Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
Quyển 2 - Chương 4: Rồng con và cái răng sâu
Điều thứ tư của《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》
Hãy bảo vệ răng miệng của con mình, nếu không bạn và con bạn sẽ hối hận cả đời.
Lucy có một cái răng sâu.
Sáng hôm nay khi thức dậy, Lucy bò xuống giường, chạy đến bàn nhỏ cẩn thật soi gương: quả nhiên, má nhóc đã sưng lên.
Nhóc thử sờ một cái — “Đau quá!”
Đến bữa sáng, vương tử Edward luôn thích dùng bữa một mình lại phá vỡ thói quen của mình lần nữa, chàng xuất hiện ở bàn ăn của Lucy.
Lucy rầu rĩ nhìn chàng, rồi cụp mắt, càng thêm rầu rĩ ngẩn ngơ nhìn bánh mâm xôi đầy bơ thơm ngọt trên bàn.
“Sao vậy? Không thích ăn bánh ngọt hả?” Vương tử đưa bánh kếp trước mặt mình đến: “Muốn ăn không?”
Rồng con ôm má, mắt rưng rưng.
“Ặc, nhóc ấy sao vậy?” Vương tử hỏi cô hầu bên cạnh.
Hầu gái cũng hoang mang lắc đầu.
Vương tử bất đắc dĩ để bánh kếp lại, mang cái giỏ ra: “Vậy, táo thì sao …”
Rồng con đang đau răng rốt cuộc tủi thân òa khóc.
Thầy thuốc trong cung điện vương quốc Hạt Dẻ là một ông lão râu tóc bạc phơ hiền hòa: “Có lẽ là bị sâu răng. Trẻ con hay bị sâu răng lắm.” Ông cẩn thận kiểm tra đứa bé mà vương tử ôm tới một lần nữa, hiền hòa cười: “Nào, đầu tiên hãy há miệng ra —”
Lucy chớp chớp mắt, xoay người, quyết định không quan tâm ông già đầy lông này làm gì.
“Vương tử …” Thầy thuốc già khó xử xin vương tử giúp đỡ.
Vương tử Edward đành phải đặt đứa bé lên đùi, xong xuôi, chàng nhẹ nhàng bóp bóp hai má của nhóc: “Há mồm.”
Rồng con bị xúc phạm lập tức phẫn nộ: “Khạp.”
“Oa …” Tiếng kêu đau vang lên cùng lúc răng nanh của Lucy đụng vào tay chàng, nhưng người kêu đau lại là người đi cắn — Rồng con nước mắt lưng tròng chỉ có thể há mồm ra.
Sau khi kiểm tra xong, thầy thuốc vuốt râu: “Đúng là bị sâu.”
“Vậy xử lý thế nào đây?” Vương tử vừa dỗ dành đứa nhỏ đang ôm má khóc huhu, vừa hỏi.
“Cái này …” Thầy thuốc trầm ngâm: “Có lẽ nhổ đi là tốt nhất.”
Rồng con đang la khóc bỗng dưng im bặt: không hiểu sau, nhóc cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy đến.
Vì thế nhóc cẩn thận hỏi: “Ố ố?” ( Mấy người định làm gì ta?)
“Đừng lo.” Thầy thuốc già nói: “Đợi đến lúc thay răng con sẽ mọc răng lại thôi.”
“Éc … Ố ố?!” ( Ngươi đang cầm cái gì đấy?!)
“Vương tử, xin hãy đè con lại hộ thần.” Thầy thuốc lấy kìm ra: “Sẽ hơi đau một tí …”
“Ta đã biết.”
Lát sau.
“Oa — ngao ngao!!!”
Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự im lặng của bầu trời trên vương quốc Hạt Dẽ, mãi không tiêu tan …
“Xem, giờ hết đau rồi đúng không?”
Thầy thuốc giờ hiền hòa cười gắp cái răng còn dính máu cho Lucy xem.
Rồng con liếm liếm cái lợi trống, mân miệng, ôm táo quay lưng lại không thèm nhìn ông.
Thầy thuốc già cũng không giận: “Trẻ con đều như thế cả. Mà nhắc mới nhớ, hồi trước hồi nhỏ cũng có cái răng sâu như này đấy.” Nói xong, ông liền giơ cái răng lên —
Im lặng.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, mặt vương tử Edward lạnh tanh chỉ cái răng dài bằng nửa ngón tay, có đốm đen, nói: “Ta tuyệt chưa từng có cái răng bị sâu nào như này.”
“Cái này …” Thầy thuốc già thấy tay mình hơi run run, nhưng ông không thể khống chế nó được. Run rẩy nhìn cái răng bỗng nhiên dài đoàng ra trong tay, ông nuốt nước bọt: “Cái này hình như … Là răng nanh của Rồng …”
“Ông chắc chứ?”
“Ít nhất thì thần có thể chắc chắn đây không phải răng của con người.”
Sự im lặng lại bủa vây.
Trong sự im ắng ấy, tiếng Lucy cắn táo lại có vẻ thật rõ ràng.
“Rồng …” Vương tử của vương quốc Hạt Dẻ rất lưỡng lự: “Cũng sẽ thay răng ư?”
====Lại ở một nơi nào đó====
Nicolas: Arthur, anh đã xem tái bản của 《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》chưa?
Arthur: Xem rồi, sao thế?
Nicolas: Điều thứ tư là mới cập nhật — nhưng mà, sao tự dưng lại phải thêm?
Arthur: Điều thứ tư? À, là do nha sĩ Daniel duy nhất của tộc Rồng đã nghỉ hưu rồi.
Nicolas: …
Hãy bảo vệ răng miệng của con mình, nếu không bạn và con bạn sẽ hối hận cả đời.
Lucy có một cái răng sâu.
Sáng hôm nay khi thức dậy, Lucy bò xuống giường, chạy đến bàn nhỏ cẩn thật soi gương: quả nhiên, má nhóc đã sưng lên.
Nhóc thử sờ một cái — “Đau quá!”
Đến bữa sáng, vương tử Edward luôn thích dùng bữa một mình lại phá vỡ thói quen của mình lần nữa, chàng xuất hiện ở bàn ăn của Lucy.
Lucy rầu rĩ nhìn chàng, rồi cụp mắt, càng thêm rầu rĩ ngẩn ngơ nhìn bánh mâm xôi đầy bơ thơm ngọt trên bàn.
“Sao vậy? Không thích ăn bánh ngọt hả?” Vương tử đưa bánh kếp trước mặt mình đến: “Muốn ăn không?”
Rồng con ôm má, mắt rưng rưng.
“Ặc, nhóc ấy sao vậy?” Vương tử hỏi cô hầu bên cạnh.
Hầu gái cũng hoang mang lắc đầu.
Vương tử bất đắc dĩ để bánh kếp lại, mang cái giỏ ra: “Vậy, táo thì sao …”
Rồng con đang đau răng rốt cuộc tủi thân òa khóc.
Thầy thuốc trong cung điện vương quốc Hạt Dẻ là một ông lão râu tóc bạc phơ hiền hòa: “Có lẽ là bị sâu răng. Trẻ con hay bị sâu răng lắm.” Ông cẩn thận kiểm tra đứa bé mà vương tử ôm tới một lần nữa, hiền hòa cười: “Nào, đầu tiên hãy há miệng ra —”
Lucy chớp chớp mắt, xoay người, quyết định không quan tâm ông già đầy lông này làm gì.
“Vương tử …” Thầy thuốc già khó xử xin vương tử giúp đỡ.
Vương tử Edward đành phải đặt đứa bé lên đùi, xong xuôi, chàng nhẹ nhàng bóp bóp hai má của nhóc: “Há mồm.”
Rồng con bị xúc phạm lập tức phẫn nộ: “Khạp.”
“Oa …” Tiếng kêu đau vang lên cùng lúc răng nanh của Lucy đụng vào tay chàng, nhưng người kêu đau lại là người đi cắn — Rồng con nước mắt lưng tròng chỉ có thể há mồm ra.
Sau khi kiểm tra xong, thầy thuốc vuốt râu: “Đúng là bị sâu.”
“Vậy xử lý thế nào đây?” Vương tử vừa dỗ dành đứa nhỏ đang ôm má khóc huhu, vừa hỏi.
“Cái này …” Thầy thuốc trầm ngâm: “Có lẽ nhổ đi là tốt nhất.”
Rồng con đang la khóc bỗng dưng im bặt: không hiểu sau, nhóc cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy đến.
Vì thế nhóc cẩn thận hỏi: “Ố ố?” ( Mấy người định làm gì ta?)
“Đừng lo.” Thầy thuốc già nói: “Đợi đến lúc thay răng con sẽ mọc răng lại thôi.”
“Éc … Ố ố?!” ( Ngươi đang cầm cái gì đấy?!)
“Vương tử, xin hãy đè con lại hộ thần.” Thầy thuốc lấy kìm ra: “Sẽ hơi đau một tí …”
“Ta đã biết.”
Lát sau.
“Oa — ngao ngao!!!”
Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự im lặng của bầu trời trên vương quốc Hạt Dẽ, mãi không tiêu tan …
“Xem, giờ hết đau rồi đúng không?”
Thầy thuốc giờ hiền hòa cười gắp cái răng còn dính máu cho Lucy xem.
Rồng con liếm liếm cái lợi trống, mân miệng, ôm táo quay lưng lại không thèm nhìn ông.
Thầy thuốc già cũng không giận: “Trẻ con đều như thế cả. Mà nhắc mới nhớ, hồi trước hồi nhỏ cũng có cái răng sâu như này đấy.” Nói xong, ông liền giơ cái răng lên —
Im lặng.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, mặt vương tử Edward lạnh tanh chỉ cái răng dài bằng nửa ngón tay, có đốm đen, nói: “Ta tuyệt chưa từng có cái răng bị sâu nào như này.”
“Cái này …” Thầy thuốc già thấy tay mình hơi run run, nhưng ông không thể khống chế nó được. Run rẩy nhìn cái răng bỗng nhiên dài đoàng ra trong tay, ông nuốt nước bọt: “Cái này hình như … Là răng nanh của Rồng …”
“Ông chắc chứ?”
“Ít nhất thì thần có thể chắc chắn đây không phải răng của con người.”
Sự im lặng lại bủa vây.
Trong sự im ắng ấy, tiếng Lucy cắn táo lại có vẻ thật rõ ràng.
“Rồng …” Vương tử của vương quốc Hạt Dẻ rất lưỡng lự: “Cũng sẽ thay răng ư?”
====Lại ở một nơi nào đó====
Nicolas: Arthur, anh đã xem tái bản của 《 Bí kíp nuôi dưỡng Rồng con 》chưa?
Arthur: Xem rồi, sao thế?
Nicolas: Điều thứ tư là mới cập nhật — nhưng mà, sao tự dưng lại phải thêm?
Arthur: Điều thứ tư? À, là do nha sĩ Daniel duy nhất của tộc Rồng đã nghỉ hưu rồi.
Nicolas: …
Bình luận truyện