Con Rể Quyền Quý

Chương 52: Đừng giống như chị cô





“Là không chơi nổi đúng không?” Đàn

em của Trương Thành đứng trước bàn

đánh bạc quay đầu nói: “Nhìn quần áo

trên người anh ta kìa, cộng lại chưa tới

một trăm tệ, cược cái này một ván đã

năm trăm tệ, không phải ai cũng chơi được.”

“Đúng đó.” Bạn gái của tên đàn em này

rúc vào người cậu ta: “Một tên đàn ông

vừa không có tiền vừa nhát gan, không

biết có thể làm chỗ dựa cho người phụ

nữ nào nữa.”

“Chỉ được cái sức trâu, là số nghèo khổ

còn gì.” Một đàn em khác mở miệng:

“Tôi nói nhé Từ Uyển, sao chị cô lại tìm

ông chồng thế này vậy, không bằng bảo

anh Thành của chúng tôi giới thiệu cho

chị cô một người có tiền, gia thế lại tốt,

không biết mạnh hơn tên này bao nhiêu lần”

“Các người bớt nói nhảm đi, chỉ là anh rể

tôi không thích nơi thế này thôi!” Từ

Uyển liếc hai đàn em của Trương Thành.

“Ha ha, mỗi người đều có chí hướng

khác nhau mà.” Trương Thành cười khẽ

hai tiếng: “Tiểu Uyển, đứng ở đây chán

lắm, tôi mới mua cho em mười nghìn

con chip rồi, hay em cũng đến chơi vài ván đi”

“Thôi.” Từ Uyển xua tay từ chối.

“Từ Uyển à, cô cứ rụt rè như thế làm gì?”

Đàn em của Trương Thành lên tiếng:


“Anh Thành của chúng tôi đối xử với cô

thế nào có lẽ cô cũng hiểu, chẳng lẽ cô

muốn giống chị mình, tìm một tên vô

dụng làm chồng sao?”

“Anh nói ai đó! Nói chuyện chú ý một

chút đi!” Từ Uyển lườm đàn em của

Trương Thành một cái cảnh cáo.

Trương Thác đứng đó nghe lời châm

chọc khiêu khích của tên đàn em này với

mình, trong lòng chỉ cảm thấy thú vị, hồi

xưa anh cũng đã trải qua giai đoạn này

nên hiểu suy nghĩ của bọn họ không có

gì xấu xa, chỉ muốn chê bai người khác

cho mình chút sĩ diện thôi. Nếu thật sự

là nhân vật nổi tiếng trong xã hội hay

trùm kinh doanh gì cố ý chửi bới Trương

Thác, vậy thì anh sẽ không dễ dàng bỏ

qua như vậy.

Mặc dù Trương Thác chỉ lớn hơn những

sinh viên này vài tuổi, nhưng tâm lý

trưởng thành hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Trương Thác lắc đầu đi qua một bên,

nhìn canh bạc còn lại trên bàn.

“Từ Uyển, anh rể này của cô cũng hơi

hèn nhát rồi đó?” Đàn em của Trương

Thành lại châm chọc.

“Anh nói thêm câu nữa thử xem?” Từ

Uyển trừng mắt nhìn tên đàn em này, cô

hiểu rõ anh rể không muốn so đo với

bọn họ hôi.

Tuy Trương Thác ở rể nhà họ Lâm,

nhưng mấy chuyện anh làm Từ Uyển

đều thấy cả, cô biết người đàn ông này

không phải là đồ hèn nhát như lời người

khác nói, anh chỉ không thích tính toán

chỉ li mà thôi, những một khi chọc giận

anh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Vương Vỹ ở Tái Thượng Thủy Hương lần

trước là một ví dụ rất điển hình.

Đàn em của Trương Thành thấy Từ Uyển

tức giận thật rồi thì trê môi không dám

nói nữa. Dù sao đây cũng là chị dâu của

mình sau này, cậu ta mới chuẩn bị quay

đầu đưa con chip của mình ra chơi thêm

hai ván nữa, chợt nghe thấy tiếng chửi

bậy chói tai vang lên ở bên cạnh.

“Bà đụng ai đấy!”

Đàn em của Trương Thành quay đầu

nhìn lại, không biết bạn gái của mình cãi

nhau với một người phụ nữ trung niên từ lúc nào.

“Cô gái nhỏ này, tôi và cô đều cúi đầu đi

đường, vô ý đụng vào nhau thôi, cái

miệng của cô cũng chua ngoa quá rồi

đó?” Người phụ nữ trung niên mặc váy

dài màu tím, cổ đeo một sợi dây chuyền

bạch kim, nhìn qua rất có khí chất, lúc

này cũng lộ vẻ tức giận.

“Là nói bà đó, thế nào, mau xin lỗi tôi đi!”

ÔngNi kiêu ngạo hống hách chỉ vào


người phụ nữ trung niên.

Cuộc cãi vã bên này cũng kéo sự chú ý

của mấy người Trương Thành, Trương

Khiết và Tôn Lam vốn đang chơi vui vẻ

cũng thu lại con chip, đi tới chỗ xảy ra

cãi cọ.

Trương Thành cau mày hỏi: “Xảy ra

chuyện gì?”

“Anh Thành, người phụ nữ tỉ tiện này đi

đường không có mắt, đụng trúng em

còn không xin lỗi.” Ông Ni khó chịu đáp.

“Chát.” Một âm thanh giòn giã vang lên,

người phụ nữ trung niên tát mạnh một

cái lên mặt Ông Ni, tạo thành năm dấu

ngón tay đỏ ửng, chị ta nhướng nhướng

chân mày: “Miệng bẩn thỉu hả?”

“AI Ông Ni thét chói tai, khuôn mặt vặn

vẹo nhìn người phụ nữ trung niên: “Bà

đánh tôi? Một người phụ nữ tỉ tiện như

bà cũng dám đánh tôi, tôi liều mạng với bài”

Nói xong, Ông Ni nhào tới chỗ người phụ nữ.

“Được rồi.” Trương Thành kéo Ông Ni lại,

ra hiệu cô ấy đứng sang một bên, còn

mình đi lên thương lượng với người phụ

nữ trung niên: Thẳng tay đánh người

như vậy e rằng không tốt lắm đâu?”

“Ồ, em trai à, muốn trách chỉ có thể

trách người bạn này của cậu nói chuyện

quá thô tục thôi.” Người phụ nữ che

miệng cười duyên một tiếng, mái tóc

xoăn nhẹ nhàng rung rung, tuy sắp bốn

mươi tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ, nét

thướt tha còn đó.

“Vậy bà cũng không thể ra tay, hôm nay

nhất định phải xin lỗi chúng tôi” Trương

Thành bảo vệ người của mình ở sau

lưng, lúc này Ông Ni đã nhào vào lòng

bạn trai mình khóc lên thành tiếng, Toàn

Cường thấy dáng vẻ nức nở của bạn gái

mình thì tức giận không có chỗ trút.

“Anh Thành, hôm nay phải khiến người

phụ nữ đê tiện này trả giá!”

“Đúng!” Một đàn em khác của Trương

Thành tên là Dương Phong và bạn gái

Phục Thiến cũng gật đầu thật mạnh.

Người phụ nữ khinh thường nhìn mấy

sinh viên trước mặt: “Chú em, cô em,

đừng trách chị đây không nhắc nhở mấy

đứa, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy, đợi lát

nữa thì không còn cơ hội đâu.”

“Buồn cười, anh Thành của chúng tôi là

người của Thanh Diệp xã, các người còn

có thể làm gì chúng tôi?” Toàn Cường

ôm bạn gái đang khóc, lôi tên Thanh

Diệp xã ra.

“Thanh Diệp?” Người phụ nữ nghe cái

tên này thì hơi khựng lại, sau đó lại bật

ra tiếng cười duyên, cười đến cả người


run rẩy, núi non phập phồng: “Thanh

Diệp? Thanh Diệp tìm mấy bạn nhỏ này

đến phá phách từ lúc nào thế? Hửm?”

Từ hửm vừa phát ra trong miệng người

phụ nữ, xung quanh đám người Trương

Thành lập tức có mười mấy tên đàn ông

cao to mặc âu phục màu đen bao vây,

tất cả đều hung hăng nhìn chằm chằm

mấy người Trương Thành.

Ông Ni vốn còn đang kiêu ngạo thấy tình

thế này lập tức mềm nhữn cả hai chân.

Nếu không phải dựa vào lòng Toàn

Cường, nói không chừng đã ngồi thẳng

xuống đất rồi.

“Thanh Diệp xã phái các người đến gây

chuyện hay bảo các người đến nộp

mạng vậy?” Người phụ nữ vươn tay phải

ra ngắm nhìn ngón tay thon dài của

mình: “Mấy chú em, khi nãy chị đã cho

mấy đứa cơ hội rồi, bây giờ mấy đứa quỳ

xuống dập đầu với chị một cái thì chị

đây cho mấy đứa rời đi, thế nào?”

Mấy người Trương Thành hoàn toàn bị

mấy chục tên đàn ông bao vây, tình

huống này, ai cũng có thể nhìn ra

chuyện hôm nay không thể xử lý trong

hòa bình rồi.

Bốn người bên cạnh Trương Thành khi

nãy còn rất vênh váo, bây giờ thì tràn

đầy sợ hãi, làm gì còn chút ngông cuồng nào nữa.

Ba cô gái Trương Khiết, Từ Uyển và Tôn

Lam đứng cạnh nhau cũng lo lắng, suy

nghĩ nên đối phó với chuyện trước mặt thế nào.

Trương Thành nhíu chặt mày: “Bà thật

sự muốn đối đầu với Thanh Diệp của

chúng tôi à?”

“Thanh Diệp của các cậu hả?” Người

phụ nữ trung niên cười khinh thường:

“Chú em à, nếu mấy đứa thật sự có thể

đại diện cho Thanh Diệp, vậy Thanh Diệp

này cũng sẽ không tồn tại lâu như vậy

được, nói cách khác, cậu cảm thấy

Thanh Diệp sẽ tới tìm tôi gây chuyện vì

đám trẻ con các cậu ư? Tôi cho các

người một phút suy nghĩ, một là quỳ, hai

là bẻ gấy tay chân các người, tự mình

nghĩ cho kỹ nhé.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện