Cố Chấp Ngọt
Chương 75
Editor: Trà Đá.
Cuối tháng mười một, nước H đã bắt đầu vào đông.
Lúc Nam Từ vừa xuống máy bay, thì cũng là lúc tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.
Lúc ấy đang là đêm khuya ở nước H, ngoài sân bay lóe lên vô số ánh đèn, tuyết trắng bay lượn giữa không trung rồi rơi xuống, kết hợp thêm ánh đèn vàng nhàn nhạt khiến không khí trông cực kỳ lãng mạn.
Nam Từ mang rất ít hành lý, cho nên lấy rất nhanh.
Cô đứng ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn chằm chằm tuyết rơi ở bên ngoài.
Bây giờ nhớ lại thì lần đầu tiên cô rung động với Hoắc Lâm có lẽ cũng trong thời tiết thế này.
Lúc đó là ba mươi tết, anh đưa cô đi trải nghiệm những chuyện xưa nay cô chưa từng làm, mặc dù lúc đó cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể nói lúc đó cô đã có cảm giác khác thường đối với anh.
Cô nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu, do dự một lúc mới ấn nút mở máy.
Hoắc Lâm nhất định đã điện thoại cho cô rất nhiều lần, có lẽ còn liên hệ với trường học…
Có phải anh sẽ nổi giận với nhân viên nhà trường? Hay là chờ cô mở máy rồi sẽ gọi điện giáo huấn cô một trận?
Cô lẳng lặng chờ điện thoại mở máy, lúc xuất hiện giao diện trang chủ, thì chưa đầy một giây sau đã có tin nhắn báo hai cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Lâm.
Cô do dự mở danh bạ điện thoại, định gọi lại cho anh, nhưng đến cuối cùng vẫn ngừng lại.
Hiện tại anh nhất định rất tức giận, đợi vài ngày sau anh nguôi bớt rồi cô sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh.
~
Đêm đó có người tới đón bọn họ về khách sạn, còn nói ba ngày sau sẽ đưa bọn đến trường để báo danh, trong ba ngày này thì bọn họ được tự do.
Bởi vì Nam Từ là sinh viên ngoại trú, hai người còn lại đều ở trong ký túc xá của trường, cho nên cũng quen biết nhau.
Nam Từ cũng không miễn cưỡng, hôm sau bọn họ hỏi cô có muốn đi ra ngoài tham quan chung không, nhưng cô cười từ chối khéo.
Tiếp đó cô đến phòng ăn của khách sạn, ở đó đầy đủ mỹ thực đặc sắc, sau khi ăn một chút thì cô bắt đầu ra ngoài đi dạo xung quanh.
Kiến trúc ở bên này mang hơi hướng La Mã cổ đại, rất cổ kính và diễm lệ.
Trước khi Nam Từ đến đây thì đã có xem qua rất nhiều tư liệu, cho nên khi chính mắt nhìn thấy những vẻ đẹp cô từng thấy trên sách vở, thì trong lòng cô cực kỳ hưng phấn.
Cô cảm thấy toàn thân như được rót đầy những tế bào và huyết dịch mới, lại có một cảm giác kích thích và tìm tòi không ngừng.
Có lẽ là cô thật sự chưa trải qua những sự kiện lớn, nhưng cái cảm giác mới mẻ này thật sự khiến cô run lên vì hưng phấn.
Đúng lúc cô giơ điện thoại lên chụp hình, thì có một số điện thoại gọi tới.
Cô nhìn kỹ thì là số điện thoại của Cố Phán.
Nam Từ mím môi, tiếng chuông điện thoại reo gần nửa phút thì cô mới nhấn nút trả lời.
“Ai da! Tiểu Nam Từ! Rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại rồi!” Giọng nói của Cố Phán vang đầy nhiệt tình: “Nghe nói là em bỏ trốn hả?! Không ngờ nhìn em ngoan ngoãn vậy mà lá gan còn lớn hơn cả chị!”
Nam Từ có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười, cô nhàn nhạt cong môi, hơi cúi đầu vừa đi về phía trước, vừa nói: “Không có, em chỉ đi trao đổi sinh viên một năm thôi, không tính là bỏ trốn.”
“Em cũng bình tĩnh quá nhỉ, còn dám nói “Chỉ đi có một năm”, em có biết em vừa đi thì bên này… A á…”
Điện thoại của Cố Phán như bị ai giật lấy, giọng nói của cô ta có chút xa dần: “Thầm Mộ Ngạn! Em còn chưa nói chuyện xong với tiểu Nam Từ! Trả điện thoại lại cho em!”
Một lát sau, trong ống nghe truyền đến một giọng nam trầm lạnh: “Hoắc Lâm đã bay qua nước H rồi, có lẽ giờ này cũng đến nơi rồi đó.”
Cố Phán ở bên kia cũng tranh thủ nói tiếp: “Đúng đúng, tiểu Nam Từ, em phải cẩn thận, bây giờ cảm xúc của tổng giám đốc Hoắc chắc chắn không ổn, em nhất định phải cẩn thận, đừng để anh ấy…”
Cố Phán còn chưa nói hết câu, thì điện thoại đã bị Thẩm Mộ Ngạn cúp máy.
Nam Từ đứng một chỗ ngẩn người, đợi đến khi kịp hoàn hồn, lúc ngẩng đầu thì đã phát hiện có mấy người mặc đồ vest đen tiến đến chỗ cô.
Đáy lòng cô dâng lên một dự cảm bất an, cô vội vàng xoay người.
Sau lưng cô cũng có một đám người mặc vest đen tiến lại gần…
Trước sau cộng lại khoảng chừng hai mươi mấy người, bọn họ từng bước tiến lại gần Nam Tư, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng nhìn qua có vẻ rất cung kính Nam Từ.
Sau khi Nam Từ bị bọn họ vây quanh, thì trợ lý Trương xuất hiện sau lưng đám người.
Anh ta nhìn thấy bà chủ trông có vẻ không gặp chuyện gì, còn ung dung đi dạo, trong lòng thầm thở dài.
“Bà chủ, ông chủ đang chờ ở khách sạn, chúng ta đi thôi.”
Nam Từ có thể từ chối sao? Nhiều người được huy động đến để bắt cô như vậy, thì cô có muốn chạy cũng không được.
Được rồi, Hoắc Lâm cũng đã tới rồi, thì cô sẽ mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng với anh.
Cô cảm thấy hiện tại Hoắc Lâm không thể so với trước đó, cô sẽ nói để anh nghe lọt, cô đã ghi danh, không giống như lúc ở trong nước, cô tin anh cho dù có tức giận cũng sẽ không kéo cô về nước.
Cho nên Nam Từ không phản kháng, trực tiếp leo lên xe.
Gần mười chiếc xe trùng trùng điệp điệp xếp từ đầu đường tới cuối phố, có vẻ như phòng hờ giữa đường cô có phản ứng gì, trợ lý Trương ngồi chung xe với cô ở giữa hàng xe, trước sau đều có người kèm.
Cô nhìn qua một lượt, thở dài hỏi: “Lần này Hoắc Lâm dẫn theo nhiều người tới vậy sao?”
Trợ lý Trương thầm oán, vì sao chứ? Đương nhiên là vì bà chủ rồi!
Ngay cả trợ lý đi theo ông chủ lâu như anh ta cũng chưa từng thấy ông chủ bày trận lớn đến như vậy!
Hơn nữa nhìn vào thái độ của bà chủ… Thì có vẻ cô chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc?
Anh ta không nhịn được, bắt đầu bóng gió nhắc nhở cô: “Bà chủ… Lát nữa gặp ông chủ rồi, thì xin cô phải khống chế bản thân thật tốt, lúc này ông chủ đang rất tức giận, có thể cảm xúc rất bất ổn, cho nên cô phải nhẹ nhàng nói chuyện, đừng gây gổ ầm ĩ.”
Nam Từ nhếch miệng, gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy.”
Trợ lý Trương nghĩ thầm, sao trước đó không như vậy! Nếu như lúc còn ở trong nước cố gắng nói chuyện thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Nhưng anh ta không dám nói, cô gái này chính là người khiến ông chủ anh ta nổi điên, anh ta đâu dám chất vấn!
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được lên tiếng:
“Bà chủ, thật ra tôi có chút tò mò, cơ hội đi trao đổi sinh viên ở đại học C rất tốt… Nhưng đối với cô mà nói thì hiện tại vẫn rất tốt mà.”
Nam Từ không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, có vẻ như đang chờ anh ta nói tiếp.
Phản ứng của cô khiến trợ lý Trương thả lỏng một chút, thế là anh ta không do dự lại nói: “Cô cứ nghĩ mà xem, mặc dù cơ hội đến đại học C rất tốt, nhưng nếu như ở bên cạnh ông chủ, thì cả trăm trường đại học C ông chủ vẫn đưa cô đi được mà. Cô biết yêu đương thì kiêng kỵ nhất việc khoảng cách, cô và ông chủ mới ở cạnh nhau chưa được bao lâu, chưa gì đã phải chia xa… Suy đi nghĩ lại thì ông chủ vẫn rất đáng thương.”
Nam Từ cảm thấy lời trợ lý Trương nói có lẽ cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh.
Đúng vậy, ở bên cạnh Hoắc Lâm thì cái gì cũng có, cô muốn cái gì thì anh sẽ dễ dàng đưa nó cho cô, còn gì mà cô không vừa lòng đây?
Nhưng thật ra có rất nhiều chuyện, nếu như không phải tự bản thân mình làm, thì những chuyện khác chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Nam Từ không có hứng thú chia sẻ những điều này với trợ lý Trương, cô muốn giữ lại để nói cho Hoắc Lâm nghe.
Thế là cô chăm chú nghe trợ lý Trương nói, chỉ cười cười với anh ta, không lên tiếng.
Trợ lý Trương không được đáp lại, cũng có chút xấu hổ, sờ sờ mũi ngượng ngùng xoay người không đáp lời.
Xe đi một mạch đến khách sạn nơi Hoắc Lâm chờ.
Sau khi xuống xe, bên người Nam Từ lập tức được vây quanh bởi đoàn người áo đen, thậm chí những người kia còn chen vào tháng máy chung với cô, giống như sợ cô bỏ chạy.
Nam Từ bất đắc dĩ, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc bọn họ chen lấn đi cùng cô.
Lúc thang máy đi đến tầng cao nhất, thì những người kia dồn dập bước ra khỏi thang máy.
Trợ lý Trương lấy thẻ phòng giao cho Nam Từ.
“Bà chủ, thẻ phòng đây ạ, cô cứ đi trực tiếp vào phòng là được.”
Nói đến đây, anh ta không nhịn được dặn dò: “Bà chủ, tôi chỉ muốn nhắc lại… Là cảm xúc của ông chủ bây giờ rất bất ổn, nhất định không được cãi nhau, có chuyện gì thì cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện.”
Nam Từ gật gật đầu, sau khi nhận thẻ phòng rồi quay người tới phòng.
Trợ lý Trương nhìn bóng lưng Nam Từ, trong lòng thầm thở dài, hy vọng sau khi ông chủ gặp bà chủ rồi thì sẽ ngừng phát điên…
Dựa theo tâm tình của ông chủ lúc trên máy bay, thì bộ dáng có vẻ như sắp không thể bình tĩnh nổi nữa rồi…
Ai da, bà chủ à, cô tự cầu phúc đi.
~
Nam Từ cầm thẻ phòng, tìm được đúng căn phòng Hoắc Lâm đang chờ.
Khách sạn ở đây phần lớn không thiết kế cửa sổ sát đất, cho nên tất cả ánh sáng đều dựa vào đèn tường.
Trong phòng có vẻ rất tối, cũng không biết là do ánh sáng có vấn đề hay không, Nam Từ bước vào phòng, trái tim cô bắt đầu căng thẳng.
Cô hít một hơi thật sâu, khép cửa phòng lại, bước từng bước vào trong.
Dưới chân là thảm lông mềm mại, cho nên không thể nghe thấy một tiếng bước chân.
Nhưng càng yên tĩnh như vậy thì cô lại càng cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, nhịp tim cũng không ngừng tăng lên.
Càng tiến vào trong, Nam Từ phát hiện tia sáng ngày càng mờ, có vẻ như đèn phòng cũng không mở.
Cô nhịn không được lên tiếng: “Hoắc Lâm?”
“Tách.”
Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, giống như tiếng bật lửa, tiếp đó, giữa không trung xuất hiện một ngon lửa nhỏ.
Dưới ánh lửa yếu ớt, gương mặt tuấn tú của Hoắc Lâm hiện ra trong tầm mắt Nam Từ.
Hoắc Lâm nghiêng người đốt điếu thuốc, sau đó cười cười với Nam Từ, vẫy vẫy tay.
“Bảo bối, lại đây.”
Trong lòng Nam Từ bắt đầu dâng lên một sự sợ hãi đối với Hoắc Lâm.
Cô lấy hết can đảm, chậm rãi đi về phía anh, vừa đi vừa nói: “Hoắc Lâm, anh bật đèn lên được không, trong phòng tối quá… A…”
Cô còn chưa dứt lời, thì có cảm giác cổ tay bị anh nắm chặt, cả người bị anh dùng sức kéo, cho nên trực tiếp mất cân bằng ngã ngồi trong ngực anh.
Trên người anh toàn mùi thuốc lá, Nam Từ không biết rốt cuộc thì anh đã hút bao nhiêu mới đầy mùi thuốc lá nồng nặc như vậy.
Một tay anh ôm cô, tay kia đang kẹp điếu thuốc, thân thể hơi nghiêng, gương mặt tuấn tú tiến sát gần cô.
“Bật đèn thì anh sợ sẽ hù bảo bối của anh mất.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, có chút dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cười.
Không biết tại sao nhưng Nam Từ càng nghe càng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Bảo bối, nói anh nghe thử xem, tại sao em lại bỏ trốn?”
Môi mỏng của anh mang theo hơi thở xâm lược, lưu luyến ở bên tai cô, từng nụ hôn rơi xuống khiến đáy lòng cô phát run.
“Hả? Tại sao lại rời khỏi anh?”
Nói xong, anh lại ngậm vành tai cô, thỉnh thoảng còn cắn mút tai cô.
Một giây sau, Nam Từ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc kịp phản ứng thì cả người cô đã bị ép ngã xuống giường!
“Bảo bối, lần này em thật sự khiến anh rất thất vọng.”
Hoắc Lâm lẳng lặng ở phía trên nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo khiến người ta e dè sợ hãi.
Nam Từ trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác, có vẻ như chỉ một giây sau, anh sẽ khảm cô vào bụng anh.
Cuối tháng mười một, nước H đã bắt đầu vào đông.
Lúc Nam Từ vừa xuống máy bay, thì cũng là lúc tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.
Lúc ấy đang là đêm khuya ở nước H, ngoài sân bay lóe lên vô số ánh đèn, tuyết trắng bay lượn giữa không trung rồi rơi xuống, kết hợp thêm ánh đèn vàng nhàn nhạt khiến không khí trông cực kỳ lãng mạn.
Nam Từ mang rất ít hành lý, cho nên lấy rất nhanh.
Cô đứng ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn chằm chằm tuyết rơi ở bên ngoài.
Bây giờ nhớ lại thì lần đầu tiên cô rung động với Hoắc Lâm có lẽ cũng trong thời tiết thế này.
Lúc đó là ba mươi tết, anh đưa cô đi trải nghiệm những chuyện xưa nay cô chưa từng làm, mặc dù lúc đó cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể nói lúc đó cô đã có cảm giác khác thường đối với anh.
Cô nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu, do dự một lúc mới ấn nút mở máy.
Hoắc Lâm nhất định đã điện thoại cho cô rất nhiều lần, có lẽ còn liên hệ với trường học…
Có phải anh sẽ nổi giận với nhân viên nhà trường? Hay là chờ cô mở máy rồi sẽ gọi điện giáo huấn cô một trận?
Cô lẳng lặng chờ điện thoại mở máy, lúc xuất hiện giao diện trang chủ, thì chưa đầy một giây sau đã có tin nhắn báo hai cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Lâm.
Cô do dự mở danh bạ điện thoại, định gọi lại cho anh, nhưng đến cuối cùng vẫn ngừng lại.
Hiện tại anh nhất định rất tức giận, đợi vài ngày sau anh nguôi bớt rồi cô sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh.
~
Đêm đó có người tới đón bọn họ về khách sạn, còn nói ba ngày sau sẽ đưa bọn đến trường để báo danh, trong ba ngày này thì bọn họ được tự do.
Bởi vì Nam Từ là sinh viên ngoại trú, hai người còn lại đều ở trong ký túc xá của trường, cho nên cũng quen biết nhau.
Nam Từ cũng không miễn cưỡng, hôm sau bọn họ hỏi cô có muốn đi ra ngoài tham quan chung không, nhưng cô cười từ chối khéo.
Tiếp đó cô đến phòng ăn của khách sạn, ở đó đầy đủ mỹ thực đặc sắc, sau khi ăn một chút thì cô bắt đầu ra ngoài đi dạo xung quanh.
Kiến trúc ở bên này mang hơi hướng La Mã cổ đại, rất cổ kính và diễm lệ.
Trước khi Nam Từ đến đây thì đã có xem qua rất nhiều tư liệu, cho nên khi chính mắt nhìn thấy những vẻ đẹp cô từng thấy trên sách vở, thì trong lòng cô cực kỳ hưng phấn.
Cô cảm thấy toàn thân như được rót đầy những tế bào và huyết dịch mới, lại có một cảm giác kích thích và tìm tòi không ngừng.
Có lẽ là cô thật sự chưa trải qua những sự kiện lớn, nhưng cái cảm giác mới mẻ này thật sự khiến cô run lên vì hưng phấn.
Đúng lúc cô giơ điện thoại lên chụp hình, thì có một số điện thoại gọi tới.
Cô nhìn kỹ thì là số điện thoại của Cố Phán.
Nam Từ mím môi, tiếng chuông điện thoại reo gần nửa phút thì cô mới nhấn nút trả lời.
“Ai da! Tiểu Nam Từ! Rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại rồi!” Giọng nói của Cố Phán vang đầy nhiệt tình: “Nghe nói là em bỏ trốn hả?! Không ngờ nhìn em ngoan ngoãn vậy mà lá gan còn lớn hơn cả chị!”
Nam Từ có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười, cô nhàn nhạt cong môi, hơi cúi đầu vừa đi về phía trước, vừa nói: “Không có, em chỉ đi trao đổi sinh viên một năm thôi, không tính là bỏ trốn.”
“Em cũng bình tĩnh quá nhỉ, còn dám nói “Chỉ đi có một năm”, em có biết em vừa đi thì bên này… A á…”
Điện thoại của Cố Phán như bị ai giật lấy, giọng nói của cô ta có chút xa dần: “Thầm Mộ Ngạn! Em còn chưa nói chuyện xong với tiểu Nam Từ! Trả điện thoại lại cho em!”
Một lát sau, trong ống nghe truyền đến một giọng nam trầm lạnh: “Hoắc Lâm đã bay qua nước H rồi, có lẽ giờ này cũng đến nơi rồi đó.”
Cố Phán ở bên kia cũng tranh thủ nói tiếp: “Đúng đúng, tiểu Nam Từ, em phải cẩn thận, bây giờ cảm xúc của tổng giám đốc Hoắc chắc chắn không ổn, em nhất định phải cẩn thận, đừng để anh ấy…”
Cố Phán còn chưa nói hết câu, thì điện thoại đã bị Thẩm Mộ Ngạn cúp máy.
Nam Từ đứng một chỗ ngẩn người, đợi đến khi kịp hoàn hồn, lúc ngẩng đầu thì đã phát hiện có mấy người mặc đồ vest đen tiến đến chỗ cô.
Đáy lòng cô dâng lên một dự cảm bất an, cô vội vàng xoay người.
Sau lưng cô cũng có một đám người mặc vest đen tiến lại gần…
Trước sau cộng lại khoảng chừng hai mươi mấy người, bọn họ từng bước tiến lại gần Nam Tư, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng nhìn qua có vẻ rất cung kính Nam Từ.
Sau khi Nam Từ bị bọn họ vây quanh, thì trợ lý Trương xuất hiện sau lưng đám người.
Anh ta nhìn thấy bà chủ trông có vẻ không gặp chuyện gì, còn ung dung đi dạo, trong lòng thầm thở dài.
“Bà chủ, ông chủ đang chờ ở khách sạn, chúng ta đi thôi.”
Nam Từ có thể từ chối sao? Nhiều người được huy động đến để bắt cô như vậy, thì cô có muốn chạy cũng không được.
Được rồi, Hoắc Lâm cũng đã tới rồi, thì cô sẽ mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng với anh.
Cô cảm thấy hiện tại Hoắc Lâm không thể so với trước đó, cô sẽ nói để anh nghe lọt, cô đã ghi danh, không giống như lúc ở trong nước, cô tin anh cho dù có tức giận cũng sẽ không kéo cô về nước.
Cho nên Nam Từ không phản kháng, trực tiếp leo lên xe.
Gần mười chiếc xe trùng trùng điệp điệp xếp từ đầu đường tới cuối phố, có vẻ như phòng hờ giữa đường cô có phản ứng gì, trợ lý Trương ngồi chung xe với cô ở giữa hàng xe, trước sau đều có người kèm.
Cô nhìn qua một lượt, thở dài hỏi: “Lần này Hoắc Lâm dẫn theo nhiều người tới vậy sao?”
Trợ lý Trương thầm oán, vì sao chứ? Đương nhiên là vì bà chủ rồi!
Ngay cả trợ lý đi theo ông chủ lâu như anh ta cũng chưa từng thấy ông chủ bày trận lớn đến như vậy!
Hơn nữa nhìn vào thái độ của bà chủ… Thì có vẻ cô chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc?
Anh ta không nhịn được, bắt đầu bóng gió nhắc nhở cô: “Bà chủ… Lát nữa gặp ông chủ rồi, thì xin cô phải khống chế bản thân thật tốt, lúc này ông chủ đang rất tức giận, có thể cảm xúc rất bất ổn, cho nên cô phải nhẹ nhàng nói chuyện, đừng gây gổ ầm ĩ.”
Nam Từ nhếch miệng, gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy.”
Trợ lý Trương nghĩ thầm, sao trước đó không như vậy! Nếu như lúc còn ở trong nước cố gắng nói chuyện thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Nhưng anh ta không dám nói, cô gái này chính là người khiến ông chủ anh ta nổi điên, anh ta đâu dám chất vấn!
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được lên tiếng:
“Bà chủ, thật ra tôi có chút tò mò, cơ hội đi trao đổi sinh viên ở đại học C rất tốt… Nhưng đối với cô mà nói thì hiện tại vẫn rất tốt mà.”
Nam Từ không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, có vẻ như đang chờ anh ta nói tiếp.
Phản ứng của cô khiến trợ lý Trương thả lỏng một chút, thế là anh ta không do dự lại nói: “Cô cứ nghĩ mà xem, mặc dù cơ hội đến đại học C rất tốt, nhưng nếu như ở bên cạnh ông chủ, thì cả trăm trường đại học C ông chủ vẫn đưa cô đi được mà. Cô biết yêu đương thì kiêng kỵ nhất việc khoảng cách, cô và ông chủ mới ở cạnh nhau chưa được bao lâu, chưa gì đã phải chia xa… Suy đi nghĩ lại thì ông chủ vẫn rất đáng thương.”
Nam Từ cảm thấy lời trợ lý Trương nói có lẽ cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh.
Đúng vậy, ở bên cạnh Hoắc Lâm thì cái gì cũng có, cô muốn cái gì thì anh sẽ dễ dàng đưa nó cho cô, còn gì mà cô không vừa lòng đây?
Nhưng thật ra có rất nhiều chuyện, nếu như không phải tự bản thân mình làm, thì những chuyện khác chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Nam Từ không có hứng thú chia sẻ những điều này với trợ lý Trương, cô muốn giữ lại để nói cho Hoắc Lâm nghe.
Thế là cô chăm chú nghe trợ lý Trương nói, chỉ cười cười với anh ta, không lên tiếng.
Trợ lý Trương không được đáp lại, cũng có chút xấu hổ, sờ sờ mũi ngượng ngùng xoay người không đáp lời.
Xe đi một mạch đến khách sạn nơi Hoắc Lâm chờ.
Sau khi xuống xe, bên người Nam Từ lập tức được vây quanh bởi đoàn người áo đen, thậm chí những người kia còn chen vào tháng máy chung với cô, giống như sợ cô bỏ chạy.
Nam Từ bất đắc dĩ, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc bọn họ chen lấn đi cùng cô.
Lúc thang máy đi đến tầng cao nhất, thì những người kia dồn dập bước ra khỏi thang máy.
Trợ lý Trương lấy thẻ phòng giao cho Nam Từ.
“Bà chủ, thẻ phòng đây ạ, cô cứ đi trực tiếp vào phòng là được.”
Nói đến đây, anh ta không nhịn được dặn dò: “Bà chủ, tôi chỉ muốn nhắc lại… Là cảm xúc của ông chủ bây giờ rất bất ổn, nhất định không được cãi nhau, có chuyện gì thì cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện.”
Nam Từ gật gật đầu, sau khi nhận thẻ phòng rồi quay người tới phòng.
Trợ lý Trương nhìn bóng lưng Nam Từ, trong lòng thầm thở dài, hy vọng sau khi ông chủ gặp bà chủ rồi thì sẽ ngừng phát điên…
Dựa theo tâm tình của ông chủ lúc trên máy bay, thì bộ dáng có vẻ như sắp không thể bình tĩnh nổi nữa rồi…
Ai da, bà chủ à, cô tự cầu phúc đi.
~
Nam Từ cầm thẻ phòng, tìm được đúng căn phòng Hoắc Lâm đang chờ.
Khách sạn ở đây phần lớn không thiết kế cửa sổ sát đất, cho nên tất cả ánh sáng đều dựa vào đèn tường.
Trong phòng có vẻ rất tối, cũng không biết là do ánh sáng có vấn đề hay không, Nam Từ bước vào phòng, trái tim cô bắt đầu căng thẳng.
Cô hít một hơi thật sâu, khép cửa phòng lại, bước từng bước vào trong.
Dưới chân là thảm lông mềm mại, cho nên không thể nghe thấy một tiếng bước chân.
Nhưng càng yên tĩnh như vậy thì cô lại càng cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, nhịp tim cũng không ngừng tăng lên.
Càng tiến vào trong, Nam Từ phát hiện tia sáng ngày càng mờ, có vẻ như đèn phòng cũng không mở.
Cô nhịn không được lên tiếng: “Hoắc Lâm?”
“Tách.”
Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, giống như tiếng bật lửa, tiếp đó, giữa không trung xuất hiện một ngon lửa nhỏ.
Dưới ánh lửa yếu ớt, gương mặt tuấn tú của Hoắc Lâm hiện ra trong tầm mắt Nam Từ.
Hoắc Lâm nghiêng người đốt điếu thuốc, sau đó cười cười với Nam Từ, vẫy vẫy tay.
“Bảo bối, lại đây.”
Trong lòng Nam Từ bắt đầu dâng lên một sự sợ hãi đối với Hoắc Lâm.
Cô lấy hết can đảm, chậm rãi đi về phía anh, vừa đi vừa nói: “Hoắc Lâm, anh bật đèn lên được không, trong phòng tối quá… A…”
Cô còn chưa dứt lời, thì có cảm giác cổ tay bị anh nắm chặt, cả người bị anh dùng sức kéo, cho nên trực tiếp mất cân bằng ngã ngồi trong ngực anh.
Trên người anh toàn mùi thuốc lá, Nam Từ không biết rốt cuộc thì anh đã hút bao nhiêu mới đầy mùi thuốc lá nồng nặc như vậy.
Một tay anh ôm cô, tay kia đang kẹp điếu thuốc, thân thể hơi nghiêng, gương mặt tuấn tú tiến sát gần cô.
“Bật đèn thì anh sợ sẽ hù bảo bối của anh mất.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, có chút dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cười.
Không biết tại sao nhưng Nam Từ càng nghe càng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Bảo bối, nói anh nghe thử xem, tại sao em lại bỏ trốn?”
Môi mỏng của anh mang theo hơi thở xâm lược, lưu luyến ở bên tai cô, từng nụ hôn rơi xuống khiến đáy lòng cô phát run.
“Hả? Tại sao lại rời khỏi anh?”
Nói xong, anh lại ngậm vành tai cô, thỉnh thoảng còn cắn mút tai cô.
Một giây sau, Nam Từ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc kịp phản ứng thì cả người cô đã bị ép ngã xuống giường!
“Bảo bối, lần này em thật sự khiến anh rất thất vọng.”
Hoắc Lâm lẳng lặng ở phía trên nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo khiến người ta e dè sợ hãi.
Nam Từ trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác, có vẻ như chỉ một giây sau, anh sẽ khảm cô vào bụng anh.
Bình luận truyện