Con Trai Tôi Có Một Người Cha Ảnh Đế Tám Tỷ

Chương 2: Đêm xuân vô hạn



Tuy lần đầu gặp mặt Phong Dương nhận ra Tưởng Thầm, nhưng thực tế trước đây hai người cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, thậm chí chưa từng xuất hiện cùng một tình huống.

Đối với việc Tưởng Thầm làm sao lại có chủ ý với mình, Phong Dương đoán phía sau có khả năng là được ai đó nhắc nhở, bất kể cuối cùng nguyên do là gì, thật ra anh cũng sẽ không tìm hiểu rõ ràng.

Coi như Tưởng Thầm thật sự bò lên giường của anh, chỉ có thể như thế một lần, chờ cậu tỉnh lại, Phong Dương sẽ nói rõ ràng với cậu, anh tuyệt đối sẽ không cho cậu bất kỳ lợi ích nào, nếu cậu dám to gan không biết điều, anh không ngại khiến cậu hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí.

Quá khứ hiện tại, bao gồm cả tương lai, Phong Dương cũng sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai, dùng bất kỳ hình thức không đứng đắn nào, đến chỗ anh mưu cầu lợi ích cá nhân.

Lúc mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, anh sẽ liền một tay chặt đứt hết mọi đầu mối.

Người trong ngực khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi trơn bóng, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm mê người, tư thế kia hoàn toàn giống như đang hôn môi.

Phong Dương đã nghĩ kỹ sẽ không ném Tưởng Thầm ra ngoài, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói ai cũng biết.

Phong Dương nhớ trên internet ngẫu nhiên có xem qua một buổi phỏng vấn Tưởng Thầm, trong đoàn của anh cũng có một nữ sinh gần đây rất thích Tưởng Thầm, lần phỏng vấn đó khiến anh cảm thấy, cậu thanh niên mới xuất đầu lộ diện này diễn xuất còn cần phải nâng cao, bất quá thái độ ngược lại rất ôn hòa lễ độ, rất biết nghe lời đoán ý, cũng rất biết cách nói chuyện, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nếu như từ từ rền luyện kỹ năng diễn xuất, cộng thêm vẻ đẹp trai tự nhiên không phô trương, tương lai không chừng sẽ phát triển rất tốt.

Chỉ là không thể ngờ tới, chỉ chớp mắt, thanh niên liền dùng phương thức không đủ tư cách này bò lên giường anh.

Phong Dương khẽ lắc đầu một cái, nơi đáy mắt có chút tiếc nuối.

Thanh niên trong lòng ngực bị tác dụng của thuốc cướp đi toàn bộ lý trí, căn bản không biết Phong Dương vốn có chút ấn tượng tốt với cậu, bây giờ không còn sót lại chút gì.

Hiện tại cả người Tưởng Thầm bị thiêu đốt đến khó chịu, chỉ muốn cơ thể nhanh chóng được hạ nhiệt.

Cánh tay vốn đang mềm nhũn, lúc quấn trên cổ Phong Dương, lại giống như có sức mạnh rất lớn.

Ôm Tưởng Thầm không một kẽ hở, vòng eo nhỏ gầy, Phong Dương mang Tưởng Thầm đi đến bên giường, gần chăn giường mềm mại, cậu giống như có lại chút ý thức, ngước đôi mắt mông lung nước nhìn về phía Phong Dương.

Ba phần lo lắng, còn lại bảy phần là mê hoặc lòng người.

Tưởng Thầm nơi đó, đã đem mọi chuyện xảy ra trước mắt, thành một giấc mộng, nếu đã là mộng, dĩ nhiên là không có bất kỳ ràng buộc gì, hoàn toàn thoải mái, không chút e dè.

Cặp chân dài che kín lên đóa hoa xanh thẳm trên gra giường, thẳng tắp mà thon dài, có loại cảm giác không còn nơi nào thích hợp hơn.

Đôi mắt Phong Dương nhìn Tưởng Thầm từ trên mặt di chuyển xuống dưới, ánh mắt như đang đánh giá cùng xem xét, tầm mắt đi đến bụng Tưởng Thầm, Phong Dương lần đầu tiên phát hiện thì ra cơ thể con trai cũng có thể khiến người ta cảm thấy đẹp đến vậy.

Đó là một phong cảnh mỹ lệ, cái vật nho nhỏ xinh xắn đáng yêu, dường như cũng giống như chủ nhân của nó, lộ ra trong không khí, liền mê hoặc người khác dùng lòng bàn tay chơi đùa một phen.

Người phía trên dừng lại một hồi lâu mà không có động tác gì, không được tiếp xúc với nguồn phát ra khí lạnh, cánh tay Tưởng Thầm gập xuống dưới, nửa người trên cũng góp chút lực nhích lên trên, sau đó chuẩn xác ôm lấy nơi phát ra khí lạnh có thể làm cậu sảng khoái.

Chỉ cần là đàn ông bình thường bị chọc ghẹo như vậy, đều có thể nổi nóng, mà Phong Dương từ trước đến giờ đều giữ mình trong sạch, bên người nam nam nữ nữ đều không có, có nhu cầu, đều là tự mình giải quyết, lần cuối cùng tự giải quyết có lẽ cũng đã qua rất nhiều ngày rồi, Phong Dương cụp mắt nhìn bên trong áo tăm đang mở rộng của mình, xem ra "em trai" của anh phi thường thích được thanh niên đẹp đẽ này ôm cọ tới cọ lui.

Phong Dương nhấn giữ Tưởng Thầm trong lòng ngực còn điếc không không sợ súng trêu chọc hắn, đem tay của đối phương kéo xuống, nghiêng người sang, anh mở ra tủ đầu giường, giống như anh suy đoán, trong phòng từ sớm đã được chuẩn bị các loại vật phẩm bôi trơn.

Vặn nắp ra, mùi thơm hoa cúc xông thẳng vào mũi, Phong Dương quay người lại nhìn Tưởng Thầm mặt đỏ ửng quyến rủ người khác mà không biết, chẳng biết sao trong lòng dĩ nhiên thở dài một hơi.

Tên đều đã lắp vào cung, đã đến nước này, không có khả năng dừng lại.

Phong Dương cúi xuống đến bên người Tưởng Thầm, thấy vành tai cậu đỏ hồng lộ ra viên châu đáng yêu.

"Cậu tìm sai người rồi." Phong Dương lạnh giọng nói với Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm ý thức mơ hồ, nghe không hiểu Phong Dương đang nói gì, cậu nhếch khóe môi, không ngừng nhỏ giọng phát ra "Em rất khó chịu, nóng quá, giúp em một chút đi".

Khóe miệng Phong Dương bỗng nhiên cong lên, độ cong yếu ớt này liền lập tức bị kéo xuống.

Phong Dương dùng cảm nhận rất nhanh liền biết Tưởng Thầm hẳn là lần đầu, mặc dù trong lòng đã quyết định sẽ không để cậu được như ý nguyện, bất quá anh từ góc độ nào đó mà nói, thật ra anh rất dịu dàng nhưng chỉ với người mà anh muốn, sự lạnh lùng của anh chỉ đối với việc không phải người, nếu không trong giới này cũng không thể có được nhiều bạn bè đến vậy.

Vì tránh để Tưởng Thầm bị thương, Phong Dương xoay người cậu lại, để cậu đưa lưng về phía anh nằm trên giường.

Tưởng Thầm chỉ cảm thấy mình giống như biến thành một chiếc thuyền nhỏ, đang quay cuồng trong sóng biển vô biên chìm nổi trong biển rộng, tận sâu trong cơ thể không ngừng kéo tới khoái cảm chết người, từng cơn sóng liên tiếp, một cơn lại tiếp một cơn, khiến Tưởng Thầm căn bản không nhịn được.

Trong sóng biển chập trùng khoái cảm phát ra âm thanh quyến rủ, chỉ được người còn lại trong phòng nghe thấy, mưa to ngoài cửa sổ thủy tinh không một dấu hiệu ngừng lại.

Ngay cả lúc Phong Dương khóa chặt thân thể Tưởng Thầm, đi vào nơi sâu nhất của cậu, ngoài cửa sổ đột nhiên một tia sét ầm ầm nổ vang.

Sau đó sấm sét không ngừng, hòa cùng một phen triền miên trong phòng vì thế mà cả ngày không yên, phổ một khúc ca đắt giá kịch liệt.

Thân thể cả hai đều ra một người mồ hôi, Phong Dương đứng dậy, đem Tưởng Thầm với trạng thái nữa hôn mê ở cuối giường, ôm người đến buồng tắm, xả nước ấm, thời điểm Phong Dương tắm cho Tưởng Thầm, bỗng nhiên đối phương có chút vùng vẫy, thật tưởng cậu còn muốn làm, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt tỏ vẻ không muốn của mèo con.

Trước nay Phong Dương chưa từng mất khống chế như vậy, anh cũng thấy rất kỳ quái, sao bỗng nhiên lực kiềm chế của mình lại kém như vậy, vốn chỉ tính mau chóng giải quyết sự tình, sau đó thì, nguyên nhân bởi vì thân thể Tưởng Thầm quá mức quyến rũ, làm cho anh không biết đủ mà cứ dấn thân vào nhiều lần như vậy.

Toàn bộ áo mưa được chuẩn bị trong phòng trước đó được dùng hết không nói, cuối cùng còn trực tiếp phóng thích trong cơ thể Tưởng Thầm.

Lúc đó Phong Dương có chút sửng sốt, sau liền thoải mái, cấu tạo cơ thể Tưởng Thầm cùng anh hoàn toàn giống nhau, cho dù đối phương có chút "đồ" của anh, cũng không mang thai được.

Về phần anh, hàng năm đều định kỳ kiểm tra cơ thể, cho nên sẽ không truyền bệnh gì cho Tưởng Thầm.

Tắm cho cậu một chút, dùng khăn tắm bọc cậu lại ném lên giường, anh thì quay lại buồng tắm đứng dưới vòi hoa sen tắm một lát.

Không giống như Tưởng Thầm hôn mê ngủ thiếp đi, Phong Dương không có chút buồn ngủ nào, anh có một chiếc đồng hồ sinh học, không tới lúc thì cơn buồn ngủ sẽ không tới.

Nhìn thời gian, Tưởng Thầm đến phòng anh cũng đã mấy tiếng đồng hồ, sắc trời ngoài cửa sổ trong lúc vô tình cũng đã hoàn toàn chìm vào đêm đen.

Mưa rơi nhỏ dần, Phong Dương mở cửa sổ ra, hướng tầm mắt nhìn đêm đen vô biên, thân hình nghiêm khắc đứng bên cửa sổ, sừng sững như sắt thép, nữa điểm cong cũng không có.

Đưa mắt nhìn một hồi, Phong Dương kéo tầm mắt về, quay người đến bên bàn trà, kịch bản đặt giữa bàn, ngồi lên ghế sô pha, đưa tay mở ra kịch bản, anh là diễn viên, diễn kịch là công việc anh phải đảm nhận, lúc nãy coi như xảy ra khúc nhạc dạo ngắn, đối với anh mà nói, vẫn như cũ không thể ngăn cản được kế hoạch bình thường và tiến bước của anh.

Mỗi ngày anh đều lên kế hoạch rất nghiêm khắc.

Phong Dương bên này rất nhanh đã chìm đắm với nhân vật trong kịch bản, xem một cái là đến nửa đêm.

Khép lại kịch bản, Phong Dương đứng dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy người trên giường tư thế giống như lúc ban đầu không có chút thay đổi, sắc đỏ trên mặt đã có chút lui, mà đuôi mắt vẫn ửng đỏ như trước, môi có chút sưng, cả người chìm trong chăn giường, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, lúc ngủ rất dịu ngoan, bộ dáng đơn độc tinh khiết không chút tâm cơ.

Ánh mắt Phong Dương sau khi nhìn thấy cảnh này, có chút trầm lắng.

Ngày thứ hai Tưởng Thầm tỉnh lại trong một trận eo mỏi chân run, bởi vì nhà trọ cho dân này thiết kế trong phòng cơ bản đều giống nhau, cậu mở mắt chớp chớp, tưởng là ở trong phòng của mình.

Mà khi cậu chậm rãi ngồi dậy, lúc nhìn thấy trong phòng xuất hiện một người đàn ông cao to sống lưng rộng rãi, Tưởng Thầm trực tiếp cả kinh hít vào một hơi.

Nghe được phía sau có tiếng động, Phong Dương im lặng xoay người, sau đó liền đối diện với cặp mắt hoàn toàn trợn tròn của Tưởng Thầm.

"Cậu ngày hôm qua đi nhầm phòng." Phong Dương chưa bao giờ cùng người khác nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói rõ.

Cổ Tưởng Thầm chuyển trái chuyển phải, nhìn thấy vali hành lý lạ trong góc, lại nhìn quần áo xa lạ trên kệ, cậu trừng mắt nhìn, vẫn có chút không thể tin được.

"Cậu nhào vào lòng tôi, bảo tôi giúp cậu, tôi đã giúp, sau đó cậu hôn mê ngủ thiếp đi, bất quá nếu giờ tỉnh rồi, tôi nghĩ cậu cũng nên tự rời đi được rồi."

Mỗi câu nói của Phong Dương đều lạnh lùng mà nghiêm túc, nhìn Tưởng Thầm cũng là ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

"Tôi.. Chúng ta.." Tưởng Thầm rút tay từ trong chăn ra, ánh mắt hạ thấp, nhìn thấy trên cổ tay rõ ràng có chút vết bầm.

Mới vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, hiện tại cả người thanh tỉnh, sau đó nơi lúc trước không được chú ý đến, nơi bị "khai phá" quá độ, truyền đến chút đau đớn.

Biểu tình của Tưởng Thầm hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc không thôi nhìn Phong Dương.

"Tôi không quản cậu vì cái gì chạy đến phòng tôi, tôi phải nói rõ với cậu một chuyện, từ chỗ tôi cái gì cậu cũng không thể chiếm được." Trong mắt Phong Dương đều là lạnh băng.

"Không phải, tôi.." Tưởng Thầm muốn giải thích một chút, nhưng chú ý đến vẻ lạnh lùng của Phong Dương, cậu bỗng nhiên im lặng.

Phong Dương cầm quần áo được gấp kỹ càng đặt trên ghế sô pha, đi tới vị trí đầu giường: "Mặc quần áo vào, nhanh chóng rời khỏi."

Tưởng Thầm nắm thật chặt quần áo Phong Dương đưa cho cậu, cố gắng nhớ lại đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ý thức hoàn toàn mơ hồ, chẳng nhớ được gì.

Từ ngữ khí lạnh lùng xem thường của Phong Dương, Tưởng Thầm biết là anh đã hoàn toàn hiểu lầm cậu, tất nhiên cho là cậu vì muốn leo cao hơn, muốn lấy được càng nhiều tài nguyên hơn, mới ra cớ sự như vậy.

Tưởng Thầm cuối đầu xuống, khóe môi kéo ra một nụ cười không tiếng động, cậu làm sao giải thích cho Phong Dương, là cậu uống thuốc cảm, nhưng thuốc cảm ở nơi này, gần như tương đương với xuân dược, sau khi ý thức cậu hỗn loạn, lúc này mới nhầm lẫn vào lộn phòng của Phong Dương.

Bất quá thật sự nói như vậy, Phong Dương sợ là rất khó tin, chính bản thân Tưởng Thầm còn cảm thấy lý do này phi thường "xạo".

Vén chăn lên xuống giường, tay chân đều mềm nhũn, mà Tưởng Thầm vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tròng quần áo vào, lúc bước qua người Phong Dương, cậu theo bản năng liếc nhìn Đại ảnh đế trong truyền thuyết này.

Người đàn ông này đẹp trai cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, mày kiếm sắc bén, gương mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, Phong Dương không chỉ có ngoại hình xuất xắc, mà còn là người có tiếng cương nghị chính trực trong vòng giải trí.

Chỉ đứng ở đấy thôi, cũng làm Tưởng Thầm cảm giác được khí thế lạnh lẽo tản ra từ trong xương của đối phương, khiến người khác không tự chủ được phải đầu hàng.

Trong dĩ vãng cậu chỉ có thể nhìn thấy đối phương trên TV, người này được giới truyền thông phong là Ảnh đến tám tỷ, bởi vì đối phương diễn mấy bộ phim, bộ nào cũng đều đắt khách, Tưởng Thầm đều xem Phong Dương là tấm gương nỗ lực học tập hướng tới.

Cứ nghĩ chờ đến một ngày nào đó bản thân có chút thành tích, làm cho đối phương nhìn thấy mình, lại không nghĩ rằng tạo hóa trêu ngươi, làm cho bọn họ gặp gỡ trong phương thức không nên nhất này.

Đáng tiếc không có bất kỳ thuốc hối hận nào có thể dùng, fan nhỏ của Phong Dương - Tưởng Thầm chậm rãi đi đến phía sau cửa, giơ tay muốn mở cửa phòng.

Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh.

Trong lòng Tưởng Thầm bỗng nhiên vui vẻ, nhưng không ngờ Phong Dương gọi mình lại, chỉ để nói cậu cẩn thận, chớ bị người khác nhìn thấy cậu từ phòng anh bước ra.

Bị một thao nước lạnh giội từ đầu đến chân, giội đến lạnh thấu trái tim Tưởng Thầm, cậu mất hồn mà hàm hồ gật đầu đáp một tiếng được, sau đó kéo cửa phòng ra rời đi.

Từ lầu ba trở lại trên lấu bốn, Tưởng Thầm mở cửa phòng mình rồi tiến vào.

Trở tay đóng cửa lại, sức lực toàn thân Tưởng Thầm bỗng nhiên như bị hút cạn, cậu dựa lưng vào ván cửa dần trượt xuống.

Co thân thể ngồi dưới đất, cong hai chân lại, Tưởng Thầm cúi đầu chôn mặt thật sâu trong đầu gối.

Đây là chuyện quái gì a!

Hai tay Tưởng Thầm gắt gao lôi kéo tóc mình, xương ngón tay dùng sức đến trắng bệch, giống như muốn thông qua việc làm này để tự ngược đãi mình, còn có thể đem chuyện xảy ra tối qua xóa xạch.

Từ trước đến nay thời gian đều không thể quay lại, chuyện đã xảy ra, làm sao xóa đi được.

Ngồi hồi lâu trên nền đất lạnh, Tưởng Thầm ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ hồng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc, cậu cong môi, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Bất quá do cảm mạo đỡ hơn, cho nên cũng không phải không có bất kỳ chuyện tốt nào.

Ảo não hối hận cũng chẳng làm nên chuyện, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, Tưởng Thầm đột nhiên đứng lên, sau đó lôi lôi kéo kéo đến một nơi nào đó, đau đến cậu phải xít xoa một tiếng.

Đỡ tường chầm chậm kéo lại tinh thần, Tưởng Thầm không để ý đến thân thể không khỏe, dùng tốc độ nhanh nhất đem hành lý thu dọn lại, vốn là hôm nay phải đi, bất quá cũng chỉ là đi sớm chút thôi.

Mưa càng ngày càng nhỏ, Tưởng Thầm kéo vali hành lý ra cửa, lúc đến dưới lầu, ông chủ đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ uống trà.

Nhìn thấy Tưởng Thầm xuống, mỉm cười chào hỏi.

"Đi rồi à?" Ông chủ so với Tưởng Thầm lớn hơn nhiều, đuôi mắt có chút nếp nhăn.

"Ừm" Tưởng Thầm gật đầu, đôi môi không chút kéo căng, cậu ở trong phòng nào có phát hiện cổ họng khàn lợi hại như vậy, nguyên nhân đương nhiên là tối hôm qua.

"Cảm mạo cũng tốt lên rồi nhỉ, ngày hôm qua chú có ghé qua phòng khám, vốn là có lấy về ít thuốc cảm, kết quả gõ cửa phòng cậu, luôn không có ai trả lời, nghĩ chắc cậu ngủ rồi, liền không gõ tiếp nữa.

" Ừm. "Tưởng Thầm vẫn là chữ đó.

Trong mắt ông chủ có chút nghi ngờ, lại không truy hỏi gì, Tưởng Thầm thu dọn hành lý xong liền gửi weChat liên lạc cùng ông chủ, đối phương đã liên hệ xe đến đón cậu.

Tưởng Thầm ở trong sân đợi không đến hai phút, xe liền tới.

Ông chủ giúp Tưởng Thầm xếp hành lý vào cốp xe, cuối cùng dặn tài xế lái xe chậm một chút.

Ô tô chầm chậm khởi động, mang theo Tưởng Thầm rời khỏi nhà trọ bình dân mà cả quãng đời sau này đều không có cách nào quên được.

Ô tô đi không lâu liền biến mất trong làn mưa phùn, căn phòng nào đó trên lấu ba, rèm cửa sổ được mở ra, Phong Dương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú chiếc ô tô phương xa.

Trợ lý cá nhân đứng phía sau anh, đối phương cho là Phong Dương đang lo lắng đến tiến trình ghi hình, vì vậy liền thuận miệng nói" Buổi chụp hình kỳ trước cơ bản đều là cảnh trong nhà, không cần lo lắng."

Phong Dương quay người lại, con ngươi lạnh như u đàm bắn thẳng lên người vị trợ lý, người sau nhất thời câm như hến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện