Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 33: Thử sức



Trong lòng Thẩm Không hiện lên vô số phỏng đoán ngay lập tức, nhưng đều bị anh tỉnh bơ giấu dưới hàng lông mi đang rũ xuống.

Anh dùng bộ dạng sợ hãi ngẩng đầu lên, hơi khiếp đảm nói: “Nhưng, nhưng tôi hoàn toàn không quen biết tiền bối Diệp, tôi chỉ sợ rất khó…”

Còn chưa nói hết lời, người đàn ông trung niên ngồi đối diện đã sốt ruột ngắt lời anh:

“Đương nhiên không phải muốn cậu giống cậu ấy y như đúc, bằng không mục đích thật sự quá rõ ràng.”

Thẩm Không ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, sau đó lấy hết can đảm mở miệng nói: “Vậy… vậy ngài có thể nói cho tôi chút chuyện trước kia của họ sao, như vậy ít nhất tôi cũng có thể hiểu thêm nhiều hơn, tận lực không làm hắn nghi ngờ…”

Nhưng, thật bất ngờ, người đàn ông trung niên lắc lắc đầu:

“E là chúng tôi không thể giúp cậu mặt này, bởi vì tư liệu của Hàn Lệ trước khi ra nước ngoài rất ít, chúng tôi cũng không hiểu tình hình lúc trước lắm.”

Ngay sau đó, ông ta hất hất cằm về phía folder trước mặt Thẩm Không, bổ sung:

“Tư liệu cậu cần biết đều ở trong đó, bây giờ cậu có thể xem một chút.”

Thẩm Không dừng lại, duỗi tay cầm lấy phần folder kia. Phân lượng tư liệu trong tay có vẻ rất mỏng, nhẹ bay bay gần như không thể cảm nhận được chút trọng lượng nào.

Anh mở bức ảnh trên cùng ra rồi đọc tư liệu phía dưới nhanh như gió.

Trên giấy trắng mực đen, hơn 20 năm cuộc đời Hàn Lệ bị súc tích ngắn gọn trong mấy dòng —— Từ người thừa kế nhà họ Hàn vạn chúng chú mục, đến thằng con trai tàn phế bị nhà họ Hàn từ bỏ, lại tới kỳ tài thương nghiệp mang theo lý lịch làm người ta kinh sợ về nước. Thẩm Không không khỏi cảm thấy ngũ vị tạp trần, có một loại cảm xúc phức tạp như là tận mắt thấy thằng nhóc con mình trưởng thành, thời gian đã trải qua trước đó dường như đang rõ ràng trước mắt.

Nhưng, trong khi cảm khái, Thẩm Không cũng nhạy bén phát hiện manh mối:

Trong cốt truyện ban đầu, Hàn Lệ bị đưa ra nước ngoài là bởi vì quản gia chết nên tính cách cực đoan, cắn đứt một ngón tay của tên bắt nạt, còn móc mắt kẻ cầm đầu.

Nhưng, dưới sự can thiệp của Thẩm Không, tuy không thể bảo đảm Hàn Lệ có thể lấy một địch mười khi chiến đấu, nhưng đối phó với mấy tên học sinh cấp 3 thì dư sức. Tuy Thẩm Không thoát ly thế giới ngay lúc xảy ra vụ tai nạn giao thông mấu chốt ảnh hưởng đến số phận Hàn Lệ, nhưng trước khi anh mất đi ý thức đã xác nhận quản gia vẫn chưa chết.

Vậy… Hàn Lệ lấy cơ hội gì để ra nước ngoài chứ?

Trên tư liệu không viết.

Thậm chí ngay cả thời cấp 3 của Hàn Lệ cũng không có xuất hiện dù chỉ là một chữ, như thể… bị cố tình cắt bỏ trong hồ sơ.

Nhưng điều Thẩm Không không rõ lắm là, thông tin trong khoảng thời gian này là cố chủ hiện tại của mình không thể tra được, hay không muốn để lộ cho mình biết?

Anh che dấu nghi vấn trong lòng, khép hồ sơ trong tay lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở cái bàn đối diện.

Sau khi Thẩm Không đọc xong hồ sơ, đối phương ném một folder khác cho anh.

Thẩm Không mở folder ra.

Thế mà bên trong lại là kịch bản phim truyền hình có cái tên thật kêu 《 Tháp Quy Nguyên 》.

Người đàn ông trung niên mở miệng giải thích: “Đây là kịch bản Hàn Lệ đầu tư gần đây, hắn sẽ xuất hiện trong buổi casting ( thử vai ), hy vọng cậu có thể nắm chắc. Nhân vật cậu thử vai là nam số 6, nhưng mà vai diễn không nhiều lắm, sau đó thứ ba sẽ tổ chức phỏng vấn. Tất nhiên người tham gia bộ phim này cũng không ít, ngoài việc sắp xếp cậu vào cuộc phỏng vấn thì chúng tôi không thể mở rộng tầm ảnh hưởng với bộ phim này nữa. Nếu cậu không thể nhận được vai này, e rằng chúng tôi cũng không thể làm gì được.”

Vừa đánh vừa xoa, giọng nói người nọ dịu lại, an ủi:

“Nhưng cậu không cần quá căng thẳng, nhân vật này không khác thiết lập nhân vật đầu tiên của Diệp Cảnh Hoan khi tiến vào giới giải trí lắm, cậu cẩn thận nghiền ngẫm thần thái của cậu ấy một chút, đến lúc đó chúng tôi sẽ tận lực phát huy sức ảnh hưởng một hồi, cơ hội vẫn rất lớn.”

Thẩm Không cất kịch bản đi, cảm động rớt nước mắt gật gật đầu, nói năng hơi lộn xộn: “Cảm ơn cảm ơn, tôi, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, không để các ông thất vọng.”

Người đàn ông trung niên kia gật gật đầu, rồi tùy tiện phất phất tay ra hiệu Thẩm Không có thể đi rồi.

Thẩm Không cầm hai phần tư liệu đứng lên từ trên ghế, vừa mới đi được hai bước, hình như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn ông ta, hơi ngượng ngùng nói:

“Đúng rồi, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?”

Người đàn ông trung niên do dự một giây, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của Thẩm Không: “Tôi họ Đường, cậu gọi tôi anh Đường là được.”

·

Thẩm Không về đến nhà, đơn giản lật lật kịch bản mình sắp thử vai.

Nó là đại IP*, kể về một triều đại hư cấu sắp sụp đổ, thế lực trong nước đấu đá phân tranh quyền lực, cùng với số phận của rất nhiều người nóng vội với quyền thế danh lợi, hoặc bị xu thế thời đại lôi kéo. Cấu tứ to lớn, nhân vật đa dạng, cốt truyện phức tạp và nặng nề, chỉ từ kịch bản trước mắt đã có thể nhìn ra mức độ coi trọng của các công ty đối với nó.

[ Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu. ]

Đạo diễn tên là Bùi Tu Nhiên, Thẩm Không tra xét, vị này chính là đạo diễn thiên tài nổi tiếng trên thế giới. Chỉ cần là phim y làm đạo diễn, danh tiếng và doanh thu phòng vé đều có thu hoạch kinh người, nhưng trình độ bắt bẻ của y với kịch bản và diễn viên cũng nổi tiếng trên thế giới, nghe đoàn phim y đồn từng có tiểu hoa* đang nổi bị y mắng đến khóc luôn.

[ Tiểu hoa: Nữ diễn viên trẻ chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật. ]

May là lần này Thẩm Không cạnh tranh nam 6, vai diễn trong toàn bộ kịch bản chiếm không nhiều, ít nhất còn có một đường sống.

Nhân vật này tên là Quý An Nghi, là con thứ của tả tướng đương triều, xuất thân nhà cao cửa rộng, thích đọc văn thơ, nhã nhặn mà ngây thơ, từng lấy văn thơ kết bạn với nam chính, cùng thưởng thức lẫn nhau. Nhưng lúc Quý An Nghi du lịch bên ngoài, tả tướng lại bị đế vương điên cuồng bạo ngược lấy tội mưu phản ban cho cái chết.

Quý An Nghi đau đớn tuyệt vọng hết sức chuyển đầu dẫn dắt phản quân cho nam chính, nhưng lại bị thiên địa quân thân sư cương thường luân lý (1) trói buộc ngày ngày tra tấn. Mãi cho đến khi gặp được nữ chính mới có chờ mong mới với tương lai, nhưng khi biết nam chính yêu nữ chính say đắm lại ảm đạm rời khỏi. Trong một lần mai phục tiếp theo, Quý An Nghi bảo vệ nữ chính nên bị loạn tên bắn chết.

Tóm lại, nhân vật bi tình, thiết lập nhân vật hút fan, nhưng cốt truyện so với các nhân vật khác trong phi ônm lại đơn giản nhất.

Thách thức không lớn lắm.

Thẩm Không đứng dậy, duỗi cái eo lười rồi cầm folder trên bàn lên.

Đúng lúc này, bức ảnh kẹp trong hồ sơ rớt ra, bay bay đung đưa rơi xuống mặt đất.

Thẩm Không dừng một chút, khom lưng nhặt ảnh chụp lên.

Hàn Lệ rút đi trẻ con thời niên thiếu đọng lại trong tờ giấy in ảnh mỏng manh, lẳng lặng nhìn vào đây.

Đúng lúc này, Thẩm Không đột nhiên cảm thấy hình như tấm ảnh sai sai sao sao, thoáng đưa bức ảnh lại gần hơn một chút, cẩn thận quan sát.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt ảnh bóng loáng, dừng lại trên cái gậy chống Hàn Lệ nắm chặt.

Bên ngoài gậy đen nhánh sáng bóng, vân gỗ tinh xảo trải rộng trên đó không có quy luật, ở chỗ giao nhau giữa đỉnh gậy và thân gậy có tì vết nho nhỏ không nổi bật, như chỉ là cái bóng nhô ra dưới khớp ngón tay.

Thẩm Không nhướng mày, biểu cảm nặng nề và ủ dột.

Nếu anh không nhìn nhầm… chắc đây là cơ quan bí mật, thân gậy trống rỗng, có thể giấu vũ khí, bên trong bao phủ chất liệu đặc biệt, không thể kiểm tra phát hiện bằng cách bình thường. Nó từng rất phổ biến trong giới lính đánh thuê và sát thủ, mãi cho đến mấy năm gần đây mới mai danh ẩn tích vì mất tính ẩn nấp.

Nhưng vì sao Hàn Lệ lại có cái này?

Tình cảnh bây giờ của hắn hung hiểm cỡ nào mới buộc phải mang theo vũ khí tùy thân…?

Thẩm Không không biết đáp án.

Điều duy nhất anh biết là, nhanh chóng nhìn thấy Hàn Lệ đã trở thành chuyện quan trọng nhất, dù sao thì chỉ khi biết được thời gian tiếp điểm này trong cốt truyện, anh mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Thẩm Không thở dài, mở kịch bản ra một lần nữa.

—— Bây giờ việc cấp bách là thông qua casting, nhận được nhân vật quái quỷ này mới có thể bảo đảm tiếp xúc cơ bản với mục tiêu nhiệm vụ.

·

Ngày casting đến rất nhanh.

Xét theo địa vị hiện tại của Thẩm Không, Sài Trí đặc biệt lái xe đưa anh đến chỗ casting, từ đầu tới cuối đầy mặt tươi cười, chịu thương chịu khó cứ như là một ông tài xế riêng vậy.

Thẩm Không xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc bằng kính sừng sững trong mây trước mắt.

Ánh nắng chói mắt phản chiếu hàng ngàn tia sáng chói lóa trên mặt kính bóng loáng, trông to lớn khí phách, đầy thiết kế cảm.

Anh đi vào theo địa chỉ đánh dấu trên tài liệu, thông qua thang máy xuyên suốt rất nhanh đã đến địa điểm casting.

Mặc dù còn chưa đầy nửa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu nhưng đã có rất nhiều diễn viên đứng đợi ở cửa.

Tuy Thẩm Không không quen thuộc hiện trạng giới giải trí trong quyển sách này lắm, nhưng cũng hiểu được phần nào trong mấy ngày bất ngờ học tập điên cuồng, còn trước mắt trong số diễn viên đang đợi ngoài cửa như anh, anh cũng nhận ra không ít gương mặt quen thuộc mấy ngày nay từng gặp nhiều lần —— Tóm lại hoàn toàn không cùng một cấp bậc với diễn viên ngu ngốc chỉ từng diễn web drama là anh.

Trong lúc anh đang mất tập trung, một giọng nói sau lưng gọi anh lại:

“…Mạnh Minh Hiên? Cậu cũng tới thử vai à.”

Thẩm Không quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy anh tuấn hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Người nọ có khuôn mặt đoan chính trong sáng, mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu nhạt xoã tung được chải vuốt thành tạo hình thời thượng, hình như đúng là kiểu trai đẹp phổ biến.

Thẩm Không tìm tòi trong trí nhớ một phút mới nhớ ra mình đã từng nhìn thấy bản thảo của gã trên mạng lúc trước.

Vị trước mắt gọi là Tề Nghị, hình như là một trong những tiểu sinh* đang nổi gần đây, cho dù là tài nguyên hay đãi ngộ đều khác nguyên chủ như trời với đất.

[ Tiểu sinh: Nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, hút fangirl.]

Chỉ có điều… nhìn dáng vẻ hiện tại, hình như gã có quen nguyên chủ?

Thẩm Không tỉnh bơ thu lại ánh mắt, trên mặt thuần thục treo lên một nụ cười mỉm có độ cong thuộc về nguyên chủ:

“Đúng vậy…”

Anh còn chưa nói hết đã bị động tác đột ngột của Tề Nghị ngắt lời, chỉ thấy gã đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay về phía kịch bản Thẩm Không ôm trong lòng.

Thẩm Không cau mày không dấu vết.

Sau khi Tề Nghị thăm dò lật xem kịch bản trong tay anh vài lần, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt mang theo vài phần địch ý mịt mờ:

“A, thì ra cậu cũng tới phỏng vấn Quý An Nghi, thật tình cờ, tôi cũng thế.”

Không chờ Thẩm Không kịp trả lời cái gì, trên mặt Tề Nghị lại nở một nụ cười thật tươi, quen thuộc và thân thiết như thể họ là bạn thân từ lâu vậy:

“Không ngờ đó, gần đây kỳ ngộ thằng nhóc cậu tốt phết nhỉ, xem ra bộ phim《 Xuyên qua làm phi của vương gia tình nồng 》(2) quay lúc trước không tồi ha, tôi tin lấy trình độ diễn xuất của cậu, việc giành được nhân vật trong《 Tháp Quy Nguyên 》hoàn toàn không có vấn đề!”

Thẩm Không không khỏi hứng thú nhướng mày —— Lời này của Tề Nghị hiển nhiên đang trào phúng anh là diễn viên web drama không có tư lịch và tác phẩm tiêu biểu. Câu “Giành được nhân vật không có vấn đề” đằng sau trong phim của đạo diễn khác còn có thể khái quát là chúc phúc lỗi thời, nhưng trong phim của Bùi Tu Nhiên, những lời này đúng thật là trắng trợn táo bạo trách cứ anh đi cửa sau, cho dù anh thật sự nhận được nhân vật này thì cũng không thắng sạch sẽ.

Xem ra quan hệ của Tề Nghị và nguyên chủ không tốt lắm.

Trên mặt anh đột nhiên giương lên nụ cười được thương mà sợ, nửa cảm động nửa biết ơn đến mức rớt nước mắt nhìn chằm chằm Tề Nghị, đột ngột tiến lên một bước nắm lấy tay đối phương, như là không hề nghe ra dao găm trong lời đối phương nói:

“Thật sao? Cảm ơn cậu, tôi cũng không biết cậu tin tưởng tôi như vậy! Tôi cũng tin là với trình độ và kỹ thuật diễn xuất của cậu! Nhất định có thể giành được nhân vật mình thích!”

Tề Nghị bị hành động bất thình lình Thẩm Không dọa cho sợ hết hồn, không khỏi lui về phía sau một bước, nụ cười thân mật vừa nãy cứng luôn trên mặt.

Đâm chọc ngầm ban đầu bị đối phương mạnh mẽ xuyên tạc thành chúc phúc, còn bị ném về người mình.

Bây giờ Tề Nghị cũng không rõ rốt cuộc đối phương khờ thật hay là giả ngu nữa.

Đúng lúc này, một cô gái mặc váy Âu phục đẩy cửa ra, ôm một chồng tư liệu dày cộp trong tay, sải bước như gió mà đến.

Phỏng vấn sắp bắt đầu.

Tề Nghị nhân cơ hội đó rút tay mình từ trong tay đối phương ra, hơi mất tự nhiên nói hai câu đơn giản cho có lệ, rồi nhanh chóng lui về chỗ ngồi của mình.

Thẩm Không dương dương tự đắc ngồi xuống, bắt đầu cúi đầu lật lật kịch bản trong tay mình.

Anh không phải diễn viên chuyên nghiệp chứ đừng nói tới kỹ thuật diễn xuất.

Đắp nặn ra một nhân vật hoàn chỉnh sống động theo lời trong kịch bản hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực của anh, nhưng Thẩm Không rất giỏi bắt chước, dù gì thì nghề nghiệp trước đây của anh đòi hỏi anh có thể hòa nhập vào các môi trường khác nhau bất cứ lúc nào, may là cố chủ mới đã cho anh hàng mẫu để có thể mô phỏng tham chiếu, cho nên Thẩm Không chỉ cần tận lực áp sát Diệp Cảnh Hoan là đủ.

Ngày đó sau khi về đến nhà, Thẩm Không tìm bộ phim làm Diệp Cảnh Hoan hot lúc trước trên mạng để xem, tuy lúc Diệp Cảnh Hoan mới tiến vào giới nghệ sĩ còn ngây ngô, nhưng diễn xuất rất có linh khí, diễn một tiểu thiếu gia dòng dõi thư hương không rành thế sự rất sống động, không hổ là một trong những nhân vật chính của quyển sách này.

Theo thời gian trôi qua, diễn viên trong phòng chờ thử vai giảm dần, rốt cuộc, bên kia xướng đến tên Mạnh Minh Hiên.

Thẩm Không đứng dậy, đi vào trong phòng.

Phòng casting nhỏ hơn khu chờ bên ngoài một ít, sau bàn gỗ thật dài gỗ bày sáu ghế nhưng lại chỉ có bốn người.

Ánh mắt Thẩm Không dừng lại trên bảng tên bày ở bàn một giây mới thu hồi tầm mắt.

Bùi Tu Nhiên và Hàn Lệ đều không ở đây.

—— Với anh mà nói thật ra cũng phải chuyện xấu.

Dù sao thì Thẩm Không không phải diễn viên chuyên nghiệp, khả năng lòi đuôi trước mặt đạo diễn chuyên nghiệp đạo diễn quá lớn, mà chỉ cần vào đoàn phim là anh có thể tạo ra cơ hội đối diện với Hàn Lệ.

Thẩm Không yên lòng, bắt đầu biểu diễn theo sự chỉ điểm của một quý cô trong số đó.

Đoạn cốt truyện này là sau khi Quý An Nghi làm đám tang cha, phong trần mệt mỏi đến cậy nhờ nam chính ở cây cầu của phản quân.

Nhưng, anh mới bắt đầu chưa được vài giây đã nghe thấy cửa phía sau bị đẩy mạnh ra, gió lốc lập tức tràn vào, tiếng bước chân rõ ràng từ xa đến gần ——

Quý cô vừa đáp lời Thẩm Không đứng dậy, trên mặt Liễu Sân treo lên một nụ cười tức giận mà thân mật:

“Casting bắt đầu bao lâu rồi, sao giờ các cậu mới đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện