Cỏ Bốn Lá Là Anh
Chương 3: Mất mặt
Mọi người nháo nhào quay quanh nhìn Hạ Vy - một con người chẳng khác gì một con chuột nhắc đang vùng vẫy dưới nước.
Cái Mây cũng nhận ra người đang vùng vẫy dưới làn nước một cách mạnh bạo kia là cô bạn thân yêu của mình thì vội vàng đi đến. Cảm xúc hốt hoảng vô cùng!
- Hạ... Hạ.... Sao lại....
Sỡ dĩ mọi người có mặt ở đây không ai nhảy xuống "vớt" cô nàng lên là vì mực nước quá ư là thấp đi, có mười cô nhỏ thấp hơn Hạ Vy cũng không chết nổi, huống gì cô nàng vùng vẫy quá ư là tức cười kia cứ thì khoanh tay đứng xem tốt hơn nhiều.
Vùng vẫy đủ kiểu cũng rất mệt, bấy giờ Hạ Vy mới rã người, cô nhắm mắt buông xuôi đi tất cả, mặc cho mình chết đi trước những con mắt của nhiều người. Thì sau đó cũng chính là khoảnh khắc cô nhận ra mực nước thật ra...không cao lắm...
Và rồi... À thì...
__________
"Huhuhuhu...."
Tiếng khóc oan ức của Hạ Vy vang vọng từ ban nãy đến giờ vẫn chưa dứt. Như Mây sức vỗ thế nào cũng không thể. Tính tình Như Mây vốn dĩ cũng không kiên nhẫn gì. Nói nặng nói nhẹ hoài cũng không nín. Cô tức tối hét lên.
- Cái Vy thối tha. Chuyện cũng xảy ra rồi. Khóc chẳng cứu vãng được gì mà cứ khóc khóc hoài là thế nào?
Hạ Vy nhìn Như Mây, rồi lại cúi xuống mếu máo.
- Híc... Nhưng mà mày xem. Ở đó ai cũng phá lên cười nhạo tao cả. Cười một cách không thể nào ngóc đầu lên nổi mà đi. Híc... Nói xem bây giờ tao còn mặt mũi nào mà để nhìn ai. Chắc là lúc đó nhìn tao hài lắm chứ gì? Phải không? Híc...
- Không có hài gì hết, đó cũng chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, có cái quái gì đáng cười. Mà làm sao mày té, chỗ đó đâu giống dễ trượt chân?
Lúc này Hạ Vy mới chợt nhớ ra là lúc đó có cảm giác như ai đấy khều lấy vai mình. Cảm xúc cũng chợt thay đổi từ khổ sở trở thành giận dữ.
- Đúng rồi! Ai đó khều lấy vai tao, tao mới giật mình mà rơi xuống. Đứa chết dẫm nào. Xém tí thì quên mất.
- Cái gì cơ? Khều vai mày á?
- Đúng vậy! Lúc đó tao đang lấy gà rán.
- Mày không nhớ là ai sao?
- Sao mà nhớ được. Té xuống rồi hốt hoảng vùng vẫy. Không biết là đứa chó chết quỷ tha nào nữa. Tao biết được nó biết tay tao. Trời ơi!
Như Mây ra vẻ đăm chiêu được một lúc thì nói.
- Được rồi! Mày yên tâm đi. Tao với mày sẽ tìm ra thủ phạm phá vỡ không gian buổi tiệc của chúng ta. Hại tao phải về sớm cùng với mày trong khi chưa kiếm được anh trai nào hết. Nó có thù sâu sắc với tao, tao nhất định sẽ cho nó ra bã.
Và nhờ Như Mây một lần nữa, Hạ Vy mới nhận ra rằng vì cô ngã xuống nước mà cô đã bỏ không biết bao nhiêu là thứ. Nhỡ đâu chồng tương lai đại gia của cô đang ở đó thì sao. Hạ Vy bắt đầu suy nghĩ nhiều tình huống bỏ lỡ khác diễn ra, nào là đồ ăn thức uống, nào là hoàng tử trong mơ, nào là điệu khiêu vũ lãng mạn,... Mà quên khuấy đi mất một nhỏ bạn quá ư là khốn nạn đang ở kế mình. Bạn nó gặp sự cố mà nó còn tơ tưởng đến trai cơ. =_=
Cái Mây cũng nhận ra người đang vùng vẫy dưới làn nước một cách mạnh bạo kia là cô bạn thân yêu của mình thì vội vàng đi đến. Cảm xúc hốt hoảng vô cùng!
- Hạ... Hạ.... Sao lại....
Sỡ dĩ mọi người có mặt ở đây không ai nhảy xuống "vớt" cô nàng lên là vì mực nước quá ư là thấp đi, có mười cô nhỏ thấp hơn Hạ Vy cũng không chết nổi, huống gì cô nàng vùng vẫy quá ư là tức cười kia cứ thì khoanh tay đứng xem tốt hơn nhiều.
Vùng vẫy đủ kiểu cũng rất mệt, bấy giờ Hạ Vy mới rã người, cô nhắm mắt buông xuôi đi tất cả, mặc cho mình chết đi trước những con mắt của nhiều người. Thì sau đó cũng chính là khoảnh khắc cô nhận ra mực nước thật ra...không cao lắm...
Và rồi... À thì...
__________
"Huhuhuhu...."
Tiếng khóc oan ức của Hạ Vy vang vọng từ ban nãy đến giờ vẫn chưa dứt. Như Mây sức vỗ thế nào cũng không thể. Tính tình Như Mây vốn dĩ cũng không kiên nhẫn gì. Nói nặng nói nhẹ hoài cũng không nín. Cô tức tối hét lên.
- Cái Vy thối tha. Chuyện cũng xảy ra rồi. Khóc chẳng cứu vãng được gì mà cứ khóc khóc hoài là thế nào?
Hạ Vy nhìn Như Mây, rồi lại cúi xuống mếu máo.
- Híc... Nhưng mà mày xem. Ở đó ai cũng phá lên cười nhạo tao cả. Cười một cách không thể nào ngóc đầu lên nổi mà đi. Híc... Nói xem bây giờ tao còn mặt mũi nào mà để nhìn ai. Chắc là lúc đó nhìn tao hài lắm chứ gì? Phải không? Híc...
- Không có hài gì hết, đó cũng chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, có cái quái gì đáng cười. Mà làm sao mày té, chỗ đó đâu giống dễ trượt chân?
Lúc này Hạ Vy mới chợt nhớ ra là lúc đó có cảm giác như ai đấy khều lấy vai mình. Cảm xúc cũng chợt thay đổi từ khổ sở trở thành giận dữ.
- Đúng rồi! Ai đó khều lấy vai tao, tao mới giật mình mà rơi xuống. Đứa chết dẫm nào. Xém tí thì quên mất.
- Cái gì cơ? Khều vai mày á?
- Đúng vậy! Lúc đó tao đang lấy gà rán.
- Mày không nhớ là ai sao?
- Sao mà nhớ được. Té xuống rồi hốt hoảng vùng vẫy. Không biết là đứa chó chết quỷ tha nào nữa. Tao biết được nó biết tay tao. Trời ơi!
Như Mây ra vẻ đăm chiêu được một lúc thì nói.
- Được rồi! Mày yên tâm đi. Tao với mày sẽ tìm ra thủ phạm phá vỡ không gian buổi tiệc của chúng ta. Hại tao phải về sớm cùng với mày trong khi chưa kiếm được anh trai nào hết. Nó có thù sâu sắc với tao, tao nhất định sẽ cho nó ra bã.
Và nhờ Như Mây một lần nữa, Hạ Vy mới nhận ra rằng vì cô ngã xuống nước mà cô đã bỏ không biết bao nhiêu là thứ. Nhỡ đâu chồng tương lai đại gia của cô đang ở đó thì sao. Hạ Vy bắt đầu suy nghĩ nhiều tình huống bỏ lỡ khác diễn ra, nào là đồ ăn thức uống, nào là hoàng tử trong mơ, nào là điệu khiêu vũ lãng mạn,... Mà quên khuấy đi mất một nhỏ bạn quá ư là khốn nạn đang ở kế mình. Bạn nó gặp sự cố mà nó còn tơ tưởng đến trai cơ. =_=
Bình luận truyện