Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 21



Dịch: LTLT

Ba người đối diện với nhau, nhất thời không có ai lên tiếng hết.

Dáng vẻ của Thiệu Trạm rõ ràng là mới thức dậy, nheo mắt, một tay đỡ ở sau cổ, tay kia đặt lên trên khóa cửa. Thời tiết rõ ràng cực kỳ khô nóng mà ánh mắt của hắn lại giống như mang theo gió tuyết, khiến người ta nhìn thôi đã thấy lạnh.

Chỉ là bây giờ, trong sự lạnh lẽo ấy lại có thêm mấy cảm xúc khác thường.

Ví dụ như… sự bối rối và luống cuống hiếm khi thấy hắn thể hiện ra.

Im lặng đang kéo dài một cách quỷ dị.

Thiệu Trạm gần như có thể đọc được chữ từ vẻ mặt của hai người đối diện. Một hàng chữ đang bay nhè nhẹ trên mặt Đàm Khải: Chuyện giữa anh Trạm với anh đại là thế nào? Chuyện ngày hôm qua chắc là thật rồi đúng không, vậy… vậy, vậy mà ở chung luôn rồi.

Hầu Tuấn thì đơn giản hơn, cậu ta há miệng, dường như đang nói: Đù má, real à.

Sau đó hai người Đàm Khải với Hầu Tuấn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng im lặng gào thét trong lòng: Trạm Vô Bất Thịnh là thật đó.

Sau khi Thiệu Trạm với Hứa Thịnh gặp rắc rối thì không tiếp tục theo dõi quá trình bình chọn nữa, cho nên bọn họ không biết rằng dưới sự phát huy và trí tưởng tượng đồng tâm hiệp lực của tất cả học sinh trường Lục Trung Lâm Giang, ngay cả tên CP của học thần với anh đại cũng đã có rồi.

– Trạm Vô Bất Thịnh.

Cái tên này sang chảnh, mạnh mẽ, vừa đẹp vừa hay.

Trước đó có không ít tin đồn về học thần với anh đại, bắt đầu từ câu chuyện kẹo mút đã đồn hai người bất hòa, bây giờ nhìn lại, từng chút từng chút đều là “đồ ăn”.

Thiết lập thể loại kiểu thiếu niên bất lương với học sinh ba tốt này, càng nghĩ càng u mê.

Mọi người đồng loạt phất cờ “Trạm Vô Bất Thịnh”.

Thiệu Trạm hoàn toàn không biết những chuyện này. Hắn chỉ lo suy nghĩ nên nói gì về vấn đề đang bày ra trước mắt lúc này? Nói là thật ra tôi với bạn Thiệu Trạm đổi phòng ngủ ư? Con người ở trong tình huống càng hốt hoảng thì càng xảy ra sai lầm, trong đầu Thiệu Trạm loạn thành một đống.

Một lát sau, hắn thả tay xuống, bình tĩnh lại, trước tiên tìm một lí do để sự xuất hiện của mình ở trong căn phòng này là hợp tình hợp lý.

“Cậu ta có chuyện ra ngoài rồi.” Thiệu Trạm nghiêng người, tỏ ý căn phòng này thật sự chỉ có một mình hắn, lại đưa tay chỉ căn phòng đối diện, “Ống nước bên phòng tôi có vấn đề, qua đây mượn phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.”

Giải thích này thật sự hợp lý.

Nếu như không có chuyện trên tieba tối qua, không chừng hai người Đàm Khải với Hầu Tuấn thật sự sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng mà rất nhiều chuyện trên thế giới này không có nếu như. Đàm Khải với Hầu Tuấn hoàn hồn lại, miễn cưỡng cười gượng nói: “Ha ha ha, thì ra là như thế. Mấy ông không cần ngại đâu, tụi tui hiểu mà.”

Ngại cái gì.

Hiểu cái gì.

Trán Thiệu Trạm giật giật, kiềm nén cơn giận hỏi: “Nếu mấy ông tìm cậu ta có chuyện thì có thể vào trong chờ.”

Đàm Khải vội vàng nói: “Không, không, không tìm nữa, không làm phiền hai ông.”

Chuyện đã đến nước này, còn cần phải nói thêm gì nữa chứ. Đàm Khải và Hầu Tuấn tự cho rằng đã khám phá được mọi chuyện bèn chậm rãi lui về đầu hành lang: “Tụi tui đến phòng học trước đây.” Hầu Tuấn vẫn không thể từ bỏ trách nhiệm lớp trưởng của cậu ta, lại nói, “Sáng hôm nay, Cố Diêm Vương đến kiểm tra, cố gắng đừng đến trễ đấy.”

– Dậy chưa?

– Buổi sáng Hầu Tuấn với Đàm Khải đến gõ cửa.

– Tôi mở cửa rồi.



Lúc Hứa Thịnh nhận được tin nhắn thì cậu mới mở mắt, vội vàng lướt xong mấy tin nhắn đó, suýt nữa nhảy dựng ở trên giường luôn rồi.

Hứa Thịnh làm gì nghĩ được bản thân cách câu “tự sát” mà Thiệu Trạm nói lại gần thêm một bước như này.

Tối hôm qua thật sự cậu không ngủ được, bắt đầu lên mạng tìm các vụ án giải quyết khủng hoảng quan hệ công chúng, cả buổi tối xem được không ít, tổng kết, quy nạp, phân tích ra được mấy điều ứng phó quan trọng. Cậu đi học còn chưa từng nghiêm túc đến như vậy… Kết quả hôm nay vừa mở mắt thì phát hiện vào lúc này, điều quan trọng gì đó không cần nữa.

Mẹ nó, nghệ sĩ cũng không có trải qua khủng hoảng quan hệ công chúng nghiêm trọng đến mức này nữa!

Hứa Thịnh trả lời: … Bây giờ cậu đang ở đâu.

Thiệu Trạm: Phòng ký túc.

Hứa Thịnh:??

Chưa đến hai mươi phút nữa là đến tiết tự học buổi sáng, Hứa Thịnh dọn dẹp qua loa xong xuôi thì đến gõ cửa phòng đối diện: “Cậu không đi à?”

Lần đầu tiên Thiệu Trạm cảm thấy thói quen không thích đi học tiết tự học này của Hứa Thịnh thật ra cũng rất tốt: “Tôi không đi học tiết tự học.”

Hứa Thịnh: “…”

Thì ra mưa to gió lớn đều là một mình cậu?!

Thiệu Trạm lạnh lùng đưa ra thông điệp cuối cùng: “Cho cậu thời gian một tiết tự học, trước khi tôi đến, giải quyết xong.”

Hắn nói xong liền định đóng cửa lại.

Hứa Thịnh cầm lấy chốt cửa, đẩy cửa ra lại, chen ở cửa không chịu buông tay: “Một tiết tự học có thể không giải quyết xong.”

Thiệu Trạm không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu thả tay ra.

Hứa Thịnh nhắm mắt, quyết định ăn vạ: “Nếu không thì, tôi tự sát luôn cho rồi.”

Sáng sớm, tiếng còi nơi cổng trường không ngừng vang lên.

Quầy bán đồ ăn sáng ở cổng trường đã ngồi đầy người, cũng có người vừa cắn bánh nướng vừa lao vào cổng. Cố Diêm Vương tinh thần sảng khoái đứng ở cổng trường kiểm tra.

Trước khi Hứa Thịnh ra ngoài trường mua bữa sáng, cậu tìm một hồi cũng không tìm thấy khẩu trang dùng một lần, hận không thể cúi đầu mà đi.

Tin đồn mặt dù truyền đi dữ dội, nhưng trong tình huống bình thường cũng không thể xảy ra trường hợp có mấy bạn học lạ lẫm vì hóng chuyện mà đến hỏi đông hỏi tây. Từ khoảnh khắc Hứa Thịnh bước ra khỏi phòng ký túc, cậu chỉ nhận được những ánh mắt và tiếng xì xào bàn tán kỳ lạ, tràn đầy vẻ nghiên cứu, mê muội… Thậm chí còn có sự cuồng nhiệt không nói rõ được.

Cố Diêm Vương lại vô cùng mừng rõ ngăn cậu lại: “Thiệu Trạm, tình hình học tập gần đây thế nào?”

Hứa Thịnh cân nhắc nói: “Rất tốt ạ.”

Cố Diêm Vương: “Về mặt học tập có gặp chỗ nào khó không? Có thể đến văn phòng của thầy tìm thầy.”

Hứa Thịnh bị chặn ở cổng trường, ánh mắt phức tạp nhận được càng nhiều hơn, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài: “Đều đơn giản ạ, nếu như phải nói có chỗ khó thì có thể là vì quá đơn giản đó ạ.”

“…” Cố Diêm Vương thầm nói, không hổ là học sinh đắc ý của mình.

Hứa Thịnh vừa trả lời vừa chạy ra ngoài trường: “Em còn phải đi học ạ. Chủ nhiệm Cố, lần sau rảnh rỗi thì nói tiếp ạ.”

Sau khi mua bữa sáng, Hứa Thịnh vẫn cảm thấy hình như người trên thế giới này đều đang dõi theo cậu, nhìn đến mức có thể nhìn ra được một lỗ trên lưng cậu luôn. Nếu như bật thêm một BGM thì giống như nhân vật chính bước ra đường vậy.

Đầu hành lang có người nhỏ giọng nói: “Là học thần, học thần với anh đại…”

“Bình luận hôm qua của học thần thật sự là tự cậu ấy viết sao?”

“Giống hoa đào…”

Mặc dù Hứa Thịnh không nghe rõ cả câu nói rốt cuộc đang nói gì, nhưng đi đến đâu cũng đều nghe thấy mấy từ khóa “học thần”, “anh đại” và cả “hoa đào”.

Cả đời này cậu không muốn nhìn thấy hoa đào nữa, cũng không muốn nghe thấy hai chữ này.

Hứa Thịnh giống như đi độ kiếp, sải bước lên trên bậc thang, dùng tốc độ nhanh nhất lách vào trong lớp, ngay sau đó cậu nhìn thấy khung cảnh khiến cậu sợ hãi…

Người của lớp 7 đã đến hơn phân nữa, nhóm bạn học này không ngồi bổ sung bài tập, không học từ vựng, cũng không làm chuyện gì liên quan đến việc học, bọn họ vây quanh bàn của Thiệu Trạm, ba lớp trong ba lớp ngoài, vây vô cùng dày.

Thấy Hứa Thịnh xuất hiện ở cửa, không biết là ai lớn tiếng kêu lên “học thần đến rồi”, bốn vòng người kia liền đồng loạt quay đầu lại.

Hứa Thịnh: “…”

Cậu thừa nhận, trước khi vào lớp cậu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.

Nhưng…

… Mẹ nó pháp trường công khai cỡ bự gì đây trời?

Những bạn học lạ lẫm khác thật sự không tiện hỏi, nhưng bạn học lớp 7 lại không giống.

Mọi người đều học cùng một lớp, nhập học sắp hai tuần rồi, dù thế nào cũng không thể gắn với hai chữ lạ lẫm được, cộng thêm lòng tò mò của con người không thể giấu được: “Học thần, chào buổi sáng.”

Hứa Thịnh thầm nói, không có tâm trạng chào hỏi với cậu.

Một bạn học khác tiến lên trước nói: “Học thần, chuyện tieba hôm qua là thế nào vậy?”

Bạn học đó lại vội vàng nói thêm một câu: “Bây giờ mọi người đều nói cậu ngưỡng mộ anh đại lâu lắm rồi. Chuyện này thật sao?”

“…”

Vài vòng người, tôi một câu, bạn một câu, Hứa Thịnh bị vây ở chính giữa. Cậu bị bao vây đến mức ngay cả không khí cũng không chui lọt, cảm thấy khó thở. Đúng lúc này cửa sổ thủy tinh bên cạnh truyền đến mấy tiếng gõ không nhẹ không nặng… Những người khác đều quay lưng về phía cửa sổ, từ góc độ của Hứa Thịnh nhìn qua thì mới nhìn thấy một đoạn cổ tay, với ngón tay đang hơi cong lại của thiếu niên.

Giây tiếp theo, cửa sổ được kéo ra.

Một giọng nói lạnh lẽo, không có ngữ điệu lên xuống truyền vào: “Cố chủ nhiệm đến rồi.”

Năm chữ này giống như có ma lực vậy.

Mấy vòng người giải tán ngay lập tức, trở về chỗ của mình ngồi ngay ngắn, tùy tiện tìm một quyển sách mở ra xem, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Lúc biển người giải tán, Hứa Thịnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu đúng lúc đối diện với người ở bên ngoài cửa sổ.

Đang đứng bên ngoài là người nói không đến tiết tự học buổi sáng – Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm vào từ cửa sau, kéo ghế ra, đến khi mọi người nhận ra bất thường thì tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên.

Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.

Một lát sau, Hứa Thịnh một tay cầm sách giáo khoa dựng lên, nửa người nằm sấp xuống, nghiêng đầu hỏi Thiệu Trạm: “Sao cậu lại đến?”

Trên tay Hứa Thịnh không có dùng sức, sách giáo khoa vừa dựng lên chưa được mấy giây đã nghiêng ra bên ngoài. Thiệu Trạm liếc nhìn, cúi đầu giả vờ như đang chơi game, nhắc nhở cậu: “Cầm ngược rồi.”

“…” Hứa Thịnh quay ngược sách lại, “Chẳng phải cậu nói không học tiết tự học sao?”

“Tôi không đến học tiết tự học.” Trước khi vào trận, Thiệu Trạm khởi động mấy ngón tay, “Cậu tính lấy thân phận của tôi nói cái gì?”

Hứa Thịnh thật sự chưa nghĩ ra.

Thiệu Trạm nhìn thời gian ở góc trên điện thoại: “Cậu còn có thể sống thêm nửa tiếng đồng hồ.”

Nửa tiếng này là nửa tiếng mang tính quyết định. Sau khi sự việc xảy ra, con người luôn có thể nghĩ ra biện pháp mà trước đây không nghĩ đến. Kết thúc tiết tự học, Hứa Thịnh lại đối diện với ánh nhìn tò mò của các bạn học, não nhanh chóng chuyển động, đã miễn cưỡng tiếp một chiêu này: “Tieba gì?”

Có người giải thích: “Là có cuộc bình chọn hot boy…”

Hứa Thịnh nói thế nào cũng là người đã trải qua buổi thanh tẩy của các vụ án khủng hoảng quan hệ công chúng. Bây giờ đầu óc cậu rõ ràng, “biết nhưng đánh chết không nhận” chính là điều quan trọng đầu tiên: “Mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy thái độ trông mặt mà bắt hình dong của mọi người không thích hợp lắm.”

“…”

“Nhưng tài khoản tieba kia thật sự là của cậu.”

“Đúng đó, còn cố ý viết năm trăm bảy mươi mốt chữ, dùng bảy cái dấu chấm than.”

Bên ngoài Hứa Thịnh trông thì bình tĩnh nhưng bên trong đã sóng lớn dữ dội. Vì sao mấy người ngay cả dấu chấm câu cũng đếm rõ ràng vậy?!

Có người tìm ra post hôm qua, chuyền đến tay Hứa Thịnh: “Chính là cái này, giống hoa đào…”

Hứa Thịnh thật sự không muốn nghe thấy hai chữ hoa đào nữa, cậu lập tức cầm lấy, giả vờ như đang xem, đồng thời lộ ra ba phần tức giận bảy phần hoảng hốt: “Ai hack tài khoản của tôi vậy?”

“Tôi rất ít khi lên tieba, càng sẽ không đăng những thứ này.”

Mặc kệ có người tin hay không, dù sao thì đánh chết cũng không được nhận.

Vì để tăng độ tin cậy của lời nói này, Hứa Thịnh đành phải tự chửi bản thân mình luôn: “Làm sao tôi có thể hành văn tệ đến thế này chứ?”

“…”

Hứa Thịnh chửi mình tiếp: “Tàn của “suy tàn” cũng viết sai, dùng từ bậy bạ, câu cú toàn là lỗi.”

“… …”

Những câu nói này Hứa Thịnh nói rất chính xác, đúng chỗ, khiến tất cả mọi người không thể nào phản bác.

Đúng vậy, hành văn dở tệ bày ra trước mắt.

Từ đó đến nay, Học Thần luôn là người có điểm Ngữ Văn gần với điểm cao nhất nhất, lần nào bài thi cũng được giáo viên bộ môn in ra rồi phát cho mọi người xem. Tối hôm qua bọn họ đều quá kinh hoàng, đắm chìm trong sự sụp đổ.

Học thần sao có thể đặt ra cái câu “đôi mắt giống như hoa đào” được chứ?

Động tĩnh lớp 7 gây ra thật sự quá lớn, Mạnh Quốc Vĩ vừa mới bước ra từ lớp khác, đang kẹp bài tập đi ngang qua lớp 7, quát lớn: “Đang làm gì vậy? Thầy ở lớp 1 cũng nghe thấy tiếng của mấy em. Thời gian còn nhiều lắm đúng không, nhập học nửa tháng rồi, để thầy xem đến hôm kiểm tra tháng thì mấy em thi thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện