Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 84: Đánh mất cô
Sao túi của cô lại trống không thế này?
Bên dưới cái túi to có một vệt rạch rất dài bởi một vật sắc nhọn, ví tiền và điện thoại trong túi đã không cánh mà bay, chỉ còn nghe tiếng vang lách cách của chìa khóa.
Kéo tới kéo lui, lật qua lật lại, đầu óc Hiểu Nhi trống rỗng, cả người ngây ngốc.
Cô vừa xuống xe buýt không bao lâu mà! Sao lại thế này? Cô bị móc túi sao? Sao cô lại không hề có chút cảm giác nào, cũng không nghe thấy động tĩnh gì?
Lúc trước cô thường mang thêm theo ô, nhưng đúng hôm nay cô ngại nặng nên đã bỏ ở nhà rồi!
Quay trái quay phải, bước tới bước lui tìm khắp con đường, trên mặt đất đều không thấy gì cả.
Cô tức thì tủi thân trào nước mắt: “Tên rùa đen khốn khiếp, sao lại móc túi người nghèo như tao chứ?”
Hiểu Nhi nghĩ đến sáu triệu tiền thưởng vừa mới phát, trong lòng khó chịu không thôi!
Còn điện thoại của cô nữa, chứng minh nhân dân của cô, các loại thẻ của cô …
Ôm chút hy vọng cuối cùng, Hiểu Nhi chưa từ bỏ ý định mà quay lại tìm lần nữa. Lúc này cô còn cẩn thận chú ý thùng rác trong góc, đống đồ lộn xộn gì đó, vừa nghĩ, ví tiền và điện thoại mất thì thôi, nhưng nếu tìm lại được thẻ và chứng minh nhân dân thì cũng bớt đi được nhiều chuyện phiền phức!
Đi theo hướng giao lộ, Hiểu Nhi quan sát thấy hẻm nhỏ cách ngã rẽ không xa, là một phố chợ nhộn nhịp vào ban đêm, ban ngày không có nhiều người lắm, rất có khả năng, cô nhanh chóng đi qua đó.
Bước vào trong hẻm nhỏ, cô vừa ngẩng lên quả nhiên thấy bóng dáng một thanh niên trẻ tuổi đang mở ví màu đỏ, ánh mắt chợt lóe lên, Hiểu Nhi vừa chạy tới vừa la lớn:
“Bắt ăn trộm! Trả ví tiền cho tôi! Ăn trộm…”
Cô một mạch chạy đuổi theo nam thanh niên kia hai con phố, mặc dù cô đi giày cao gót đế thấp thuận tiện nhưng chớp mắt cái đã mất dấu thanh niên kia rồi. Con vịt đã vào tay rồi mà còn để bay mất, Hiểu Nhi mệt thở phì phò, cảm thấy bản thân như bị đùa giỡn, tức giận chảy nước mắt:
“Khốn khiếp! Đừng để tao bắt được mày! Cái tốt không học, học trộm đồ người khác, tao mà tìm được mày, nhất định sẽ lột da rút gân, treo lên cây cho biết mặt…”
Bên này, cô đang nổi giận mắng chửi, bên kia, Phùng Dịch Phong đã đợi cô hai mươi phút rồi, gọi điện thoại không gọi được Phùng Dịch Phong cũng tức giận tái mặt đi:
“Người phụ nữ đáng chết! Vừa trễ có một chút, đã không chờ nổi mà chạy về tố cáo rồi à?”
Không liên lạc được lại đợi không thấy người đâu, Phùng Dịch Phong lái xe về nhà.
Chiếc siêu xe cao cấp biến mất dạng ở ngã tư. Hiểu Nhi bỗng nhớ ra gì đó, xụ vai quay về.
Không có điện thoại, tiền cũng mất hết, lần này làm sao bây giờ đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách bắt taxi.
Nhìn đồng hồ, đã qua năm rưỡi, Hiểu Nhi cũng không biết Phùng Dịch Phong đến trễ, hay là không đợi nữa mà rời đi, cô đi qua đi lại, cũng rầu rĩ không thôi.
Nếu anh tới muộn mà cô không chờ, nhất định sau đó sẽ không được yên ổn! Không chừng lúc về còn bị anh vạch lá tìm sâu! Nếu anh không chờ được mà đi trước, thì việc này chắc chắn tám chín phần sẽ bị xuyên tạc, có lẽ cô càng xui xẻo hơn!
Rốt cuộc tiếp tục chờ ở đây? Hay là gọi xe về? Rồi về nhà họ Phùng hay là về nhà cô?
Tinh thần hoảng hốt, Hiểu Nhi thẫn thờ bước trên đường, đầu óc hỗn loạn. Bỗng trên má thấy lành lạnh, cô hồi thần, ngước mắt lên, mới phát hiện, không biết từ khi nào trời có hạt mưa bay bay:
“Ôi, sẽ không xui xẻo như vậy chứ!”
Cô dừng chân lại, nhìn ngó bốn phía, định tìm một chỗ tránh mưa ngồi một lát, đột nhiên, ào một tiếng, lập tức mưa to như trút nước, cô ướt như chuột lột.
Hiểu Nhi vừa chạy vừa mắng: “Quả nhiên là khi xui xẻo, ông trời cũng ức hiếp mình!”
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ, Hiểu Nhi chạy tới dưới mái hiên, khi xoay người lại nhìn thì thấy mưa đã nhỏ hạt, cô trợn tròn mắt, cạn lời, chẳng buồn lau nước mưa trên mặt:
“Cơn mưa này tới là để hành cô sao? Đúng là kỳ cục!”
Lần này, Hiểu Nhi không theo đám đông, mà đứng dưới mái hiên.
***
Còn Phùng Thiệu Phong, anh lái xe về nhà, bởi vì lý do thời tiết nên cả nhà chuyển tiệc nướng ngoài trời thành tiệc ăn trong nhà kính. Giá đỡ, bida, ghế ngồi, bàn cờ đã sắp xếp xong, cả nhà ngồi quây quần nói chuyện và uống trà.
Phùng Dịch Phong vào nhà, đúng lúc bà nội và thím Miêu đang từ bên trong vừa đi ra vừa nói chuyện, khi thấy anh thì họ nhìn qua vai anh:
“Sao lại về một mình? Hiểu Nhi đâu?”
Phùng Dịch Phong giật mình, sững sờ nói: “Cô ấy chưa về sao?”
Lập tức bà nội sa sầm mặt xuống: “Sao hỏi bà? Chẳng phải là hai đứa cùng ra ra ngoài sao?”
Lúc này, một tia chớp lóe trên bầu trời, trong lòng Phùng Dịch Phong cũng đột nhiên như có tiếng sấm chớp đùng đùng kéo tới.
Anh cầm điện thoại gọi cho Hiểu Nhi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Bà nội nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi: “Rốt cuộc con bé đi đâu? Mưa lớn như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phùng Dịch Phong nhìn bên ngoài, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi: “Bà nội, cháu đi tìm cô ấy đã rồi nói sau!”
Anh vừa nói vừa xoay người chạy nhanh ra ngoài cửa.
“Này, ô! Trên đường cẩn thận một chút! Thằng nhóc này!”
Bà nội lo lắng vẫy vẫy tay, thím Miêu ở phía sau thấp giọng nói: “Lão phu nhân, bà nên vui mới phải! Cậu cả là đang lo lắng, thương mợ cả đó! Bà đừng lo, mưa không quá lớn!”
Mưa một hồi, cũng không quá lớn thật, đợi một lát, Hiểu Nhi bắt đầu để ý bắt xe taxi.
Nhưng bởi vì trời mưa, gọi xe rất khó, cô không mang ô, lại không có tiền, người thì ướt nhẹp, lúc mưa to không dám ra gọi xe, cô sợ mình chật vật quá, bị người ta xa lánh.
Mưa nhỏ hạt hơn, không biết người qua lại đã đổi mấy lần, Hiểu Nhi mới bắt đầu nhìn bên đường, thấy một chiếc taxi, cô vừa vẫy tay vừa chạy về phía đó, đột nhiên tiếng còi ô tô truyền đến, cùng với tiếng thắng xe gấp, người đàn ông rống giận:
“Mẹ nó! Muốn chết à!”
Vẫn còn đang mơ hồ, đột nhiên “phốc” một tiếng, Hiểu Nhi hồi thần thì phát hiện ở phía trước người bị bắn đầy nước đường bẩn, cô ngẩng lên nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp đã tranh ngồi vào xe cô gọi rồi.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì từ xa, một vũng nước đọng bẩn đang hắt tới!
Nghe tiếng người đàn ông thô lỗ quát lên, đầu óc Hiểu Nhi ong lên, cô đứng đó ngây ngốc mãi lâu, cảm thấy bản thân sao mà xui xẻo, người ngợm thì ngứa ngát dính dớp khó chịu, chẳng biết gọi xe thế nào nữa, mưa lại dần lớn hơn, bất giác cô thấy sống mũi cay cay.
Hiểu Nhi xoay người chạy về chỗ tránh mưa, vừa chạy thì bỗng trượt chân, ‘soạt’ một tiếng, khi đứng vững lại thì cô phát hiện váy rách toạc một đường, thì ra là bị móc vào dây kẽm rào chắn bên đường.
Bên dưới cái túi to có một vệt rạch rất dài bởi một vật sắc nhọn, ví tiền và điện thoại trong túi đã không cánh mà bay, chỉ còn nghe tiếng vang lách cách của chìa khóa.
Kéo tới kéo lui, lật qua lật lại, đầu óc Hiểu Nhi trống rỗng, cả người ngây ngốc.
Cô vừa xuống xe buýt không bao lâu mà! Sao lại thế này? Cô bị móc túi sao? Sao cô lại không hề có chút cảm giác nào, cũng không nghe thấy động tĩnh gì?
Lúc trước cô thường mang thêm theo ô, nhưng đúng hôm nay cô ngại nặng nên đã bỏ ở nhà rồi!
Quay trái quay phải, bước tới bước lui tìm khắp con đường, trên mặt đất đều không thấy gì cả.
Cô tức thì tủi thân trào nước mắt: “Tên rùa đen khốn khiếp, sao lại móc túi người nghèo như tao chứ?”
Hiểu Nhi nghĩ đến sáu triệu tiền thưởng vừa mới phát, trong lòng khó chịu không thôi!
Còn điện thoại của cô nữa, chứng minh nhân dân của cô, các loại thẻ của cô …
Ôm chút hy vọng cuối cùng, Hiểu Nhi chưa từ bỏ ý định mà quay lại tìm lần nữa. Lúc này cô còn cẩn thận chú ý thùng rác trong góc, đống đồ lộn xộn gì đó, vừa nghĩ, ví tiền và điện thoại mất thì thôi, nhưng nếu tìm lại được thẻ và chứng minh nhân dân thì cũng bớt đi được nhiều chuyện phiền phức!
Đi theo hướng giao lộ, Hiểu Nhi quan sát thấy hẻm nhỏ cách ngã rẽ không xa, là một phố chợ nhộn nhịp vào ban đêm, ban ngày không có nhiều người lắm, rất có khả năng, cô nhanh chóng đi qua đó.
Bước vào trong hẻm nhỏ, cô vừa ngẩng lên quả nhiên thấy bóng dáng một thanh niên trẻ tuổi đang mở ví màu đỏ, ánh mắt chợt lóe lên, Hiểu Nhi vừa chạy tới vừa la lớn:
“Bắt ăn trộm! Trả ví tiền cho tôi! Ăn trộm…”
Cô một mạch chạy đuổi theo nam thanh niên kia hai con phố, mặc dù cô đi giày cao gót đế thấp thuận tiện nhưng chớp mắt cái đã mất dấu thanh niên kia rồi. Con vịt đã vào tay rồi mà còn để bay mất, Hiểu Nhi mệt thở phì phò, cảm thấy bản thân như bị đùa giỡn, tức giận chảy nước mắt:
“Khốn khiếp! Đừng để tao bắt được mày! Cái tốt không học, học trộm đồ người khác, tao mà tìm được mày, nhất định sẽ lột da rút gân, treo lên cây cho biết mặt…”
Bên này, cô đang nổi giận mắng chửi, bên kia, Phùng Dịch Phong đã đợi cô hai mươi phút rồi, gọi điện thoại không gọi được Phùng Dịch Phong cũng tức giận tái mặt đi:
“Người phụ nữ đáng chết! Vừa trễ có một chút, đã không chờ nổi mà chạy về tố cáo rồi à?”
Không liên lạc được lại đợi không thấy người đâu, Phùng Dịch Phong lái xe về nhà.
Chiếc siêu xe cao cấp biến mất dạng ở ngã tư. Hiểu Nhi bỗng nhớ ra gì đó, xụ vai quay về.
Không có điện thoại, tiền cũng mất hết, lần này làm sao bây giờ đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách bắt taxi.
Nhìn đồng hồ, đã qua năm rưỡi, Hiểu Nhi cũng không biết Phùng Dịch Phong đến trễ, hay là không đợi nữa mà rời đi, cô đi qua đi lại, cũng rầu rĩ không thôi.
Nếu anh tới muộn mà cô không chờ, nhất định sau đó sẽ không được yên ổn! Không chừng lúc về còn bị anh vạch lá tìm sâu! Nếu anh không chờ được mà đi trước, thì việc này chắc chắn tám chín phần sẽ bị xuyên tạc, có lẽ cô càng xui xẻo hơn!
Rốt cuộc tiếp tục chờ ở đây? Hay là gọi xe về? Rồi về nhà họ Phùng hay là về nhà cô?
Tinh thần hoảng hốt, Hiểu Nhi thẫn thờ bước trên đường, đầu óc hỗn loạn. Bỗng trên má thấy lành lạnh, cô hồi thần, ngước mắt lên, mới phát hiện, không biết từ khi nào trời có hạt mưa bay bay:
“Ôi, sẽ không xui xẻo như vậy chứ!”
Cô dừng chân lại, nhìn ngó bốn phía, định tìm một chỗ tránh mưa ngồi một lát, đột nhiên, ào một tiếng, lập tức mưa to như trút nước, cô ướt như chuột lột.
Hiểu Nhi vừa chạy vừa mắng: “Quả nhiên là khi xui xẻo, ông trời cũng ức hiếp mình!”
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ, Hiểu Nhi chạy tới dưới mái hiên, khi xoay người lại nhìn thì thấy mưa đã nhỏ hạt, cô trợn tròn mắt, cạn lời, chẳng buồn lau nước mưa trên mặt:
“Cơn mưa này tới là để hành cô sao? Đúng là kỳ cục!”
Lần này, Hiểu Nhi không theo đám đông, mà đứng dưới mái hiên.
***
Còn Phùng Thiệu Phong, anh lái xe về nhà, bởi vì lý do thời tiết nên cả nhà chuyển tiệc nướng ngoài trời thành tiệc ăn trong nhà kính. Giá đỡ, bida, ghế ngồi, bàn cờ đã sắp xếp xong, cả nhà ngồi quây quần nói chuyện và uống trà.
Phùng Dịch Phong vào nhà, đúng lúc bà nội và thím Miêu đang từ bên trong vừa đi ra vừa nói chuyện, khi thấy anh thì họ nhìn qua vai anh:
“Sao lại về một mình? Hiểu Nhi đâu?”
Phùng Dịch Phong giật mình, sững sờ nói: “Cô ấy chưa về sao?”
Lập tức bà nội sa sầm mặt xuống: “Sao hỏi bà? Chẳng phải là hai đứa cùng ra ra ngoài sao?”
Lúc này, một tia chớp lóe trên bầu trời, trong lòng Phùng Dịch Phong cũng đột nhiên như có tiếng sấm chớp đùng đùng kéo tới.
Anh cầm điện thoại gọi cho Hiểu Nhi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Bà nội nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi: “Rốt cuộc con bé đi đâu? Mưa lớn như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phùng Dịch Phong nhìn bên ngoài, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi: “Bà nội, cháu đi tìm cô ấy đã rồi nói sau!”
Anh vừa nói vừa xoay người chạy nhanh ra ngoài cửa.
“Này, ô! Trên đường cẩn thận một chút! Thằng nhóc này!”
Bà nội lo lắng vẫy vẫy tay, thím Miêu ở phía sau thấp giọng nói: “Lão phu nhân, bà nên vui mới phải! Cậu cả là đang lo lắng, thương mợ cả đó! Bà đừng lo, mưa không quá lớn!”
Mưa một hồi, cũng không quá lớn thật, đợi một lát, Hiểu Nhi bắt đầu để ý bắt xe taxi.
Nhưng bởi vì trời mưa, gọi xe rất khó, cô không mang ô, lại không có tiền, người thì ướt nhẹp, lúc mưa to không dám ra gọi xe, cô sợ mình chật vật quá, bị người ta xa lánh.
Mưa nhỏ hạt hơn, không biết người qua lại đã đổi mấy lần, Hiểu Nhi mới bắt đầu nhìn bên đường, thấy một chiếc taxi, cô vừa vẫy tay vừa chạy về phía đó, đột nhiên tiếng còi ô tô truyền đến, cùng với tiếng thắng xe gấp, người đàn ông rống giận:
“Mẹ nó! Muốn chết à!”
Vẫn còn đang mơ hồ, đột nhiên “phốc” một tiếng, Hiểu Nhi hồi thần thì phát hiện ở phía trước người bị bắn đầy nước đường bẩn, cô ngẩng lên nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp đã tranh ngồi vào xe cô gọi rồi.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì từ xa, một vũng nước đọng bẩn đang hắt tới!
Nghe tiếng người đàn ông thô lỗ quát lên, đầu óc Hiểu Nhi ong lên, cô đứng đó ngây ngốc mãi lâu, cảm thấy bản thân sao mà xui xẻo, người ngợm thì ngứa ngát dính dớp khó chịu, chẳng biết gọi xe thế nào nữa, mưa lại dần lớn hơn, bất giác cô thấy sống mũi cay cay.
Hiểu Nhi xoay người chạy về chỗ tránh mưa, vừa chạy thì bỗng trượt chân, ‘soạt’ một tiếng, khi đứng vững lại thì cô phát hiện váy rách toạc một đường, thì ra là bị móc vào dây kẽm rào chắn bên đường.
Bình luận truyện