Chương 12
Hạ Kinh Chước liếc cốc tay dài trong tay cô, lại nhìn cái ly trong tay mình, lượng chất lỏng bên trong thật đúng là đại vu thấy tiểu vu.
Anh chậm rãi đứng lên, duỗi tay bưng cái ly lên, chậm rãi mà cụng ly của cô một chút, toàn bộ quá trình mặt cô đều tươi cười, bộ dáng không chê vào đâu được, giống như rất vui sướng rất cao hứng, nhưng đáy mắt lại tựa hồ có cảm xúc khác.
Hôm nay cô cực kỳ thích rượu, vô cùng dũng cảm, mặc dù người khác không chủ động mời uống, cô cũng sẽ chủ động chuốc rượu, thật làm người ta hoài nghi cô là thật sự quá mức nhiệt tình, hay đơn thuần là tưởng chính mình uống.
Cũng chính lúc cô ở trạng thái mơ mơ màng màng, trong mắt cô dường như thấy người đàn ông kia nói ra tên của anh ta, thanh âm lạnh như băng, nghe xong làm cô tỉnh rượu ba phần.
"Hạ Kinh Chước, tên của tôi."
Hạ Kinh Chước.
......
Thật là một cái tên hay.
Niệm một lần cũng khiến cho người ta không quên được.
Nhưng sao có thể khéo như vậy, tên này so với tên Lâm Hàn Dữ vừa lúc đều lạnh như băng, thật sự làm cho người ta rất khó không liên tưởng đến. Nhưng mà hiện thực là bọn họ cố tình lại là hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, nếu tên của bọn họ giống với tính cách, Lâm Hàn Dữ cũng đối với cô giống như Hạ Kinh Chước thì có lẽ cô sẽ không tự luyến mà hiểu sai ý, làm cho chính mình chật vật như vậy.
Hồi ức nhiều ngày không nghĩ tới lại dũng mãnh xông vào trong đầu, tươi cười của Giang Gia Niên hoàn toàn biến mất, banh mặt gật đầu một cái, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, xa cách mà nói một câu: "Hạnh ngộ."
Đêm nay cô uống quá nhiều rượu, trợ lý ở một bên nhìn liền sốt ruột, lại không có cách nào ngăn cản. Vốn dĩ đều đã chuẩn bị tốt một nam đồng nghiệp cấp dưới chắn rượu nhưng mỗi lần muốn đi lên hỗ trợ lại bị ánh mắt của Giang tổng liếc trở về, chỉ có thể ngồi kia bất đắc dĩ mà nhìn.
Cứ như vậy, một hồi xã giao kết thúc, Giang Gia Niên thành công uống say, kể cả cô nỗ lực duy trì bước đi chắc chắc thì vẫn là có chút lung lay.
Nữ trợ lý chạy nhanh tiến lên đỡ cô, lát nữa còn phái đưa người của hãng bay An Bình về nhà, nhưng Giang tổng uống thành cái dạng này, kế tiếp ai sẽ chủ trì đại cục chứ?
Vì bồi Giang Gia Niên, Lý tổng của hãng bay An Bình cũng uống hơi nhiều, bọn họ tới năm người, có đến ba người say, chỉ có Hạ Kinh Chước và Ân Mạn là tỉnh táo. Ân Mạn nhìn sếp mình, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hạ Kinh Chước, đối phương liếc mắt về phía cô một cái lại chuyển tầm mắt về trên người Giang Gia Niên đang say khướt, mi dài nhăn lại với nhau.
"Các người đưa mấy người Lý tổng trở về đi, tôi sẽ đưa Giang tổng về." Dưới tất cả bất đắc dĩ, trợ lý của Giang Gia Niên đành phải để mấy đồng nghiệp nam lái xe tiễn khách hộ, nhưng bởi vì những người này ở phương hướng khác nhau, phải tách ra để đưa về, số người không uống rượu trong bọn họ cũng không nhiều lắm, sau vài lượt tới cuối cùng vẫn còn dư lại hai người không có cách nào tiễn về.
Nữ trợ lý đang muốn gọi điện thoại cho tài xế khác của công ty, để bọn họ đến đây hỗ trợ tiễn khách hộ,vị cơ trưởng anh tuấn vẫn luôn bảo trì trầm mặc của hãng bay An Bình kia lại mở miệng nói chuyện.
"Tôi không uống rượu, có thể tự mình lái xe về." Anh lấy chìa khóa xe từ túi áo khoác tây trang, liếc mắt nhìn Giang Gia Niên, nhàn nhạt nói, "Ân Mạn không biết lái xe, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô đưa Giang tổng đến khách sạn gần đây ở một đêm."
Nữ trợ lý linh quang chợt lóe, đúng rồi, đưa tới khách sạn là được, gần đây có không ít khách sạn tốt, đặt phòng cho Giang tổng ở một đêm không phải là được rồi sao, như vậy cô có thể đưa khách hàng về nhà.
Nhưng mà...Nữ trợ lý chần chờ một chút: "Này có thể quá phiền toái Hạ cơ trưởng hay không, nếu không để tôi đưa Giang tổng vào khách sạn trước..."
Lời trợ lý còn chưa nói xong, An Bình bên này một người khách liền bắt đầu nôn ra, thoạt nhìn vô cùng không thoải mái, lẩm bẩm muốn về nhà, hôm nay tới ăn cơm đều là tầng lớp lãnh đạo của An Bình, chậm trễ một cái hợp đồng liền có khả năng xảy ra vấn đề, trợ lý của Giang Gia Niên căn bản không dám gánh trách nhiệm, lúc ấy liền nói: "Vậy phiền Hạ cơ trưởng, cảm ơn anh."
Hạ Kinh Chước không nói chuyện, cũng không gật đầu, chỉ tiếp nhận Giang Gia Niên từ trong lòng ngực nữ trợ lý, một khắc người phụ nữ đầy mùi rượu kia dựa vào trên người anh, thiếu chút nữa anh nhịn không được đem cô ném xuống đất, may mắn, anh nhịn được.
Ân Mạn chưa bao giwof biết Hạ Kinh Chước lại là người thân sĩ như vậy, cô quen biết anh lâu như thế, chưa từng thấy anh thân thiết lui tới với bất cứ ai, anh vẫn luôn duy trì trạng thái không phiến lá dính thân, sao hôm nay lại đột nhiên đổi tính?
Xuất phát từ tiểu tâm tư nào đó, trước khi nữ trợ lý rời đi Ân Mạn nói với anh: "Hạ cơ trưởng, nếu không để tôi cùng anh đưa Giang tổng đi, thời gian còn sớm, tôi cũng không vội về nhà."
Hạ Kinh Chước vừa kéo Giang Gia Niên rời đi vừa quay đầu nhìn Ân Mạn, chỉ nói một câu liền khiến Ân Mạn ngậm miệng.
"Bây giờ là 11h15, thời gian còn sớm sao?"
Hỏi lại, mang theo ý vị cự tuyệt lạnh nhạt, Ân Mạn đứng ở đó một lúc lâu không động đậy, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nữ trợ lý của Giang Gia Niên nhìn Ân Mạn một lúc mới mang theo ý xin lỗi nói: "Ân tiểu thư, vậy phiền cô chờ một chút, tôi đi lái xe đến đây, đưa Tần chủ nhiệm trở về trước, sau đó đưa cô về nhà, cô xem có thể chứ?"
Đương nhiên có thể, không có gì không thể, chính là mọi người giống như đều đã quên, Hạ Kinh Chước không uống rượu, chẳng lẽ không phải nên là anh tới đưa bọn họ lãnh đạo cùng đồng nghiệp cùng công ty trở về càng thích hợp hơn sao? Giống như từ khi Hạ Kinh Chước bắt đầu nói chuyện, tất cả liền rối loạn, ý nghĩ của mọi người đều không tự giác mà theo hắn, chờ bọn họ phản ứng lại "A, nguyên lai hẳn là như vậy, không phải như vậy", đã quá muộn.
Trên đường lái xe đưa Ân Mạn cùng Tần chủ nhiệm trở về, nữ trợ lý vạn phần hối hận chính mình lựa chọn sai lầm, có chút lo lắng Giang tổng có chuyện, nhưng lúc trợ lý chờ đèn xanh đèn đỏ, di động đặt ở phía trước vang lên, là số điện thoại Giang Gia Niên gọi tới, cô ấy nhanh chóng tiếp điện thoại, sau khi chào hỏi, đầu kia liền vang lên một giọng nam trầm thấp quạnh quẽ mà giàu từ tính.
"Là tôi. Tôi đã dàn xếp tốt cho Giang tổng rồi, bây giờ tôi liền rời đi, ở khách sạn Thắng Cánh phòng 1653."
Nữ trợ lý nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nghĩ thầm còn may, Hạ cơ trưởng vừa nhìn liền biết không phải cái loại người sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh ta một bộ dáng thanh tâm quả dục đối với ai cũng đều lạnh băng băng, lại chủ động gọi điện thoại tới báo số phòng, lo lắng của cô cũng không cần thiết.
Còn may, chính mình nhất thời hồ đồ không gây thành cái đại họa gì, thời điểm cắt đứt điện thoại, nữ trợ lý nghĩ như vậy.
Đáng tiếc cô ấy căn bản không biết, lúc điện thoại cắt đứt, Hạ Kinh Chước chuẩn bị rời đi, eo đã bị người từ phía sau ôm lấy.
Giang Gia Niên uống say, hoàn toàn hồ đồ, cũng không biết xem anh trở thành ai, khóc sướt mướt mà ôm, trong miệng nhắc mãi "Anh đừng đi", lặp đi lặp lại ba chữ này, nghe đến tâm phiền ý loạn.
Hạ Kinh Chước quay đầu lại nhìn cô, lần này cô đổi thành bổ nhào vào trong lòng ngực anh khóc, khóc đến áo sơ mi của anh đều dơ hề hề vẫn không ngừng được, này là chịu kích thích bao lớn chứ?
Nhìn cô giờ phút này bộ dáng dây dưa lại tiều tụy, Hạ Kinh Chước vừa chống tay để cô không thể tới quá gần, tay kia cầm di động của cô lên, ở bên trong tìm được số của trợ lý, muốn gọi lại lần nữa, để đối phương nhanh chóng trở về chiếu cố cô, anh rốt cuộc không thể chịu được người phụ nữ này thêm một giây nào nữa.
Nhưng làm sao dự đoán được, điện thoại còn chưa kịp ấn gọi, cả người đã bị Giang Gia Niên giữ chặt, đừng nói là gọi điện thoại, môi đều bị bịt kín.
Đầu óc Hạ Kinh Chước nhất thời trống rỗng, khó có thể tin mà nhìn người phụ nữ trước mắt, theo thời gian trôi đi, thần sắc trong mắt anh từ kinh ngạc dần dần chuyển biến thành phức tạp cùng mịt mờ.
Ban đêm, trong phòng khách sạn, một người phụ nữ uống say quần áo lộn xộn, mắt kính của cô không biết rơi ở chỗ nào, giờ phút này lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh khóc đến rối tinh rối mù, thế nhưng lại kiều diễm dị thường, giống như hoa hồng bị mưa xối qua, chọc người thương tiếc.
Một người phụ nữ như vậy nhào vào trong ngực, đối bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là khảo nghiệm cực lớn.
Hạ Kinh Chước là đàn ông sao?
Không hề nghi ngờ, anh là.
***
Tác giả nói: Các ngươi đoán xem phía sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Bình luận truyện