Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 2 - Chương 3: Rồng con và rào cản ngôn ngữ



Điều thứ ba của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》

Phải nhanh chóng dạy ngoại ngữ cho con của các bạn, bởi vì những tình huống bất ngờ luôn có khả năng xảy đến.
Sáng sớm, khi mặt trời chưa ló rạng trên đường chân trời, Lucy đã bắt đầu bận rộn.

Giống như mọi ngày khác, nhóc phải giấu kho báu của mình xuống từng tầng từng tầng thảm lông ngỗng trước khi loài người đến — mấy hôm nay kho báu của nhóc lại tăng thêm nhiều, cả mặt giường đều bị kênh lên.

“Thế này không ổn.” Rồng con ngẫm nghĩ: “Nếu bị con người phát hiện, bọn họ sẽ cướp những kim tệ và đá quý này đi mất thôi.”

Lớn lên trong việc phải di chuyển liên tục giữa tòa thành của Rồng Đỏ và cửa hàng phép thuật của Talia, Lucy đã được kể nghe rất nhiều những câu chuyện về loài Rồng, những câu chuyện đó cho dù có nội dung và kết thúc như thế nào, thì vẫn luôn có một điều không hề thay đổi: loài người rất xảo trá, bọn chúng sẽ cướp đi kho báu quan trọng nhất của Rồng.

Rồng Đen nhỏ bé đã có kho báu của riêng mình từ rất sớm rầu rĩ ngồi dưới ánh mặt trời le lói: “Phải làm sao bây giờ đây?”

Tiếng bước chân ngoài cửa dần lao xao.

Lucy căng thẳng nhìn cánh cửa, cố áp người xuống giường — “Không đè xuống được …”

Cửa mở.

Nữ hầu nối đuôi nhau đi vào. Nhìn đứa bé đã tự mặc đồ xong xuôi, mấy cô ngạc nhiên mở to mắt: “Ngài tỉnh sớm quá.”

“Ngao ngao!” ( Đi đi! Kẻ xâm lược!)

Mấy cô hầu không quan tâm đến lời cảnh cáo của Rồng con, trái lại còn đến gần giường hơn: “Ôi, ngài có thể đứng lên một lát không? Em muốn xếp lại giường …”

“Ố ố ố!” ( Còn tiến thêm bước nữa là ta sẽ không khách sáo nữa đâu à nha!)

“Ngoan nào …” Cô hầu vươn tay, định ôm đứa nhỏ có vẻ là đang làm nũng trên giường xuống.

“Khạp!”
Khi vương tử Edward qua phòng ngủ khách thì nghe thấy mấy cô hầu đang tụm lại thầm thì cái gì đó. Chàng không lên tiếng, im lặng nghe một chốc.

“Shary cô cũng bị vậy hả?”

“Ừm! Không chỉ chúng ta đâu, Wendy cũng bị nhóc ấy cắn rồi.”

“Thằng nhóc đó ghê gớm thật.”

“Chắc là đang thấy buồn thôi — lâu thế rồi mà người nhà còn chưa đến đón nhóc về …”

“Nhưng mà, khi gặp nhóc ấy ở ngoài phòng ngủ, nhóc ấy ngoan lắm kia mà, trêu nhóc ấy thế nào cũng không giận.”

“Vậy sao?”

“Đúng thế đó!”

“Thật là kì lạ.”

“Thôi bỏ đi bỏ đi, dù sao nhóc ấy cắn cũng không đau — mấy lần sau cứ chờ nhóc ấy rời phòng thì vào dọn dẹp cũng được.”

“…”

Lucy quyết định đào một cái hang để cất đồ, địa điểm là trong vườn hoa.

“Đá cứng quá.” Rồng con nhìn móng vuốt mềm mại của mình, hơi do dự: “Vậy, đào một cái hang trên mặt đất cũng được.”

Vì thế, trong một góc hẻo lánh ở vườn hoa, Rồng Đen biến lại thành hình Rồng quần quật dưới ánh mặt trời.

Chuyện đào hang đối với Rồng mà nói, không phải là một việc thoải mái gì cho cam. Tuy rằng đất màu mỡ rất dễ đào, nhưng Lucy vẫn thấy khổ chắc khác gì chuyện rơi từ trên trời xuống cả.

“Vì sao móng Rồng lại là hình lưỡi câu nhỉ?” Lucy nhìn đất dính vào móng rơi xuống, rồi lại nhìn con chuột đồng còn đào nhanh hơn nhóc bên cạnh, không kìm được sự uể oải.

Nhưng không cho nhóc uể oải thêm tí nữa, giọng nói của con người bỗng vang lên: “Ai ở đó đấy?”

Lucy lập tức đề phòng biến về hình người — “Chẳng lẽ có người phát hiện hang báu vật tương lai của mình rồi?”

“Ồ? Là nhóc sao?” Vương tử Edward rất ngạc nhiên: “Sao nhóc lại không mặc quần áo?”

“Ố ngao ngao!” ( Đây là lãnh địa của ta!)

“Nhóc đang làm gì đấy? Sao người lại bẩn thỉu thế này?”

“Ố — ngao!” ( Đi mau!)

“Nào, mau mặc quần áo vào …” Vương tử tốt bụng nhặt quần áo dưới đất lên, phủi sạch, rồi mang đến …

“Khạp!”
Khi dùng bữa trưa, vương hậu dịu dàng của vương quốc Hạt Dẻ bỗng nhận ra tay còn mình ịn nguyên dấu răng. Bà lo lắng nhìn tay phải của vương tử Edward: “Con bị sao vậy?”

Nét mặt vương tử hơi cứng đờ: “Thưa mẫu hậu, tay con không bị sao cả.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy.”

=== Ngoài lề ===

Khi search thử cái tiếng ố ố ngao ngao của Lucy thì clip này nằm ngay trên top search. Mọi người có thể thưởng thức để dễ liên tưởng =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện