Con Đường Theo Đuổi Nam Thần
Chương 45: Vậy là chúng mình yêu nhau hả?
Có lẽ cơ thể Thẩm Trường An quá áp lực, Lục Chi Ưu theo bản năng xoay người lại.
Gần, gần quá.
Cô nuốt nước miếng, bác sĩ Thẩm gần cô quá, anh đứng ngược ánh sáng, tựa như chắn lại mọi ánh sáng phía sau, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt anh mờ khuất.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, đáy mắt chứa đựng tình cảm cô không hiểu, ánh mắt sâu thẫm, khoang mũi cô toàn là hương thơm trên người anh.
Anh bỗng nhiên đặt tay lên cánh cửa nhà cô, Lục Chi Ưu cứ thế bị giam giữa cánh cửa và anh.
"Nghe... nghe rồi... nhưng vậy thì sao?" Lục Chi Ưu hỏi ngược lại.
Thẩm Trường An im lặng, không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Lục Chi Ưu cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô tựa như có lửa, khiến cho tim cô nhảy nhót không ngừng.
"Cùng lắm thì em cho anh hôn lại là được chứ gì." Nói xong cô đưa má mình lên.
Thẩm Trường An vẫn im lặng không nhúc nhích.
Lục Chi Ưu chờ một lát, "Không hôn thì thôi, em về nhà đây."
Cô định xoay người mở cửa, nhưng ngay khi tay chạm vào cửa, đột nhiên bị một sức mạnh kéo lại, ép cô phải quay lại, chưa đợi cô phản ứng, thân thể Thẩm Trường An liền đè lên.
Anh cúi đầu, tìm chính xác môi cô, hôn lên.
Nụ hôn của Thẩm Trường An rất khác so với mấy nụ hôn vớ vẩn lúc bình thường của cô.
Môi của anh dùng sức ma sát môi cô, hơi lành lạnh, lại có chút ấm áp, vật mềm mềm tiến vào miệng cô, giống như cuồng phong quét qua, quấn quít đầu lưỡi cô, mút vào.
Cô nhóc này, bình thường dung túng cho cô quá, gan càng ngày càng lớn, trêu anh thì trêu, thế mà lần nào trêu cũng dừng lại nửa chừng là sao?
Lục Chi Ưu như bị sét đánh, toàn thân tê dại, thân thể cô yếu ớt dựa vào anh, anh một tay nắm lấy cái eo nhỏ của cô, một tay đỡ lấy gáy cô.
Nụ hôn chấm dứt, thật lâu sau Lục Chi Ưu mới hoàn hồn, cô dán lên ngực Thẩm Trường An mà thở dốc, hai má cô lúc này đỏ bừng, nhưng Thẩm Trường An vẫn hờ hững, nhẹ nhàng như trước, không có dấu hiệu mất sức tí nào.
Hai tay Thẩm Trường An ôm lấy eo cô, đầu đặt lên mái tóc của cô, "Sao thế? Bình thường thích giương nanh múa vuốt lắm mà?"
"Thẩm"
"Sao em?"
"Anh vừa hôn em hả?" Lục Chi Ưu ở trong ngực của Thẩm Trường An, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Trường An thấy Lục Chi Ưu ngẩng đầu lên, gương mặt trái xoan mang theo chút ửng đỏ, đôi mắt to long lanh nước.
Ánh mắt anh dời sang đôi môi đỏ của cô, hơi sưng, nhìn một hồi, ánh mắt anh lại trầm xuống, giữ lấy Lục Chi Ưu mà hôn lên.
Lúc này Lục Chi Ưu không giống như vừa nãy, cô kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Trường An, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Tay đang đặt trên cổ Lục Chi Ưu của Thẩm Trường An cũng chầm chậm dời đến trên lưng cô.
*
Cuối cùng, Lục Chi Ưu không biết mình về nhà bằng cách nào.
Cô mơ màng nằm lên giường, trong đầu cứ vang lên câu nói sau cùng kia của Thẩm Trường An.
"Ngoan, mau về ngủ đi."
"A a a a a "
Lục Chi Ưu bỗng nhiên trùm chăn lại, vùi mình vào trong, lăn qua lăn lại ở trên giường, không có gì có thể ngăn cản được sự hưng phấn của cô lúc này.
Thẩm Trường An hôn cô!
Thẩm Trường An hôn cô đó!
Vừa mới nghĩ đến thôi, Lục Chi Ưu đã thấy mình cứ như đang trong mộng, cô không khỏi nâng tay sờ sờ khóe môi.
"Đau..." Cô hít một hơi.
Có lẽ là do vừa nãy Thẩm Trường An hôn quá kịch liệt, không cẩn thận khiến môi bị sưng, cảm giác lành lạnh từ khi Thẩm Trường An hôn cô vẫn còn lưu lại.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời của Thẩm Lạc Dương trên bàn ăn hồi tối.
Ây gu, ngại chết đi được!
Thì ra bác sĩ Thẩm nhà mình thuộc tuýp người như thế, bình thường trông “lạnh lùng boi” thế thôi, nhưng khi hôn thì rất chi là máu lửa.
Cô xốc chăn lên, lấy di động trong túi xách ra, mở weixin nhắn cho Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm, tụi mình đang yêu nhau có đúng không?”
Sau khi gửi tin nhắn, cô cầm di động cười ngây ngô.
Nhưng đợi hơn một phút rồi mà vẫn không có hồi âm.
Hai phút, vẫn im lặng.
Năm phút, không một ai trả lời.
Mười phút, vẫn bặt vô âm tín!
Lục Chi Ưu đứng dậy, bây giờ cô phải qua nhà Thẩm Trường An xem sao!
Ngay khi cô vừa đứng lên, di động liền rung lên.
Vì thế cô chạy đến bổ nhào lên giường, lấy di động từ dưới chăn lên.
Mở ra, đúng là tin nhắn của Thẩm Trường An.
Nam thần nhà tôi: Ừ.
Thẩm Trường An chỉ nhắn lại một từ đơn giản "Ừ" mà cũng khiến cho Lục Chi Ưu vui cả buổi trời, từ hôm nay trở đi, cô đã không còn là FA nữa rồi!! Cuối cùng thì cô cũng đã thu được nam thần nhà cô vào túi!!
Di động lại rung lên.
Nam thần nhà tôi: Đi ngủ sớm đi, không được thức khuya.
Ây gu, bác sĩ Thẩm lại nói ‘không được’ với cô, ‘không được’ đó nha, giọng điệu ra lệnh, người khác mà nói chuyện kiểu này với cô, cô đếch thèm đếm xỉa, nhưng sao bác sĩ Thẩm nói thì cô lại thích nghe thế nhỉ? Cô quả thật là thích nghe lời Thẩm Trường An mà.
Tuân lệnh, em hứa sẽ đi ngủ ngay lập tức.
Sau khi trả lời tin nhắn cho Thẩm Trường An, Lục Chi Ưu đợi một lát cũng không thấy anh nhắn lại, vì thế đặt di động lên tủ đầu giường, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
*
"Chị Lục, đang nghĩ gì đấy, đi chụp ảnh thôi."
Khương Thang huơ huơ tay trước mặt Lục Chi Ưu.
Từ sáng đến giờ, trừ lúc chụp ảnh, thời gian còn lại cô đều ngồi cười ngây ngốc ở đây, có khi lúc chụp hình còn thả hồn theo gió nữa cơ.
Như vừa nãy, trợ lý người ta gọi cả buổi trời vậy mà cũng không nghe thấy.
"Hả?"
Lục Chi Ưu hoàn hồn.
"Đi chụp thôi, chị Lục, hôm nay chị sao vậy, hồn treo lơ lửng thế?"
"Có sao? Không có mà." Lục Chi Ưu cười thật tươi, sau đó đứng dậy đến chỗ chụp ảnh.
Hôm nay bọn cô chụp trong nhà.
Lục Chi Ưu mặc một chiếc váy liền thân không tay sọc ca rô xanh trắng, dài đến đầu gối, tóc dài nhuộm đen, chẻ hai mái, buộc lại phía sau.
Lúc cô đi qua, Lâm Giang Nam và Khương Trừng đang nói chuyện, không biết hai người họ đang nói gì, vì dáng người Lâm Giang Nam không cao lắm, để nghe rõ hơn, Khương Trừng đặt tay lên mặt bàn, hơi khom người xuống gần bằng Lâm Giang Nam.
Nhìn là biết, bọn họ nói chuyện rất vui, gương mặt Khương Trừng mang theo nụ cười khác hẳn khi nói chuyện với người khác.
Hai người này lúc nào cũng tình cảm như thế, làm như người ta không có người yêu ấy.
Lục Chi Ưu kiêu ngạo nghĩ.
Cô bước tới.
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn cô, "Chị Chi Ưu."
"Ừ." Lục Chi Ưu gật đầu chào cô.
Lâm Giang Nam nhìn thoáng qua cảnh nền xung quanh, sắp xếp cũng đâu vào đấy cả rồi, tấm ván cũng đặt vào xong xuôi.
"Chúng ta chụp nhé!"
"Được"
Hôm nay là ngày chụp cuối cùng của bọn họ, kết thúc sớm một chút là cô có thể nhanh nhanh về gặp bác sĩ Thẩm rồi, nghĩ đến đây, Lục Chi Ưu cảm thấy tinh thần hăng hái hẳn lên.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng ngồi đối diện nhau trên bàn, cái bàn hình vuông nho nhỏ, không to cho lắm, hai người ngồi hai bên, Lục Chi Ưu đặt hai tay lên bàn, cằm tì trên cánh tay, đầu hướng về máy ảnh.
Khương Trừng một tay để lên bàn, một tay đỡ đầu, đều nhìn về ống kính.
Dáng vẻ hai người đều hờ hững.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng cũng thuộc loại người này, khi không cười sẽ khiến người khác cảm thấy rất khó gần, người ta thường gọi là lạnh lùng, nhưng Khương Trừng là lạnh lùng thật sự, còn Lục Chi Ưu vẻ ngoài thì lạnh mà bên trong chính là bệnh nhân tâm thần.
Vì Khương Trừng là người mẫu chuyên nghiệp, Lục Chi Ưu tuy chỉ là nghiệp dư, nhưng trời sinh đã có dáng vẻ như thế, cho nên hai người phối hợp rất tốt, chụp ảnh rất nhanh, không tìm ra được khuyết điểm nào, dù là vẻ mặt hay động tác, ánh mắt đều khiến người ta liên tưởng đến cảm giác ấy.
Thay đổi mấy tạo hình, bộ ảnh chụp rất nhanh.
Sau khi thay đồ, bọn họ lại nhanh chóng chụp một bộ ảnh khác.
Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi dài, quần short jeans màu xanh, mang giày thể thao Shoonw màu xám.
Khương Trừng mặc một chiếc áo sơ mi xanh, quần đùi màu xám và giày thể thao màu đen.
Trong studio ảnh đặt một cái giường rất to, rất mềm, trên giường bày drap trải giường màu trắng, chăn trắng, toàn bộ đều trắng, giường được đặt sát tường, trên tường có cái cửa sổ nho nhỏ trang trí rất nhiều mỹ phẩm, chậu hoa màu xanh và vài quyển sách.
Kỳ này cần chụp ảnh trên giường.
“Chị Chi Ưu, lát nữa chị chỉ cần nằm lên đây là được, cố gắng thể hiện dáng vẻ nhàn hạ, lười biếng, rồi Khương Trừng nằm ghé vào bên trong là được." Lâm Giang Nam hướng dẫn cho cô.
"Được, chị hiểu rồi."
Bởi vì còn nhiều đạo cụ chưa chuẩn bị xong, cho nên tạm nghỉ 5 phút, Lục Chi Ưu nhìn thấy cái giường mềm mại, nhịn không được nằm lên, đúng là vừa mềm vừa êm mà, sau này cô cũng phải đổi thành một cái giường thật to mới được, nằm trên đây đúng là một loại hưởng thụ đấy.
Một lát sau, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong rồi mới bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu ghé vào giường, hai tay khoát lên vai mình, đầu gác lên hai tay, nghiêng đầu, tuy là nhìn về ống kính nhưng ánh mắt hướng lên, hai chân gác lên nhau.
Khương Trừng cũng thế, tay đỡ lấy đầu, ánh mắt nhìn về phía ống kính, hai chân gác lên nhau giống như Lục Chi Ưu.
Trên giường lớn, Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi, tóc đen thoải mái xõa tung trên drap giường màu trắng, môi hồng răng trắng.
Khương Trừng dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về ống kính, con ngươi màu đen hiện lên vẻ ấm áp.
Có lẽ là do giá trị nhan sắc của Lục Chi Ưu và Khương Trừng quá cao, người xung quanh đều im lặng đứng nhìn, Lâm Giang Nam tìm các góc độ khác nhau, chụp lại những bức hình khác nhau.
Cuối cùng đến khi mặt trời lặn, họ mới kết thúc công việc.
Sau khi kết thúc ngày hôm nay, nói cách khác, kỳ chụp ảnh lần này cũng sẽ kết thúc.
Gần, gần quá.
Cô nuốt nước miếng, bác sĩ Thẩm gần cô quá, anh đứng ngược ánh sáng, tựa như chắn lại mọi ánh sáng phía sau, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt anh mờ khuất.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, đáy mắt chứa đựng tình cảm cô không hiểu, ánh mắt sâu thẫm, khoang mũi cô toàn là hương thơm trên người anh.
Anh bỗng nhiên đặt tay lên cánh cửa nhà cô, Lục Chi Ưu cứ thế bị giam giữa cánh cửa và anh.
"Nghe... nghe rồi... nhưng vậy thì sao?" Lục Chi Ưu hỏi ngược lại.
Thẩm Trường An im lặng, không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Lục Chi Ưu cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô tựa như có lửa, khiến cho tim cô nhảy nhót không ngừng.
"Cùng lắm thì em cho anh hôn lại là được chứ gì." Nói xong cô đưa má mình lên.
Thẩm Trường An vẫn im lặng không nhúc nhích.
Lục Chi Ưu chờ một lát, "Không hôn thì thôi, em về nhà đây."
Cô định xoay người mở cửa, nhưng ngay khi tay chạm vào cửa, đột nhiên bị một sức mạnh kéo lại, ép cô phải quay lại, chưa đợi cô phản ứng, thân thể Thẩm Trường An liền đè lên.
Anh cúi đầu, tìm chính xác môi cô, hôn lên.
Nụ hôn của Thẩm Trường An rất khác so với mấy nụ hôn vớ vẩn lúc bình thường của cô.
Môi của anh dùng sức ma sát môi cô, hơi lành lạnh, lại có chút ấm áp, vật mềm mềm tiến vào miệng cô, giống như cuồng phong quét qua, quấn quít đầu lưỡi cô, mút vào.
Cô nhóc này, bình thường dung túng cho cô quá, gan càng ngày càng lớn, trêu anh thì trêu, thế mà lần nào trêu cũng dừng lại nửa chừng là sao?
Lục Chi Ưu như bị sét đánh, toàn thân tê dại, thân thể cô yếu ớt dựa vào anh, anh một tay nắm lấy cái eo nhỏ của cô, một tay đỡ lấy gáy cô.
Nụ hôn chấm dứt, thật lâu sau Lục Chi Ưu mới hoàn hồn, cô dán lên ngực Thẩm Trường An mà thở dốc, hai má cô lúc này đỏ bừng, nhưng Thẩm Trường An vẫn hờ hững, nhẹ nhàng như trước, không có dấu hiệu mất sức tí nào.
Hai tay Thẩm Trường An ôm lấy eo cô, đầu đặt lên mái tóc của cô, "Sao thế? Bình thường thích giương nanh múa vuốt lắm mà?"
"Thẩm"
"Sao em?"
"Anh vừa hôn em hả?" Lục Chi Ưu ở trong ngực của Thẩm Trường An, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Trường An thấy Lục Chi Ưu ngẩng đầu lên, gương mặt trái xoan mang theo chút ửng đỏ, đôi mắt to long lanh nước.
Ánh mắt anh dời sang đôi môi đỏ của cô, hơi sưng, nhìn một hồi, ánh mắt anh lại trầm xuống, giữ lấy Lục Chi Ưu mà hôn lên.
Lúc này Lục Chi Ưu không giống như vừa nãy, cô kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Trường An, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Tay đang đặt trên cổ Lục Chi Ưu của Thẩm Trường An cũng chầm chậm dời đến trên lưng cô.
*
Cuối cùng, Lục Chi Ưu không biết mình về nhà bằng cách nào.
Cô mơ màng nằm lên giường, trong đầu cứ vang lên câu nói sau cùng kia của Thẩm Trường An.
"Ngoan, mau về ngủ đi."
"A a a a a "
Lục Chi Ưu bỗng nhiên trùm chăn lại, vùi mình vào trong, lăn qua lăn lại ở trên giường, không có gì có thể ngăn cản được sự hưng phấn của cô lúc này.
Thẩm Trường An hôn cô!
Thẩm Trường An hôn cô đó!
Vừa mới nghĩ đến thôi, Lục Chi Ưu đã thấy mình cứ như đang trong mộng, cô không khỏi nâng tay sờ sờ khóe môi.
"Đau..." Cô hít một hơi.
Có lẽ là do vừa nãy Thẩm Trường An hôn quá kịch liệt, không cẩn thận khiến môi bị sưng, cảm giác lành lạnh từ khi Thẩm Trường An hôn cô vẫn còn lưu lại.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời của Thẩm Lạc Dương trên bàn ăn hồi tối.
Ây gu, ngại chết đi được!
Thì ra bác sĩ Thẩm nhà mình thuộc tuýp người như thế, bình thường trông “lạnh lùng boi” thế thôi, nhưng khi hôn thì rất chi là máu lửa.
Cô xốc chăn lên, lấy di động trong túi xách ra, mở weixin nhắn cho Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm, tụi mình đang yêu nhau có đúng không?”
Sau khi gửi tin nhắn, cô cầm di động cười ngây ngô.
Nhưng đợi hơn một phút rồi mà vẫn không có hồi âm.
Hai phút, vẫn im lặng.
Năm phút, không một ai trả lời.
Mười phút, vẫn bặt vô âm tín!
Lục Chi Ưu đứng dậy, bây giờ cô phải qua nhà Thẩm Trường An xem sao!
Ngay khi cô vừa đứng lên, di động liền rung lên.
Vì thế cô chạy đến bổ nhào lên giường, lấy di động từ dưới chăn lên.
Mở ra, đúng là tin nhắn của Thẩm Trường An.
Nam thần nhà tôi: Ừ.
Thẩm Trường An chỉ nhắn lại một từ đơn giản "Ừ" mà cũng khiến cho Lục Chi Ưu vui cả buổi trời, từ hôm nay trở đi, cô đã không còn là FA nữa rồi!! Cuối cùng thì cô cũng đã thu được nam thần nhà cô vào túi!!
Di động lại rung lên.
Nam thần nhà tôi: Đi ngủ sớm đi, không được thức khuya.
Ây gu, bác sĩ Thẩm lại nói ‘không được’ với cô, ‘không được’ đó nha, giọng điệu ra lệnh, người khác mà nói chuyện kiểu này với cô, cô đếch thèm đếm xỉa, nhưng sao bác sĩ Thẩm nói thì cô lại thích nghe thế nhỉ? Cô quả thật là thích nghe lời Thẩm Trường An mà.
Tuân lệnh, em hứa sẽ đi ngủ ngay lập tức.
Sau khi trả lời tin nhắn cho Thẩm Trường An, Lục Chi Ưu đợi một lát cũng không thấy anh nhắn lại, vì thế đặt di động lên tủ đầu giường, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
*
"Chị Lục, đang nghĩ gì đấy, đi chụp ảnh thôi."
Khương Thang huơ huơ tay trước mặt Lục Chi Ưu.
Từ sáng đến giờ, trừ lúc chụp ảnh, thời gian còn lại cô đều ngồi cười ngây ngốc ở đây, có khi lúc chụp hình còn thả hồn theo gió nữa cơ.
Như vừa nãy, trợ lý người ta gọi cả buổi trời vậy mà cũng không nghe thấy.
"Hả?"
Lục Chi Ưu hoàn hồn.
"Đi chụp thôi, chị Lục, hôm nay chị sao vậy, hồn treo lơ lửng thế?"
"Có sao? Không có mà." Lục Chi Ưu cười thật tươi, sau đó đứng dậy đến chỗ chụp ảnh.
Hôm nay bọn cô chụp trong nhà.
Lục Chi Ưu mặc một chiếc váy liền thân không tay sọc ca rô xanh trắng, dài đến đầu gối, tóc dài nhuộm đen, chẻ hai mái, buộc lại phía sau.
Lúc cô đi qua, Lâm Giang Nam và Khương Trừng đang nói chuyện, không biết hai người họ đang nói gì, vì dáng người Lâm Giang Nam không cao lắm, để nghe rõ hơn, Khương Trừng đặt tay lên mặt bàn, hơi khom người xuống gần bằng Lâm Giang Nam.
Nhìn là biết, bọn họ nói chuyện rất vui, gương mặt Khương Trừng mang theo nụ cười khác hẳn khi nói chuyện với người khác.
Hai người này lúc nào cũng tình cảm như thế, làm như người ta không có người yêu ấy.
Lục Chi Ưu kiêu ngạo nghĩ.
Cô bước tới.
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn cô, "Chị Chi Ưu."
"Ừ." Lục Chi Ưu gật đầu chào cô.
Lâm Giang Nam nhìn thoáng qua cảnh nền xung quanh, sắp xếp cũng đâu vào đấy cả rồi, tấm ván cũng đặt vào xong xuôi.
"Chúng ta chụp nhé!"
"Được"
Hôm nay là ngày chụp cuối cùng của bọn họ, kết thúc sớm một chút là cô có thể nhanh nhanh về gặp bác sĩ Thẩm rồi, nghĩ đến đây, Lục Chi Ưu cảm thấy tinh thần hăng hái hẳn lên.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng ngồi đối diện nhau trên bàn, cái bàn hình vuông nho nhỏ, không to cho lắm, hai người ngồi hai bên, Lục Chi Ưu đặt hai tay lên bàn, cằm tì trên cánh tay, đầu hướng về máy ảnh.
Khương Trừng một tay để lên bàn, một tay đỡ đầu, đều nhìn về ống kính.
Dáng vẻ hai người đều hờ hững.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng cũng thuộc loại người này, khi không cười sẽ khiến người khác cảm thấy rất khó gần, người ta thường gọi là lạnh lùng, nhưng Khương Trừng là lạnh lùng thật sự, còn Lục Chi Ưu vẻ ngoài thì lạnh mà bên trong chính là bệnh nhân tâm thần.
Vì Khương Trừng là người mẫu chuyên nghiệp, Lục Chi Ưu tuy chỉ là nghiệp dư, nhưng trời sinh đã có dáng vẻ như thế, cho nên hai người phối hợp rất tốt, chụp ảnh rất nhanh, không tìm ra được khuyết điểm nào, dù là vẻ mặt hay động tác, ánh mắt đều khiến người ta liên tưởng đến cảm giác ấy.
Thay đổi mấy tạo hình, bộ ảnh chụp rất nhanh.
Sau khi thay đồ, bọn họ lại nhanh chóng chụp một bộ ảnh khác.
Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi dài, quần short jeans màu xanh, mang giày thể thao Shoonw màu xám.
Khương Trừng mặc một chiếc áo sơ mi xanh, quần đùi màu xám và giày thể thao màu đen.
Trong studio ảnh đặt một cái giường rất to, rất mềm, trên giường bày drap trải giường màu trắng, chăn trắng, toàn bộ đều trắng, giường được đặt sát tường, trên tường có cái cửa sổ nho nhỏ trang trí rất nhiều mỹ phẩm, chậu hoa màu xanh và vài quyển sách.
Kỳ này cần chụp ảnh trên giường.
“Chị Chi Ưu, lát nữa chị chỉ cần nằm lên đây là được, cố gắng thể hiện dáng vẻ nhàn hạ, lười biếng, rồi Khương Trừng nằm ghé vào bên trong là được." Lâm Giang Nam hướng dẫn cho cô.
"Được, chị hiểu rồi."
Bởi vì còn nhiều đạo cụ chưa chuẩn bị xong, cho nên tạm nghỉ 5 phút, Lục Chi Ưu nhìn thấy cái giường mềm mại, nhịn không được nằm lên, đúng là vừa mềm vừa êm mà, sau này cô cũng phải đổi thành một cái giường thật to mới được, nằm trên đây đúng là một loại hưởng thụ đấy.
Một lát sau, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong rồi mới bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu ghé vào giường, hai tay khoát lên vai mình, đầu gác lên hai tay, nghiêng đầu, tuy là nhìn về ống kính nhưng ánh mắt hướng lên, hai chân gác lên nhau.
Khương Trừng cũng thế, tay đỡ lấy đầu, ánh mắt nhìn về phía ống kính, hai chân gác lên nhau giống như Lục Chi Ưu.
Trên giường lớn, Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi, tóc đen thoải mái xõa tung trên drap giường màu trắng, môi hồng răng trắng.
Khương Trừng dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về ống kính, con ngươi màu đen hiện lên vẻ ấm áp.
Có lẽ là do giá trị nhan sắc của Lục Chi Ưu và Khương Trừng quá cao, người xung quanh đều im lặng đứng nhìn, Lâm Giang Nam tìm các góc độ khác nhau, chụp lại những bức hình khác nhau.
Cuối cùng đến khi mặt trời lặn, họ mới kết thúc công việc.
Sau khi kết thúc ngày hôm nay, nói cách khác, kỳ chụp ảnh lần này cũng sẽ kết thúc.
Bình luận truyện