Chương 477
Chương 477:
Trương Thác vỗ vào trán, nhìn về phía Chúc Nguyên Cửu: “Lão già, có phải ông hay dùng tên tuổi của tôi để hù doạ cháu gái ông không vậy?”
Chúc Nguyên Cửu cười gượng gạo.
Trong nụ cười của Chúc Nguyên Cửu, Trương Thác cũng nhìn ra được, lão già này tuyệt đối không ít lần dùng tên tuổi của mình để hù doạ người khác, việc này Trương Thác sớm đã không lấy làm lạ rồi, vì có rất nhiều thé lực ngầm, khi gặp phải những đứa trẻ tinh nghịch, đều lấy tên Quỷ Sa Tăng ra để hù doạ bọn trẻ nhà mình, lâu ngày như thế, cái tên Quỷ Sa Tăng trong con mắt của nhiều người, sẽ biến thành tên ác quỷ ăn thịt người.
Nhưng những người sống ở đảo Quang Minh thì hiểu rất rõ, Sa Tăng đại nhân, không giống như những lời đồn đại bên ngoài, ở đảo Quang Minh, Trương Thác lại rất được mọi người kính yêu.
Trương Thác lại nhìn về phía Nam Cung Vũ, cười một cái: “Đồ vắt mũi không sạch này, mới mấy năm không gặp, nay đã thành thiệu nữ rồi đấy.”
Nam Cung Vũ hơi đỏ mặt, nhu mì nói: “Có anh mới là đồ vắt mũi không sạch ấy!”
Nam Cung Kính Vân đứng bên cạnh, có chút nghỉ hoặc, hỏi nhỏ vào tai của Nam Cung Vũ: “Con gái, bọn con thế này là thế nào, Tiểu…..Sa Tăng đại nhân không phải là bạn trai của con sao?”
“Cha, trước đây con nào biết thân phận của anh ta chứ, là con mời về để lừa gạt cha thôi.” Nam Cung Vũ trợn tròn mắt nói.
“Hả?” Nam Cung Kính Vân có chút lờ mờ, dùng giọng điệu chỉ có bản thân mới nghe được nói: “Ta tưởng Nam Cung Gia của chúng ta có thể đổi đời rồi chứ……”
“Được rồi, ta đi trước đây, Chúc nha đầu, cô bé vắt mũi không sạch kia, chú Nam Cung, mấy ngày này, cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người, có cơ hội, thì đến Ngân Châu, ta và vợ của ta sẽ mời mọi người dùng cơm.” Trương Thác chào hỏi với mấy người bọn họ, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
“Anh kết hôn thật rồi sao?” Nam Cung Vũ có chút không tin cho lắm, đường đường là đế vương của thế giới ngầm Sa Tăng đại nhân, nếu như anh ta kết hôn, nhất định sẽ kinh thiên động địa, đằng này lại chẳng có chút tiếng tăm nào.
*Ừ mà.” Trương Thác gật đầu: “Đi trước nhé.”
Trong mắt của Nam Cung Vũ, không thể che dấu chút mất mát của mình.
Chúc Nguyên Cửu bước lên phía trước, nhỏ giọng nói với Trương Thác: “Xin đừng vội rời đi, tôi có một chuyện, cần nói với anh.”
Trương Thác nghỉ hoặc nhìn Chúc Nguyên Cửu, rồi lại gật đầu.
Sau khi từ biệt xong, Trương Thác trong con mắt mật mát của Nam Cung Vũ và Nam Cung Kính Vân, dần dần đi xa.
Chúc Linh phồng má lên, đôi mắt to long lanh nhìn vào Chúc Nguyên Cửu: “Ông nội, ông lừa gạt cháu đúng không, Tiểu Ca Ca Trương Thác có hung dữ đâu!”
“Không hung dữ sao?” Gương mặt của Chúc Nguyên Cửu hiện lên chút kỳ lạ: “Con nói anh ta không hung dữ, chỉ là chưa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh ta thôi.”
Lúc 8 giờ tối, tại một quán rượu nhỏ ở Yến Kinh.
Đêm tối mù mịt.
Trương Thác và Chúc Nguyên Cửu ngồi tại một cái bàn nhỏ.
Cả quán rượu đều có nét cổ kính, bàn ghế ở đây đều được làm bằng gỗ.
Chúc Nguyên Cửu thở dài: “Thời đại thay đổi nhanh thật đấy, ở thời đại của chúng tôi, ở đâu cũng là những quán rượu nhỏ thế này, bây giờ thì sao, toàn là những toà nhà cao tầng, lúc tôi bằng tuổi cậu bây giờ, chưa từng mơ tưởng sau này sẽ có nhiều toà nhà cao tầng thế này.”
Trương Thác cười nói: “Con người sống, cần phải có trí tưởng tượng, tôi nghĩ rằng, ở tương lai không xa, sẽ xuất hiện rất nhiều thứ khiến con người ta không thể ngờ trước được, ví dụ như làm dài tuổi thọ, phục hồi chức năng của cơ thê.
Chúc Nguyên Cửu cười nói: “Là đảo Quang Minh của các cậu đang nghiên cứu những thứ này chứ gì?”
*Xem ra, quả nhiên có chút ván đề rồi đây.” Trương Thác cầm ly rượu nhỏ, để lên miệng uống một ngụm: “Tất cả những nghiên cứu của đảo Quang Minh, đều không để cho người bên ngoài biết, bây giờ, rất nhiều tin tức ở trên đảo đã lan truyền khắp nơi, ông cố ý nói với tôi những điều này, là muốn ám thị cho tôi biết điều gì?”
Bình luận truyện