Con Rể Quyền Quý

Chương 242





Khang Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tỉ lệ của khu vui chơi và thuỷ chung là khoảng 10:1.


“Chính xác mà nói, đó là 13,2:1, bởi vậy có thể thấy là thủy cung được chào đón hơn, hơn nữa có thể được coi là một yếu tố làm đẹp cho thành phố, chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của phía chính phủ, đồng thời khái niệm về tính duy nhất và độc quyền của khu vực, cháu nghĩ hai chú biết rất rõ ràng.


Trương Thác vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng vỗ tay của Khang Minh.

“Lợi hại! Cậu có thể vận dụng số liệu của một Chương trình tạp kỹ thực sự rất lợi hại, thực sự mà nói, nếu cậu không nói tôi thực sự không phát hiện ra thủy cung lại được chào đón như vậy.



Những người có mặt ở đây đều có hiểu biết sâu sắc về đầu tư kinh doanh, vốn dĩ Trương Thác không cần nói gì thì họ cũng có thể nghĩ đến những điểm máu chốt đằng sau.

Vốn dĩ Khang Minh vẫn đánh giá Trương Thác dưới góc độ của một vị tiền bói, nhưng bây giờ ông ta phát hiện tầm nhìn của mình vốn dĩ lại không nhìn xa bằng người thanh niên này, hiểu biết về đầu tư hơn của anh còn hơn cả ông ta!
Ngô Thế Kiệt cũng lấy ra một số cổ phiếu trên thị trường và yêu cầu Trương Thác phân tích, kết quả ông ta thấy rằng số liệ iệu do Trương Thác phân tích còn chính xác hơn của ông ta, khoa trương mà nói thì là Trương Thác thực sự đưa ra số liệu thời gian thực của một cổ phiếu trong phút tiếp theo.

Điều này khiến Ngô Thế Kiệt tròn mắt, ông ta không dám tin, nếu người thanh niên này đi mua cổ phiếu, tất cả mọi người trên thế giới sẽ bị lỗ, cậu ấy sẽ không bao giờ bị thua!
Đối với khả năng của Trương Thác, Khang Minh và Ngô Thế Kiệt có thể coi như là hoàn toàn mở mang kiến thức, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.

Ngô Thế Kiệt không khỏi thở dài: “Thật sự Trường Giang sóng sau xô sóng trước, còn sóng trước lại sợ chết trên bờ cát!”
“Hai chú à, cháu cũng chỉ nhỏ tuổi hơn hai chút một chút, nếu như hai chú còn trẻ, cháu nhất định sẽ không bằng hai chú.

” Trương Thác cười trả lời.

*Được! Không kiêu ngạo hay hấp tấp! Lợi hại, thực sự rất lợi hại! Kỳ thực, nếu không phải chúng tôi đã lớn tuổi, tôi thực sự muốn cùng cậu làm nên sự nghiệp, chứng kiến sự ra đời của một kỳ tích!” Trong mắt Khang Minh lóe lên sự loại phấn khích dị thường.

Những gì Trương Thác thể hiện ra giống như đã thỏi bùng lên niềm đam mê đã mắt từ lâu của ông ta.


Trương Thác mỉm cười và trò chuyện với Ngô Thế Kiệt và Khang Minh một lúc, sau đó xin từ biệt.

“Hai chú à, cháu phải đi với vợ cháu, sau này có cơ hội chúng ta uống vài ly nhé.


“Được rồi! Nhất định phải uống vài ly.

” Khang Minh nói.

“Cậu nhóc, vợ của cậu cũng là người trong giới kinh doanh à? Có sự giúp đỡ của cậu, tôi đoán sớm muộn gì cũng có thể thay thế địa vị của Lâm thị.

” Ngô Thế Kiệt Thiển thở dài một tiếng, Lâm thị trong mắt thế hệ của họ, đó chính là núi cao không thể vượt qua, ông ta có thể sớm dùng chuyện thay thế Lâm thị để thể hiện sự hen ngợi của mình đối với Trương Thác, điều này đủ để chứng tỏ, bọn họ thực sự bị Trương Thác làm cho kinh ngạc.

Trương Thác cười khổ một tiếng: “Chuyện thay thế Lâm thị, e là không được rồi.


“Tại sao?” Ngô Thế Kiệt không hiểu, ông ta thực sự thừa nhận và ngưỡng mộ tài năng của Trương Thác.


“Bởi vì vợ của anh ấy chính là chủ tịch đương nhiệm của Lâm thị Lâm Ngữ Lam.

” Giọng nói của Tần Nhu nhẹ nhàng vang lên, khi nói những lời này, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy chua xót.

Câu trả lời này khiến Khang Minh và Ngô Thé Kiệt rơi vào trầm mặc.

Trương Thác rời khỏi căn phòng nhỏ, đi xung quanh sàn nhảy trên tầng hai một vòng, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam.

“Ông xã, ở đây!” Lâm Ngữ Lam vừa nhìn thấy Trương Thác, liền hét lớn vẫy tay với Trương Thác.

Trương Thác nhìn thấy bên cạnh Lâm Ngữ Lam có không ít tuắn nam mỹ nữ, những người này đứng ở đó, nhưng Lâm Ngữ Lam lại lộ ra khí chất xuất trần, chói mắt nhất, cảm giác đó khiến cho Lâm Ngữ Lam đứng đó như đứng giữa một bầy gà.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện