Con Rể Quyền Quý

Chương 768



Chương 768:





Nghe thấy lời nói của người đàn ông da đen, Lâm Ngữ Lam nghi hoặc nhìn Tô My: “Thứ hạng mới là có ý gì vậy?”





Tô My giải thích: “Cô Lâm, mỗi lần diễn ra đại hội thế giới ngầm đều sẽ xếp hạng một trăm cao thủ đứng đầu thế giới ngầm. Tiền bối Bạch Hòa của nhà họ Bạch này xếp hạng thứ chín mươi bảy, còn người đàn ông da đen cao to kia thì xếp hạng thứ chín mươi bốn”





Lâm Ngữ Lam gật đầu. Tiền bối Bạch Hòa của nhà họ Bạch ở Đại Nam có danh vọng rất cao, không ngờ mới xếp hạng thứ chín mươi bảy trên thế giới. Lâm Ngữ Lam thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập ở bến cảng. Có những người ăn mặc không khác gì người bình thường, còn có những người thì trông cực kỳ đặc thù. Lâm Ngữ Lam thấy có mười mấy người, ai nấy đều khoác áo choàng, giấu kín gương mặt dưới tấm áo choàng. Nơi những người này đi qua, người chung quanh đều lùi về sau mấy bước, nhường đường cho họ.





“Cô Lâm, những người đó là người vùng biên thùy, họ tín ngưỡng một loại phương pháp cực kỳ tà ác, cho rằng hiến tế người sống thì có thể khiến mình trở nên mạnh hơn. Người thường sẽ không dễ dàng đắc tội họ. Mặc dù thực lực của họ không mạnh, nhưng thủ đoạn rất quái dị, nắm giữ một loại độc dược cực kỳ đặc thù, phàm là người xích mích với họ thì ngay cả giấc ngủ cũng không được yên thân” Tô My giải thích cho.





Lâm Ngữ Lam.





Lâm Ngữ Lam im lặng lắng nghe. Kể từ khi tiếp xúc với cổ võ, cánh cổng thế giới mới dần dần mở ra trước mắt cô, khiến cô hiểu được những điểm khác hẳn với thế giới này.





“Tô My, đây chính là cô chủ nhà họ Tô, gia chủ tương lai của các cô đấy hả?” Một giọng nữ vang lên sau lưng Lâm Ngữ Lam.





Ánh Sáng nơi xa Lâm Ngữ Lam nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài đứng đẳng sau, son môi đỏ au mang theo vẻ quyến rũ. Sau lưng người phụ nữ váy đỏ là một thanh niên, cao khoảng 1m75, mày kiếm mắt sáng, diện mạo tuấn tú.





“Hồng Liên, không được vô lễ!” Thanh niên khẽ nói, giọng nói trầm thấp. Người phụ nữ váy đỏ nghe lời cúi đầu, đứng sau lưng thanh niên. Thanh niên tiến lên vươn tay về phía Lâm Ngữ Lam: “Chào cô Lâm, tại hạ là Tiếu Tinh Hàn”





Tô My kéo ống tay áo của Lâm Ngữ Lam, giới thiệu cho cô: “Cô Lâm, vị này chính là thiếu trang chủ của Tiếu Gia Trang”





“Chào anh” Lâm Ngữ Lam mỉm cười với Tiếu Tinh Hàn, nhưng không bắt tay. Lâm Ngữ Lam cũng từng nghe nói về Tiếu Gia Trang này rồi. Nghe nói 80% cổ võ thế gia của Đại Nam đều sử dụng vũ khí cho Tiếu Gia Trang chế tạo. Tiếu Gia Trang chính là xưởng công binh lớn nhất trong giới cổ võ Đại Nam.





Thấy Lâm Ngữ Lam thậm chí không chìa tay ra, Hồng Liên giận dữ mắng: “Họ Lâm, cô làm càn quá đấy!”





“Hồng Liên!” Tiếu Tinh Hàn quay lại, ánh mắt trách cứ trừng Hồng Liên. Hồng Liên vội cúi đầu, không cam lòng giải thích: “Thiếu trang chủ, cho dù là người nhà họ Cơ thì cũng sẽ không làm lơ ngài. Cô ta chẳng qua chỉ là gia chủ tương lai của nhà họ Cơ, có gì mà dám kiêu ngạo chứ!”





“Được rồi” Tiếu Tinh Hàn bất mãn quát: “Tôi tới đây để kết bạn với cô Lâm. Bạn bè với nhau không cần nhiều lễ nghĩa như thế” Nói xong, Tiếu Tinh Hàn lại nhìn Lâm Ngữ Lam: “Cô Lâm, lân này chúng ta đi cùng đường được không?”





“Được chứ” Lâm Ngữ Lam còn chưa mở miệng thì Tô My đã vội vàng đồng ý, sau đó nhỏ giọng nói với Lâm Ngữ Lam: “Cô Lâm, thiếu trang chủ Tiếu Tỉnh Hàn này vẫn còn độc thân, Tiếu Gia Trang có địa vị siêu phàm trong giới cổ võ, quen biết với anh ấy thì cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Tô”





Lâm Ngữ Lam trầm ngâm mấy giây rồi gật đầu: “Cũng được”





“Cảm ơn cô Lâm” Tiếu Tinh Hàn ôm quyền, sau đó bày ra tư thế mời.





Lúc này, du thuyền đã chạy tới bến cảng. Các thế gia Đại Nam dần dần lên thuyền dưới sự dẫn dắt của người nhà họ Cơ. Tô My nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Cô Lâm, thiếu trang chủ Tiếu Tinh Hàn lúc trước đã từng tới đảo Ánh Sáng, có anh ấy dẫn đường thì chuyến đi này sẽ thuận lợi hơn nhiều.”





Lâm Ngữ Lam gật đầu, không nói gì.





Chiếc du thuyền lần này thuộc loại du thuyền xa hoa, có thể chứa được hơn ngàn người. Chỉ có của cổ võ thế gia Đại Nam ngồi trên thuyền khiến con thuyền trông có vẻ trống vắng. Trên du thuyền có sòng bài, phòng thư giãn, bữa cơm đều sử dụng nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất.





Hai giờ chiều, ánh nắng vừa đủ, gió biển dịu nhẹ, Lâm Ngữ Lam đứng trên boong tàu. Cô biến còn bốn tiếng nữa, con du thuyền này sẽ cập bến hòn đảo trong truyền thuyết. Nhìn bầu trời trong xanh, Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi Tô My: “Đảo Ánh Sáng là nơi như thế nào?”





Tô My đang định trả lời thì giọng nói của Tiếu Tinh Hàn truyền tới từ cách đó không xa: “Đó là thiên đường, cũng là địa ngục”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện