đéo thể quyến rũ được chồng tao đâu. Bố mày đã gửi thiệp mời cho mày chưa? Tuần sau bọn tao cưới rồi đó... Hahaha. "- Tuyết Lan cười một tràng ghê rợn.

Tuần sau cưới...

Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang vỡ vụn... Sao vậy? Điều đó không phải sớm muộn sẽ xảy ra sao? Tại sao lại cảm thấy đau đớn thế này... Vết thương cũ tưởng như đã lành, lại bị chọc khoét sâu thêm tới rỉ máu...

Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở của mình rồi cất lời:


"Xin lỗi. Tôi ăn mặc đẹp hay không, cũng không phải để dành riêng cho người đàn ông của cô ngắm. Hôm nay có rất nhiều người ngắm tôi chứ không phải riêng gì chồng cô nên làm ơn bớt ảo tưởng. Mà chú đã thuộc về cô rồi, cô còn muốn gì nữa? Đồ thuộc quyền sở hữu của mình, thì mãi mãi sẽ là của mình. Là người bản lĩnh không cần phải đi khoe khoang nói với người khác như thể sợ mất như thế. Nếu tôi là cô, chắc chắn sẽ không ngu ngốc tới đây nói chuyện với tôi để tự làm nhục phẩm giá của mình. "

"Mày... Mày..."- Tuyết Lan tức tối, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

Tôi định mặc kệ cô ta, mà bỏ đi thì cô ta đột nhiên giữ chặt cánh tay tôi lại, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy căm ghét.

"Hôm nay bà mày sẽ cho mày biết mặt. "

Nói xong, cô ta liền tự nhảy xuống hồ nước trước sự kinh ngạc của tôi.

"Ùmmmm"

Mặt nước đột ngột dậy sóng dữ dội, nước bắn lên tung tóe khắp nơi, Tuyết Lan vùng vẫy trong hồ thét lên:

"Aaaaaa, cứu tôi với, cứu tôi với... "

Tôi đứng trên bờ nhìn thấy cô ta hoảng loạn hét lên, tay không ngừng đập xuống nước để ngoi lên.

"Có một chiêu mà cô cũng phải dùng đi dùng lại sao? Không thấy mệt sao? "

Nói xong, tôi quay gót bước đi, cô ta liền tiếp tục kêu cứu.

"Cứu... Có ai không? Tôi không biết bơi. Cứu tôi với..."

Tôi giật mình quay lưng lại, nước đã dâng tới miệng cô ta. Càng vùng vẫy, càng chết nhanh. Cô ta... thực sự không biết bơi?

Bấy giờ Tuyết Lan bị nước nhấn chìm tới tận đỉnh đầu, cô ta lại dùng hết sức ngoi lên. Trong một giây, tôi không suy nghĩ gì mà cứ thế lao xuống hồ.


ÙM!

Mặt nước lại một lần nữa dậy sóng, bọt sóng bắn lên tung tóe khắp nơi. Tôi vội vàng bơi về phía Tuyết Lan. Thấy tôi nhảy xuống cô ta liền hét lên:

" Con khốn, tao không cần mày cứu, cút đi... "

Vừa nói cô ta vừa hắt nước vào người tôi, sự phản công dữ dội của Tuyết Lan khiến nước liên tục bắn vào mũi và mắt của tôi. Tôi đưa tay vuốt mặt, hét lên:

"Cô bị thần kinh à? Càng vùng vẫy càng chìm nhanh, mau đưa tay cho tôi! "

Tôi đưa tay ra với lấy tay của cô ta không ngờ cô ta lại cào vào tay khiến tôi đau đớn phải rụt tay lại. Không những thế, cô ta liên tục hắt nước vào mặt tôi khiến mắt tôi cay xè không mở nổi. Tôi đưa tay bàn tay lên mắt dụi dụi gạt bớt nước ra liền bị cô ta kéo lại rồi nhân lúc tôi không phòng bị nhấn đầu tôi xuống nước.

CÔ TA BIẾT BƠI!

Khi nhận thức được điều đó, tôi liền chống cự bấu chặt vào tay cô ta nhưng cô ta hệt như một con bạch tuộc không chịu buông. Tôi cố gắng hét lên, ngay lập tức nước lọt vào miệng tôi. Một tay cô ta giữ tay tôi, một tay cố định ở cổ dìm tôi xuống nước khiến tôi rất sợ hãi.

"Con khốn, mày chết đi... chết mẹ mày đi... Đmm hỏng kế hoạch của tao rồi... Tao dìm mày chết! "







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện