Con Của Quỷ
Chương 71: Cổ mạn đồng
Lúc Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh xuất hiện ở cục cảnh sát, thì đã sắp đến trưa rồi.
Ba người Vương lão đại chết thảm một cách kỳ lạ khiến cục cảnh sát bận sứt đầu mẻ trán. Vương lão tứ vốn đã sợ đến nỗi đầu óc có vấn đề khi Vương lão quỷ chết, biết được ba người Vương lão đại chết thảm thì bị dọa đến phát điên, thấy ai cũng ôm đầu xin tha kêu cứu mạng, chẳng hỏi ra được gì cả. Vương lão quỷ không thấy tung tích, đồ đệ của lão ba chết một điên, mấy kẻ mang theo trẻ con bỏ trốn đều là đàn em của Vương lão tứ, bình thường chỉ phụ trách việc trông bọn trẻ, làm chút việc vặt, cũng chẳng biết gì về chuyện của Vương lão quỷ.
Cảnh sát bí mật bắt được Ngũ Diễm Hồng, sau khi thẩm vấn mới biết một năm qua Vương Kiến Quân mua trẻ em từ trong tay mụ phải hơn bảy tám chục đứa, nhưng cảnh sát chỉ cứu được năm đứa từ trên xe minibus.
Đám đàn em của Vương lão tứ được tách riêng thẩm vấn, số lượng mà bọn chúng cung cấp phải gấp mấy lần số mà Ngũ Diễm Hồng đã nói.
Những đứa bé đó rốt cục đã đi đâu?
Là bị bán qua tay, hay như Ngũ Diễm Hồng đã nói, bị... bán lẻ?
Ngũ Diễm Hồng sinh ra trong vùng núi vô cùng nghèo khó của tỉnh Y, chưa từng đi học, mười mấy tuổi đã đi đến tỉnh G làm việc với đồng hương, ai ngờ bị đồng hương lừa đến tỉnh H gả cho Tôn lão nhị. Nhà Ngũ Diễm Hồng rất nghèo, từ nhỏ đến lớn mụ ta chưa từng được mặc quần áo mới một lần, chưa từng được ăn một bữa no. Lúc mụ vừa gả đến nhà Tôn lão nhị, nhà Tôn lão nhị cũng nghèo, nhưng so với nhà mụ, với nhà những người khác ở quê thì cũng tốt hơn rồi. Hơn nữa nhà Tôn lão nhị cũng đối xử tốt với mụ, cho nên Ngũ Diễm Hồng không thấy mình bị lừa bán, mà ngược lại, mụ thấy mình đã tìm được nhà chồng tốt.
Sau khi kết hôn, Ngũ Diễm Hồng sinh được một đứa con gái, mụ nhận thấy rõ Tôn lão nhị không thích con gái, lúc đó lại rất chặt về kế hoạch hóa gia đình, có con rồi không thể có đứa thứ hai. Trong thôn có một người muốn sinh đứa thứ hai, lén lút trốn trong nhà, cuối cùng bị người ta báo cáo, đã mang bầu năm tháng vẫn bị ép phá thai.
Ngũ Diễm Hồng thấy vậy, nhờ đồng hương giúp đỡ, bán đứa con vừa sinh đi.
Đồng hương ôm đứa bé đi, mấy ngày sau đưa cho mụ ba nghìn tệ.
Bây giờ ba nghìn tệ chỉ đủ mua một cái di động bình thường, nhưng vào những năm tám mươi, ba nghìn tệ ở nông thôn là một số tiền lớn, có thể mua rất nhiều thứ.
Ngũ Diễm Hồng lại mượn ít tiền của đồng hương, xây căn nhà ngói đầu tiên trong thôn. Mụ và Tôn lão nhị không có việc làm, nhờ ruộng thì không biết lúc nào mới trả hết tiền cho đồng hương. Đồng hương sau khi giục họ mấy lần, liền giới thiệu công việc kiếm tiền cho họ...
Mới đầu, Ngũ Diễm Hồng giới thiệu mấy cô gái ở quê mụ cho mấy người độc thân trong thôn, thu một ít phí bà mối. Quê mụ là vùng núi xa xôi, kế hoạch hóa gia đình không nghiêm lắm, có mấy gia đình sinh con không nuôi nổi thì sẽ ném con vào trong rừng sâu núi thẳm. Ngũ Diễm Hồng dùng giá thấp mua trẻ con từ trong tay họ, lại qua trung gian bán cho vài gia đình không sinh được con ở tỉnh H. Tôn lão nhị lớn gan hơn Ngũ Diễm Hồng, thấy trẻ con trên đường không có ai trông liền ôm đi mất, như vậy không cần bỏ ra tiền vốn.
Ngũ Diễm Hồng làm nghề buôn người hai ba mươi năm, không thể nhớ nổi đã có bao nhiêu đứa trẻ qua tay mình.
Mụ biết một khi mình bị bắt thì chỉ có đường chết, cho nên mụ rất cẩn thận. Nhưng từ khi con trai, chồng lần lượt qua đời, Ngũ Diễm Hồng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp báo ứng.
Sau khi bị bắt, Ngũ Diễm Hồng không nói dối câu nào, thẳng thắn nhận hết tội của mình. Cảnh sát thẩm vấn hỏi về chuyện của Vương Kiến Quân, mụ cũng nói rõ từ đầu đến cuối. Mụ cảm thấy mình bị bắt rất có thể là do Vương Kiến Quân liên lụy, với suy nghĩ thẳng thắn được khoan hồng và muốn trả thù, Ngũ Diễm Hồng nói hết suy đoán của mình cho cảnh sát.
Mua bán trẻ em nhiều như vậy tội đã rất nặng rồi, nếu còn tội buôn bán nội tạng trẻ em nữa thì...
Lời khai của Ngũ Diễm Hồng lập tức khiến cảnh sát xem trọng, bọn họ thẩm vấn đám người Vương lão đại suốt đêm, nhưng dù bọn họ có hỏi gì, dùng cách gì, thì đám người Vương lão đại cũng không nói một chữ. Sáng sớm hôm sau, cả bọn đều chết bất ngờ, chỉ để lại một Vương lão tứ điên điên khùng khùng.
Cảnh sát chỉ có thể tạo áp lực cho đám đàn em của Vương lão tứ, cuối cùng, có người không chịu được nữa, khai ra một ít.
Kẻ khai ra cũng chỉ là phát hiện trong lúc vô tình, chỗ bị phát hiện kia không ai biết cả, kẻ đó cũng chỉ biết có chỗ như thế chứ chưa từng đi vào.
Dựa vào những lời khai đó, cảnh sát tìm được một nhà máy hóa chất bị vứt bỏ từ lâu. Nhà máy hóa chất kia được mua lại dưới tên của Vương lão đại, chưa từng sửa chữa gì. Để không bỏ sót bất cứ dấu vết nào, La Lỗi bảo người dẫn theo mấy cảnh khuyển. Tất cả cảnh khuyển khi vừa đến cổng nhà máy đã sủa không ngừng, người huấn luyện cũng không kéo lại chúng được.
Cẩn thận vào trong nhà máy, nhóm La Lỗi rất nhanh đã phát hiện một hầm ngầm lớn cực kỳ bí ẩn phía dưới nhà máy. Trong hầm ngầm âm u ẩm ướt bày đầy đủ loại chai lọ, trên vách tường là một rừng các ngăn tủ bằng thủy tinh. Trong bình thủy tinh, trong các ngăn tủ, là đủ các thi thể của những đứa trẻ, xác thối ngập trời, cứ như là một bãi tha ma.
Các cảnh sát khi đi vào trong hầm, ngay cả La Lỗi, đều nôn ra.
Lần đầu tiên, bọn họ tin lời của Vương lão tứ, Vương Kiến Quân gây ra tội ác ngập trời như vậy, nếu trên đời thực sự có quỷ, thì quỷ không ăn lão thì ăn ai?
Thi thể trong hầm quá nhiều. La Lỗi khi phun hết ra liền báo cáo về cục cảnh sát, tay cầm di động vẫn đang run run. Tỉnh rất chú trọng vụ án lừa bán trẻ con quy mô lớn này, sau khi nhận được tin liền lập tức báo cáo lên trung ương.
Để tránh cho người dân hoảng sợ, trung ương yêu cầu địa phương phải giữ kín chuyện này, không thể để lộ chút tin tức nào ra ngoài. Cùng lúc đó, trung ương đã phái người đến tỉnh H giúp đỡ trong thời gian ngắn nhất.
Người của trung ương sau khi đến xem hiện trường đã lập tức báo cáo về, ngay sau đó, những người được trung ương phái đến đã tiếp nhận vụ án này.
"Anh Trịnh, sao anh lại biết được những chuyện mà Vương Kiến Quân, Ngũ Diễm Hồng, Tôn Đào đã gây ra?". Người của trung ương đặt ra câu hỏi. Người đó mặc đồ thường, khoảng ba bốn mươi tuổi, đeo kính, nhìn rất nhã nhặn.
"Chỉ là tình cờ mà thôi. Bạn của tôi đến cô nhi viện ở thủ đô làm tình nguyện, gặp được một đứa bé tên là Nha Nha mắc bệnh tự kỷ. Đứa bé đó đưa cho cậu ấy một bức tranh rất kỳ lạ, bạn tôi lại vốn có hứng với hội họa, sau khi mang về xem thì thấy là lạ, cứ cảm giác như Nha Nha muốn truyền tin gì đó cho cậu ấy. Sau đó bạn tôi lại đưa bức tranh đó cho một người bạn khác biết về hội họa của cậu ấy xem, nhờ xem giúp bức tranh đó thế nào, người bạn đó của cậu ấy nói rằng người vẽ bức tranh đó đang rất tuyệt vọng, có lẽ là cố ý hoặc là vô ý, mà người vẽ bức tranh đó đang muốn cầu cứu qua bức tranh của mình.
Bạn tôi rất thích đứa bé kia, cậu ấy rất lo lắng, nên nhờ tôi điều tra tình huống của đứa bé đó. Tôi điều tra được đứa bé đó đã bị bắt cóc rồi được giải cứu, cảnh sát căn cứ vào hồ sơ mà DNA mà tìm được cha mẹ ruột của bé, nhưng cha mẹ ruột của bé trên đường chở bé về nhà đã qua đời vì tai nạn giao thông. Nha Nha còn sống, nhưng lại chịu kích thích quá lớn, nên đã mắc bệnh tự kỷ còn kích động quá mức. Họ hàng của bé không ai muốn nhận nuôi bé, cuối cùng bé được đưa đến cô nhi viện.
Tình huống của Nha Nha rất đặc biệt, bạn tôi lo không biết có phải bé bị ức hiếp trong cô nhi viện không, hoặc là phải chịu đối xử thậm tệ, nên đã âm thầm đến cô nhi viện hỏi thăm, hỏi Nha Nha rốt cục đã có chuyện gì.
Tất nhiên làm vậy là không đúng, nhưng Nha Nha đã nói cho bạn tôi biết một bí mật, bé nói lúc bé trốn ra còn có hai đứa bé khác cũng chạy trốn với bé. Có một bé gái bị chó cắn, còn một đứa bé khác thì bị bắt về, bé đã cầu xin bạn tôi, mong cậu ấy đi cứu hai người bạn đó của bé.
Nha Nha còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không nói rõ được, nhưng bé nhớ hai đứa bé trốn ra cùng bé có một đứa tên là Tiếu Tiếu, một đứa tên là Tôn An Bình. Tiếu Tiếu bị chó cắn không chạy được, Tôn An Bình thì rất thông minh, đưa bé đi trốn suốt đêm, hôm sau thì tìm đến được một trấn nhỏ. Nha Nha gặp mưa rồi sốt cao, Tôn An Bình liền đưa tiền của mình cho bé để bé đi trốn trước, cậu bé đó đi tìm người giúp, không ngờ khi đi ra ngoài thì Tôn An Bình đã bị bắt đi.
Tôn An Bình hình như biết người lừa bán Nha Nha là ai, trước khi đi tìm người giúp đã nói ba cái tên cho Nha Nha, là Tôn Hạo, Mã Tiểu Ngọc và dì Hồng.
Dựa theo manh mối mà Nha Nha cung cấp, tôi đã nhờ bạn điều tra giúp. Vì quá ít manh mối, hơn nữa cả câu chuyện đều từ miệng một đứa trẻ, nên dù tôi có báo cảnh sát thì sợ các anh cũng không tin, cho nên tôi đã bảo cấp dưới của tôi điều tra trước đã.
Còn những chuyện sau đó thì các anh cũng biết rồi, nói thật, tôi cũng không ngờ đằng sau lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy". Trịnh Quân Diệu buông tay, mặt buồn rầu và hối hận.
Từ khi biết Nha Nha chính là Tiểu Hiên, Trịnh Quân Diệu đã nghĩ nên lợi dụng chuyện này để nói thế nào.
Cho dù những lời khai này của anh có rất nhiều lỗ hổng và điểm đáng ngờ, nhưng quả thực anh không có bất cứ liên quan nào đến đám buôn người này, dù bọn họ có tra thế nào cũng không cần phải lo.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên kia lại đến chỗ Đông Sinh để hỏi, Đông Sinh đã trao đổi sẵn khẩu cung với Trịnh Quân Diệu rồi, nội dung mà hai người nói đều tương tự nhau.
Uông Chấn được Trịnh Quân Diệu phái đi điều tra đã kể lại kỹ càng việc mình tiếp cận, điều tra đám người Tôn Hạo thế nào, những lời hắn nói y hệt như những gì cảnh sát điều tra được.
Trong số những người được trung ương phái đến tiếp nhận công tác điều tra có lãnh đạo trước đây của Uông Chấn, cái tính ghét ác như cừu của Uông Chấn ông biết rất rõ, cho dù bây giờ Uông Chấn đã xuất ngũ, nhưng ông vẫn rất tin tưởng hắn.
Sau đó, chuyện lúc trước Lương Kiện nhờ bạn giúp điều tra Tôn Đào, Mã Tiểu Ngọc cũng bị tra được, vừa hợp với lời khai của Trịnh Quân Diệu. Ngũ Diễm Hồng sau khi nhìn thấy hình của Nha Nha đã xác nhận đứa bé này là mụ bán cho Vương lão quỷ, đám đàn em của Vương lão tứ cũng xác nhận đứa bé này là đứa bé đã chạy trốn đêm hôm đó, còn hai đứa bé khác, Tiếu Tiếu đã bị chó cắn chết, còn Tôn An Bình thì bị chúng bắt lại, rồi Vương Kiến Quân đưa đến chỗ khác.
Vợ chồng Tôn Đào cũng thừa nhận Tôn An Bình là con nuôi của chúng, sau khi sinh được con của mình liền bán lại cho Ngũ Diễm Hồng. Ngũ Diễm Hồng cũng thừa nhận mình đã nuôi Tôn An Bình một thời gian, sau vì Vương lão quỷ trả giá cao mà lại bán bé cho lão.
Những lời mà Trịnh Quân Diệu và Lý Đông Sinh đã nói đều đúng hết, hai người bọn họ lại có lý lịch rất sạch sẽ. Một người vừa về nước được nửa năm gia tài bạc tỉ lại còn là con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Trịnh giàu có; một người là học sinh ngoan từ nhỏ đến lớn, giấy khen nhiều đến nỗi có thể dán kín cả tường, bây giờ còn là sinh viên của trường đại học hàng đầu cả nước. Hai người này có thế nào cũng chẳng thể liên quan đến vụ án này được, tất cả chỉ có thể nói là trùng hợp.
Ít ra, nhìn bề ngoài thì là như vậy.
Rất nhanh sau đó, Trịnh Quân Diệu và Lý Đông Sinh đã được "thả ra". Đây là lần đầu Đông Sinh đến tỉnh H, hai ngày tiếp theo lại là cuối tuần, nên Trịnh Quân Diệu liền mang cậu đến các khu vui chơi danh lam thắng cảnh của tỉnh H. Đông Sinh không hứng thú với việc đi thăm thú lắm, nhưng cậu lại thích những món ăn địa phương đặc sắc của các khu du lịch.
Cậu và A Hoàng ăn suốt đường đi, thấy đồ ngon còn không quên đóng gói về cho đám Lương Kiện. Còn Trịnh Quân Diệu, à, phụ trách việc trả tiền thôi.
Vốn Hoan Hoan còn định đi dạy dỗ cho đám Tôn Đào một bài học, nhưng Đông Sinh nói với nó trong nhóm người mà trung ương phái đến lần này hẳn sẽ có người trong huyền môn, Hoan Hoan nghe vậy sợ không dám đi, nó còn muốn quay về gặp ba mẹ và mẹ Thẩm Tịnh nữa.
Thù cũng xem như đã báo rồi, cha mẹ ruột cũng đã tìm được, Hoan Hoan biết thời gian mình được ở lại dương gian không còn nhiều nữa, nó liền quấn Đông Sinh ồn ào nói muốn về chỗ Thẩm Tịnh, Đông Sinh bị nó quấy rầy cũng hết cách, đành dùng bùa chú đuổi nó về trong cổ mạn đồng.
Thẩm Tịnh tan tầm về nhà vào buổi chiều, nghe thấy trong phòng Hoan Hoan có tiếng keng keng thùng thùng, cô vui mừng đẩy cửa ra: "Cục cưng, có phải con không?".
Gấu bông lông mềm cao cỡ nửa người bỗng nhiên giang rộng hai tay, muốn ôm!
----------------
Còn 2 chương nữa là hết phần này, có nên làm tiếp không nhỉ >o<
Ba người Vương lão đại chết thảm một cách kỳ lạ khiến cục cảnh sát bận sứt đầu mẻ trán. Vương lão tứ vốn đã sợ đến nỗi đầu óc có vấn đề khi Vương lão quỷ chết, biết được ba người Vương lão đại chết thảm thì bị dọa đến phát điên, thấy ai cũng ôm đầu xin tha kêu cứu mạng, chẳng hỏi ra được gì cả. Vương lão quỷ không thấy tung tích, đồ đệ của lão ba chết một điên, mấy kẻ mang theo trẻ con bỏ trốn đều là đàn em của Vương lão tứ, bình thường chỉ phụ trách việc trông bọn trẻ, làm chút việc vặt, cũng chẳng biết gì về chuyện của Vương lão quỷ.
Cảnh sát bí mật bắt được Ngũ Diễm Hồng, sau khi thẩm vấn mới biết một năm qua Vương Kiến Quân mua trẻ em từ trong tay mụ phải hơn bảy tám chục đứa, nhưng cảnh sát chỉ cứu được năm đứa từ trên xe minibus.
Đám đàn em của Vương lão tứ được tách riêng thẩm vấn, số lượng mà bọn chúng cung cấp phải gấp mấy lần số mà Ngũ Diễm Hồng đã nói.
Những đứa bé đó rốt cục đã đi đâu?
Là bị bán qua tay, hay như Ngũ Diễm Hồng đã nói, bị... bán lẻ?
Ngũ Diễm Hồng sinh ra trong vùng núi vô cùng nghèo khó của tỉnh Y, chưa từng đi học, mười mấy tuổi đã đi đến tỉnh G làm việc với đồng hương, ai ngờ bị đồng hương lừa đến tỉnh H gả cho Tôn lão nhị. Nhà Ngũ Diễm Hồng rất nghèo, từ nhỏ đến lớn mụ ta chưa từng được mặc quần áo mới một lần, chưa từng được ăn một bữa no. Lúc mụ vừa gả đến nhà Tôn lão nhị, nhà Tôn lão nhị cũng nghèo, nhưng so với nhà mụ, với nhà những người khác ở quê thì cũng tốt hơn rồi. Hơn nữa nhà Tôn lão nhị cũng đối xử tốt với mụ, cho nên Ngũ Diễm Hồng không thấy mình bị lừa bán, mà ngược lại, mụ thấy mình đã tìm được nhà chồng tốt.
Sau khi kết hôn, Ngũ Diễm Hồng sinh được một đứa con gái, mụ nhận thấy rõ Tôn lão nhị không thích con gái, lúc đó lại rất chặt về kế hoạch hóa gia đình, có con rồi không thể có đứa thứ hai. Trong thôn có một người muốn sinh đứa thứ hai, lén lút trốn trong nhà, cuối cùng bị người ta báo cáo, đã mang bầu năm tháng vẫn bị ép phá thai.
Ngũ Diễm Hồng thấy vậy, nhờ đồng hương giúp đỡ, bán đứa con vừa sinh đi.
Đồng hương ôm đứa bé đi, mấy ngày sau đưa cho mụ ba nghìn tệ.
Bây giờ ba nghìn tệ chỉ đủ mua một cái di động bình thường, nhưng vào những năm tám mươi, ba nghìn tệ ở nông thôn là một số tiền lớn, có thể mua rất nhiều thứ.
Ngũ Diễm Hồng lại mượn ít tiền của đồng hương, xây căn nhà ngói đầu tiên trong thôn. Mụ và Tôn lão nhị không có việc làm, nhờ ruộng thì không biết lúc nào mới trả hết tiền cho đồng hương. Đồng hương sau khi giục họ mấy lần, liền giới thiệu công việc kiếm tiền cho họ...
Mới đầu, Ngũ Diễm Hồng giới thiệu mấy cô gái ở quê mụ cho mấy người độc thân trong thôn, thu một ít phí bà mối. Quê mụ là vùng núi xa xôi, kế hoạch hóa gia đình không nghiêm lắm, có mấy gia đình sinh con không nuôi nổi thì sẽ ném con vào trong rừng sâu núi thẳm. Ngũ Diễm Hồng dùng giá thấp mua trẻ con từ trong tay họ, lại qua trung gian bán cho vài gia đình không sinh được con ở tỉnh H. Tôn lão nhị lớn gan hơn Ngũ Diễm Hồng, thấy trẻ con trên đường không có ai trông liền ôm đi mất, như vậy không cần bỏ ra tiền vốn.
Ngũ Diễm Hồng làm nghề buôn người hai ba mươi năm, không thể nhớ nổi đã có bao nhiêu đứa trẻ qua tay mình.
Mụ biết một khi mình bị bắt thì chỉ có đường chết, cho nên mụ rất cẩn thận. Nhưng từ khi con trai, chồng lần lượt qua đời, Ngũ Diễm Hồng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp báo ứng.
Sau khi bị bắt, Ngũ Diễm Hồng không nói dối câu nào, thẳng thắn nhận hết tội của mình. Cảnh sát thẩm vấn hỏi về chuyện của Vương Kiến Quân, mụ cũng nói rõ từ đầu đến cuối. Mụ cảm thấy mình bị bắt rất có thể là do Vương Kiến Quân liên lụy, với suy nghĩ thẳng thắn được khoan hồng và muốn trả thù, Ngũ Diễm Hồng nói hết suy đoán của mình cho cảnh sát.
Mua bán trẻ em nhiều như vậy tội đã rất nặng rồi, nếu còn tội buôn bán nội tạng trẻ em nữa thì...
Lời khai của Ngũ Diễm Hồng lập tức khiến cảnh sát xem trọng, bọn họ thẩm vấn đám người Vương lão đại suốt đêm, nhưng dù bọn họ có hỏi gì, dùng cách gì, thì đám người Vương lão đại cũng không nói một chữ. Sáng sớm hôm sau, cả bọn đều chết bất ngờ, chỉ để lại một Vương lão tứ điên điên khùng khùng.
Cảnh sát chỉ có thể tạo áp lực cho đám đàn em của Vương lão tứ, cuối cùng, có người không chịu được nữa, khai ra một ít.
Kẻ khai ra cũng chỉ là phát hiện trong lúc vô tình, chỗ bị phát hiện kia không ai biết cả, kẻ đó cũng chỉ biết có chỗ như thế chứ chưa từng đi vào.
Dựa vào những lời khai đó, cảnh sát tìm được một nhà máy hóa chất bị vứt bỏ từ lâu. Nhà máy hóa chất kia được mua lại dưới tên của Vương lão đại, chưa từng sửa chữa gì. Để không bỏ sót bất cứ dấu vết nào, La Lỗi bảo người dẫn theo mấy cảnh khuyển. Tất cả cảnh khuyển khi vừa đến cổng nhà máy đã sủa không ngừng, người huấn luyện cũng không kéo lại chúng được.
Cẩn thận vào trong nhà máy, nhóm La Lỗi rất nhanh đã phát hiện một hầm ngầm lớn cực kỳ bí ẩn phía dưới nhà máy. Trong hầm ngầm âm u ẩm ướt bày đầy đủ loại chai lọ, trên vách tường là một rừng các ngăn tủ bằng thủy tinh. Trong bình thủy tinh, trong các ngăn tủ, là đủ các thi thể của những đứa trẻ, xác thối ngập trời, cứ như là một bãi tha ma.
Các cảnh sát khi đi vào trong hầm, ngay cả La Lỗi, đều nôn ra.
Lần đầu tiên, bọn họ tin lời của Vương lão tứ, Vương Kiến Quân gây ra tội ác ngập trời như vậy, nếu trên đời thực sự có quỷ, thì quỷ không ăn lão thì ăn ai?
Thi thể trong hầm quá nhiều. La Lỗi khi phun hết ra liền báo cáo về cục cảnh sát, tay cầm di động vẫn đang run run. Tỉnh rất chú trọng vụ án lừa bán trẻ con quy mô lớn này, sau khi nhận được tin liền lập tức báo cáo lên trung ương.
Để tránh cho người dân hoảng sợ, trung ương yêu cầu địa phương phải giữ kín chuyện này, không thể để lộ chút tin tức nào ra ngoài. Cùng lúc đó, trung ương đã phái người đến tỉnh H giúp đỡ trong thời gian ngắn nhất.
Người của trung ương sau khi đến xem hiện trường đã lập tức báo cáo về, ngay sau đó, những người được trung ương phái đến đã tiếp nhận vụ án này.
"Anh Trịnh, sao anh lại biết được những chuyện mà Vương Kiến Quân, Ngũ Diễm Hồng, Tôn Đào đã gây ra?". Người của trung ương đặt ra câu hỏi. Người đó mặc đồ thường, khoảng ba bốn mươi tuổi, đeo kính, nhìn rất nhã nhặn.
"Chỉ là tình cờ mà thôi. Bạn của tôi đến cô nhi viện ở thủ đô làm tình nguyện, gặp được một đứa bé tên là Nha Nha mắc bệnh tự kỷ. Đứa bé đó đưa cho cậu ấy một bức tranh rất kỳ lạ, bạn tôi lại vốn có hứng với hội họa, sau khi mang về xem thì thấy là lạ, cứ cảm giác như Nha Nha muốn truyền tin gì đó cho cậu ấy. Sau đó bạn tôi lại đưa bức tranh đó cho một người bạn khác biết về hội họa của cậu ấy xem, nhờ xem giúp bức tranh đó thế nào, người bạn đó của cậu ấy nói rằng người vẽ bức tranh đó đang rất tuyệt vọng, có lẽ là cố ý hoặc là vô ý, mà người vẽ bức tranh đó đang muốn cầu cứu qua bức tranh của mình.
Bạn tôi rất thích đứa bé kia, cậu ấy rất lo lắng, nên nhờ tôi điều tra tình huống của đứa bé đó. Tôi điều tra được đứa bé đó đã bị bắt cóc rồi được giải cứu, cảnh sát căn cứ vào hồ sơ mà DNA mà tìm được cha mẹ ruột của bé, nhưng cha mẹ ruột của bé trên đường chở bé về nhà đã qua đời vì tai nạn giao thông. Nha Nha còn sống, nhưng lại chịu kích thích quá lớn, nên đã mắc bệnh tự kỷ còn kích động quá mức. Họ hàng của bé không ai muốn nhận nuôi bé, cuối cùng bé được đưa đến cô nhi viện.
Tình huống của Nha Nha rất đặc biệt, bạn tôi lo không biết có phải bé bị ức hiếp trong cô nhi viện không, hoặc là phải chịu đối xử thậm tệ, nên đã âm thầm đến cô nhi viện hỏi thăm, hỏi Nha Nha rốt cục đã có chuyện gì.
Tất nhiên làm vậy là không đúng, nhưng Nha Nha đã nói cho bạn tôi biết một bí mật, bé nói lúc bé trốn ra còn có hai đứa bé khác cũng chạy trốn với bé. Có một bé gái bị chó cắn, còn một đứa bé khác thì bị bắt về, bé đã cầu xin bạn tôi, mong cậu ấy đi cứu hai người bạn đó của bé.
Nha Nha còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không nói rõ được, nhưng bé nhớ hai đứa bé trốn ra cùng bé có một đứa tên là Tiếu Tiếu, một đứa tên là Tôn An Bình. Tiếu Tiếu bị chó cắn không chạy được, Tôn An Bình thì rất thông minh, đưa bé đi trốn suốt đêm, hôm sau thì tìm đến được một trấn nhỏ. Nha Nha gặp mưa rồi sốt cao, Tôn An Bình liền đưa tiền của mình cho bé để bé đi trốn trước, cậu bé đó đi tìm người giúp, không ngờ khi đi ra ngoài thì Tôn An Bình đã bị bắt đi.
Tôn An Bình hình như biết người lừa bán Nha Nha là ai, trước khi đi tìm người giúp đã nói ba cái tên cho Nha Nha, là Tôn Hạo, Mã Tiểu Ngọc và dì Hồng.
Dựa theo manh mối mà Nha Nha cung cấp, tôi đã nhờ bạn điều tra giúp. Vì quá ít manh mối, hơn nữa cả câu chuyện đều từ miệng một đứa trẻ, nên dù tôi có báo cảnh sát thì sợ các anh cũng không tin, cho nên tôi đã bảo cấp dưới của tôi điều tra trước đã.
Còn những chuyện sau đó thì các anh cũng biết rồi, nói thật, tôi cũng không ngờ đằng sau lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy". Trịnh Quân Diệu buông tay, mặt buồn rầu và hối hận.
Từ khi biết Nha Nha chính là Tiểu Hiên, Trịnh Quân Diệu đã nghĩ nên lợi dụng chuyện này để nói thế nào.
Cho dù những lời khai này của anh có rất nhiều lỗ hổng và điểm đáng ngờ, nhưng quả thực anh không có bất cứ liên quan nào đến đám buôn người này, dù bọn họ có tra thế nào cũng không cần phải lo.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên kia lại đến chỗ Đông Sinh để hỏi, Đông Sinh đã trao đổi sẵn khẩu cung với Trịnh Quân Diệu rồi, nội dung mà hai người nói đều tương tự nhau.
Uông Chấn được Trịnh Quân Diệu phái đi điều tra đã kể lại kỹ càng việc mình tiếp cận, điều tra đám người Tôn Hạo thế nào, những lời hắn nói y hệt như những gì cảnh sát điều tra được.
Trong số những người được trung ương phái đến tiếp nhận công tác điều tra có lãnh đạo trước đây của Uông Chấn, cái tính ghét ác như cừu của Uông Chấn ông biết rất rõ, cho dù bây giờ Uông Chấn đã xuất ngũ, nhưng ông vẫn rất tin tưởng hắn.
Sau đó, chuyện lúc trước Lương Kiện nhờ bạn giúp điều tra Tôn Đào, Mã Tiểu Ngọc cũng bị tra được, vừa hợp với lời khai của Trịnh Quân Diệu. Ngũ Diễm Hồng sau khi nhìn thấy hình của Nha Nha đã xác nhận đứa bé này là mụ bán cho Vương lão quỷ, đám đàn em của Vương lão tứ cũng xác nhận đứa bé này là đứa bé đã chạy trốn đêm hôm đó, còn hai đứa bé khác, Tiếu Tiếu đã bị chó cắn chết, còn Tôn An Bình thì bị chúng bắt lại, rồi Vương Kiến Quân đưa đến chỗ khác.
Vợ chồng Tôn Đào cũng thừa nhận Tôn An Bình là con nuôi của chúng, sau khi sinh được con của mình liền bán lại cho Ngũ Diễm Hồng. Ngũ Diễm Hồng cũng thừa nhận mình đã nuôi Tôn An Bình một thời gian, sau vì Vương lão quỷ trả giá cao mà lại bán bé cho lão.
Những lời mà Trịnh Quân Diệu và Lý Đông Sinh đã nói đều đúng hết, hai người bọn họ lại có lý lịch rất sạch sẽ. Một người vừa về nước được nửa năm gia tài bạc tỉ lại còn là con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Trịnh giàu có; một người là học sinh ngoan từ nhỏ đến lớn, giấy khen nhiều đến nỗi có thể dán kín cả tường, bây giờ còn là sinh viên của trường đại học hàng đầu cả nước. Hai người này có thế nào cũng chẳng thể liên quan đến vụ án này được, tất cả chỉ có thể nói là trùng hợp.
Ít ra, nhìn bề ngoài thì là như vậy.
Rất nhanh sau đó, Trịnh Quân Diệu và Lý Đông Sinh đã được "thả ra". Đây là lần đầu Đông Sinh đến tỉnh H, hai ngày tiếp theo lại là cuối tuần, nên Trịnh Quân Diệu liền mang cậu đến các khu vui chơi danh lam thắng cảnh của tỉnh H. Đông Sinh không hứng thú với việc đi thăm thú lắm, nhưng cậu lại thích những món ăn địa phương đặc sắc của các khu du lịch.
Cậu và A Hoàng ăn suốt đường đi, thấy đồ ngon còn không quên đóng gói về cho đám Lương Kiện. Còn Trịnh Quân Diệu, à, phụ trách việc trả tiền thôi.
Vốn Hoan Hoan còn định đi dạy dỗ cho đám Tôn Đào một bài học, nhưng Đông Sinh nói với nó trong nhóm người mà trung ương phái đến lần này hẳn sẽ có người trong huyền môn, Hoan Hoan nghe vậy sợ không dám đi, nó còn muốn quay về gặp ba mẹ và mẹ Thẩm Tịnh nữa.
Thù cũng xem như đã báo rồi, cha mẹ ruột cũng đã tìm được, Hoan Hoan biết thời gian mình được ở lại dương gian không còn nhiều nữa, nó liền quấn Đông Sinh ồn ào nói muốn về chỗ Thẩm Tịnh, Đông Sinh bị nó quấy rầy cũng hết cách, đành dùng bùa chú đuổi nó về trong cổ mạn đồng.
Thẩm Tịnh tan tầm về nhà vào buổi chiều, nghe thấy trong phòng Hoan Hoan có tiếng keng keng thùng thùng, cô vui mừng đẩy cửa ra: "Cục cưng, có phải con không?".
Gấu bông lông mềm cao cỡ nửa người bỗng nhiên giang rộng hai tay, muốn ôm!
----------------
Còn 2 chương nữa là hết phần này, có nên làm tiếp không nhỉ >o<
Bình luận truyện