Chương 1276
Chương 1276:
Đạn pháo đập vỡ bức tường, Trương Thác cũng hơi chật vật ngã trên mặt đất, quần áo anh bị dính không ít bùn đất.
Tuy khí hùng mạnh, nhưng ở trước mặt vũ khí hạng nặng này vẫn chưa đủ, dựa theo cường độ của vụ nổ do đạn pháo vừa rồi, Trương Thác hiểu rõ nếu muốn hoàn toàn Đại Nam tác động nổ của quả đạn, thì ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi.
Trương Thác đứng lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người nổi bật chạy qua mình.
“Hàn Như Ôn!” Trương Thác thấp giọng kinh ngạc hô lên.
Bóng dáng kia đang tránh né, nghe thấy tiếng hô thì bỗng nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trương Thác: “Sao.”
Bóng dáng nổi bật xuất hiện ở trước Trương Thác chính là Hàn Như Ôn.
Lúc này, đầy người Hàn Như Ôn đều là bùn đất, hiển nhiên lửa đạn của đối phương đã ảnh hưởng không nhỏ với cô, trên quần áo cũng có rất nhiều chỗ rách, là do bị mảnh lựu đạn làm trầy xước.
“Đảo Ánh Sáng mang tôi đến nơi này” Trương Thác thuận miệng trả lời Hàn Như Ôn, đối với Hàn Như Ôn, anh cũng không có gì giấu giếm.
“Đảo mang tới?” Hàn Như Ôn trợn to hai mắt với bộ dáng không thể tin, tuy cô không tự chưa từng đến đảo Ánh Sáng, nhưng đã nghe người ta nói vô số rằng có một hòn đảo trôi dạt ở Đại Tây Dương, đã bị mang tới như thế?
Một quả pháo đánh tới từ phương xa lần nữa, nó nổ tung cách Trương Thác hai mươi mét.
Trương Thác vội vàng kéo Hàn Như Ôn trốn sang một bên, anh ngưng kết một tường khí Đại Nam đạn đại bác để chặn lực đánh vào.
Trương Thác nhìn thoáng qua, thấy cuộc chiến tạm thời không đánh đến bên này, anh nghi hoặc hỏi: “Tại sao mấy người Lưỡi Đao lại ở chỗ này, còn đánh người?”
Hàn Như Ôn hít sâu một hơi, giải thích: “Người ngoài đồn đãi đảo Ánh Sáng bị hội Thần Ẩn chìm vào long cung, quân vương địa ngục bị giam chín năm, toàn bộ người tàn sát Vương và bảy vương đảo Ánh Sáng bị chôn vùi ở núi Thần Huyễn, hơn nữa phía chính phủ nước Đại Nam lại lập quy củ, các thế lực.
ngâm không được thể hiện sức mạnh vượt quá cấp C trước mặt người thường, mấy người thuộc hạ quân phiệt này, vừa nghe tin tức này, thì tất cả đều ngồi không yên”
Trương Thác nghe vậy lập tức hiểu ra.
Trước đây đảo Ánh Sáng mạnh mẽ, dẫn đầu hơn mười trung đoàn lính đánh thuê, quân số của trung đoàn đó ít nhất là hàng chục nghìn người, mỗi quân đoàn đều hùng mạnh ở trên mảnh đất châu Phi này.
Các quân phiệt hùng mạnh này đều là những kẻ đầy tham vọng, trước đây, bởi vì đảo Ánh Sáng quá mạnh mẽ, mới không thể không chịu thua, hiện tại vừa nghe đảo Ánh Sáng xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hiện nguyên hình.
“Cách đây không xa, có một thành phố Hoàng Kim, là chỗ của mấy người đảo Ánh Sáng?” Hàn Như Ôn hỏi.
“Đúng” Trương Thác gật đầu.
Thành phố Hoàng Kim này, là một căn cứ Trương Thác đặc biệt xây dựng cho những người dân nghèo, nó nằm trong phạm vi lãnh địa của các quân phiệt lớn, luôn bình an vô sự.
Sở dĩ gọi thành phố Hoàng Kim là bởi vì bên trong thành phố có một mỏ vàng, mỏ vàng này đã bị gia tộc Ferreth mua, phần lớn người dân sống trong thành phố kiếm sống bằng nghề khai thác vàng, có thể nói tòa thành này là Trương Thác nhìn mà xây, thành chủ bên trong đó đều là bạn bè trước kia của Trương Thác.
Hàn Như Ôn mở miệng nói: “Mấy người đảo Ánh Sáng thất thủ, các quân phiệt lớn đều bạo loạn, đều muốn lấy mỏ vàng trong thành phố làm của riêng, hiện tại họ đang đánh nhau túi bụi, trong thành có rất nhiều người Đại Nam, nhiệm vụ lần này của chúng tôi chính là để người Đại Nam trong thành an toàn rút lui khỏi đây”
Trương Thác nghe vậy, ánh mắt anh đột nhiên đông lại, đôi mắt thâm thúy như chim ưng nhìn về phía thành phố hoàng kim: “Tôi đã xem thường dã tâm của những người này, tin tức đảo Ánh Sáng ngã xuống mới truyền đi hơn một tháng, bọn họ đã không thể chờ đợi!”
Bình luận truyện