Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 19



Độ cao một ngàn thước Anh, cảnh sắc bên ngoài khoang điều khiển cực kỳ mỹ lệ, người có thể nhìn thấy cảnh đẹp chân thật như vậy trước nay đều không nhiều lắm.
Hình Chu thao tác máy bay ở tư thế thăng bằng, Hạ Kinh Chước phối hợp với cậu ta thu hồi hạ cánh cùng khâm cánh của máy bay, chờ Hình Chu chuyển sang chế độ điều khiển tự động, công việc của bọn họ cũng đến lúc có thể nghỉ ngơi một chút.
Thời gian nghỉ ngơi này, Lâm cơ trưởng dùng để trách cứ Hình Chu, Trần Phong ở bên cạnh nhìn, thường thường phát ra tiếng cười khinh miệt, Hình Chu không khỏi hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hạ Kinh Chước, những anh là người phụ trách Hình Chu, lại đứng ngoài cuộc mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không tồi, nhìn đám mây xanh thẳm bên ngoài khoang máy bay là có thể phán đoán ra.
Thời tiết như vậy, sau khi tuần tra cao tốc xong, khoang điều khiển chỉ cần lưu lại hai người giám sát là được, hai phi công còn lại hoàn toàn có thể đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một chút.
Dựa trên lưng ghế dựa, Hạ Kinh Chước đeo kính râm làm cho ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng không quá chói mắt, nhưng dừng lại một chút, anh liền giơ tay tháo kính râm, nhìn qua người vừa mắng Hình Chu, khó hiểu vì sao anh lại làm như vậy, rõ ràng sau khi tháo kính râm xuống gần như anh không mở mắt ra được.
"Anh Kinh Chước, anh nghĩ cái gì vậy?"
Đây là thắc mắc của Hình Chu.
Thật ra cũng là thắc mắc của Hạ Kinh Chước.
Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Nếu thuận lợi bay từ Giang Thành đến New York mười lăm tiếng đồng hồ, là thời gian hơn nửa ngày, rõ ràng không nên có liên hệ gì với người phụ nữ kia nhưng hiện tại anh lại cầm lòng không đậu mà nghĩ có nên nhanh chân đến nhìn cô hay không.
Đương nhiên cũng chỉ là nhìn mà thôi, bởi vì khoang hạng nhất xa hoa hôm nay đã ngồi đầy, anh không có biện pháp ở lại nơi đó.
Hạ Kinh Chước nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn danh sách hành khách, luôn cảm thấy chỗ ngồi của ba người còn lại vô cùng chướng mắt.
Cũng đúng lúc này, anh trả lời vấn đề của Hình Chu.
"Tôi suy nghĩ cái gì? Tôi cũng không biết."
Hình Chu ngoài ý muốn nhìn anh, cậu ta ở hãng bay An Bình mấy năm nay, phần lớn thời gian đều đi theo Hạ Kinh Chước học tập, thật ra bọn họ cũng không kém nhau nhiều tuổi, nhưng Hạ Kinh Chước đã lên vị trí cơ trưởng, khác biệt vẫn là rất lớn. Nhưng mà Hình Chu cũng không sinh ra cảm xúc ghen ghét hoặc là khinh thường đối với anh, bởi vì bất kể là phương diện kỹ thuật hay năng lực, Hạ Kinh Chước đều là đối tượng cậu ta kính nể.
Anh chưa bao giờ biết, giống như vĩnh viễn đều bày mưu lập kế, việc gì cũng đều có thể khống chế, mỗi ngày máy bay bay lên, anh liền sẽ trở thành người chỉ huy không trung, cũng sẽ có thời điểm không biết suy nghĩ của chính mình.
Phát hiện như vậy làm Hình Chu bỗng nhiên ý thức được, hóa ra Hạ Kinh Chước cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ có cảm xúc bình thường.
Tưởng tượng như vậy, Hình Chu lộc cộc mà cười cười, cảm xúc suy sút do vừa rồi bị trách cứ cũng tiêu tán không ít. Rất nhanh Hạ Kinh Chước lại một lần nữa đeo kính râm lên, máy bay bay lên cao hơn một chút, cảnh sắc bên ngoài cabin cũng chuyển biến theo, thẳng đến trước mắt, bọn họ đều không nhận được tin tức dự báo thời tiết xấu, cũng không phát hiện vấn đề gì, về cơ bản hôm nay sẽ là một hành trình thuận lợi bình an lại nhàm chán.
Nhưng mà hành trình nhàm chán trong mắt bọn họ, ở chỗ Giang Gia Niên lại có chút đặc sắc.
Cô căn bản là không ngủ được, cô có thể cảm nhận rõ ràng khi máy bay bay lên, tâm của cô cũng treo ở trên máy bay, máy bay lên càng cao, cô giương mắt nhìn màn hình khoang máy bay, luôn cảm thấy sau khi lên một độ cao mới cô sẽ trực tiếp hít thở không thông.
Nữ hành khách ngồi bên cạnh lại bị dọa một lần nữa, có chút miễn cưỡng hỏi cô: "Cô có sao không? Có cần tôi giúp tôi gọi tiếp viên hàng không không?"
Giang Gia Niên nghiêng đầu, cái trán chảy ra chút mồ hôi, nhìn ra được cô nhẫn nại đến có chút cố sức, nhưng vì để cho người khác có hành trình thuận lợi bình an, cô vẫn giải thích một chút nói: "Thật xin lỗi, tôi có chút sợ độ cao, một lúc sẽ tốt thôi, không có vấn đề gì, cô đừng lo lắng."
Hóa ra là sợ độ cao sao? Nữ hành khách tự nhiên cười cười nói: "Cô sợ độ cao vì sao còn muốn ngồi máy bay? Đây không phải là muốn tra tấn chính mình sao?"
Đúng vậy? Vì sao rõ ràng có khủng phi chứng còn lựa chọn hành trình bay xa xôi như vậy? Vì sao muốn tra tấn chính mình đây? Giang Gia Niên từng vô số lần hỏi qua chính mình vấn đề này, mỗi lần tại thời điểm bị giày vò đều yên lặng thề sẽ tuyệt đối không có lần tiếp theo, lại có công tác như vậy liền đem cơ hội nhường cho người khác, cùng lắm thì cho Hứa Hoan Nhan, ngẫu nhiên bại bởi đối thủ vài lần cũng không có quan hệ gì.
Nhưng sự thật là, thua vài lần chính là có chuyện, không ai lại cam tâm tình nguyện bại bởi tình địch của mình, đem cơ hội công tác nhường cho đối phương, mặc dù khả năng kia sẽ làm chính mình không thoải mái.
Giang Gia Niên có chút tiều tụy mà cười cười, lấy ra quyển tạp chí ở cạnh chỗ ngồi để giết thời gian, đó là tạp chí của hãng bay An Bình, bên trong giới thiệu về công ty cùng một chút tóm tắt về tiếp viên hàng không và cơ trưởng, Giang Gia Niên mở ra nhìn chỉ muốn dời lực chú ý, sau khi mở ra cũng đích xác dời tầm mắt, nhưng chuyển dời tầm mắt cũng làm người có chút đau đầu.
Lật chưa được vài tờ liền xuất hiện ảnh chụp Hạ Kinh Chước mặc chế phục, đương nhiên không phải một mình anh, bên cạnh còn có vài người, nhưng anh ngồi ở chính giữa làm người ta chú ý nhất, người khác căn bản không có biện pháp chuyển tầm mắt khỏi người anh.
Anh mặc chế phục phi công, cổ tay áo là bốn vạch vàng, người bên cạnh cũng là như vậy, quần áo này, mỗi người đều giống nhau nhưng chỉ riêng anh là mặc ra một loại hương vị đặc biệt.
Cấm dục, cao ngạo, lạnh nhạt, văn nhã, mỗi một từ đặt ở trên người anh đều không đủ để hình dung.
Nữ hành khách bên cạnh trong lúc vô tình liếc mắt tạp chí trong tay cô một cái, nhìn thấy bức ảnh kia cũng kinh ngạc một chút, mỉm cười nói: "Vị này, thật soái." Cô ấy vươn ngón tay chỉ chỉ, ngón trỏ dừng ở trên mặt Hạ Kinh Chước, Giang Gia Niên sửng sốt một chút, cũng theo bản năng duỗi tay chạm vào một chút, phảng phất như có thể cảm nhận được một tia độ ấm, giống như chạm vào da thịt chân thật của anh, sợ tới mức cô nhanh chóng thu hồi tay.
Nữ hành khách không rõ vì sao cô lại kỳ quái như vậy, lẩm bẩm một câu cũng không nói chuyện nữa, Giang Gia Niên cảm thấy chính mình nhất định bị coi là quái dị hoặc là bệnh tâm thần.
Thật ra trạng thái hiện tại của cô cũng tám chín phần mười.
Chỉ sờ ảnh chụp của người ta một chút, cư nhiên sẽ cảm thấy cô sờ đến chính anh, này không phải rối loạn tâm thần thì là cái gì?
Nghĩ như vậy, Giang Gia Niên lại cầm lòng không đậu mà duỗi tay đi chạm vào một chút, cô không biết, trong khoảng thời gian cô thất thần này, máy bay đã lên đến độ cao tuần tra, khoang máy bay đã bắt đầu phục vụ, Ân Mạn kéo mành ra, chuẩn bị tiến hành phục vụ hành khách, đi đến chỗ của Giang Gia Niên, vừa vặn nhìn thấy cô đang duỗi tay chạm vào mặt Hạ Kinh Chước trên tạp chí.
Tiếp viên hàng không trẻ tuổi Dương Dương vẫn luôn đi theo bên người Tiếp viên trưởng, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình cô ta biến sắc mặt, Dương Dương liếc mắt nhìn Giang Gia Niên một cái, chần chờ vài giây, tiến đến bên tai Ân Mạn nhẹ giọng nói: "Chị Ân Mạn, đừng sững sờ nữa, nên làm việc." Dừng một chút, hạ giọng, "Chỉ là một hành khách hoa si mà thôi, chị không cần phải ghen, xuống máy bay có ai quen biết ai đâu."








Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện