Cô Vợ Hung Dữ
Chương 43: Thay mặt Nguyệt Nguyệt trừng trị
Nguyệt Nguyệt nhìn mười mấy đứa nhóc trước mắt, cô không nói gì mà suy nghĩ kỹ càng: “Mình nên trừng phạt bọn nó thế nào đây?”
Đúng vậy, một đám nhóc vừa có cảm giác sống sót sau khi gặp nạn đang vui mừng vì tránh được một kiếp, hoàn toàn không để Nguyệt Nguyệt trong lòng. Ở trong mắt bọn họ, Tường Tử đáng sợ hơn, vả lại không phải có câu thế này sao, pháp không trách chúng*. Có muốn phạt cũng không thể phạt tất cả bọn họ. Cho nên giờ phút này bọn họ vẫn rất bình tĩnh.
(*) pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người phạm cùng một tội.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Nguyệt Nguyệt mới chậm rãi cất tiếng: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm huấn luyện viên, không biết nên xử phạt các cậu thế nào…”
“Vậy thì không xử phạt là được.” Mọi người cười trả lời.
“Không được.” Cô trả lời, “Nhất định phải phạt!”
“Vậy thì viết kiểm điểm đi.” Quan Dương vừa bị Tường Tử đánh liền đề nghị.
“Đúng vậy, huấn luyện viên, viết kiểm điểm đi.” Mọi người hùa theo. Kiểm điểm đối với đám nhóc này đều là bữa cơm thường, từ khi biết viết văn thì viết kiểm điểm là nhiều nhất. Trình độ kia có thể nói là đẳng cấp bậc thầy, ngay cả cầm làm mẫu cũng không thành vấn đề, cho nên tất cả đều lên tiếng đề nghị.
“Viết kiểm điểm làm gì?” Nguyệt Nguyệt nói, “Viết rồi cũng chẳng ai đọc thì viết làm gì.”
“Huấn luyện viên vạn tuế.” Đám nhóc kia sau khi nghe cô trả lời thì vội vàng nịnh nọt. Tốt rồi, ngay cả kiểm điểm cũng không cần viết, quả nhiên phụ nữ mềm lòng hơn.
Nguyệt Nguyệt có phần không hiểu nguyên do vì sao đám “học trò” trước mặt mình lại hoan hô, cô hơi nghi hoặc cất tiếng: “Phạt mỗi người chạy vòng quanh sân thể dục này mười vòng.”
“Trời… Một vòng này là bốn trăm mét lận, huấn luyện viên.” Thế là một tràng kêu rên vang lên, đám nhóc này bình thường đi đâu cũng ngồi xe, đừng nói đến chạy, ngay cả đi bộ cũng chưa từng đi xa như vậy.
“Hai mươi vòng.” Nguyệt Nguyệt không thèm nhìn đám nhóc, cô nói thẳng thừng.
“Huấn luyện viên, chị độc ác quá đi.” Bọn họ chưa chắc chạy nổi mười vòng, còn lên tới hai mươi vòng ư? Đi tìm chết đi, thế là đám nhóc này cùng nhau kháng nghị.
“Ba mươi vòng, không chạy xong thì không được phép ăn trưa.” Nguyệt Nguyệt không thèm đếm xỉa, cô nói.
Ngay sau đó, phần lớn mọi người đều biết điều, chuẩn bị chạy bộ, nhưng vẫn còn một số phần tử ngoan cố, mưu tính lừa bịp để qua cửa ải. Quan Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho một thằng bé đứng kế bên, sau đó, thằng bé kia lập tức ngầm hiểu, đột nhiên ôm bụng, yếu ớt hô lên: “Ôi, huấn luyện viên, dạ dày em đau quá, đau quá đi.” Theo tiếng la của cậu ta là toàn thân giống như không còn sức lực, uể oải ngã xuống đất, xem tình hình có vẻ rất đau đớn.
Đám nhóc định chạy bộ nhất thời dừng bước, xem thử cô xử lý thế nào. Nếu được thì bọn họ sẽ bắt chước, dù sao thân thể con người có nhiều bộ phận như vậy, có chỗ để đau mà.
Thấy tình huống này, Nguyệt Nguyệt hơi tức giận. Hừ, dám giả vờ trước mặt cô, quả thật là muốn chết. Muốn nói dối thì hãy giả vờ cho giống một tí, trước tiên mời khống chế nhịp tim cho tốt được không? Nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống thế này mà bảo không thoải mái, người khác hơi yếu một chút chắc chết từ lâu rồi.
Thế là Nguyệt Nguyệt đang muốn tiến lên trừng trị cậu ta, Tường Tử cười tủm tỉm đến bên cạnh cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Em đừng giận, đừng giận mà, giận quá làm hại sức khỏe, anh sẽ đau lòng.” Sau đó thấy Nguyệt Nguyệt dường như bình tâm lại rồi, lúc này anh mới buông tay. Tường Tử xoay người, sắc mặt lạnh lùng nhìn thằng bé giả vờ kia, ánh mắt lại lướt qua Quan Dương ở bên cạnh nó. Được thôi, mấy thằng nhóc này không thấy quan tài là không đổ lệ.
Ban nãy vừa bị trừng phạt, giờ lại muốn bày ra mánh khóe, thật là không có khuôn phép. Thực ra nếu đổi thành trường hợp khác Tường Tử còn có thể chơi đùa với bọn họ, nhưng hiện tại anh lười chẳng muốn dây dưa với bọn này.
Hừ, dám chọc bà xã anh tức giận? Phải phạt!!!
Tường Tử nói với Nguyệt Nguyệt: “Bà xã, em đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút trước đi, để anh qua trừng trị cậu ta.” Nguyệt Nguyệt gật đầu, dù sao Tường Tử cũng là chồng cô, anh trừng trị cũng tương đương với việc cô ta tay. Vì thế cô không so đo, xoay người đi về phía ông lão kia.
Tiếp đó, Tường Tử vừa cười nham hiểm vừa đi đến chỗ thằng bé kia đang lăn lộn trên mặt đất.
Rốt cuộc lại có thể quang minh chính đại đánh người, thật là hưng phấn quá đi.
Quan Dương vốn dĩ có chút đắc ý, cậu ta chợt trông thấy Tường Tử vừa mới trừng trị mình đi về phía bọn họ, nụ cười trên mặt cậu ta bỗng cứng lại, có cảm giác như lọt vào hầm băng. Hình như cậu ra lại phạm sai lầm rồi…hu hu hu…
Tường Tử đi vài bước là tới chỗ thằng bé kia, anh cười tủm tỉm hỏi: “Cậu đau dạ dày phải không?”
Thằng bé kia thấy dáng vẻ của Tường Tử, nhớ lại cảnh tượng anh đánh ngã Quan Dương ban nãy, cậu ta chợt rùng mình. Hết cách, cậu ta chỉ đành gắng gượng trả lời, “Phải.” Trong lòng an ủi bản thân, “Dù sao anh ta cũng không phải bác sĩ, chẳng biết mình có đau dạ dày thật không! Cho dù là bác sĩ thì sao, chỉ cần mình một mực chắc chắn là đau dạ dày, người khác cũng hết cách với mình, cùng lắm bị mắng vài câu thôi.”
“Hừm, cậu không lừa tôi chứ?” Tường Tử lại hỏi.
“Không có, huấn luyện viên, em làm sao dám lừa anh?” Cậu ta kiên quyết phủ nhận.
“Vậy cậu không cần chạy.” Tường Tử nói.
“Cám ơn huấn luyện viên.” Cậu ta vui đến mức khó mà kiềm chế, suýt nữa là nhảy dựng lên. Cũng may trong giờ phút then chốt nhớ mình đang “bệnh” nên cậu ta nhịn xuống.
Quan Dương đứng bên cạnh thằng bé kia thấy Tường Tử dễ dãi như vậy liền nảy sinh ý nghĩ, cậu ta lập tức đi qua dìu “người bệnh” lên, sau đó đề nghị với Tường Tử: “Huấn luyện viên, em đưa cậu ấy đến phòng y tế trước nhé.”
Tường Tử càng thêm hưng phấn, anh gật đầu, làm như có chút khó xử: “Thế có làm phiền cậu không hả?”
“Không đâu, không đâu! Tục ngữ nói, giúp bạn bè không tiếc mạng sống. Cho nên đây là việc em phải làm, sao lại làm phiền ạ?” Quan Dương vội vàng trả lời, chỉ sợ Tường Tử không cho cậu ta “giúp đỡ”.
“Ờ, giữa bạn bè quả thật nên như thế.” Tường Tử gật đầu trả lời, “So với tình bạn, những việc này quả thật nhỏ nhặt không đáng kể.”
“Vâng!” Quan Dương thấy Tường Tử không làm khó mình, cậu ta nhất thời khí khái ngút trời đáp, “Vì bạn bè, tan xương nát thịt cũng không ngại.”
“Tốt lắm!” Tường Tử khen ngợi, sau đó anh chỉ Quan Dương nói với những thằng bé khác, “Thấy chưa, cậu ta chính là tấm gương của các cậu đấy.”
Những người khác không hề phản đối, đồng thanh trả lời: “Dạ phải! Huấn luyện viên!” Trong lòng bọn họ nhịn không được mà nguyền rủa Quan Dương, hừ hôm nay cậu khoe mẽ, còn làm tấm gương, quả là mắt mù rồi!
Quan Dương hơi ngượng ngùng, khiêm tốn trả lời: “Đâu có, đâu có ạ.”
Tường Tử xoay người đi đến bên cạnh Quan Dương, vỗ nhẹ bả vai cậu ta, anh cười tủm tỉm nói: “Thế thì cậu hãy giúp cậu ta chạy nhé, dù sao cậu ta là người bệnh. Làm bạn bè, tôi nghĩ cậu sẽ rất vui vì được san sẻ với cậu ta.”
Nhất thời nụ cười của Quan Dương cứng lại, hồi lâu sau chẳng nặn ra chữ nào.
Tường Tử hình như sợ cậu ta quên, anh khích lệ nói: “Dìu cậu ta đến phòng y tế trước đi. Nhớ là đi sớm về sớm, dù sao cậu còn sáu mươi vòng phải chạy, vì bạn bè nhiêu đó tính là gì? Tôi rất thích cậu đấy.”
Giờ phút này Quan Dương không còn tâm tư để than vãn ông trời. Chuyện gì thế này? Sao lại biến thành sáu mươi vòng, trời ơi để cậu ta chết đi.
Thằng bé đứng bên cạnh vốn giả bệnh, thấy tình thế bất thường, cậu ta lập tức đứng thẳng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Tường Tử, cậu ta nói với anh: “Huấn luyện viên, em khỏe rồi.”
“Dạ dày hết đau rồi?” Tường Tử ra vẻ quan tâm hỏi.
“Không đau, nó đau từng đợt thôi ạ, đau xong rồi sẽ không sao.” Thằng bé kia vội vàng giải thích, lại không biết nói thế ngược lại nảy sinh ngờ vực giấu đầu hở đuôi.
Tường Tử không hề vạch trần, anh tiếp tục cười thân thiện quan tâm nói: “Cậu muốn nghỉ thêm chút nữa không? Dù sao cậu cũng vừa khỏe lại.”
“Không cần đâu, huấn luyện viên. Em cảm thấy mình tập luyện quá ít, cho nên sức khỏe mới không tốt. Xin anh hôm nay nhất định cho em chạy, để em có cơ hội rèn luyện ạ.” Thằng bé kia thành khẩn nói với Tường Tử.
“Thật không?” Tường Tử nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ.” Cậu ta gật đầu.
“Quả thật như thế?” Tường Tử lại lo lắng hỏi.
“Vâng ạ.” Cậu ta kiên định gật đầu.
“Không thay đổi?” Tường Tử vẫn còn chút bận tâm.
“Không thay đổi ạ!” Cậu ta trịnh trọng gật đầu. Sợ Tường Tử không đồng ý, cậu ta vội vàng bổ sung, “Huấn luyện viên, xin anh thành toàn.”
Tường Tử không nhiều lời nữa, anh gật đầu nói: “Được rồi.”
Thế là hai thằng bé kia đang muốn đi về phía trước chuẩn bị chạy bộ thì nghe được Tường Tử mở miệng chầm chậm nói: “Hai cậu đã có lòng như vậy, tôi cũng không ngăn nữa.” Sau đó, anh chỉ Quan Dương nói, “Để thành toàn tấm lòng ‘giúp bạn bè không tiếc mạng sống’ của cậu, tôi để cậu cõng cậu ta chạy mười lăm vòng nhé.” Tiếp theo, anh chỉ vào thằng bé kia tươi cười nói, “Vì để cậu rèn luyện sức khỏe bản thân, cậu cõng cậu ta chạy mười lăm vòng trước đi. Như vậy hai cậu coi như đồng cam cộng khổ, một công đôi việc rồi.”
Hai thằng bé kia muốn khóc, sao lại như vậy chứ?
Những đứa nhóc xung quanh vội vàng tản ra chạy bộ, chỉ sợ chậm một chút là bị Tường Tử bắt lại trừng phạt.
Tường Tử đi đến một bên, cười tủm tỉm với thằng bé đang khổ sở khom lưng sắp cõng Quan Dương, anh cổ vũ nói: “Cố lên nhé.” Sau đó khi cậu ta đi ra bước đầu tiên, anh còn thêm một câu, “Tôi sẽ nhớ kỹ hai cậu.”
Nhất thời vang lên tiếng phịch, hai người ngã xuống đất. Hu hu hu…chúng tôi muốn về nhà.
Tường Tử cười càng vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, Tường Tử đứng tại chỗ nhìn mấy đứa nhóc kia chạy loạng choạng được hai vòng, anh lại có phần không vui.
Đây không phải là chạy bộ, chỉ giống đi dạo thôi. Quả thật không để bà xã anh vào trong mắt, nói chạy thì phải chạy cho đúng nghĩa chứ. Lại không dám nghe lời vợ anh, to gan thế nhỉ. Thật là nực cười! Tường Tử chợt híp mắt, suy nghĩ kỹ càng một lúc, anh nở ra một nụ cười tươi.
Ha ha ha…hôm nay lại có trò hay.
Tường Tử bình thản lấy ra di động, bấm một dãy số, sau khi nối máy thì nghe được âm thanh bên kia hỏi: “Tường Tử, sáng sớm cậu gọi cho anh làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ba, không có gì. Bây giờ anh có ở trong quân khu không ạ?” Tường Tử vội đáp.
“Ờ, đang làm đặc huấn đây. Phiền muốn chết, một đám ngốc như lợn. So với đám các cậu hồi đó thật là hết cách để dạy.” Khúc Hướng Nam càu nhàu.
“Anh ba, anh có thể cho vài con quân khuyển sang chỗ em không?” Tường Tử đi thẳng vào vấn đề.
“Được chứ, nhưng mà cậu cần làm gì? Giữ cửa hả? Anh cho cậu một con chó ngao Tây Tạng được không.” Khúc Hướng Nam nghi hoặc trả lời.
“Không có gì, em truy đuổi người ấy mà.” Tường Tử ra vẻ thần bí nói.
“Ờ, cậu ở đâu? Giờ anh không ra ngoài được, anh cho cậu một số điện thoại, cậu trực tiếp yêu cầu bọn họ đi. Cậu cứ nói anh đã duyệt rồi.” Khúc Hướng Nam cũng lười nói nhiều.
“Dạ, được, cảm ơn anh ba.” Tường Tử nói lời cảm ơn.
Sau đó anh lại gọi một cú điện thoại.
Chưa đến một lúc, một hàng quân nhân mỗi người dắt một con quân khuyển đi vào cổng sân, mấy đứa nhóc đang chạy trong sân nhất thời hết hồn, sao lại có quân khuyển ở đây?
Tường Tử tươi cười đi qua, trao đổi một chút, sau đó chỉ thấy những người quân nhân này khom lưng, nói gì đó với quân khuyển.
Tiếp theo, Tường Tử trở vào trong sân, khen ngợi mấy đứa nhóc đang cố hết sức chạy: “Các cậu chạy rất tốt.” Mọi người không hẹn mà cùng có một loại dự cảm, hình như sắp có tai họa xảy ra. Tuy rằng tiếp xúc với vị huấn luyện viên này không lâu, nhưng mỗi lần được anh khen ngợi đều không có kết cục tốt.
Tường Tử cười tít mắt nói: “Để cho các cậu giữ vững tốc độ chạy tốt như vậy, tôi quyết định cho những con chó nhỏ này chạy cùng các cậu.”
Quả nhiên là tai họa mà. Trong lòng mọi người dâng lên nỗi kích động muốn mắng chửi, nhưng may mắn thay được một tia lý trí cuối cùng ngăn lại, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bọn họ khẳng định sẽ chết thảm hơn. Hiện tại nhiều nhất là sống vất vả, nếu thật sự mắng ra miệng, đoán chừng sẽ chết bi thảm.
Tường Tử ngừng lại một lúc, ra vẻ quan tâm nhắc nhở: “Mọi người coi chừng nhé, chạy chậm thì sẽ bị chó cắn đó.” Bề ngoài nghe có vẻ quan tâm, thực ra là cười trên nỗi đau của người khác, đám nhóc trong sân đều muốn khóc, bọn họ rất đáng thương.
Ngay sau đó, tiếng ra lệnh vang lên, những con quân khuyến đã được huấn luyện lập tức chạy nhanh như chớp vào trong sân, những thằng bé kia lúc đầu định làm qua loa giờ đây chỉ có thể cam chịu số phận mà chạy nhanh như bay.
Bởi vì nếu chạy chậm thì sẽ bị chó cắn.
Hu hu hu… Huấn luyện viên này thật là khủng khiếp!
Đúng vậy, một đám nhóc vừa có cảm giác sống sót sau khi gặp nạn đang vui mừng vì tránh được một kiếp, hoàn toàn không để Nguyệt Nguyệt trong lòng. Ở trong mắt bọn họ, Tường Tử đáng sợ hơn, vả lại không phải có câu thế này sao, pháp không trách chúng*. Có muốn phạt cũng không thể phạt tất cả bọn họ. Cho nên giờ phút này bọn họ vẫn rất bình tĩnh.
(*) pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người phạm cùng một tội.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Nguyệt Nguyệt mới chậm rãi cất tiếng: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm huấn luyện viên, không biết nên xử phạt các cậu thế nào…”
“Vậy thì không xử phạt là được.” Mọi người cười trả lời.
“Không được.” Cô trả lời, “Nhất định phải phạt!”
“Vậy thì viết kiểm điểm đi.” Quan Dương vừa bị Tường Tử đánh liền đề nghị.
“Đúng vậy, huấn luyện viên, viết kiểm điểm đi.” Mọi người hùa theo. Kiểm điểm đối với đám nhóc này đều là bữa cơm thường, từ khi biết viết văn thì viết kiểm điểm là nhiều nhất. Trình độ kia có thể nói là đẳng cấp bậc thầy, ngay cả cầm làm mẫu cũng không thành vấn đề, cho nên tất cả đều lên tiếng đề nghị.
“Viết kiểm điểm làm gì?” Nguyệt Nguyệt nói, “Viết rồi cũng chẳng ai đọc thì viết làm gì.”
“Huấn luyện viên vạn tuế.” Đám nhóc kia sau khi nghe cô trả lời thì vội vàng nịnh nọt. Tốt rồi, ngay cả kiểm điểm cũng không cần viết, quả nhiên phụ nữ mềm lòng hơn.
Nguyệt Nguyệt có phần không hiểu nguyên do vì sao đám “học trò” trước mặt mình lại hoan hô, cô hơi nghi hoặc cất tiếng: “Phạt mỗi người chạy vòng quanh sân thể dục này mười vòng.”
“Trời… Một vòng này là bốn trăm mét lận, huấn luyện viên.” Thế là một tràng kêu rên vang lên, đám nhóc này bình thường đi đâu cũng ngồi xe, đừng nói đến chạy, ngay cả đi bộ cũng chưa từng đi xa như vậy.
“Hai mươi vòng.” Nguyệt Nguyệt không thèm nhìn đám nhóc, cô nói thẳng thừng.
“Huấn luyện viên, chị độc ác quá đi.” Bọn họ chưa chắc chạy nổi mười vòng, còn lên tới hai mươi vòng ư? Đi tìm chết đi, thế là đám nhóc này cùng nhau kháng nghị.
“Ba mươi vòng, không chạy xong thì không được phép ăn trưa.” Nguyệt Nguyệt không thèm đếm xỉa, cô nói.
Ngay sau đó, phần lớn mọi người đều biết điều, chuẩn bị chạy bộ, nhưng vẫn còn một số phần tử ngoan cố, mưu tính lừa bịp để qua cửa ải. Quan Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho một thằng bé đứng kế bên, sau đó, thằng bé kia lập tức ngầm hiểu, đột nhiên ôm bụng, yếu ớt hô lên: “Ôi, huấn luyện viên, dạ dày em đau quá, đau quá đi.” Theo tiếng la của cậu ta là toàn thân giống như không còn sức lực, uể oải ngã xuống đất, xem tình hình có vẻ rất đau đớn.
Đám nhóc định chạy bộ nhất thời dừng bước, xem thử cô xử lý thế nào. Nếu được thì bọn họ sẽ bắt chước, dù sao thân thể con người có nhiều bộ phận như vậy, có chỗ để đau mà.
Thấy tình huống này, Nguyệt Nguyệt hơi tức giận. Hừ, dám giả vờ trước mặt cô, quả thật là muốn chết. Muốn nói dối thì hãy giả vờ cho giống một tí, trước tiên mời khống chế nhịp tim cho tốt được không? Nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống thế này mà bảo không thoải mái, người khác hơi yếu một chút chắc chết từ lâu rồi.
Thế là Nguyệt Nguyệt đang muốn tiến lên trừng trị cậu ta, Tường Tử cười tủm tỉm đến bên cạnh cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Em đừng giận, đừng giận mà, giận quá làm hại sức khỏe, anh sẽ đau lòng.” Sau đó thấy Nguyệt Nguyệt dường như bình tâm lại rồi, lúc này anh mới buông tay. Tường Tử xoay người, sắc mặt lạnh lùng nhìn thằng bé giả vờ kia, ánh mắt lại lướt qua Quan Dương ở bên cạnh nó. Được thôi, mấy thằng nhóc này không thấy quan tài là không đổ lệ.
Ban nãy vừa bị trừng phạt, giờ lại muốn bày ra mánh khóe, thật là không có khuôn phép. Thực ra nếu đổi thành trường hợp khác Tường Tử còn có thể chơi đùa với bọn họ, nhưng hiện tại anh lười chẳng muốn dây dưa với bọn này.
Hừ, dám chọc bà xã anh tức giận? Phải phạt!!!
Tường Tử nói với Nguyệt Nguyệt: “Bà xã, em đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút trước đi, để anh qua trừng trị cậu ta.” Nguyệt Nguyệt gật đầu, dù sao Tường Tử cũng là chồng cô, anh trừng trị cũng tương đương với việc cô ta tay. Vì thế cô không so đo, xoay người đi về phía ông lão kia.
Tiếp đó, Tường Tử vừa cười nham hiểm vừa đi đến chỗ thằng bé kia đang lăn lộn trên mặt đất.
Rốt cuộc lại có thể quang minh chính đại đánh người, thật là hưng phấn quá đi.
Quan Dương vốn dĩ có chút đắc ý, cậu ta chợt trông thấy Tường Tử vừa mới trừng trị mình đi về phía bọn họ, nụ cười trên mặt cậu ta bỗng cứng lại, có cảm giác như lọt vào hầm băng. Hình như cậu ra lại phạm sai lầm rồi…hu hu hu…
Tường Tử đi vài bước là tới chỗ thằng bé kia, anh cười tủm tỉm hỏi: “Cậu đau dạ dày phải không?”
Thằng bé kia thấy dáng vẻ của Tường Tử, nhớ lại cảnh tượng anh đánh ngã Quan Dương ban nãy, cậu ta chợt rùng mình. Hết cách, cậu ta chỉ đành gắng gượng trả lời, “Phải.” Trong lòng an ủi bản thân, “Dù sao anh ta cũng không phải bác sĩ, chẳng biết mình có đau dạ dày thật không! Cho dù là bác sĩ thì sao, chỉ cần mình một mực chắc chắn là đau dạ dày, người khác cũng hết cách với mình, cùng lắm bị mắng vài câu thôi.”
“Hừm, cậu không lừa tôi chứ?” Tường Tử lại hỏi.
“Không có, huấn luyện viên, em làm sao dám lừa anh?” Cậu ta kiên quyết phủ nhận.
“Vậy cậu không cần chạy.” Tường Tử nói.
“Cám ơn huấn luyện viên.” Cậu ta vui đến mức khó mà kiềm chế, suýt nữa là nhảy dựng lên. Cũng may trong giờ phút then chốt nhớ mình đang “bệnh” nên cậu ta nhịn xuống.
Quan Dương đứng bên cạnh thằng bé kia thấy Tường Tử dễ dãi như vậy liền nảy sinh ý nghĩ, cậu ta lập tức đi qua dìu “người bệnh” lên, sau đó đề nghị với Tường Tử: “Huấn luyện viên, em đưa cậu ấy đến phòng y tế trước nhé.”
Tường Tử càng thêm hưng phấn, anh gật đầu, làm như có chút khó xử: “Thế có làm phiền cậu không hả?”
“Không đâu, không đâu! Tục ngữ nói, giúp bạn bè không tiếc mạng sống. Cho nên đây là việc em phải làm, sao lại làm phiền ạ?” Quan Dương vội vàng trả lời, chỉ sợ Tường Tử không cho cậu ta “giúp đỡ”.
“Ờ, giữa bạn bè quả thật nên như thế.” Tường Tử gật đầu trả lời, “So với tình bạn, những việc này quả thật nhỏ nhặt không đáng kể.”
“Vâng!” Quan Dương thấy Tường Tử không làm khó mình, cậu ta nhất thời khí khái ngút trời đáp, “Vì bạn bè, tan xương nát thịt cũng không ngại.”
“Tốt lắm!” Tường Tử khen ngợi, sau đó anh chỉ Quan Dương nói với những thằng bé khác, “Thấy chưa, cậu ta chính là tấm gương của các cậu đấy.”
Những người khác không hề phản đối, đồng thanh trả lời: “Dạ phải! Huấn luyện viên!” Trong lòng bọn họ nhịn không được mà nguyền rủa Quan Dương, hừ hôm nay cậu khoe mẽ, còn làm tấm gương, quả là mắt mù rồi!
Quan Dương hơi ngượng ngùng, khiêm tốn trả lời: “Đâu có, đâu có ạ.”
Tường Tử xoay người đi đến bên cạnh Quan Dương, vỗ nhẹ bả vai cậu ta, anh cười tủm tỉm nói: “Thế thì cậu hãy giúp cậu ta chạy nhé, dù sao cậu ta là người bệnh. Làm bạn bè, tôi nghĩ cậu sẽ rất vui vì được san sẻ với cậu ta.”
Nhất thời nụ cười của Quan Dương cứng lại, hồi lâu sau chẳng nặn ra chữ nào.
Tường Tử hình như sợ cậu ta quên, anh khích lệ nói: “Dìu cậu ta đến phòng y tế trước đi. Nhớ là đi sớm về sớm, dù sao cậu còn sáu mươi vòng phải chạy, vì bạn bè nhiêu đó tính là gì? Tôi rất thích cậu đấy.”
Giờ phút này Quan Dương không còn tâm tư để than vãn ông trời. Chuyện gì thế này? Sao lại biến thành sáu mươi vòng, trời ơi để cậu ta chết đi.
Thằng bé đứng bên cạnh vốn giả bệnh, thấy tình thế bất thường, cậu ta lập tức đứng thẳng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Tường Tử, cậu ta nói với anh: “Huấn luyện viên, em khỏe rồi.”
“Dạ dày hết đau rồi?” Tường Tử ra vẻ quan tâm hỏi.
“Không đau, nó đau từng đợt thôi ạ, đau xong rồi sẽ không sao.” Thằng bé kia vội vàng giải thích, lại không biết nói thế ngược lại nảy sinh ngờ vực giấu đầu hở đuôi.
Tường Tử không hề vạch trần, anh tiếp tục cười thân thiện quan tâm nói: “Cậu muốn nghỉ thêm chút nữa không? Dù sao cậu cũng vừa khỏe lại.”
“Không cần đâu, huấn luyện viên. Em cảm thấy mình tập luyện quá ít, cho nên sức khỏe mới không tốt. Xin anh hôm nay nhất định cho em chạy, để em có cơ hội rèn luyện ạ.” Thằng bé kia thành khẩn nói với Tường Tử.
“Thật không?” Tường Tử nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ.” Cậu ta gật đầu.
“Quả thật như thế?” Tường Tử lại lo lắng hỏi.
“Vâng ạ.” Cậu ta kiên định gật đầu.
“Không thay đổi?” Tường Tử vẫn còn chút bận tâm.
“Không thay đổi ạ!” Cậu ta trịnh trọng gật đầu. Sợ Tường Tử không đồng ý, cậu ta vội vàng bổ sung, “Huấn luyện viên, xin anh thành toàn.”
Tường Tử không nhiều lời nữa, anh gật đầu nói: “Được rồi.”
Thế là hai thằng bé kia đang muốn đi về phía trước chuẩn bị chạy bộ thì nghe được Tường Tử mở miệng chầm chậm nói: “Hai cậu đã có lòng như vậy, tôi cũng không ngăn nữa.” Sau đó, anh chỉ Quan Dương nói, “Để thành toàn tấm lòng ‘giúp bạn bè không tiếc mạng sống’ của cậu, tôi để cậu cõng cậu ta chạy mười lăm vòng nhé.” Tiếp theo, anh chỉ vào thằng bé kia tươi cười nói, “Vì để cậu rèn luyện sức khỏe bản thân, cậu cõng cậu ta chạy mười lăm vòng trước đi. Như vậy hai cậu coi như đồng cam cộng khổ, một công đôi việc rồi.”
Hai thằng bé kia muốn khóc, sao lại như vậy chứ?
Những đứa nhóc xung quanh vội vàng tản ra chạy bộ, chỉ sợ chậm một chút là bị Tường Tử bắt lại trừng phạt.
Tường Tử đi đến một bên, cười tủm tỉm với thằng bé đang khổ sở khom lưng sắp cõng Quan Dương, anh cổ vũ nói: “Cố lên nhé.” Sau đó khi cậu ta đi ra bước đầu tiên, anh còn thêm một câu, “Tôi sẽ nhớ kỹ hai cậu.”
Nhất thời vang lên tiếng phịch, hai người ngã xuống đất. Hu hu hu…chúng tôi muốn về nhà.
Tường Tử cười càng vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, Tường Tử đứng tại chỗ nhìn mấy đứa nhóc kia chạy loạng choạng được hai vòng, anh lại có phần không vui.
Đây không phải là chạy bộ, chỉ giống đi dạo thôi. Quả thật không để bà xã anh vào trong mắt, nói chạy thì phải chạy cho đúng nghĩa chứ. Lại không dám nghe lời vợ anh, to gan thế nhỉ. Thật là nực cười! Tường Tử chợt híp mắt, suy nghĩ kỹ càng một lúc, anh nở ra một nụ cười tươi.
Ha ha ha…hôm nay lại có trò hay.
Tường Tử bình thản lấy ra di động, bấm một dãy số, sau khi nối máy thì nghe được âm thanh bên kia hỏi: “Tường Tử, sáng sớm cậu gọi cho anh làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Anh ba, không có gì. Bây giờ anh có ở trong quân khu không ạ?” Tường Tử vội đáp.
“Ờ, đang làm đặc huấn đây. Phiền muốn chết, một đám ngốc như lợn. So với đám các cậu hồi đó thật là hết cách để dạy.” Khúc Hướng Nam càu nhàu.
“Anh ba, anh có thể cho vài con quân khuyển sang chỗ em không?” Tường Tử đi thẳng vào vấn đề.
“Được chứ, nhưng mà cậu cần làm gì? Giữ cửa hả? Anh cho cậu một con chó ngao Tây Tạng được không.” Khúc Hướng Nam nghi hoặc trả lời.
“Không có gì, em truy đuổi người ấy mà.” Tường Tử ra vẻ thần bí nói.
“Ờ, cậu ở đâu? Giờ anh không ra ngoài được, anh cho cậu một số điện thoại, cậu trực tiếp yêu cầu bọn họ đi. Cậu cứ nói anh đã duyệt rồi.” Khúc Hướng Nam cũng lười nói nhiều.
“Dạ, được, cảm ơn anh ba.” Tường Tử nói lời cảm ơn.
Sau đó anh lại gọi một cú điện thoại.
Chưa đến một lúc, một hàng quân nhân mỗi người dắt một con quân khuyển đi vào cổng sân, mấy đứa nhóc đang chạy trong sân nhất thời hết hồn, sao lại có quân khuyển ở đây?
Tường Tử tươi cười đi qua, trao đổi một chút, sau đó chỉ thấy những người quân nhân này khom lưng, nói gì đó với quân khuyển.
Tiếp theo, Tường Tử trở vào trong sân, khen ngợi mấy đứa nhóc đang cố hết sức chạy: “Các cậu chạy rất tốt.” Mọi người không hẹn mà cùng có một loại dự cảm, hình như sắp có tai họa xảy ra. Tuy rằng tiếp xúc với vị huấn luyện viên này không lâu, nhưng mỗi lần được anh khen ngợi đều không có kết cục tốt.
Tường Tử cười tít mắt nói: “Để cho các cậu giữ vững tốc độ chạy tốt như vậy, tôi quyết định cho những con chó nhỏ này chạy cùng các cậu.”
Quả nhiên là tai họa mà. Trong lòng mọi người dâng lên nỗi kích động muốn mắng chửi, nhưng may mắn thay được một tia lý trí cuối cùng ngăn lại, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bọn họ khẳng định sẽ chết thảm hơn. Hiện tại nhiều nhất là sống vất vả, nếu thật sự mắng ra miệng, đoán chừng sẽ chết bi thảm.
Tường Tử ngừng lại một lúc, ra vẻ quan tâm nhắc nhở: “Mọi người coi chừng nhé, chạy chậm thì sẽ bị chó cắn đó.” Bề ngoài nghe có vẻ quan tâm, thực ra là cười trên nỗi đau của người khác, đám nhóc trong sân đều muốn khóc, bọn họ rất đáng thương.
Ngay sau đó, tiếng ra lệnh vang lên, những con quân khuyến đã được huấn luyện lập tức chạy nhanh như chớp vào trong sân, những thằng bé kia lúc đầu định làm qua loa giờ đây chỉ có thể cam chịu số phận mà chạy nhanh như bay.
Bởi vì nếu chạy chậm thì sẽ bị chó cắn.
Hu hu hu… Huấn luyện viên này thật là khủng khiếp!
Bình luận truyện