Chương 20
Đúng vậy, nếu chỉ là một hành khách hoa si Hạ Kinh Chước thì đúng là không cần để trong lòng, xuống máy bay thì còn ai quen biết ai đâu? Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội tiếp xúc với anh.
Nhưng Ân Mạn biết, Giang Gia Niên không phải hành khách hoa si bình thường, cô ấy hoàn toàn có thể có cơ hội gặp mặt Hạ Kinh Chước nhiều lần, tiếp xúc chặt chẽ.
Cũng chính bởi vì biết chuyện đó, trong lòng Ân Mạn mới không bỏ qua được.
Cô ta lại một lần nữa nhớ lại buổi tối chính mình chờ đợi kia, nhìn phản ứng giờ phút này của Giang Gia Niên, cô ta có lý do hoài nghi buổi tối ngày hôm đó Giang Gia Niên cố ý uống say, sau đó làm như trợ lý sắp xếp, để có thể đơn độc ở chung với Hạ Kinh Chước, thậm chí phát sinh một ít chuyện gì đó.
Nhất định là như vậy.
Ân Mạn bị chính mình miên man suy nghĩ nhiều làm nhiễu loạn đầu óc, ngay cả làm việc cũng không chuyên tâm, lúc phục vụ hành khách cũng có chút thất thần, có mấy hành khách không vui, cô ta mới thoáng tập trung suy nghĩ, thẳng đến khi đến bên ngoài Giang Gia Niên.
"Tiểu thư, xin chào." Cô ta nỗ lực bày ra bộ dáng tươi cười, chờ GIang Gia Niên ngẩng đầu nhìn về phía cô ta mới nói, "Giang tổng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Trí nhớ của Giang Gia Niên rất tốt, cho dù là người chỉ gặp qua một lần đều có thể nhớ kỹ, càng đừng nói là người gặp qua ở buổi xã giao đó, càng khó quên.
"Xin chào, tôi nhớ rõ cô." Giang Gia Niên nhanh chóng thu hồi tạp chí, vươn tay nói, "Ân tiểu thư, lúc ăn cơm có gặp qua."
Cô ta cư nhiên còn có thể tự nhiên hào phóng thu hồi tạp chí như vậy mà bắt tay với chính mình sao, làm ra việc xấu xa sao có thể bình tĩnh như vậy? Ân Mạn đã hoàn toàn hiểu lầm Giang Gia Niên, mặc dù trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng như cũ nhưng tâm lý lại không ngừng buộc tội cô.
"Cô đi New York vì công việc sao?" Ân Mạn vừa lấy thực đơn để lên bàn của Giang Gia Niên vừa giả dối mà hàn huyên, thật ra cô ta cho rằng Giang Gia Niên căn bản là vì tiếp cận Hạ Kinh Chước mới đến ngồi máy bay này, hoàn toàn không phải thật sự có việc.
Giang Gia Niên cũng cảm giác được ngữ điệu nói chuyện của cô ta có chút kỳ quái, suy tư một chút nói đúng sự thật: "Cùng An Bình hợp tác cần một cái kết thúc, cô có thể không biết, lãnh đạo của cô nhất định biết, tôi đến New Yorrk để mở họp."
Ý tứ của những lời này chính là muốn giải thích một chút, thuận tiện lấy ra chứng cứ chứng minh mình không nói dối, để Ân Mạn không tiếp tục phỏng đoán loạn gì đó, nhưng bản thân Ân Mạn có thành kiến, lời này nghe vào trong tai liền trở thành một loại châm chọc cô ta không thể tiếp xúc với tầng lớp lãnh đạo cấp cao của công ty.
Đúng vậy, cô ta chỉ là cái tiểu tiếp viên trưởng, người ta chính là tổng giám đốc, cô ta không so được với thân phận tôn quý cùng tiền đồ, nhưng vậy thì sao?
Khóe miệng Ân Mạn gia tăng ý cười, ngọt ngào nói: "Giang tổng thích ăn gì? Đây là thực đơn, nếu cô phải kiêng ăn gì đó nhất định phải nói với tôi, lấy giao tình của công ty với ngài, cho dù là trong thực đơn không có tôi cũng sẽ tận lực chuẩn bị chu đáo vì cô, dù sao mỗi lần bay đều là tôi tự mình chuẩn bị cơm cho Hạ cơ trưởng, đã quen rồi."
Giang Gia Niên im lặng không trả lời, chỉ gật đầu một cái, hiện tại cô có thể kết luận, vị tiếp viên này khẳng định là thích Hạ Kinh Chước, có lẽ đối với quan hệ của mình là anh ta có chút hiểu lầm nên cố ý nói nhiều để thị uy đi.
Tình tiết như vậy, trước kia Giang Gia Niên làm việc đều đã trải nghiệm qua rồi, so với Hứa Hoan Nhan, Ân Mạn còn chưa tính là gì, cho nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cô.
Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân cô không dao động có thể vẫn là bởi vì cô đối với Hạ Kinh Chước không có cảm tình giống với Lâm Hàn Dữ đi.
Ân Mạn dừng lại ở chỗ này rất lâu, cô ta là tiếp viên, có rất nhiều việc phải làm, không nhận được câu trả lời của Giang Gia Niên, cô ta chỉ có thể không cam lòng mà rời đi, phục vụ hành khách tiếp theo.
Rời khỏi khoang hạng nhất, Ân Mạn vẫn là không cam lòng mà ngoái đầu nhìn thoáng qua vị trí của Giang Gia Niên, cô ta dựa vào chỗ đó, chờ đợi mình tùy tiện lựa chọn một món cơm đưa lên, giống như không bị những lời tức giận cùng ghen ghét vừa rồi ảnh hưởng, đây là khinh thường mình sao? Khinh thường mình có thể cùng người đàn ông kia sớm chiều ở chung sao?
Ân Mạn cắn môi, cảm giác chính mình tức giận đến sắp mất lý trí, nhưng lại chỉ có thể cố nén lại, tiếp tục phục vụ hành khách tiếp theo.
Khoang điều khiển cũng không có sóng ngầm cuồn cuộn như ở khoang máy bay, khi máy bay ổn định kỳ thật quá trình bay là nhàm chán mà an tĩnh, nếu là được cơ trưởng ít nói như Hạ Kinh Chước mang theo, phó phi công liền càng dễ dàng mệt rã rời.
"A? A! Tôi tỉnh mà, tôi không ngủ."
Hình Chu xấu hổ ngồi thẳng người, muốn dụi dụi mắt, tay vừa giơ lên mới phát hiện còn mang kính râm, vì thế càng thêm xấu hổ...
Lâm cơ trưởng liếc xéo cậu ta hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn Hạ Kinh Chước một cái rất có thâm ý, Hình Chu không chỉ xấu hổ, thật hiển nhiên Lâm cơ trưởng đem biểu hiện của cậu ta trách tội lên người Hạ Kinh Chước, giống như là cảm thấy cậu ta năng lực không đủ, căn bản không nên mang cậu ta theo làm phó phi công.
Tưởng tượng đến việc này, Hình Chu liền vô cùng tự trách, nhưng Hạ Kinh Chước tựa hồ không ngại việc này, anh không để ý đến tầm mắt của Lâm cơ trưởng, chỉ liếc xéo Hình Chu một cái, nghiêng đầu về phía sau, ý tứ rất rõ ràng.
Hình Chu có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia, em không buồn ngủ, anh Kinh Chước, anh vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi."
Hạ Kinh Chước không nói chuyện, chỉ lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa, Hình Chu thẹn thùng mà sờ sờ đầu, cuối cùng vẫn tháo đai an toàn, bỏ tai nghe xuống, thành thành thật thật mà đi ra ngoài.
Khi cửa khoang máy bay mở ra, nhóm tiếp viên hàng không đều không tự giác mà nhìn qua, trên chuyến bay này có bốn phi công, hai người còn độc thân, tuy rằng một người là chính một người là phụ, những đối với các cô gái đều là vô cùng sùng bái, chỉ là trình độ khác nhau mà thôi.
Cũng bởi vì động tình mà tập trung tinh thần còn có Giang Gia Niên ngồi ở khoang hạng nhất.
Trước khi đi phòng nghỉ của đội bay cần đi thang lầu lên phía trên, ở vị trí của Giang Gia Niên, trước đó cô không có kéo mành lên, vừa lúc có thể nhìn thấy phương hướng thang lầu.
Cô thấy một người đàn ông đi ra, dáng người đĩnh bạt, mặc chế phục.
Tâm tình của cô trong nháy mắt có chút khẩn trương nhưng giây tiếp theo liền khôi phục bình tĩnh.
Cô thậm chí chưa cần nhìn thấy mặt người đàn ông kia, nhưng cô nhìn thấy trên tay áo đối phương có ba vạch vàng, là ghế phụ.
Không phải Hạ Kinh Chước.
Trong lòng Giang Gia Niên có một tia may mắn hỗn loạn, cô có thể nhìn thấy người nọ xoay người liền biến mất, hẳn là đi nghỉ ngơi. Nhưng may mắn qua đi lại là cảm giác mất mát nồng đậm.
Rất kỳ quái, giống như cảm giác thời điểm đi học yêu thầm học trưởng của lớp bên, mỗi lần anh đi ngang qua lớp đều muốn liếc mắt nhìn anh một cái những rồi lại không nhìn thấy được.
Giang Gia Niên giơ tay đè đè thái dương, trong lòng nghĩ, có khả năng cô thật sự bị khủng phi chứng làm cho choáng váng.
Nhất định là như vậy.
***
Editor: Giang tổng bắt đầu lung lay rồi😊
Bình luận truyện