Chương 453
Chương 453:
Chúc Linh đứng một bên nhìn lo lắng: “Chị Vũ, chuyện này là làm sao? Chú Nam Cung bọn họ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, anh nhỏ Trương Thác làm sao đánh lại được nhiều người như vậy.”
Nam Cung Vũ đảo mắt: “Yên Tâm đi, chú Nam Cung của em, đang đánh nhau với Trương Thác đó.”
“Hả?” Chúc Linh có chút phản ứng lại, cô nhìn đám người mặc áo đen: “Chị Vũ, chị nói đám người áo đen này, chính là chú Nam Cung bọn họ.”
Nam Cung Vũ thở dài và gật đầu cam chịu, gặp phải người nhà thích vui đùa như vậy, có khi khiến người ta rất phiền não.
Gia tộc Nam Cung, cũng được xem là gia tộc lớn trong giới gia tộc Võ Cổ Truyền.
Án tượng mà Nam Cung Vũ để lại cho mọi người là cảm giác xinh đẹp đài cát và thông tình đạt lý, kể cả gia tộc Nam Cung, cũng mang lại cho người khác cái cảm giác gia giáo đàng hoàng.
Nhưng trên thực tế, sự gia giáo đàng hoàng của gia tộc Nam Cung được tạo dựng bởi một tay đại tiểu thư Nam Cung Vũ này, nếu thực sự để mà tìm hiểu người của gia tộc Nam Cung, sẽ phát hiện, những đứa trẻ của dòng họ này, toàn là những đứa trẻ thuộc dạng nghịch ngợm.
Nói về cha của Nam Cung Vũ, đường đường là tộc trưởng của Nam Cung, không kể võ thuật rất lợi hại, ít nhất, ông ấy cũng là một ông chủ lớn với khối tài sản nắm trong tay hàng chục tỷ, là một chủ tịch lớn như vậy, lại ôm ảnh của con gái ra ngoài tuyển con rễ sao?
Hơn nữa, trong nhà Nam Cung, chỉ một người ham chơi thì đã không nói gì, trước đây, chỉ ngoại trừ Nam Cung Vũ, cả nhà ai ai cũng đều rất ham chơi, vì vậy mà Nam Cung Vũ có cảm giác mình không hợp với gia đình mình.
Nhìn đám người mặc đồ đen này giả dạng cướp trước mặt, Nam Cung Vũ che trán, thật sự không còn gì để nói.
“Thằng nhóc, võ công không tệ!”
“Đỡ một cú của tao nhé!”
Vài người xông đến tắn công Trương Thác, nhưng bị Trương Thác đỡ lại, chỉ cần một cú đã đắm thẳng lên mặt.
Lúc đầu, hơn chục người này vẫn còn nương tay, vì sợ làm Trương Thác bị thương, nhưng đánh mãi đánh mãi họ phát hiện người thanh niên này hơn hẳn những người đồng lứa trong gia tộc Võ Cổ Truyền, nên dần dần đánh mạnh hơn, cũng không nương tay nữa.
Nhưng khi họ không nương tay nữa, họ lại phát hiện ra rằng họ vẫn không thể đánh bại Trương Thác…
Hơn chục người vây quanh công kích một thanh niên, nhưng tất cả đều không đắm được trên người anh ấy ngay cả một cú, ngược lại xem bên phe mình, thì đã có đến ba bốn người đang nằm gục ngã trên sàn không nhắc mình lên nỗi.
Trong lòng Nam Cung Kính Vân càng lúc càng sợ hãi, đồng thời cũng càng lúc càng mừng hơn, ông ấy hi vọng nhất là con gái của mình sẽ tìm được một người có võ thuật tốt, ông ấy rất hiểu con gái mình, không thích võ thuật, say mê cầm kỳ thi họa, nhưng là gia tộc Võ Cổ Truyền, lại không chấp nhận võ thuật, làm sao nói cho qua được, vì vậy Nam Cung Kính Vân chỉ có thể đặt hy vọng với con gái mình lên người chàng rễ tương lai thôi.
Võ công của Trương Thác hiện tại khiến Nam Cung Kính Vân khá hài lòng, ông ấy một chút cũng không để ý việc mình lại không phải là đối thủ của thế hệ đàn em, con rẻ tương lai càng mạnh thì khiến ông ấy càng vui.
Nam Cung Kính Vân vẫn đang đắc ý suy nghĩ, liền cảm thấy trên mặt có một cảm giác rất đau.
“Này, đang đánh nhau không được lơ là đây.” Trương Thác nhắc nhở.
“Cậu bé, đến lượt cậu dạy dỗ tôi rồi sao, xem quyền!” Nam Cung Kính Vân hét to, tiếp tục đánh Trương Thác Hơn chục người cùng đánh một người, nhìn như thế nào cũng thấy hoàn cảnh bát lợi cho Trương Thác, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ “Đại ca, phải làm sao đây? Căn bản không phải là đối thủ.
Con trai tôi mắt bầm đen rồi, còn đánh nữa sao?” Giọng chú hai của Nam Cung Vũ mang theo vẻ buồn bã không nói nên lời.
“Đánh! Nhất định phải đánh. Chúng ta sắp bị một tên đàn em đánh sập rồi, chuyện này mà đồn ra ngoài, sau này còn mặt mũi đâu nữa!” Nam Cung Kính Vân nghiền răng, chật vật chống đỡ.
“Đại ca, em gái lại ngã xuống rồi, anh đã hỏi Vũ chưa, thằng nhóc này lai lịch từ đâu, đàn em của gia tộc nào cũng không nói mà cứ đánh như thế này sao?”
Nam Cung Kính Vân lắc đầu liên tục: “Không biết, đợi lát nhắn hắn xuống đắt rồi hỏi!”
Bình luận truyện