Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 274: 274: Tôi Chỉ Nói Một Lần Nghe Cho Kỹ!





Bị mọi người ở trước mặt chỉ trích, Trần Hoa liền hoảng sợ, theo bản năng nhìn Mộ An An.

Mộ An An thì rất bình tĩnh, kéo Trần Hoa qua một bên rồi ngồi xuống, không có ý định để ý đến những người này.

Giang cầm và Hoắc Chân Chân liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười.

Hoắc Hiển vốn dĩ đang ngồi bắt chéo chân ở trên ghế như một ông lớn, đột nhiên giơ chân lên đá vào Trương Hiểu: “Này.

” Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.

č0m
Trương Hiểu quay đầu lại thì thấy Hoắc Hiển đang gọi mình, lúc này liền sửa sang lại hình tượng, rồi cười hỏi: “Hoắc Nhị Thiếu, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Hiển giơ nắm đấm lên, trên mặt mang theo một tia giễu cợt: “Cô có muốn thử nấm đấm này của tôi hay không?”
Nụ cười lấy lòng của Trương Hiểu liền cứng đờ: “Nhị thiếu gia, anh thật biết nói đùa.


“Ai nói đùa với cô?” – Hoắc Hiển lạnh lùng đứng lên, đá cái ghế bên cạnh, tiếng động vô cùng lớn.

Cả hiện trường im lặng.


Hoắc Hiển: “Tôi chỉ nói một lần, nghe cho kỹ! Mộ An An và Trần Hoa là do Hoắc Hiển tôi bảo kê, lần sau đề cho tôi nghe được các người nói nửa câu không hay với hai cô ấy, tôi sẽ khiến cho các người biết tại sao nắm đấm của Hiển gia đây lại lớn như vậy!”
Hoắc Hiển nói xong liền đấm vào mặt bàn.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.

com
Chiếc bàn với chất liệu không tốt, lúc này bị đập liền xuất hiện một cái lỗ.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám nói tiếng nào.

Hoắc Chân Chân mặt bao thối.

Hoắc Hiển là anh họ của cô ta, ngày thường không có cùng nhau xuất hiện, Hoắc Hiển tính tình không tốt, nên Hoắc Chân Chân cũng không dám chọc vào.

Nhưng hôm nay Hoắc Hiển ở trước mặt nhiều người như vậy, lại bênh vực hai cô gái xấu xí kia,
điều này khiến cho Hoắc Chân Chân rất khó chịu.

Giang cầm ở một bên trấn an: “Chân Chân, đừng nóng giận.

Cũng không còn cách nào khác, xem ra thủ đoạn của Mộ An An rất cao, không chỉ có có sugar daddy, mà ngay cả nhị thiếu gia cũng bảo vệ cô ta.


Nói thật, tôi rất muốn xin Mộ An An khinh nghiệm, làm thế nào không dựa vào gương mặt, cũng có thể khiến đàn ông tâm động.


Sau khi Giang cầm nói xong lời này, sắc mặt của Hoắc Chân Chân liền càng thêm khó coi.

Cô ta trừng mắt nhìn Mộ An An, nghiến răng nghiến lợi.

Mộ An An nhìn lướt qua, cũng không muốn phản ứng lại.

Cô bây giờ muốn biết, chuyện cùa Mặc Mặc giải quyết như thế nào?
Không có thời gian mà xé ra từng cái một.

“Chuyện gì vậy? Các người đang làm cái gì vậy hả?” -Giọng nói của chủ nhiệm Thường vang lên từ xa.

Ngay sau đó, chủ nhiệm Thường xuất hiện cùng với một nhóm bác sĩ trong bệnh viện.

Nhân viên y tế lúc này mới trở về chỗ ngồi, chờ lãnh đạo chủ trì cuộc họp.

Hoắc Hiển nhún vai, đi về phía Mộ An An và Trần Hoa, rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.

Chủ nhiệm Thường thấy trên bàn có lỗ thủng, nhưng ông ta cũng không dám làm gì Hoắc Hiển, nên liền mặc kệ, đi đến giữa trung tâm hội nghị, bắt đầu tiến hành trinh bày về vụ tự sát của
Mặc Mặc.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện