Chương 203
Trương Thác duỗi duỗi eo, vừa mới xuống giường đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là cô nhóc Thu Vũ.
“Sao thế cô nhóc, nhớ tôi rồi à?” Trương Thác nghe điện thoại, trực tiếp nói.
“Anh Trương, anh không sao chứ? Hôm qua em đi công tác bên ngoài, tối hôm qua mới nghe nói hôm qua công ty xảy ra chuyện, thời gian thì quá muộn rồi nên em không dám gọi cho anh.
”
“Không sao đâu, mới sáng sớm mà cô nhóc em quan tâm tôi nhiều như vậy, có phải em có ý đồ với anh Trương đây đúng không?” Trương Thác cố ý trêu chọc.
Thu Vũ cười một tiếng qua điện thoại: “Ha ha, anh Trương nè, anh không sợ vợ anh xử lý anh sao?”
Trương Thác vô thức liếc nhìn Lâm Ngữ Lam, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, nói vào điện thoại: “Đùa thôi, em không biết địa vị ở nhà của anh Trương này đâu, cô gái nhỏ không phải có chuyện gì cần tôi giúp đỡ chứ?”
*Ừ, có chuyện, em muốn anh phân tích cho em một chút?”
“Phân tích? Tìm bạn trai hả?”
“Không phải, anh Trương, anh nói xem em có thể hỏi công ty mượn mấy chiếc xe được không?” Thu Vũ ngập ngừng hỏi qua điện thoại.
“Mượn xe? Mượn xe làm gì?” Trương Thác nghỉ ngờ nói.
Thu Vũ giải thích: “Em có một người bạn, cậu ấy có mở một quán karaoke, hôm nay cậu ấy chuẩn bị khai trương nên muốn mượn máy chiếc xe để trang trí trước quán, dù sao thì có nhiều xe đậu ở đó như vậy cũng thu hút được sự chú ý của mọi người, đúng không, cậu ấy biết em làm việc ở Lâm thị nên muốn hỏi em là em có thể mượn Lâm thị mấy chiếc xe được không?”
*E rằng không được.
” Trương Thác lắc đầu: “Xe của công ty đêu là xe dùng chung, không được dùng cho việc cá nhân.
”
*Được rồi.
” Giọng nói của Thu Vũ có chút lạc lõng: “Vậy để em nói với bạn em một chút.
”
“Nhưng mà cô nhóc này, công ty không cho em mượn xe, nhưng tôi thì có thể cho em mượn.
” Trương Thác cười: “Em muốn máy chiếc xe?
“Anh Trương, anh?” Thu Vũ nói với giọng khó hiểu trong điện thoại.
“Sao, không tin anh Trương của em sao? Tôi nói cho em biết, anh Trương của em là đại gia đấy, nói đi, cần máy chiếc?”
“Ba bốn chiếc xe là được, bốn giờ chiều dùng nhiều hơn.
”
“Được rồi, vậy thì buổi chiều liên lạc.
” Trương Thác vỗ ngực hứa với cô.
“Cảm ơn anh Trương, tối nay em mời anh ăn cơm nha.
”
Thu Vũ cười ngọt ngào.
Qua điện thoại, Trương Thác có thể nghĩ đến dáng vẻ ngọt ngào của cô nhóc này.
Trương Thác ở cùng Lâm Ngữ Lam trong bệnh viện suốt buổi sáng, sau khi ăn xong bữa trưa, Trương Thác rời khỏi bệnh viện và liên lạc một chút với Thu Vũ.
Thu Vũ gửi cho Trương Thác một vị trí, khi Trương Thác đến thì anh thấy nơi mà Thu Vũ gửi định vị cho anh chính là trước cửa một quán karaoke chuẩn bị khai trương.
Cô nhóc Thu Vũ mặc một chiếc váy dài và trang điểm nhẹ, đang đứng ở ven đường chờ đợi.
“Cô nhóc, em đang nhìn cái gì vậy.
” Trương Thác đi đến phía sau Thu Vũ búng ót Thu Vũ một cái.
“ÁI” Thu Vũ che đầu: “Anh Trương, anh tới lúc nào vậy?
Em vẫn đứng đợi anh ở chỗ này đấy.
”
Ánh mắt Trương Thác đánh giá Thu Vũ từ trên xuống dưới, cô nhóc này vốn đã rất ngọt ngào, tạo cho người ta cảm giác ngây thơ và đơn thuần, bây giờ cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng và đeo một đôi giày bệt màu trắng, dáng vẻ đẹp như tiên hoa thuần khiết, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng càng thêm một chút màu sắc.
“Cô nhóc, thành thật khai báo cho anh, hôm nay có phải em có người trong lòng nên mới trang điểm xinh đẹp như thế này đúng không?” Khóe miệng Trương Thác mỉm cười nhìn Thu Vũ.
Thu Vũ đỏ mặt: “Làm gì có, anh Trương, em biết anh cười em.
Trương Thác vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thu Vũ, lập tức chứng minh được suy đoán của mình: “Thành thật khai báo, nều không đợi tôi đến trước mặt bạn em sẽ cố ý nói em đang tìm đối tượng trong công ty.
”
“Đừng mà.
” Khuôn mặt của Thu Vũ lộ ra vẻ hoảng sợ: “Em… em… đó cũng không phải là người trong lòng của em… đó là…”
“Cắt.
” Trương Thác liếc mắt một cái: “Nhìn cái bộ dáng này của em, chẳng phải là người trong lòng của em sao?
Nói đi, phát triển đến bước nào rồi?”
Bình luận truyện