Con Của Quỷ
Chương 70: Cổ mạn đồng
Mấy anh cảnh sát kiểm tra trong ngoài xe việt dã mấy lần, thấy được nhiều vết máu trên xe, cùng với những mảnh vải rách sũng máu. Trên xe cũng có mấy vụn vải rất nhỏ, nhìn như là bị con gì cắn xé vậy, lực cắn hẳn rất đáng sợ, bởi vì không chỉ áo khoác dày mùa đông bị cắn vụn, mà ngay cả ủng quân đội cứng chắc cũng bị phá thành từng mảnh. Ủng bị cắn nát cũng dính đầy máu, dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của nhóm cảnh sát, thì vết máu ở hiện trường đã vượt quá lượng máu mà con người sẽ chết nếu mất đi.
Theo yêu cầu của La Lỗi, người huấn luyện cảnh khuyển mang cảnh khuyển đi tìm xung quanh, cuối cùng tất cả cảnh khuyển đều ghé sát xe việt dã mà sủa.
Biểu hiện của các cảnh khuyển đã chứng minh, chủ nhân của vết máu này vốn không rời khỏi đây.
Một người sống sờ sờ lại chỉ để lại đám vụn vải quần áo và vết máu, biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ là bị quỷ ăn thật sao?
Mấy người La Lỗi không tin chuyện ma quỷ của đám Vương lão tứ, nhưng bọn họ đã kiểm tra xung quanh cẩn thận rồi, quả thực không có bất cứ dấu vết nào, xung quanh chỉ toàn là núi rừng, cảnh khuyển không được, cũng không tìm thấy dấu vết hay manh mối gì, muốn lục soát trong núi cũng không làm được.
Mấy người La Lỗi cũng đã dự tính trước là kẻ tình nghi có thể sẽ vứt xe bỏ trốn, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng cuối cùng lại thành một vụ án kỳ lạ bí ẩn, mệt mỏi đến nửa đêm vẫn không được gì, La Lỗi chỉ đành để lại ba người bảo vệ hiện trường, anh và những cảnh sát khác thì mang đám Vương lão tứ về cục cảnh sát để thẩm vấn.
Trên đường về, xe của Trịnh Quân Diệu đã rời đi. Vương Kiến Quân mất tích quá kỳ lạ, La Lỗi không khỏi có chút nghi ngờ Trịnh Quân Diệu. Nói thử coi làm một đại thiếu gia hào môn sung sướng thì không làm, lại chạy đến một tỉnh xa xôi bắt bọn buôn người, có phải nhiệt tình quá rồi không? Làm cảnh sát hình sự mấy năm, trước đây lúc ở trong bộ đội đặc chủng còn chấp hành một vài nhiệm vụ đặc biệt, nên La Lỗi nghĩ nhiều hơn chút.
La Lỗi lấy di động ra, gọi cho Trịnh Quân Diệu, "Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy".
"Đội trưởng La, giờ này rồi anh còn gọi cho ai vậy?".
"Trịnh Quân Diệu, Tường tử, cậu không thấy người này hơi... kỳ lạ sao?". La Lỗi luôn cảm thấy Trịnh Quân Diệu đã quá nhiệt tình quá rồi, anh ta ở thủ đô xa xôi, sao lại biết đám Vương Kiến Quân đang trốn trong thôn hẻo lánh? Đại thiếu gia như anh ta chắc chắn có không ít mối quan hệ, dù biết manh mối gì đó thì báo cảnh sát là xong, sao lại phải phái người thậm chí tự mình đến bắt đám người Vương Kiến Quân chứ? Người thường còn tự biết rời xa chỗ nguy hiểm, mấy kẻ có tiền như bọn họ không phải sẽ tiếc mệnh hơn sao?
"Đúng là có chút, trời lạnh thế này lại bỏ cuộc sống sung sướng không hưởng thụ, mà ngàn dặm xa xôi chạy đi bắt mấy kẻ buôn người... Bây giờ người thành phố biết chơi thật đấy, dù sao tôi cũng không hiểu trong đầu đám phú nhị đại tam nhị đại bọn họ đang nghĩ gì". Tường tử lắc đầu nói. Tường tử không nghĩ nhiều như La Lỗi, chỉ đơn giản là thấy đầu Trịnh Quân Diệu chập chập thôi. Báo cảnh sát là được rồi, để cảnh sát bọn họ chuẩn bị trước thì đâu đến nỗi như bây giờ, làm Vương Kiến Quân sống không thấy người chết không thấy xác.
Lúc này, Trịnh Quân Diệu đã đón được Đông Sinh, đến một nhà vườn nhỏ dưới chân núi, ăn một bữa tiệc món quê thật lớn, rồi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Trịnh Quân Diệu có mấy cái sim, số điện thoại mà Uông Chấn nói cho La Lỗi là số được nhiều người biết của anh, chủ yếu là để liên lạc với những người hợp tác và bạn bè bình thường, còn số mà anh liên lạc với Đông Sinh là số khác, số đó chỉ có người thân, bạn bè rất thân thiết, và tâm phúc của anh biết. Trên đường đuổi theo Vương lão quỷ, Trịnh Quân Diệu nhận được điện thoại của La Lỗi, đồng thời Đông Sinh cũng nói chuyện Vương lão quỷ bị tiểu quỷ phản phệ ăn luôn rồi, anh biết chắc chắn La Lỗi sẽ nghi ngờ anh, cho nên đã tắt máy giả vờ như đã ngủ.
Nhà vườn mà bọn họ ở trọ là điểm đến giải trí, hưởng thụ món ăn thôn dã trong mùa hè, được một ông chủ ở tỉnh H đầu tư xây dựng, quy mô rất lớn. Vào mùa hè việc làm ăn rất tốt, đến mùa đông thì tiêu điều, cả tuần cũng chẳng đón được mấy vị khách.
Ông chủ kia làm ăn rất lớn trên tỉnh, nhà vườn này cũng chỉ xây chơi thôi, vốn cũng chẳng định kiếm tiền nhờ nó, còn thường thường mang mấy người bạn đến chơi.
Bây giờ là mùa đông, lại là trước Tết Âm lịch, đúng là thời điểm để kết giao các mối quan hệ. Nhà vườn này được một người họ hàng của ông chủ quản lý, cho dù vào mùa đông việc làm ăn không tốt chút nào, thì ông chủ rất vẫn rất siêng đến. Để "bạn" của ông chủ luôn được ăn các món ngon, hàng năm nhà vườn sẽ thu mua những nguyên liệu thức ăn từ các hộ dân xung quanh, như gà vịt dê chỉ ăn thức ăn thuần thiên nhiên, rồi rau củ không tiêm thuốc.
Đầu bếp của nhà vườn cũng là đầu bếp cao cấp được mời đến với giá cao. Nguyên liệu thuần thiên nhiên cùng tài nghệ nấu ăn đẳng cấp, nên dù trong mỗi đĩa có rất nhiều đồ ăn, thì bọn họ vẫn phải gọi thêm mấy lần, nguyên liệu thuần thiên nhiên được nhà vườn thu mua dạo gần đây hơn nửa đều vào trong bụng đám người kia.
Andre và mấy lính đánh thuê khác đều cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng mạnh mẽ, nếu không phải có Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh, thì đêm khuya thế này nhà vườn dù không kiếm được tiền cũng sẽ không buôn bán với họ.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, người có thể ăn có thể uống nhất lại là một người trẻ tuổi nhìn rất vô hại, còn chưa đến hai mươi, vậy mà đã đánh gục một đám Tây uống say mèm, hơn nữa còn là người cuối cùng đặt đũa xuống.
Rượu ở nhà vườn là rượu thuần nguyên chất mua trực tiếp từ xưởng rượu, độ rượu cao khó có thể ngờ được, lại hương nồng thấm vị. Lão tửu quỷ A Hoàng vừa uống liền uống liền tù tì, uống đến nỗi móng trái đạp móng phải vẫn không quên dặn Đông Sinh phải mua về, nói xong, thì ngã phịch xuống đất, lăn lăn mấy vòng rồi nằm bẹp ngủ say.
Thần kinh căng chặt được thả lỏng, Trịnh Quân Diệu khó được lúc uống rượu say. Mấy người Andre thì hoặc nằm sấp trên bàn, hoặc nằm vật trên ghế, nếu hơn thì lăn dưới bàn mà ngủ, ngáy rung một vùng. Trịnh Quân Diệu say thì cứ nhìn chằm chằm Đông Sinh, cười ngây ngô.
Đông Sinh nhìn lại nhớ đến lúc Trịnh Quân Diệu còn là sinh hồn, mười bốn mười lăm vẫn còn chút nét trẻ con. Ma xui quỷ khiến thế nào, Đông Sinh lại vươn tay ra véo hai má Trịnh Quân Diệu.
Trịnh Quân Diệu ngây ngốc mặc cậu véo, cũng vươn tay ra muốn nhéo mặt Đông Sinh, kết quả ngồi không vững, bổ nhào lên người Đông Sinh, sau đó... sau đó ngủ luôn rồi.
Đông Sinh gọi mấy lần cũng không gọi anh dậy được, đành phải đỡ anh đến phòng, trên đường đi còn không quên vớt một con mèo say ngủ như chết. Người của nhà vườn cũng đi đến giúp đám Andre về phòng nghỉ ngơi. Đám lính đánh thuê này cảnh giác lắm, người của nhà vườn suýt nữa đã bị bọn họ vặn gãy tay, nhờ vậy mà mấy người đó đã tỉnh, đi xiêu xiêu vẹo vẹo về phòng.
Mấy người bọn họ ngủ rất ngon, còn người của nhà vườn thì cả đêm không ngủ yên giấc, sợ nửa đêm bị người ta... rắc rắc.
Đêm nay, Đông Sinh cũng không ngủ.
Sau khi hỏi hết cả đám tiểu quỷ, không đứa nào biết Thân Đồ là ai, chỉ nói được với Đông Sinh mấy câu là đồ đệ Vương lão quỷ là Vương lão đại cứ cách một thời gian sẽ mang đan hoàn mà Vương lão quỷ luyện chế rời khỏi, đổi thành tiền đi về.
Còn về phần Vương lão đại đi đâu, giao đan cho ai, thì đám tiểu quỷ không biết.
Vương lão quỷ đã chết, những tiểu quỷ bị lão luyện chế trừ khi nhận chủ lần nữa, nếu không sẽ biến thành quỷ vật chỉ biết giết chóc cắn nuốt.
Đông Sinh cho chúng con đường thứ ba, "Đưa oán sát khí trên thân mấy đứa cho anh làm trao đổi, anh sẽ siêu độ cho mấy đứa, để mấy đứa vào lại luân hồi".
Sáu tiểu quỷ này đứa lớn nhất đã chết gần hai mươi năm, nhỏ nhất cũng chết mấy năm rồi, chúng nó đã không còn nhớ được cha mẹ người thân nữa, chấp niệm duy nhất cũng chỉ có báo thù. Vương lão quỷ đã chết, chấp niệm của chúng cũng đã không còn. Không còn chấp niệm, nhưng oán khí và sát khí vẫn còn như cũ, trước khi loại bỏ được oán sát khí, thì chúng không thể vào lại luân hồi.
Oán sát khí trên người chúng rất nặng, đừng nói đến mấy người bình thường trong huyền môn, mà chỉ sợ dù cao tăng đắc đạo nếu không trả một cái giá đắt cũng khó có thể trừ hết oán sát khí trên người chúng.
Rất may, chúng đã gặp được Đông Sinh.
Đám tiểu quỷ vội vãn gật đầu, Đông Sinh lấy một xấp lá bùa trống không từ túi du lịch ra, sau khi ký quỷ khế với đám tiểu quỷ, hai tay Đông Sinh kết ấn, ấn thành, tất cả lá bùa đều tự cháy mà không cần lửa. Ngay lúc bùa hóa thành tro, tròng trắng trong mắt Đông Sinh biến mất, hai mắt chỉ thuần một màu đen, ngay sau đó, bên ngoài bỗng đánh xuống một tia sấm sét vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, trong trời đêm tối mịt, gió lốc nổi lên khắp bốn phương tám hướng, dưới tầng mây dày, tia lửa điện lóe lên, sấm chớp giật đùng đùng.
Đông Sinh ngồi khoanh chân trên giường, đám tiểu quỷ rất sợ bị sét đánh, nhưng vẫn xúm lại quanh Đông Sinh, quanh thân chúng oán sát khí quay cuồng, bắt đầu cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Đông Sinh.
Ngoài phòng, tiếng sấm nhiều hơn lúc trước, hơn nữa nghe ra đang ngày càng đến gần, tia sét đỏ tím không ngừng xé toạc bầu trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến lòng người khiếp sợ.
Ngay lúc bầu trời lóe lên ba tia sét, Đông Sinh cuối cùng cũng móc phật khí từ trong túi ra, vân vê phật châu, rồi liên tục niệm chú vãng sinh. Kim quang trên chuỗi châu dần hiện lên thần chú bằng chữ Phạn như là thực thể, kim quang và thần chú nhanh chóng bao quanh căn phòng, mấy tia sét thế như hủy thiên diệt địa né qua nóc căn phòng của Đông Sinh, để lại hố đen cháy rụi ở đất trống xung quanh.
Theo những lần niệm chú, hồn thể của đám tiểu quỷ dần trong suốt, chúng cũng biến từ bộ dạng quái vật thành những đứa trẻ.
Hồn hề, trở về, trở về.
Có một bé gái bụ bẫm đáng yêu đứng trên sàn, xấu hổ khẽ nói: "Cảm ơn anh, hẹn gặp lại". Ngay sau đó, bé ngày càng trong suốt hơn, một lúc sau, đã biến mất trong không khí.
Rất nhanh sau đó, đám tiểu quỷ từng đứa một nói cảm ơn Đông Sinh rồi biến mất, đợi đến khi tiểu quỷ cuối cùng rời đi, mắt Đông Sinh đã trở lại như cũ, tiếng sấm bên ngoài dần lặng xuống. Đông Sinh đổi chú vãng sinh thành "Kinh Kim Cương", chuỗi hạt như vàng như ngọc tràn ra một lượng kim quang lớn, cá linh tham lam hấp thụ những tia sáng đó, màu xám xịt cũng dần biến mất...
Khi tia sáng cuối cùng biến mất, chuỗi hạt trong tay Đông Sinh hóa thành tro bụi.
Gần như cùng lúc đó, Vương lão đại, Vương lão nhị, Vương lão tam chết thảm trong cục cảnh sát.
Theo yêu cầu của La Lỗi, người huấn luyện cảnh khuyển mang cảnh khuyển đi tìm xung quanh, cuối cùng tất cả cảnh khuyển đều ghé sát xe việt dã mà sủa.
Biểu hiện của các cảnh khuyển đã chứng minh, chủ nhân của vết máu này vốn không rời khỏi đây.
Một người sống sờ sờ lại chỉ để lại đám vụn vải quần áo và vết máu, biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ là bị quỷ ăn thật sao?
Mấy người La Lỗi không tin chuyện ma quỷ của đám Vương lão tứ, nhưng bọn họ đã kiểm tra xung quanh cẩn thận rồi, quả thực không có bất cứ dấu vết nào, xung quanh chỉ toàn là núi rừng, cảnh khuyển không được, cũng không tìm thấy dấu vết hay manh mối gì, muốn lục soát trong núi cũng không làm được.
Mấy người La Lỗi cũng đã dự tính trước là kẻ tình nghi có thể sẽ vứt xe bỏ trốn, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng cuối cùng lại thành một vụ án kỳ lạ bí ẩn, mệt mỏi đến nửa đêm vẫn không được gì, La Lỗi chỉ đành để lại ba người bảo vệ hiện trường, anh và những cảnh sát khác thì mang đám Vương lão tứ về cục cảnh sát để thẩm vấn.
Trên đường về, xe của Trịnh Quân Diệu đã rời đi. Vương Kiến Quân mất tích quá kỳ lạ, La Lỗi không khỏi có chút nghi ngờ Trịnh Quân Diệu. Nói thử coi làm một đại thiếu gia hào môn sung sướng thì không làm, lại chạy đến một tỉnh xa xôi bắt bọn buôn người, có phải nhiệt tình quá rồi không? Làm cảnh sát hình sự mấy năm, trước đây lúc ở trong bộ đội đặc chủng còn chấp hành một vài nhiệm vụ đặc biệt, nên La Lỗi nghĩ nhiều hơn chút.
La Lỗi lấy di động ra, gọi cho Trịnh Quân Diệu, "Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy".
"Đội trưởng La, giờ này rồi anh còn gọi cho ai vậy?".
"Trịnh Quân Diệu, Tường tử, cậu không thấy người này hơi... kỳ lạ sao?". La Lỗi luôn cảm thấy Trịnh Quân Diệu đã quá nhiệt tình quá rồi, anh ta ở thủ đô xa xôi, sao lại biết đám Vương Kiến Quân đang trốn trong thôn hẻo lánh? Đại thiếu gia như anh ta chắc chắn có không ít mối quan hệ, dù biết manh mối gì đó thì báo cảnh sát là xong, sao lại phải phái người thậm chí tự mình đến bắt đám người Vương Kiến Quân chứ? Người thường còn tự biết rời xa chỗ nguy hiểm, mấy kẻ có tiền như bọn họ không phải sẽ tiếc mệnh hơn sao?
"Đúng là có chút, trời lạnh thế này lại bỏ cuộc sống sung sướng không hưởng thụ, mà ngàn dặm xa xôi chạy đi bắt mấy kẻ buôn người... Bây giờ người thành phố biết chơi thật đấy, dù sao tôi cũng không hiểu trong đầu đám phú nhị đại tam nhị đại bọn họ đang nghĩ gì". Tường tử lắc đầu nói. Tường tử không nghĩ nhiều như La Lỗi, chỉ đơn giản là thấy đầu Trịnh Quân Diệu chập chập thôi. Báo cảnh sát là được rồi, để cảnh sát bọn họ chuẩn bị trước thì đâu đến nỗi như bây giờ, làm Vương Kiến Quân sống không thấy người chết không thấy xác.
Lúc này, Trịnh Quân Diệu đã đón được Đông Sinh, đến một nhà vườn nhỏ dưới chân núi, ăn một bữa tiệc món quê thật lớn, rồi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Trịnh Quân Diệu có mấy cái sim, số điện thoại mà Uông Chấn nói cho La Lỗi là số được nhiều người biết của anh, chủ yếu là để liên lạc với những người hợp tác và bạn bè bình thường, còn số mà anh liên lạc với Đông Sinh là số khác, số đó chỉ có người thân, bạn bè rất thân thiết, và tâm phúc của anh biết. Trên đường đuổi theo Vương lão quỷ, Trịnh Quân Diệu nhận được điện thoại của La Lỗi, đồng thời Đông Sinh cũng nói chuyện Vương lão quỷ bị tiểu quỷ phản phệ ăn luôn rồi, anh biết chắc chắn La Lỗi sẽ nghi ngờ anh, cho nên đã tắt máy giả vờ như đã ngủ.
Nhà vườn mà bọn họ ở trọ là điểm đến giải trí, hưởng thụ món ăn thôn dã trong mùa hè, được một ông chủ ở tỉnh H đầu tư xây dựng, quy mô rất lớn. Vào mùa hè việc làm ăn rất tốt, đến mùa đông thì tiêu điều, cả tuần cũng chẳng đón được mấy vị khách.
Ông chủ kia làm ăn rất lớn trên tỉnh, nhà vườn này cũng chỉ xây chơi thôi, vốn cũng chẳng định kiếm tiền nhờ nó, còn thường thường mang mấy người bạn đến chơi.
Bây giờ là mùa đông, lại là trước Tết Âm lịch, đúng là thời điểm để kết giao các mối quan hệ. Nhà vườn này được một người họ hàng của ông chủ quản lý, cho dù vào mùa đông việc làm ăn không tốt chút nào, thì ông chủ rất vẫn rất siêng đến. Để "bạn" của ông chủ luôn được ăn các món ngon, hàng năm nhà vườn sẽ thu mua những nguyên liệu thức ăn từ các hộ dân xung quanh, như gà vịt dê chỉ ăn thức ăn thuần thiên nhiên, rồi rau củ không tiêm thuốc.
Đầu bếp của nhà vườn cũng là đầu bếp cao cấp được mời đến với giá cao. Nguyên liệu thuần thiên nhiên cùng tài nghệ nấu ăn đẳng cấp, nên dù trong mỗi đĩa có rất nhiều đồ ăn, thì bọn họ vẫn phải gọi thêm mấy lần, nguyên liệu thuần thiên nhiên được nhà vườn thu mua dạo gần đây hơn nửa đều vào trong bụng đám người kia.
Andre và mấy lính đánh thuê khác đều cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng mạnh mẽ, nếu không phải có Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh, thì đêm khuya thế này nhà vườn dù không kiếm được tiền cũng sẽ không buôn bán với họ.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, người có thể ăn có thể uống nhất lại là một người trẻ tuổi nhìn rất vô hại, còn chưa đến hai mươi, vậy mà đã đánh gục một đám Tây uống say mèm, hơn nữa còn là người cuối cùng đặt đũa xuống.
Rượu ở nhà vườn là rượu thuần nguyên chất mua trực tiếp từ xưởng rượu, độ rượu cao khó có thể ngờ được, lại hương nồng thấm vị. Lão tửu quỷ A Hoàng vừa uống liền uống liền tù tì, uống đến nỗi móng trái đạp móng phải vẫn không quên dặn Đông Sinh phải mua về, nói xong, thì ngã phịch xuống đất, lăn lăn mấy vòng rồi nằm bẹp ngủ say.
Thần kinh căng chặt được thả lỏng, Trịnh Quân Diệu khó được lúc uống rượu say. Mấy người Andre thì hoặc nằm sấp trên bàn, hoặc nằm vật trên ghế, nếu hơn thì lăn dưới bàn mà ngủ, ngáy rung một vùng. Trịnh Quân Diệu say thì cứ nhìn chằm chằm Đông Sinh, cười ngây ngô.
Đông Sinh nhìn lại nhớ đến lúc Trịnh Quân Diệu còn là sinh hồn, mười bốn mười lăm vẫn còn chút nét trẻ con. Ma xui quỷ khiến thế nào, Đông Sinh lại vươn tay ra véo hai má Trịnh Quân Diệu.
Trịnh Quân Diệu ngây ngốc mặc cậu véo, cũng vươn tay ra muốn nhéo mặt Đông Sinh, kết quả ngồi không vững, bổ nhào lên người Đông Sinh, sau đó... sau đó ngủ luôn rồi.
Đông Sinh gọi mấy lần cũng không gọi anh dậy được, đành phải đỡ anh đến phòng, trên đường đi còn không quên vớt một con mèo say ngủ như chết. Người của nhà vườn cũng đi đến giúp đám Andre về phòng nghỉ ngơi. Đám lính đánh thuê này cảnh giác lắm, người của nhà vườn suýt nữa đã bị bọn họ vặn gãy tay, nhờ vậy mà mấy người đó đã tỉnh, đi xiêu xiêu vẹo vẹo về phòng.
Mấy người bọn họ ngủ rất ngon, còn người của nhà vườn thì cả đêm không ngủ yên giấc, sợ nửa đêm bị người ta... rắc rắc.
Đêm nay, Đông Sinh cũng không ngủ.
Sau khi hỏi hết cả đám tiểu quỷ, không đứa nào biết Thân Đồ là ai, chỉ nói được với Đông Sinh mấy câu là đồ đệ Vương lão quỷ là Vương lão đại cứ cách một thời gian sẽ mang đan hoàn mà Vương lão quỷ luyện chế rời khỏi, đổi thành tiền đi về.
Còn về phần Vương lão đại đi đâu, giao đan cho ai, thì đám tiểu quỷ không biết.
Vương lão quỷ đã chết, những tiểu quỷ bị lão luyện chế trừ khi nhận chủ lần nữa, nếu không sẽ biến thành quỷ vật chỉ biết giết chóc cắn nuốt.
Đông Sinh cho chúng con đường thứ ba, "Đưa oán sát khí trên thân mấy đứa cho anh làm trao đổi, anh sẽ siêu độ cho mấy đứa, để mấy đứa vào lại luân hồi".
Sáu tiểu quỷ này đứa lớn nhất đã chết gần hai mươi năm, nhỏ nhất cũng chết mấy năm rồi, chúng nó đã không còn nhớ được cha mẹ người thân nữa, chấp niệm duy nhất cũng chỉ có báo thù. Vương lão quỷ đã chết, chấp niệm của chúng cũng đã không còn. Không còn chấp niệm, nhưng oán khí và sát khí vẫn còn như cũ, trước khi loại bỏ được oán sát khí, thì chúng không thể vào lại luân hồi.
Oán sát khí trên người chúng rất nặng, đừng nói đến mấy người bình thường trong huyền môn, mà chỉ sợ dù cao tăng đắc đạo nếu không trả một cái giá đắt cũng khó có thể trừ hết oán sát khí trên người chúng.
Rất may, chúng đã gặp được Đông Sinh.
Đám tiểu quỷ vội vãn gật đầu, Đông Sinh lấy một xấp lá bùa trống không từ túi du lịch ra, sau khi ký quỷ khế với đám tiểu quỷ, hai tay Đông Sinh kết ấn, ấn thành, tất cả lá bùa đều tự cháy mà không cần lửa. Ngay lúc bùa hóa thành tro, tròng trắng trong mắt Đông Sinh biến mất, hai mắt chỉ thuần một màu đen, ngay sau đó, bên ngoài bỗng đánh xuống một tia sấm sét vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, trong trời đêm tối mịt, gió lốc nổi lên khắp bốn phương tám hướng, dưới tầng mây dày, tia lửa điện lóe lên, sấm chớp giật đùng đùng.
Đông Sinh ngồi khoanh chân trên giường, đám tiểu quỷ rất sợ bị sét đánh, nhưng vẫn xúm lại quanh Đông Sinh, quanh thân chúng oán sát khí quay cuồng, bắt đầu cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Đông Sinh.
Ngoài phòng, tiếng sấm nhiều hơn lúc trước, hơn nữa nghe ra đang ngày càng đến gần, tia sét đỏ tím không ngừng xé toạc bầu trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến lòng người khiếp sợ.
Ngay lúc bầu trời lóe lên ba tia sét, Đông Sinh cuối cùng cũng móc phật khí từ trong túi ra, vân vê phật châu, rồi liên tục niệm chú vãng sinh. Kim quang trên chuỗi châu dần hiện lên thần chú bằng chữ Phạn như là thực thể, kim quang và thần chú nhanh chóng bao quanh căn phòng, mấy tia sét thế như hủy thiên diệt địa né qua nóc căn phòng của Đông Sinh, để lại hố đen cháy rụi ở đất trống xung quanh.
Theo những lần niệm chú, hồn thể của đám tiểu quỷ dần trong suốt, chúng cũng biến từ bộ dạng quái vật thành những đứa trẻ.
Hồn hề, trở về, trở về.
Có một bé gái bụ bẫm đáng yêu đứng trên sàn, xấu hổ khẽ nói: "Cảm ơn anh, hẹn gặp lại". Ngay sau đó, bé ngày càng trong suốt hơn, một lúc sau, đã biến mất trong không khí.
Rất nhanh sau đó, đám tiểu quỷ từng đứa một nói cảm ơn Đông Sinh rồi biến mất, đợi đến khi tiểu quỷ cuối cùng rời đi, mắt Đông Sinh đã trở lại như cũ, tiếng sấm bên ngoài dần lặng xuống. Đông Sinh đổi chú vãng sinh thành "Kinh Kim Cương", chuỗi hạt như vàng như ngọc tràn ra một lượng kim quang lớn, cá linh tham lam hấp thụ những tia sáng đó, màu xám xịt cũng dần biến mất...
Khi tia sáng cuối cùng biến mất, chuỗi hạt trong tay Đông Sinh hóa thành tro bụi.
Gần như cùng lúc đó, Vương lão đại, Vương lão nhị, Vương lão tam chết thảm trong cục cảnh sát.
Bình luận truyện