Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 4



Giang Gia Niên miễn cường cười nói: "Tôi biết, nhưng vẫn không khống chế được, ảnh hưởng đến anh, thật ngại quá."
Người đàn ông liếc xéo cô, đuôi lông mày nhíu lại, lãnh đạm hỏi cô: "Cô có khủng phi chứng?"
Giang Gia Niên im lặng không nói, không muốn nhắc tới đề tài này, cho dù là đối với người xa lạ không quen biết cũng không muốn thừa nhận.
Có lẽ vì để làm chính mình trốn tránh không đến nỗi quá nan kham, Giang Gia Niên đổi đề tài: "Boeing không phải đều là bay tới Bắc Mỹ sao, cũng sẽ bay trong nước khoảng cách ngắn sao?"
Anh rất lạnh lũng, không thể nào tưởng tượng cùng cô nói chuyện, muốn nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cô, anh mắt vẫn luôn dừng trên cánh tay bị cô mạnh mẽ nắm chặt, trả lời vấn đề đều trở nên xa cách cùng hờ hững.
"Cô có vẻ rất hiểu biết."
Một câu đơn giản, mang theo chút ý không tốt, giống như cô sớm có âm mưu vậy.
Xóc nảy dừng lại, Giang Gia Niên thu tay lại, đặt ở dưới chăn mỏng chậm rãi nắm thành nắm đấm, không thể không thừa nhận, khi cô bắt lấy tay anh ta có một loại cảm giác không giống nhau, nhưng đó chắc hẳn là loại cảm giác khi phụ nữ tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ thôi, cũng không phải cái loại cảm giác mơ màng có thể kéo dài vô hạn, càng không phải cái gì "dự mưu" giống như anh ta nghĩ.
"Tôi cũng không quá hiểu." Giang Gia Niên rũ mắt liếc nhìn mặt đất nói, "Là hạng mục của công ty đang nói chuyện hợp tác với công ty anh nên khi tôi xem kế hoạch có nhìn nhiều thêm một chút." Nói đến đây, cô nâng mắt lên, lại nhìn về phía người bên cạnh trạng thái đã không chê vào đâu được.
Làm giám đốc công ty du lịch Duyệt Đồ, Giang Gia Niên cũng không phải quá hiểu biết những kiến thức về đường hàng không cùng với chuyến bay, bởi vì những thứ cô phải làm đều là ra quyết định công việc, còn những việc đó cụ thể làm như thế nào sẽ có nhân viên phía dưới đi xử lý. Nếu một công ty mà chuyện gì cũng phải để giám đốc đi tìm hiểu kỹ càng, tỉ mỉ mới có thể giải quyết thì công ty đó cũng quá thất bại. Cô cảm thấy về mặt này cũng không thẹn với lương tâm.
Nhưng mà, mặc dù cô nói thẳng thắn thành khẩn như vậy, người đàn ông trả lời vấn đề của cô vẫn lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm kỳ dị.
"Nếu một máy bay chỉ dùng để bay đi Bắc Mỹ, mười mấy giờ mới có thể lên xuống một lần, vậy thì hiệu quả làm việc sẽ rất thấp." Anh ta tháo đai an toàn đứng lên, "Cũng không hoàn thành 90 ngày bay theo yêu cầu." Anh ta đi vài bước, rời xa chỗ ngồi, đi một đoạn còn ngoái đầu lại liếc cô một cái, "Rất nhanh máy bay sẽ hạ cánh, cảm ơn cô đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi."
Cuối cùng nói khách sáo xong, anh liền đi thẳng, biến mất ở cuối đường, thứ cuối cùng Giang Gia Niên nhìn thấy là bốn vạch vàng trên cầu vai của anh.
Sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu vào ngành này, Giang Gia Niên cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực hàng không, sau lại thăng chức, từ đó mới dần dần không tìm hiểu nhiều về phương diện này nữa.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, ý nghĩ của bốn vạch trên huân chương của phi cơ trưởng kia.
Vạch thứ nhất: "Profession" -- chuyên nghiệp; vạch thứ hai: "Knowledge" -- tri thức; vạch thứ ba: "Fly skill" -- kỹ thuật phi hành; vạch thứ tư: "Responsibility" -- trách nhiệm.
Giang Gia Niên bỗng nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh, cô giơ tay lên ngực cảm thụ một chút, đem việc tim đập nhanh này quy kết với việc máy bay bắt đầu hạ cánh.
Nghe tiếp viên hàng không quảng bá, Giang Gia Niên để chăn sang một bên, cô nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút.
Trước khi tiếp viên hàng không bắt đầu tuyên truyền không lâu, ở khoang điều khiển, người đàn ông ngồi trước tòa điều khiển, phụ lái ngồi bên ghế phụ vừa hâm mộ vừa cẩn thận nhìn chăm chú, anh tận chức trách nói với tai nghe: "Đài quan sát, đây là chuyến bay AP5105, ngược gió bên phải, tốc độ gió 20, vận tốc 170km/h, yêu cầu hạ cánh."
Đợi một chút, đài quan sát bên kia trả lời: "Radar có thể thấy được, cho phép hạ cánh, yêu cầu dùng đường băng số 6 bên phải."
Được sự cho phép, người bên ghế phụ nhẹ nhàng thở ra, cười với người đàn ông ở ghế điều khiển: "Anh Kinh Chước, anh xem Bắc Kinh này, vẫn là Giang Thành chúng ta tốt hơn."
Người đàn ông đang thao tác máy bay hạ cánh cũng không phân tâm, không để ý người bên cạnh luyên thuyên, im lặng nhìn phía trước, điều khiển máy bay chậm rãi hạ cánh mơ hồ không rõ, điều chỉnh góc độ, làm cho cảnh sắc xung quanh trở nên rõ ràng hơn chút, đường băng chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của khoang điều khiển, máy bay sắp tiếp đất.
Khoang máy bay.
Giang Gia Niên nhìn xuyên qua chỗ ngồi của người khác bên cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, không trung ảm đạm, máy bay hạ xuống một chút nhưng kỳ dị chính là cô cũng không cảm giác được trụy cảm quá rõ ràng, cô nhớ tới vị cơ trưởng trẻ tuổi kia, tuy rằng tuổi tác anh ta cũng không lớn nhưng kỹ thuật thật sự không tồi, cô ngồi qua nhiều máy bay như vậy, anh ta điều khiển máy bay này là vững vàng nhất.
Máy bay an toàn mà đáp xuống Bắc Kinh.
Giang Gia Niên ở khoang hạng nhất, xuống máy bay sớm nhất, rời khỏi chỗ này sớm nhất.
Khoang điều khiển, người đàn ông được phó phi công gọi là anh Kinh Chước nhìn lướt qua danh sách hành khách trong tay, vị trí ở khoang hạng nhất, ngồi ở ghế 1D khoang hạng nhất xa hoa, nữ hành khách kia tên là...Giang Gia Niên.
Cái người phụ nữ mang mắt kính ra vẻ bình tĩnh còn không ngừng tiếp xúc thân thể của anh, cô tên là Giang Gia Niên.
Hạ Kinh Chước chậm rãi nâng tay lên, dưới cái nhìn chăm chú khó hiểu của người ở ghế phụ lộ ra một nụ cười lạnh phi thường khắc cốt.
***
Editor: haizz mấy chương rồi vẫn chưa quen đc thuật ngữ vs lối viết của truyện này.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện