Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 181-182: Giấc mơ mỹ ơi!



Bầu không khí nơi đây rất trong lành, Tần Tu trên đùi đặt một chiếc laptop ngồi trên băng ghế ven hồ trong khu nội trú, ngẩng đầu liếc một cái liền thấy cách đó không xa, một cô y tá và một nữ bệnh nhân đang dòm trộm mình. Anh vẫn làm bộ như không phát hiện, tiếp tục cúi đầu đánh chữ trên máy tính.

Người nhận: [email protected]/* */

Chủ đề: Bộ dáng siêu đẹp trai.

Đính kèm: ảnh đẹp trai

— Haizz, đẹp trai quá cũng là một cái tội mà. Dù có ở bệnh viện

Bĩu môi, không đúng. Lại xóa đi viết lại:

— Haizz, đẹp trai quá cũng là một cái tội mà, đi chỗ nào cũng không được yên thân. Xét về điểm này thì tôi lại thấy ghen tỵ với cậu thật đấy. Suýt quên, tôi lại giành được danh hiệu ảnh đế giải Kim Chi nữa rồi. Dễ như ăn cháo ấy mà. Cúp ảnh đế thứ ba cũng được đưa vào trong lịch trình rồi. Sao giải Kim Chi không trao mỗi tháng một lần nhỉ. Nếu thế thì tháng nào tôi cũng có thể lấy. Ban đầu, điều khiến tôi tiếc nuối nhất chính là không thể nhận giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng mà cậu cũng đoạt được rồi nên không thấy tiếc nữa. Ai bảo chúng ta là ‘nhất thể’ chứ?

Viết tới đây còn nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười đặc biệt đáng khinh.

Tiếng chuông 《Điệu Vans của chú chó nhỏ》vang lên. Tần Tu không nghĩ tới lúc này mới ba giờ chiều mà Thẩm Triệt đã gọi điện cho mình, tâm nói cậu ngủ không yên tôi cũng không hát ru cậu ngủ được đâu, lại nhếch miệng cười một cái, tiếp điện thoại.

“Đang làm gì đấy?”

Tần Tu nghe thấy giọng nói thoải mái thân thuộc kia, khóe miệng bất giác lại cong lên. Chẳng hiểu tại sao hôm nay nghe thấy giọng nói này, anh lại có cảm giác như nó ở rất gần: “Đương nhiên là ở chỗ đóng phim.”

Đầu bên kia di động thình lình cười rộ lên.

Tần Tu nhíu mày: “Cậu cười cái gì?” ngẩn người, “Không phải cậu đang khóc đấy chứ?”

“Cho tui xin! Vóc dáng tôi thế này ai bắt nạt được chứ. Giống như ngày hôm đó, tôi bị bọn khủng bố đánh vài cú anh cũng không cần tỏ ra như thế ngày nào ở New York tôi cũng bị xơi đòn thế đâu.” Cậu thanh niên tóc xoăn ở đầu dây bên kia chợt hào hứng cao giọng. “Đúng rồi, dạo gần đây tôi có học được thuật cảm nhận từ xa. Rất là hiệu nghiệm nhá. Có muốn tôi đoán thử xem anh đang làm gì không?”

“Tôi cũng nói với cậu là đang ở chỗ quay phim rồi, còn cảm nhận từ xa cái mốc gì nữa.” Trước khi bày trò mèo này cậu cũng nên để ý một chút đi.

“Tôi cá là anh đang không ở phim trường.” Thẩm Triệt cười hề hề đầy thần bí, “Bây giờ có phải anh đang phơi nắng, đúng không?”

“Lúc này tất cả mọi người ở Đông bán cầu đều đang phơi nắng hết.”

“Vậy lúc này có phải anh đang ngồi bên hồ, ngồi trên ghế, còn cầm laptop nữa, đúng chưa?”

Tần Tu sửng sốt một lúc, rồi bỗng nhiên sực tỉnh: “Thẩm Triệt, cậu đang ở chỗ nào hả?!” Vừa nói vừa đứng lên dáo dác nhìn bốn xung quanh.

“Hehe, đừng kinh ngạc thế chứ. I’m baaaaaaack —”

Tần Tu nghe chữ back kéo dài kia, lời còn chưa dứt lại nghe thấy giọng nói hoảng hồn của Thẩm Triệt bên kia điện thoại: “Úi! Xin lỗi, vô cùng xin lỗi. Tôi nhận nhầm người!”

Cậu lại làm cái trò gì thế hả?! Tần Tu mặt đen xì. Vậy mà cũng nhận nhầm được à?!

“Anh không không ở bờ hồ sao? Không ở đó sao còn bịp tôi chớ?” Cậu chàng đầu quắn ở đầu dây bên kia giọng nói vừa bực bội vừa ủy khuất.

“Mắt cậu quáng gà à!” Tần Tu tay cầm di động, đi dọc theo ven hồ, cạu quọ nói. “Tôi đang ở đây còn gì. Hay là giờ tôi phải nhảy xuống hồ cậu mới trông thấy tôi?!”

Đầu bên kia không có tiếng đáp lại, Tần Tu bực bội ngẩng đầu. Vừa ngẩng lên liền thấy cậu thanh niên tóc xoăn đang đứng ở bờ hồ bên kia, không nhúc nhích.

Khoảng cách nửa vòng trái đất, nháy mắt đã thu lại chỉ còn là một cái hồ nhân tạo nhỏ. Tần Tu cầm di động tắt máy, đi vòng tới bờ hồ đối diện, Thẩm Triệt cũng vội vàng chạy tới chỗ Tần Tu. Cả hai đều đi thuận chiều kim đồng hồ, Tần Tu chịu hết nổi dừng bước, vòng đi ngược lại. Thẩm Triệt cũng ngoảnh đầu, tiếp tục thành đi ngược chiều kim đồng hồ.

Tần Tu bốc hỏa. Sao lại không ăn ý tí nào thế này!

***

Trong nhà ăn của bệnh viện, Tần Tu tay chống cằm nhìn theo bóng Thẩm Triệt chen chúc giữa đám người lấy cơm. Tiểu Mạch Quắn bảo vệ khay đồ ăn chen tới, tìm một hồi trong nhà ăn to rộng mới trông thấy Tần Tu, nhìn anh cười toe toét rồi bưng khay thức ăn chạy tới.

“Tôi lấy thịt kho tàu anh thích ăn nè.” Thẩm Triệt tách đũa, đưa cho Tần Tu.

Tần Tu nhận đôi đũa, nhìn Thẩm Triệt thắc mắc: “Tôi thế này mà cậu không nhìn thấy là sao nhỉ? Không phải trước đây cậu liếc một cái là nhận ra tôi ngay sao?”

“Mắt tui cận thị bốn đi-ốp, đứng xa nhìn không rõ lắm…” Thẩm Triệt cúi đầu vừa nói vừa chọn thịt nạc, gắp vào bát Tần Tu.

Tần Tu nhìn từng miếng, từng miếng thịt kho tàu toàn nạc được cẩn thận bỏ sạch thịt mỡ trong bát mình, lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Triệt, trong lòng bỗng nhiên cộm cộm. Anh cúi đầu ăn một miếng thịt, thấp giọng nói: “Không cần phải liều mạng như vậy.”

Thực ra, khoảng thời gian này tôi cũng đang ra sức tích góp, gia nhập vào cổ đông Quan Triều, còn đầu tư một chút. Tôi lên kế hoạch hết rồi. Hai hay ba năm nữa thôi là có thể tự mình mở studio, tôi muốn dùng toàn bộ tài lực của mình để nâng đỡ cậu.

Thẩm Triệt cười cười: “Tôi rất có chừng mực mà.”

Tần Tu đem đôi đũa cắm xuống bát cơm, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn anh chàng tóc xoăn ngoác miệng ăn một miếng thịt to, nhai cũng không thèm nhai:

“Tôi vừa nghĩ đến sau này, cậu già rồi mắt mũi kèm nhèm lại còn lẩm cẩm, đi ra cửa rồi cũng không biết đường mà về nhà nữa. Sau đó tôi lại phải chống gậy đi khắp nơi tìm cậu…” Vừa nghĩ đến cái tên này cả người chả có chỗ nào tốt này “Ít nhất cũng phải bảo vệ mắt thật tốt cho tôi.”

“Sẽ không thế đâu mà.” Thẩm Triệt phùng miệng đầy cơm, nhồm nhoàm nói: “Tôi già rồi vẫn còn chơi bóng rổ được nha!”

“Cậu đang nhắc tôi đến lúc đó cứ ra sân bóng rổ là tìm được cậu đúng không.” Tần Tu càng nghĩ càng thấy lo lắng cho tuổi già của mình, liếc cái tên trước mặt. Cậu mà dám bắt tôi phải đi khắp thế gian tìm cậu, để xem tôi cầm gậy đập chết cậu như nào.

***

Thẩm Triệt nghe nói cơ tim Tần Tu có hai chỉ tiêu vượt quá mức bình thường, nhất là viêm cơ tim. Nghĩ lại vẫn thấy sợ. Sớm biết như vậy cậu đã không ước hẹn với người kia cái gì mà ba cái cúp ảnh đế. Buổi tối, Thẩm Triệt ở lại bệnh viện chăm sóc Tần Tu. Tần Tu ở phòng bệnh VIP cũng không có gì là bất tiện.

Tần Tu ở trong phòng tắm tắm rửa, bọc một thân áo choàng tắm xanh da trời đi tới, còn đang tự khinh bỉ chính mình cố ý nới rộng vạt áo trước. Ai dè đi ra ngoài ngó trước nhìn sau, ngay cả cái bóng của đồ háo sắc nào đó cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.

Tần Tu buộc chặt áo lại, mở cửa thò đầu ra. Ngoài hành lang cũng vắng vẻ im lặng, vậy là đành một mình quay lại giường nằm, một lúc lâu sau mới thấy Thẩm Triệt trở về.

“Cậu chạy đi đâu vậy?” Tần Tu bật người một cái ngồi dậy.

“Tôi đi nặng. Không phải anh đang tắm sao.”

Tần Tu nhất thời mất luôn hưng phấn về cái mặt kia, trừng mắt nhìn Thẩm Triệt nghĩ thầm, chắc chắn là cậu cố ý chứ gì. (Do u know it :v) Thấy Thẩm Triệt tự động tự giác đi về phía chiếc giường gấp nhỏ dành cho người chăm sóc nằm xuống, sắc mặt Gấu Bắc Cực lại bắt đầu cau có: “Cậu thật muốn ngủ ở đấy sao?”

“Tôi sợ buổi tối ngủ lại đè lên ngực anh. Bác sĩ nói anh phải tĩnh dưỡng.” Thẩm Triệt nằm thẳng, kéo chăn đắp lên người, đoạn quay sang Tần Tu cười: “Ngủ ngon.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tu trở mình một cái quay người về phía chiếc giường nhỏ nơi Thẩm Triệt đang ngủ. Ánh mắt còn đang nhập nhèm buổi sáng sớm cũng đủ thấy chiếc giường trống không. Tần Tu giật mình tỉnh hẳn, vội ngồi dậy, xuống giường ngó vào toilet, cũng trống không. Cấp tốc mặc quần áo vào, nổi giận đùng đùng giật cửa ra. Lại chạy đi đâu thế hả?! Chỉ có hai ba ngày thôi mà cậu cũng không yên ổn ở một chỗ với tôi được sao?!

Thẩm Triệt đang từ chỗ thang máy đi tới, trong tay còn cầm bữa sáng nóng hôi hổi.

Tần Tu nhận lấy bữa sáng, nhịn xuống xúc động muốn gây gổ, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi, muốn, tĩnh, dưỡng.”

Một giờ sau.

“Đù móa, cũng không cần phải tĩnh dưỡng như vậy chứ!”

Thẩm Triệt khổ bức giúp Tần Tu đẩy xe lăn đi hết cả tầng trệt khu nội trú bệnh viện.

“Đi bên kia! Đây là cầu thang. Cậu muốn tôi ngã chết sao!”

“Xuống cầu thang anh tự đi đi. Đâu phải anh không tự đi được đâu chứ!”

“Tôi đang ngồi xe lăn lại tự dưng đứng lên đi. Người khác thấy thế lại chẳng bảo tôi mắc bệnh thần kinh à!”

Thẩm Triệt căm giận thầm nghĩ trong bụng, thì vốn là thế còn gì!

Hai người vừa đẩy xe lăn vừa cãi lộn nhau. Thẩm Triệt sơ ý một chút, chiếc xe lăn liền vấp ở một bậc thang, Tần Tu bị chấn động, liêu xiêu đổ về phía trước, cả người nghiêng ngả một lúc mới giữ vững lại được.

Mấy cô y tá chỗ bàn trực đần mặt ra nhìn một anh đẹp trai chân dài tứ chi khỏe mạnh đứng ở bên xe lăn xơi xơi mắng một anh chàng tóc xoăn dương quang, sau đó lại đặt mông ngồi xuống xe lăn, anh chàng tóc xoăn rất biết nhẫn nhịn mà tiếp tục đẩy xe lăn cho anh giai chân dài.

Mới có hai ngày mà cả bệnh viện đều đã quen với hình ảnh hai chàng trai trẻ đi đâu cũng không rời nhau nửa bước. Anh chàng chân dài bạo kiều cùng anh chàng tóc xoăn khổ bức, một đôi thật đẹp, đẩy xe lăn cho nhau.

Hôm nay, Thẩm Triệt giúp Tần Tu đi xuống lầu tản bộ. Cửa thang máy vừa mới mở ra liền nghe thấy tiếng thét chói tai đầy kích động của con gái.

Cả hai cùng ngẩn người. Hai fangirl ngoài thang máy nhìn thấy Thẩm Triệt ở đằng sau đang đẩy xe lăn cũng sững lại.

“Tại sao anh lại ở đây?!” Sau một lúc im bặt vì bất ngờ, một người trong hai cô gái quay sang Thẩm Triệt cao giọng không chút kiêng dè.

Thẩm Triệt hoàn toàn không ngờ ở đây cũng đụng phải fan của Tần Tu. Tần Tu nói lần này nhập viện ngoài Nữu Nữu và Jessica thì không có ai khác biết anh ở bệnh viện nào. Về phía bệnh viện cũng đã được đánh tiếng trước. Ở đây đã hai ngày nay cũng không thấy fan hay phóng viên nào, Thẩm Triệt bất tri bất giác cũng buông lỏng cảnh giác.

Lúc này lại bị fan Tần Tu bắt gian tại trận, cậu vừa khó xử lại khẩn trương. Sợ nhất chính là chuyện lại đến tai đám paparazzi, vậy thì cậu lại hại Tần Tu thêm một lần.

“À, các bạn đừng hiểu lầm.” Thẩm Triệt vội làm ra vẻ thoải mái cười cười, vỗ vai Tần Tu. “Tôi đến thăm anh ta thôi mà. Bạn bè bình thường…”

Lời còn chưa dứt đã bị fan nóng lòng bảo vệ thần tượng ngắt ngang: “Nói thế nghĩ ai sẽ tin chứ? Đừng nói paparazzi, ngay cả chúng tôi cũng chẳng tin được một lời! Xin anh đừng tới quấn lấy Tần Tu nữa có được —”

“Im miệng!” Tần Tu hung dữ chặn họng, từ xe lăn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai fangirl đang ngây người sợ sệt, giọng nói thâm sâu buốt lạnh: “Tại sao cậu ấy lại ở chỗ này, các người có muốn nghe sự thật không?”

Sảnh ngoài thang máy bỗng nhiên im lặng đến dọa người. Thẩm Triệt giật mình, hoảng hốt nhìn bóng lưng Tần Tu. Cậu bị sự lãnh khốc toát ra từ tấm lưng kia quyết liệt trấn giữ lại.

Hai fan nữ nhìn qua lại gương mặt đầy nghiêm túc của Tần Tu, không có cách nào tin nổi. Một cô nàng lập tức mắt đỏ hoe, che miệng quay đầu bỏ chạy đi.

Hai fangirl không dám nghe sự thật rất nhanh đã biến mất trong màn đêm bên ngoài tòa nhà nội trú. Thẩm Triệt trừng mắt nhìn Tần Tu: “Anh điên rồi đấy à…”

Tần Tu nhìn màn đêm bao phủ bên ngoài tòa nhà, thở ra một hơi thật dài, ngồi trở lại xe lăn: “Cả đời này cậu phải đẩy xe cho tôi.”

Ngón tay Thẩm Triệt siết chặt trên tay cầm chiếc xe lăn, nhìn không thấy biểu tình của người đang ngồi trên đó.

***

Thẩm Triệt ở lại bệnh viện ba ngày sau đó mới quay về New York, chỉ mất có một buổi học. Trên bảng điểm danh vốn rất hoàn mỹ lưu lại duy nhất một chấm đen. Nhưng mà sau đó, việc học vẫn tiến triển rất thuận lợi.

An Gia Miện được mời làm giám khảo lễ trao giải điện ảnh Venice. 《Tên hề》do Tạ Toàn làm đạo diễn được làm bộ phim khai mạc đã gây kinh diễm cho mọi người ở đây.

Jason cùng An ảnh đế cũng đã xem qua bộ phim này. Mặc dù chỉ là một người bình thường nhưng Jason cũng có thể thấy rõ sự lột xác của Thẩm Triệt. Anh cũng không biết có phải do Thẩm Triệt nói tiếng Anh vô cùng lưu loát hay không mà chợt có cảm giác như người vừa bước lên sân khấu kia giống như là một người khác. Là Adam Shen, là Steve Lee chứ không phải Thẩm Triệt.

Tuy chỉ là một bộ phim kinh phí thấp nhưng thử thách trong diễn xuất lại rất lớn, đó là vì nhân vật mà Thẩm Triệt sắm vai cũng chính là một diễn viên. Bộ phim tái hiện lại khoảng thời gian người diễn viên kia tìm kiếm hào quang, suốt từ năm mười chín đến năm ba mươi mốt tuổi. Sắm qua vài vai hề, trải qua thất bại, những tính toán sai lầm.

Lúc Lý Tư đứng trong bóng đêm hướng về người bạn gái đã đi xa hét to lên “Tại sao thượng đế không cho chúng con thiên phú, không cho chúng con cơ hội, nhưng lại cho chúng con giấc mộng”, Jason cảm thấy ***g ngực khẽ chấn động. Sự phẫn nộ, tự giễu, bất cam, tất cả đều hiện ra trong ánh mắt Thẩm Triệt.

Con đường mà Lý Tư bước lên, xuất phát từ càng bước lại càng xa. Cuối cùng, chỉ vì một lần phát ngôn thẳng thắn mà đắc tội khán giả Mỹ, sau đó thì mất gần hai năm không có nổi một vở kịch. Khoảng thời gian tăm tối nhất đó, hắn thậm chí còn phải ngủ ở bến tàu điện ngầm. Dần dần, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, hoài nghi giấc mơ Mỹ. Cuối cùng, hắn quyết định vĩnh biệt giấc mộng không có thực này, trở về căn nhà cũ ở Texas.

Phần cuối bộ phim, Lý Tư đứng trong nhà ga trung tâm chen chúc, hành lý đã bị ăn cắp mất trong ga. Hắn tới Metropolis trong mơ này để truy tìm một giấc mơ Mỹ. Hắn đã hoàn toàn thua cuộc. Thua mất tình yêu, thua mất tự tôn, ngay cả tài sản cuối cùng còn sót lại cũng chôn vùi ở nơi này. Thành tâm cố gắng đến cùng, cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lý Tư nhìn thấy một nghệ sĩ đường phố ngồi ở một góc nhà ga, ôm cây ghi-ta vừa đàn vừa hát. Chẳng lẽ lòng nhiệt thành cho diễn xuất, ngay cả một cái vé xe cũng không thể đổi cho hắn được sao?

Sau đó là một cảnh, có lẽ là cảnh phim khiến người xem khắc sâu vào tâm trí nhất, đó là giữa dòng người đi qua đi lại hối hả vội vã trong nhà ga, Lý Tư cởi mũ kẹp ở thắt lưng, giống như đeo một thanh kiếm, rồi sau đó từng bước một đi đến giữa sảnh chờ nhà ga.

” To be, or not to be, that is a question.”

Giọng nói của hắn rất nhanh đã bị nhấn chìm trong những thanh âm ồn ã của nhà ga trung tâm. Hành động kì quặc của hắn cũng chỉ đổi lấy một cái liếc nhìn đầy vội vã của mọi người, nhưng mà Lý Tư lại chuyên tâm như chưa hề có. Anh sao ngoài mái vòm là ánh đèn của hắn, lá cờ với những ngôi sao khổng lồ tung bay trên đầu. Trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn nói, muốn nói hết cho đất nước này nghe.

Lặng lẽ cam chịu mũi tên độc hung ác của vận mệnh hay là vùng lên phản kháng khổ nạn vô bờ trên thế gian. Hai hành động này, cái nào cao thượng hơn?

Jason nhìn chàng trai tóc xoăn dường như đưa cả linh hồn vào vai diễn. Số phận thăng trầm chìm nổi khiến cậu ta diễn xuất giống như được thần linh hỗ trợ. Mê muội, hoài nghi, vùng vẫy, bất cam…. Đây chính là một Hamlet vừa bi tình vừa si mê. Ống kính chuyển động theo những vòng xoay của chàng trai. Nhà ga trung tâm luôn máy móc và tất bật giống như bị một cơn lốc xoáy cuốn vào mà sống động hẳn lên. Thời khắc này, anh cũng không biết người đang biểu diễn ở đây đến tột cùng là Lý Tư hay vẫn là Thẩm Triệt.

Đã chết hay còn say ngủ; mọi thứ cũng đều kết thúc cả rồi;

Nếu như ngay tại đây, trong một giấc ngủ, sự đau thương trong lòng chúng ta cùng những đòn đau gây ra vô số những vết thương da thịt không sao tránh được, từ bây giờ đã có thể biến mất.

Đó chính là kết cục chúng ta hằng mong đợi.

Trong nhà ga dần dần có người dừng bước lại, màn ảnh từ từ kéo cao lên, mở ra toàn khung cảnh nhà ga trung tâm. Càng ngày càng có nhiều người vây xung quanh Hamlet tình cảm mãnh liệt lan tỏa khắp bốn phía.

Hình ảnh kia vô cùng đẹp, cũng vô cùng xúc động. Jason biết hình ảnh này tất nhiên là được quay ở nhà ga trung tâm New York thật sự, hơn nữa cũng không thấy dấu vết cắt ghép cảnh. Anh không biết trong quá trình quay phim chân thực, Thẩm Triệt phải quay lại bao nhiêu lần, nhưng riêng đoạn độc thoại này rõ ràng là diễn liền một mạch. Chỉ có người diễn viên đích thực, một kẻ trời sinh để làm diễn viên như An Gia Miện mới có thể làm được!

Chờ đến khi màn độc thoại kinh điển này kết thúc, bốn xung quanh đột ngột vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Trong tiếng vỗ tay không dứt ấy, một người từ giữa đám đông bước lên, khom lưng đặt tiền lên trên chiếc áo bành tô của Lý Tư trải trên mặt đất.

Lý Tư thầm nghĩ, đây cũng là lần đầu tiên mình phải xoay xở kiếm tiền mua vé về nhà, xem ra thứ đạt được tốt hơn nhiều so với mình mong đợi.

Cuối phim, một quý cô trẻ tuổi đi tới, có vẻ như rất xúc động trước màn biểu diễn của Lý Tư. Bọn họ đang chuẩn bị mở một đoàn kịch. Quý cô trẻ tuổi hỏi dò Lý Tư rằng có muốn gia nhập hay không.

Lý Tư nhìn dòng người trong nhà ga, những người vẫn luôn không ngừng tiến vào rồi lại liên tục rời bỏ thành phố này. Cậu thu lại tầm mắt: “I do.”

Bộ phim khép lại bằng hình ảnh hai người vừa hứng khởi trò chuyện, vừa cùng nhau đi ra cửa lớn nhà ga.

Ánh nắng chiều phủ xuống nhà ga trung tâm thật đẹp.

Cũng không có gì bất ngờ khi bộ phim này chinh phục được tất cả các giảm khảo ở đây. Jason có đôi khi còn nghe loáng thoáng thấy có người hỏi nam chính là ai. 《Tên hề》cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã đạt được danh hiệu Phim điện ảnh xuất sắc nhất trong lễ trao giải Venice.

Sau khi bay về nước, việc đầu tiên mà An Gia Miện làm đó là dùng thân phận của mình ở Tinh Bang, đó là một gạo cội cũng như đại cổ đông mà thuyết phục các vị cấp cao trong công ty nhập về nước bộ phim này. Tuy rằng hai năm trước, vụ tai tiếng đồng tính của Thẩm Triệt có gây xôn xao dư luận nhưng dưới nỗ lực của An ảnh đế cùng danh tiếng của đạo diễn Tạ Toàn nổi danh quốc tế, cuối cùng thì Tinh Bang Giải Trí cũng quyết định nhập 《Tên hề》về công chiếu trong nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện