Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 13: Chương 13




Thanh âm Mạc Dịch rất khẽ, chỉ như gió thoảng bên tai, một giây phút sau đã tan biến không còn tăm hơi.
Nhưng nội dung trong lời nói đó lại giống sét đánh giữa trời quang, khiến Giang Nguyên Bạch sững ra như trời trồng.

Sự lãnh lẽo lan ra toàn thân làm cậu dựng cả tóc gáy.
Cậu không ngăn được bản thân từ từ quay đầu lại… dường như lỗ tai nghe được cả âm thanh xương cổ kêu răng rắc.

Đầu óc ong ong, Giang Nguyên Bạch như trúng tà, phải hướng ánh mắt về Thẩm Lỗi phía sau mới chịu được.
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt vai cậu.
Lực ngón tay mạnh mẽ nắm xương bả vai, làn da lạnh lẽo không có nhiệt độ, xuyên qua áo sơmi hơi mỏng, cảm giác như băng tuyết vậy.
Giang Nguyên Bạch rùng mình quay lại nhìn theo bản năng, liền đối mặt với đôi mắt của Mạc Dịch.
Trầm lắng, sâu thẳm.
Anh bình tĩnh nói với cậu.

“Cảm ơn.”
Ngữ khí chân thành mà điềm tĩnh, chỉ như đang cảm tạ Giang Nguyên Bạch đã giúp mình đứng dậy mà thôi.
Nhưng ở góc độ mà người sau lưng không trông thấy, Mạc Dịch hơi hơi lắc đầu, ý bảo Giang Nguyên Bạch đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó tự nhiên rút tay về.
Giờ phút này Giang Nguyên Bạch cũng đã tỉnh táo lại, bèn vội vàng sửa sai.

Cậu điều chỉnh biểu cảm gương mặt của mình một chút, nhếch môi cười như mếu, trông khó coi cực kỳ.

“…Chuyện nhỏ thôi mà.”
Mạc Dịch: “…”
— Chẳng thà đừng nhắc nhở cái tên này làm gì.
Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, làm vẻ vô tình liếc về phía sau một cái.

Thấy cái thứ nhìn giống Thẩm Lỗi kia đang quay lưng về phía bọn họ, tựa hồ không hề chú ý đến bên này.
Trái tim căng thẳng của Mạc Dịch lúc bấy giờ mới thoáng thả lỏng.
Tuy Giang Nguyên Bạch đã trở nên bình tĩnh hơn nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc “Thẩm Lỗi là giả” kia.
Cậu hít sâu một hơi rồi lén nhìn Thẩm Lỗi, thấy hắn ta đưa lưng về phía mình, có vẻ còn lâu mới quay lại đây, bèn nghiêng người dùng khẩu hình nói với Mạc Dịch.

“Sao lại như thế? Anh nói thật ư?”
“Thẩm Lỗi thuận tay trái.”
Mạc Dịch vừa đảo mắt nhìn xung quanh vừa dùng khẩu hình đáp lại.

“Nhưng vết ố thuốc lá của thứ đó lại nằm trên tay phải.”
— Ảnh chụp tương phản với thực tại.
Ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Advertisement
Giang Nguyên Bạch chỉ cảm thấy lưng mình nháy mắt toát mồ hôi lạnh — mặc dù lúc trước đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại thật sự phát hiện ra kẻ trong ảnh đang ở ngay bên cạnh mình, nói thế nào cũng không rét mà run.
Thực ra còn có một nguyên nhân khác làm anh nghi ngờ, nhưng Mạc Dịch không định kể ra.
Vừa rồi “Thẩm Lỗi” nói, nguyên nhân hình thành góc chết là vì “nơi đây có nhiều người bị giết nhất”.

Vậy phải đặt ra vấn đề là nơi này rốt cuộc có cái gì khiến cho đám bọn họ gần như toi mạng hết vậy?
Thậm chí ngay cả người có kinh nghiệm như Thẩm Lỗi cũng đã sập bẫy?
Giờ phút này trong lòng Mạc Dịch hết sức nặng nề, những câu hỏi không lời giải cùng nỗi sợ hãi như hòn đá tảng đè nặng trong lòng, khiến người ta không thể thở nổi.
Nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng hãi hùng.
Anh nhắm chặt mắt, thở hắt một hơi, xua tan những cảm xúc tiêu cực ẩn sâu trong lòng đi, sau đó nâng mắt quan sát “khu vực an toàn” này.
Bọn họ đang ở một góc bên rìa cầu thang, tựa như chiếu nghỉ giữa những bậc thang uốn lượn quanh co, một khoảng sân trôi nổi giữa không trung — rất giống với nơi họ đứng lúc mới đi vào ảo cảnh.
Mạc Dịch mất vài giây cân nhắc rồi chậm rãi bước vài bước về phía trước.

Anh cẩn thận nép mình ở phía trong khoảng sân này, rồi quay đầu nhìn về nơi họ vừa chạy qua.
Cầu thang kéo dài hướng về khoảng không màu trắng phía xa, nhìn không thấy điểm tận cùng, những khung ảnh to nhỏ chi chít lơ lửng hai bên cầu thang, tuy thoạt nhìn yên tĩnh vô hại nhưng lại tiềm tàng nguy hiểm, như đang rình rập chờ đợi con mồi lọt lưới.
Mạc Dịch quan sát vị trí anh đứng lúc mới tiến vào ảo cảnh, quả nhiên, chỗ đó cùng nơi này không khác nhau nhiều, đều là khoảng rộng giữa những bậc thềm, tựa như một đoạn chiếu nghỉ bằng phẳng.
Đây hình như là — hình dáng của một bộ cầu thang.
Mạc Dịch giật mình, ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng quay đầu nhìn khung ảnh nối liền với thực tại bên cạnh mình.

Quả nhiên, cảnh tượng bên trong là một chỗ ngoặt, như vậy nơi này chính là chiếu nghỉ.
Tựa như trăng sáng ló ra khỏi mây mù, Mạc Dịch rùng mình, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện:
Không gian trong và ngoài ảo cảnh cũng giống nhau!
Cho nên trong ảo cảnh, bọn họ chạy từ khoảng sân thứ nhất đến khoảng sân thứ hai, tương đương với việc chạy từ thềm cầu thang tầng 2 lên tới chiếu nghỉ giữa tầng 2 và tầng 3 ngoài thế giới thực!
Có thể nói rằng, hiện tại bọn họ bị nhốt trong cầu thang ở một chiều không gian khác, tuy nơi này có điểm khác biệt với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn cùng một tọa độ không gian.
Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc kích động nảy lên từ đáy lòng, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Anh quay đầu, thình lình chạm phải ánh mắt của Thẩm Lỗi.

Cặp mắt đen sâu u ám không nhìn ra cảm xúc kia giờ phút này đang lẳng lặng theo dõi anh.
Tim Mạc Dịch thắt lại.
Anh nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ thong dong như thường.

“Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt giống Thẩm Lỗi như đúc kia đối đầu trực diện với anh, rồi đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trong con ngươi tối đen ngập tràn quỷ khí.
Nụ cười quỷ quyệt này làm người ta nhìn phát sợ, tim Mạc Dịch hẫng một nhịp, sau lưng nổi hết da gà báo hiệu nguy hiểm tới gần, trán anh đổ mồ hôi lạnh.
— không ổn rồi!
Chỉ thấy cái thứ trông giống Thẩm Lỗi đó chậm rãi tiến lại gần, khóe miệng càng ngày càng nhếch cao, rộng ngoác tận mang tai, lộ ra răng nanh trắng ởn nhọn hoắt.

“Mày rất thông minh.”
Mạc Dịch cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, lễ phép mỉm cười:
“Cảm ơn anh, tôi cũng thấy vậy.”
Nụ cười của “Thẩm Lỗi” cứng đờ: “…”
Thần kinh Giang Nguyên Bạch đã căng như dây đàn sắp đứt, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn làm cậu lỡ mồm phụt cười một tiếng.
Giờ phút này “Thẩm Lỗi” đã bỏ hẳn lớp ngụy trang, hắn nhìn Giang Nguyên Bạch vẻ âm độc, trên khuôn mặt vặn vẹo dị dạng lộ ra một nụ cười còn tàn ác hơn nữa.
“Chúng mày ngon ngọt không muốn, tao đành phải sử dụng biện pháp mạnh thôi.”
Hắn vừa nói xong, vô số bàn tay trắng bệch từ xa vươn tới, vây chặt xung quanh khoảng sân, đổ đầy hết những bậc thang trên và dưới.
Vu Lê nãy giờ vẫn ngồi dưới đất lúc này cũng đứng dậy.

Khuôn mặt cô vô cảm, các đốt ngón tay cứng ngắc như rối gỗ.

Cô vươn cánh tay còn lành lặn ra túm chặt Giang Nguyên Bạch lúc này đang ở gần, khiến cậu có giãy thế nào cũng không thoát nổi.
“Thẩm Lỗi” chậm rãi tiến lại gần, gương mặt hắn bây giờ đã hoàn toàn biến dạng, lỗ miệng đỏ tươi choán gần hết diện tích, đôi mắt thu lại chỉ còn hai khe hẹp trắng dã.
Tựa như con thú vờn mồi, hắn bình thản thong thả nện bước tới gần bọn họ, có vẻ đang hưởng thụ từng milimet sợ hãi từ nạn nhân của mình.
Đầu óc Mạc Dịch rối tung, mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào báo hiệu nguy hiểm tới gần, nhưng anh không tìm ra cách nào cả.
Tất cả đường lui đã bị chặn đứng.
Không còn lối thoát thân.
Anh bị dồn từng bước về phía sau, rốt cục chạm tới điểm cùng của khoảng sân.
Nửa gót chân hẫng một cái, đá vụn cùng tro bụi đổ rào rào xuống dưới, khiến Mạc Dịch ngơ ngẩn quay đầu nhìn thoáng qua.
Một cái vực sâu không đáy.
Mà trong nháy mắt cúi đầu xuống này, khóe mắt anh nhác thấy vệt gì màu bạc.
Đó là một khung ảnh trông có vẻ quen thuộc, dựng đứng giữa không trung, góc dưới bên trái sứt một mảng, khung viền vẫn còn mới tinh.
Có hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu Mạc Dịch.
Ở chiếu nghỉ giữa tầng 2 và tầng 3, chính giữa vách tường là ảnh chụp một người đàn ông, đóng trong khung ảnh màu trắng bạc, phía dưới tí tách rỉ ra máu đen tanh tưởi.
Chính là ảnh chụp giáo viên ưu tú của năm!
Mà cái mồm há to từng truy đuổi bọn họ cũng vươn ra từ tấm ảnh này.
… khoan đã, miệng ư?

Mạc Dịch quay đầu nhìn cái miệng trên khuôn mặt dị dạng của “Thẩm Lỗi”, bên trong mọc đầy răng nanh nhọt hoắt cực kỳ quen mắt.
Một ý tưởng táo bạo hình thành trong đầu, Mạc Dịch xoay người chụp lấy khung ảnh đó.
Bất ngờ thay, anh lấy nó xuống rất dễ dàng.

Khung ảnh rung rung cứ như thật sự đang bay giữa không trung vậy.
Mạc Dịch dùng hết sức đập khung ảnh vào cánh tay đang túm Giang Nguyên Bạch của Vu Lê.
Vu Lê ngoác mồm gào thét, vừa bị khung ảnh chạm phải, cánh tay cô ta đã mềm oặt xuống không cử động nổi.
Giang Nguyên Bạch bèn nhân cơ hội này mà tránh thoát được.
Cậu cũng nhận ra sự đặc biệt của khung ảnh, bèn chụp lấy rìu cứu hỏa đang nằm lăn lóc bên cạnh, nâng cao tay định bụng đập vỡ thứ này.
Đúng lúc đó khóe mắt Mạc Dịch liếc thấy “Thẩm Lỗi” vẫn đứng ở một bên.
Nó ung dung nhìn hai người giãy dụa, thậm chí còn đang mỉm cười bí ẩn cực kỳ.
Trái tim Mạc Dịch thắt lại, anh ôm lấy khung ảnh lăn sang một bên theo bản năng, suýt chút nữa đã bị chiếc rìu nện trúng vào người.
— ngón tay anh vô tình áp lên chỗ bị sứt trên khung ảnh.
Giang Nguyên Bạch hết cả hồn: “Anh làm cái gì vậy? Tí nữa là tôi đập trúng anh rồi.”
Mạc Dịch không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm khung ảnh thoáng thất thần, sau đó sáng mắt lên, giống như hạ quyết tâm, không quay đầu lại mà chỉ gọi Giang Nguyên Bạch: “Theo sát tôi!”
Nói đoạn anh ôm khung ảnh lao vào giữa đám cánh tay.

Ngạc nhiên thay, những thứ này dường như sợ hãi khung ảnh, chúng đều yếu ớt rụt lại, mở ra một con đường cho Mạc Dịch đi.
Trái tim đang vọt lên tới cổ họng của anh rốt cục cũng trở về giữa lồ ng ngực.
Anh đã thành công.
Lúc trước vật bé nhỏ màu bạc mà “Thẩm Lỗi” dùng để ném về phía những cánh tay quả nhiên chính là một góc của khung ảnh này.

Mà nếu chúng sợ hãi nó như vậy thì sẽ tránh ra để họ chạy trốn.
Khi bóng dáng anh và Giang Nguyên Bạch dần xa, “Thẩm Lỗi” đã không còn là bộ dạng lúc trước nữa, hắn biến thành một khuôn mặt mới – chính là người đàn ông trong tấm ảnh chụp kia.
Chỉ khác là khóe miệng nứt toác đến tận mang tai, lộ ra răng nanh sắc nhọn trắng ởn, quỷ dị mà đáng sợ.
Hắn nhìn theo bóng dáng Mạc Dịch, đôi mắt tối đen lạnh lẽo sâu hoắm không lộ hỉ nộ ái ố, sau đó liếc mắt một cái, thân hình từ từ tiêu tán trong không khí, chỉ để lại một câu nói khẽ như tiếng rít của độc xà:
“Chạy ư? Đừng có mơ.”HẾT CHƯƠNG 13..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện