Công Chúa Nhỏ Theo Anh Về Nhà Thôi!
Chương 1: Gặp gỡ
Tháng mười mùa thu vàng, phong cảnh mê người.
Sau Quốc Khánh, thời tiết đã dần dần mát mẻ, đứng dưới ánh mặt trời cũng sẽ không làm người ta cảm thấy oi bức nữa.
Chu Sơ Niên đợi mãi Trần Thiến mới tới nơi, cô lôi kéo bạn tốt vừa mới đến đi phía trước, hôm nay cô tới đây để thưởng thức, đây là cuộc triển lãm hội họa lớn nổi tiếng trong và ngoài nước, bởi vì quy mô lớn, người tới xem không ít, nhìn hàng người xếp hàng từ buổi sáng là có thể đoán được.
Trong lần triễn lãm hội họa này có một vị họa sĩ mà Chu Sơ Niên vô cùng yêu thích, trước kia cô học vẽ nên phương diện này cũng có hứng thú, cộng thêm gần đây cô không có linh cảm sáng tác manga liền đi xem xem biết đâu lại có linh cảm.
Trần Thiến không có nhiều hứng thú xem tranh, có lệ đi một vòng liền bỏ lại Chu Sơ Niên đi mua đồ ăn vặt một mình.
Chu Sơ Niên ở lại thật lòng thưởng thức một loạt, Trần Thiến còn chưa trở lại, không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cô ngẫm nghĩ đi ra ngoài một chút hít thở không khí.
Vị trí của hội triễn lãm là một toàn cao ốc được cây xanh bao phủ, ra ngoài sảnh của hội triễn lãm có không ít chỗ nghỉ ngơi, còn có vài người đang quay phim.
Sáng nay cô dậy sớm, có chút mệt rã rời, liền tùy tiện tìm cái ghế đá ngồi, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa ngồi chưa tới hai phút, bên tai liền truyền tới âm thanh trầm thấp, vô cùng từ tính êm tai, khiến cho người ta muốn gần thêm một chút để nghe rõ ràng hơn.
Âm thanh ngày càng gần, Chu Sơ Niên theo bản năng mở mắt ra, hướng về phía âm thanh phát ra, vừa nhìn ánh mắt liền không rời đi được.
Một người đàn ông đứng cách cô không xa, nghiêng người về hướng cô, đứng thẳng người dưới bóng cây, tia sáng mặt trời xuyên qua từng tầng lá chiếu lên người, ánh nắng đem thân hình của anh như phát sáng, có chút chói mắt.
Người nọ mặc quần đen và áo sơ mi trắng, bởi vì đứng về hướng Chu Sơ Niên nên cô có thể rõ ràng mà nhìn thấy đường cong cánh tay cùng dáng người bên dưới áo sơ mi, hơi đi lên một chút có thể nhìn tới một đôi bàn tay thon dài và khớp xương rõ ràng, mu bàn tay trắng nõn mê người.
Xuống chút nữa là áo sơ mi nhét vào trong quần tôn lên dáng người cân xứng cùng đôi chân dài khiến nhiều người hâm mộ.
Ánh mắt Chu Sơ Niên lướt từ trên xuống lại từ dưới lướt lên, lúc này mới cẩn thận nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mũi cao thẳng, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, bờ môi nhấp nhẹ, phảng phất tâm tình không vui, như đang gặp chuyện khó giải quyết không nhìn rõ cả khuôn mặt, nhưng dựa theo kinh nghiệm phong phú của Chu Sơ Niên, từ nửa bên liền có thể khẳng định người trước mắt nhất định rất đẹp, huống chi dưới ánh mắt của một họa sĩ truyện tranh, tỉ lệ dáng người của người trước mặt này đủ để người người hét lên.
Cô nhìn một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên một hình tượng, sau đó cô không tự chủ được cần máy ảnh treo trên cổ tay.... Muốn chụp ảnh...
Nghĩ như vậy, cô liền an ủi " Sắc đẹp lớn nhất".
"Tạch tạch" một tiếng, âm thanh máy chụp rõ ràng vang lên khiến người gần đó chú ý.
Chu Sơ Niên cầm máy ảnh cứng ngắc tại chỗ, cùng người đàn ông nhìn nhau.
Nghe được âm thanh, Hoắc Gia Hành cầm điện thoai quay đầu nhìn lại, vừa vặn cùng một đối mặt với một đôi mắt đầy kinh ngạc ngượng ngùng, vừa muốn động đậy, người kia kiền hoảng sợ chạy mất.
Anh hơi giật mình, không muốn đuổi theo,dường như người bên kia điện thoại nghe thấy tiếng động, cất tiếng hỏi: " Sao vậy?"
Hoắc Gia Hành cụp mắt xuống, nhìn phương hướng đã mất bóng người thu hồi tầm mắt, thấp giộng nói: " Không có việc gì, cậu nói tiếp."
Thanh âm của trợ lý từ đầu bên kia truyền lại, Hoắc Gia Hành tỉnh táo nghe đưa ra quyết sách.
" Ép giá thấp thêm chút."
Trợ lý có chút khó khăn: " Nhưng Vương Tổng bên kia..."
Hoắc Gia Hành một tay đút túi, cười lạnh: " Không thương lượng, nếu hắn không đồng ý vậy để hắn xéo đi."
Nghe vậy, trợ lý nơm nớp lo sợ đáp ứng: "Vâng, tôi hiểu được."
Hoắc Gia Hành nhàn nhạt ứng tiếng, hơi cụp mắt xuống dặn dò vài câu, liền cúp điện thoại.
Anh quay đầu, nhìn vị trí bên cạnh một chút, ngẩng đầu nhìn camera cách đó không xa, khóe môi câu lên một đường cong, lạnh nhạt tự nhiên rời đi.
Chu Sơ Niên cầm máy ảnh nhanh chóng chạy, chạy vào đại sảnh gặp phải Trần Thiến về, cô mới che lấy trái tim nhỏ của mình đang nhảy lên quá nhanh, lôi kéo người hướng góc khuất.
"Cậu làm sao vậy?" Trần Thiến nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, chế nhạo trêu ghẹo: "Làm việc trái với lương tâm rồi?"
Chu Sơ Niên lắc đầu, vỗ mình trái tim nhỏ, chỉ cảm thấy kích thích.
Cô hồi tưởng đến người kia mặt mày tinh xảo cùng với đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy đáng tiếc —— ——
Không chụp được cả mặt.
"Tớ vừa mới gặp một người."
"Hả?" Trần Thiến nhíu mày, chờ cô nói tiếp
Chu Sơ Niên nhỏ giọng nói: "Dáng người vô cùng đẹp..."Câu nói sau còn chưa kịp nói ra miệng, đột nhiên kéo quần áo Trần Thiến càng kích động, chỉ vào hướng kia nói: "Đó đó đó, chính là người kia, dáng dấp vô cùng đẹp!"
Trần Thiến ngây ngốc,nhìn theo hướng tay cô chỉ, trừng mắt lớn nhìn về lại phía cô: "Người này?"
"Đúng đúng đúng."
Chu Sơ Niên lôi kéo cánh tay Trần Thiến, khuôn mặt nhỏ biểu lộ đặc biệt phong phú, vô cùng kích động: "Tớ có ý nghĩ này."
"Nói đi." Trần Thiến hơi có vẻ chờ mong, loáng thoáng cảm thấy vị bạn tốt này muốn nói là chuyện lớn.
"Tớ muốn chụp lén người kia."
Trần Thiến trừng to mắt nhìn cô, nhìn lại người đàn ông cách đó không xa, nuốt nước miếng, đè ép giọng nói: "Cậu xác định?"
Chu Sơ Niên hơi khẳng định: "Xác định."
Cô không đợi Trần Thiến phản ứng, nói thẳng: " Cậu giúp tớ đánh lạc hướng, tớ điều chỉnh nhỏ tiếng máy ảnh."
Trần Thiến: "... Oke."
Mười phút sau, Chu Sơ Niên mặt đỏ tới mang tai, chột dạ cầm trong tay mình chiến lợi phẩm, lôi kéo Trần Thiến chạy khỏi đại sảnh triển lãm.
Qua một tuần sau, bởi vì trong tay có mấy bức ảnh coi như rõ ràng, khoảng thời gian này linh cảm sáng tác manga của Chu Sơ Niên giống như chảy ra, liên tục không ngừng.
Dẫn đến biên tập của cô mỗi ngày đều quấn lấy cô tìm hiểu, đến cùng là ai có mị lực lớn khiến cho cô nhiều linh cảm như vậy? nhất định phải đi ôm đùi người đó, thật là vô cùng cảm ơn nhaaa.
Đối với thỉnh cầu của biên tập, Chu Sơ Niên làm như không thấy.
Cô không thể nói với biên tập của mình là cô phải hóa thân thành "Biến thái" mới chụp tới ảnh chụp.
Cái này sẽ hủy đi hình tượng của cô.
Giao xong bản thảo trong vòng 1 tháng, cô coi như thả lỏng, vừa định cùng Trần Thiến ra ngoài phóng túng một lần, Chu Sơ Niên liền nhận được điện thoại khẩn cấp của học tỷ, đi tới văn phòng giáo viên hỗ trợ.
"Làm gì vậy ạ?"Cô chạy chậm đến đến văn phòng.
Học tỷ đem tài liệu trong tay cho cô, dặn dò: "Không phải sáng mai trường học có Lão tổng của tập đoàn Gia Thịnh tới diễn thuyết sao, hiện tại nhân lực không đủ, thầy cô nhờ em sáng mai xuống tiếp đãi cùng ghi chép."
Chu Sơ Niên sững sờ chỉ chốc lát, nhẹ gật đầu: "Được rồi, buổi sáng ngày mai thật sao?"
"Đúng vậy, buổi sáng tám giờ nha, chúng ta cùng đi tiếp đãi khách khứa."
"Vâng ạ."
Nói chút những điều cần chú ý, Chu Sơ Niên ở đại sảnh hỗ trợ sắp xếp cái bàn, mới kết thúc công việc về ký túc xá.
Trở về ký túc xá, cô còn chưa kịp nhìn tư liệu, liền bị biên tập hô hào bắt vẽ một trang bìa, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, cô cũng không biết người mình muốn tiếp đãi hình dạng ra sao.
Nhưng ngược lại nghe được không ít tin tức.
Hoắc Gia Hành là tổng giám đốc của tập đoàn Gia Thịnh, hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, là học sinh ưu tú của trường, lý lịch phong phú đến làm người tắc lưỡi, là nhân vật xa không thể chạm.
Nghe nói, dáng dấp còn rất tuấn tú, dáng người vô cùng đẹp, nhưng đây đều là nghe đồn.
Anh hiếm khi tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, cũng sẽ không có ảnh chụp lộ ra ngoài, cho dù là có, cũng đều là mơ hồ không rõ.
Chu Sơ Niên đối với loại nhân vật như vậy không mấy hứng thú, cảm thấy là người cao không thể chạm, cho nên liền chỉ đúng quy đúng củ đi theo mông học tỷ, chuẩn bị tiếp đãi.
Chín giờ sáng, xe đúng giờ đỗ ở cửa chính trường học.
Hàng phía trước chính là hiệu trưởng trường học cùng các ban lãnh đạo, gặp mặt nắm tay, Chu Sơ Niên cùng học tỷ đứng tại một bên, nghe âm thanh trầm thấp có chút quen thuộc, lơ đãng ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy cô liền choáng váng.
Cô đờ đẫn nhìn người đàn ông cách đó không xa, nuốt một ngụm nước bọt.
Gương mặt trước mắt này, người đàn ông này, là người mình chụp lén ở triển lãm hội họa.
Còn nữa, trừ cái đó ra, gương mặt này còn bị cô vẽ một hai ba... mười lần trở lên đi. Ngày đó chụp qua ảnh về ký túc xá, vì kích phát lâm thời hiện lên linh cảm,cô liền nhìn ảnh chụp vẽ lên mấy bức họa, khắc sâu ấn tượng.
Có thể nói hiện tại chỉ cần cầm bút vẽ, không cần quá nhiều suy nghĩ, cô liền có thể dễ dàng phác hoạ ra khuôn mặt của anh cùng thân hình.
Học tỷ quan sát đến hành động của cô, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chu Sơ Niên trầm mặc xuống, lắp bắp nói: "Không có... Không có gì."
Cô đang nghĩ đợi chút nữa muốn làm sao để kiếm cớ rời đi, người kia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này, hai người bốn mắt nhìn nhau, thẳng tắp đối mặt. Hoắc Gia Hành trên mặt mang lãnh đạm xa cách cười, khi nhìn đến cô, khóe môi vẽ lên có như không một đường cong, rất nhạt rất nhạt,nhưng Chu Sơ Niên lại rõ ràng nhìn thấy.
Người này —— —— sẽ không phải là nhận ra cô đi.May mắn lãnh đạo ở phía trước không có phát hiện vấn đề gì, giới thiệu qua sau liền dẫn Hoắc Gia Hành cùng đoàn người đi về đại sảnh diễn thuyết bên kia, ven đường không ít ánh mắt rơi vào Hoắc Gia Hành, có tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò. Chu Sơ Niên giật giật quần áo học tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Chút nữa em không tiếp đãi có được không?"
Học tỷ: "... Em nói cái gì?"
Chu Sơ Niên sợ xuống, ho vừa nói: "Không có gì."
Tới đại sảnh diễn thuyết, bọn họ tiến vào văn phòng ở bên cạnh, mấy người hàn huyên vài câu, giáo sư nhìn hai cái đuôi sau lưng mình, cùng Hoắc Gia Hành giới thiệu: "Đây là hai học sinh của tôi, ngày hôm nay để các em giúp cậu ghi chép đi."
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt liếc nhìn qua hai người, khẽ vuốt cằm, giọng điệu lạnh lẽo vắng vẻ: "Làm phiền."
Học tỷ: "Không có gì."
Chu Sơ Niên: "ừm."
Đám người: "..."
Tiếp đãi kỳ thật chính một nhiệm vụ nhỏ, không khó, bưng trà đổ nước, vô cùng đơn giản. Sau khi làm xong hết thảy, Chu Sơ Niên đứng cách đó không xa nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa, có chút thất thần. Không thể không nói,người ở trước mắt này đúng như lời đồn, ngũ quan thâm thúy, bộ dáng ưa nhìn, khí chất lỗi lạc, các phương diện đều đủ để để phần lớn phụ nữ rung động.
Chính lúc cô mất tập trung, đột nhiên nhìn thấy người ấy chỉ chỉ về phía cô, giọng điệu đạm mạc, giống Hoàng Thượng cổ đại chọn phi tử thị tẩm bình thường tùy ý: "Cô ấy đi."
Sau Quốc Khánh, thời tiết đã dần dần mát mẻ, đứng dưới ánh mặt trời cũng sẽ không làm người ta cảm thấy oi bức nữa.
Chu Sơ Niên đợi mãi Trần Thiến mới tới nơi, cô lôi kéo bạn tốt vừa mới đến đi phía trước, hôm nay cô tới đây để thưởng thức, đây là cuộc triển lãm hội họa lớn nổi tiếng trong và ngoài nước, bởi vì quy mô lớn, người tới xem không ít, nhìn hàng người xếp hàng từ buổi sáng là có thể đoán được.
Trong lần triễn lãm hội họa này có một vị họa sĩ mà Chu Sơ Niên vô cùng yêu thích, trước kia cô học vẽ nên phương diện này cũng có hứng thú, cộng thêm gần đây cô không có linh cảm sáng tác manga liền đi xem xem biết đâu lại có linh cảm.
Trần Thiến không có nhiều hứng thú xem tranh, có lệ đi một vòng liền bỏ lại Chu Sơ Niên đi mua đồ ăn vặt một mình.
Chu Sơ Niên ở lại thật lòng thưởng thức một loạt, Trần Thiến còn chưa trở lại, không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cô ngẫm nghĩ đi ra ngoài một chút hít thở không khí.
Vị trí của hội triễn lãm là một toàn cao ốc được cây xanh bao phủ, ra ngoài sảnh của hội triễn lãm có không ít chỗ nghỉ ngơi, còn có vài người đang quay phim.
Sáng nay cô dậy sớm, có chút mệt rã rời, liền tùy tiện tìm cái ghế đá ngồi, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa ngồi chưa tới hai phút, bên tai liền truyền tới âm thanh trầm thấp, vô cùng từ tính êm tai, khiến cho người ta muốn gần thêm một chút để nghe rõ ràng hơn.
Âm thanh ngày càng gần, Chu Sơ Niên theo bản năng mở mắt ra, hướng về phía âm thanh phát ra, vừa nhìn ánh mắt liền không rời đi được.
Một người đàn ông đứng cách cô không xa, nghiêng người về hướng cô, đứng thẳng người dưới bóng cây, tia sáng mặt trời xuyên qua từng tầng lá chiếu lên người, ánh nắng đem thân hình của anh như phát sáng, có chút chói mắt.
Người nọ mặc quần đen và áo sơ mi trắng, bởi vì đứng về hướng Chu Sơ Niên nên cô có thể rõ ràng mà nhìn thấy đường cong cánh tay cùng dáng người bên dưới áo sơ mi, hơi đi lên một chút có thể nhìn tới một đôi bàn tay thon dài và khớp xương rõ ràng, mu bàn tay trắng nõn mê người.
Xuống chút nữa là áo sơ mi nhét vào trong quần tôn lên dáng người cân xứng cùng đôi chân dài khiến nhiều người hâm mộ.
Ánh mắt Chu Sơ Niên lướt từ trên xuống lại từ dưới lướt lên, lúc này mới cẩn thận nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mũi cao thẳng, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, bờ môi nhấp nhẹ, phảng phất tâm tình không vui, như đang gặp chuyện khó giải quyết không nhìn rõ cả khuôn mặt, nhưng dựa theo kinh nghiệm phong phú của Chu Sơ Niên, từ nửa bên liền có thể khẳng định người trước mắt nhất định rất đẹp, huống chi dưới ánh mắt của một họa sĩ truyện tranh, tỉ lệ dáng người của người trước mặt này đủ để người người hét lên.
Cô nhìn một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên một hình tượng, sau đó cô không tự chủ được cần máy ảnh treo trên cổ tay.... Muốn chụp ảnh...
Nghĩ như vậy, cô liền an ủi " Sắc đẹp lớn nhất".
"Tạch tạch" một tiếng, âm thanh máy chụp rõ ràng vang lên khiến người gần đó chú ý.
Chu Sơ Niên cầm máy ảnh cứng ngắc tại chỗ, cùng người đàn ông nhìn nhau.
Nghe được âm thanh, Hoắc Gia Hành cầm điện thoai quay đầu nhìn lại, vừa vặn cùng một đối mặt với một đôi mắt đầy kinh ngạc ngượng ngùng, vừa muốn động đậy, người kia kiền hoảng sợ chạy mất.
Anh hơi giật mình, không muốn đuổi theo,dường như người bên kia điện thoại nghe thấy tiếng động, cất tiếng hỏi: " Sao vậy?"
Hoắc Gia Hành cụp mắt xuống, nhìn phương hướng đã mất bóng người thu hồi tầm mắt, thấp giộng nói: " Không có việc gì, cậu nói tiếp."
Thanh âm của trợ lý từ đầu bên kia truyền lại, Hoắc Gia Hành tỉnh táo nghe đưa ra quyết sách.
" Ép giá thấp thêm chút."
Trợ lý có chút khó khăn: " Nhưng Vương Tổng bên kia..."
Hoắc Gia Hành một tay đút túi, cười lạnh: " Không thương lượng, nếu hắn không đồng ý vậy để hắn xéo đi."
Nghe vậy, trợ lý nơm nớp lo sợ đáp ứng: "Vâng, tôi hiểu được."
Hoắc Gia Hành nhàn nhạt ứng tiếng, hơi cụp mắt xuống dặn dò vài câu, liền cúp điện thoại.
Anh quay đầu, nhìn vị trí bên cạnh một chút, ngẩng đầu nhìn camera cách đó không xa, khóe môi câu lên một đường cong, lạnh nhạt tự nhiên rời đi.
Chu Sơ Niên cầm máy ảnh nhanh chóng chạy, chạy vào đại sảnh gặp phải Trần Thiến về, cô mới che lấy trái tim nhỏ của mình đang nhảy lên quá nhanh, lôi kéo người hướng góc khuất.
"Cậu làm sao vậy?" Trần Thiến nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, chế nhạo trêu ghẹo: "Làm việc trái với lương tâm rồi?"
Chu Sơ Niên lắc đầu, vỗ mình trái tim nhỏ, chỉ cảm thấy kích thích.
Cô hồi tưởng đến người kia mặt mày tinh xảo cùng với đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy đáng tiếc —— ——
Không chụp được cả mặt.
"Tớ vừa mới gặp một người."
"Hả?" Trần Thiến nhíu mày, chờ cô nói tiếp
Chu Sơ Niên nhỏ giọng nói: "Dáng người vô cùng đẹp..."Câu nói sau còn chưa kịp nói ra miệng, đột nhiên kéo quần áo Trần Thiến càng kích động, chỉ vào hướng kia nói: "Đó đó đó, chính là người kia, dáng dấp vô cùng đẹp!"
Trần Thiến ngây ngốc,nhìn theo hướng tay cô chỉ, trừng mắt lớn nhìn về lại phía cô: "Người này?"
"Đúng đúng đúng."
Chu Sơ Niên lôi kéo cánh tay Trần Thiến, khuôn mặt nhỏ biểu lộ đặc biệt phong phú, vô cùng kích động: "Tớ có ý nghĩ này."
"Nói đi." Trần Thiến hơi có vẻ chờ mong, loáng thoáng cảm thấy vị bạn tốt này muốn nói là chuyện lớn.
"Tớ muốn chụp lén người kia."
Trần Thiến trừng to mắt nhìn cô, nhìn lại người đàn ông cách đó không xa, nuốt nước miếng, đè ép giọng nói: "Cậu xác định?"
Chu Sơ Niên hơi khẳng định: "Xác định."
Cô không đợi Trần Thiến phản ứng, nói thẳng: " Cậu giúp tớ đánh lạc hướng, tớ điều chỉnh nhỏ tiếng máy ảnh."
Trần Thiến: "... Oke."
Mười phút sau, Chu Sơ Niên mặt đỏ tới mang tai, chột dạ cầm trong tay mình chiến lợi phẩm, lôi kéo Trần Thiến chạy khỏi đại sảnh triển lãm.
Qua một tuần sau, bởi vì trong tay có mấy bức ảnh coi như rõ ràng, khoảng thời gian này linh cảm sáng tác manga của Chu Sơ Niên giống như chảy ra, liên tục không ngừng.
Dẫn đến biên tập của cô mỗi ngày đều quấn lấy cô tìm hiểu, đến cùng là ai có mị lực lớn khiến cho cô nhiều linh cảm như vậy? nhất định phải đi ôm đùi người đó, thật là vô cùng cảm ơn nhaaa.
Đối với thỉnh cầu của biên tập, Chu Sơ Niên làm như không thấy.
Cô không thể nói với biên tập của mình là cô phải hóa thân thành "Biến thái" mới chụp tới ảnh chụp.
Cái này sẽ hủy đi hình tượng của cô.
Giao xong bản thảo trong vòng 1 tháng, cô coi như thả lỏng, vừa định cùng Trần Thiến ra ngoài phóng túng một lần, Chu Sơ Niên liền nhận được điện thoại khẩn cấp của học tỷ, đi tới văn phòng giáo viên hỗ trợ.
"Làm gì vậy ạ?"Cô chạy chậm đến đến văn phòng.
Học tỷ đem tài liệu trong tay cho cô, dặn dò: "Không phải sáng mai trường học có Lão tổng của tập đoàn Gia Thịnh tới diễn thuyết sao, hiện tại nhân lực không đủ, thầy cô nhờ em sáng mai xuống tiếp đãi cùng ghi chép."
Chu Sơ Niên sững sờ chỉ chốc lát, nhẹ gật đầu: "Được rồi, buổi sáng ngày mai thật sao?"
"Đúng vậy, buổi sáng tám giờ nha, chúng ta cùng đi tiếp đãi khách khứa."
"Vâng ạ."
Nói chút những điều cần chú ý, Chu Sơ Niên ở đại sảnh hỗ trợ sắp xếp cái bàn, mới kết thúc công việc về ký túc xá.
Trở về ký túc xá, cô còn chưa kịp nhìn tư liệu, liền bị biên tập hô hào bắt vẽ một trang bìa, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, cô cũng không biết người mình muốn tiếp đãi hình dạng ra sao.
Nhưng ngược lại nghe được không ít tin tức.
Hoắc Gia Hành là tổng giám đốc của tập đoàn Gia Thịnh, hai mươi tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, là học sinh ưu tú của trường, lý lịch phong phú đến làm người tắc lưỡi, là nhân vật xa không thể chạm.
Nghe nói, dáng dấp còn rất tuấn tú, dáng người vô cùng đẹp, nhưng đây đều là nghe đồn.
Anh hiếm khi tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, cũng sẽ không có ảnh chụp lộ ra ngoài, cho dù là có, cũng đều là mơ hồ không rõ.
Chu Sơ Niên đối với loại nhân vật như vậy không mấy hứng thú, cảm thấy là người cao không thể chạm, cho nên liền chỉ đúng quy đúng củ đi theo mông học tỷ, chuẩn bị tiếp đãi.
Chín giờ sáng, xe đúng giờ đỗ ở cửa chính trường học.
Hàng phía trước chính là hiệu trưởng trường học cùng các ban lãnh đạo, gặp mặt nắm tay, Chu Sơ Niên cùng học tỷ đứng tại một bên, nghe âm thanh trầm thấp có chút quen thuộc, lơ đãng ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy cô liền choáng váng.
Cô đờ đẫn nhìn người đàn ông cách đó không xa, nuốt một ngụm nước bọt.
Gương mặt trước mắt này, người đàn ông này, là người mình chụp lén ở triển lãm hội họa.
Còn nữa, trừ cái đó ra, gương mặt này còn bị cô vẽ một hai ba... mười lần trở lên đi. Ngày đó chụp qua ảnh về ký túc xá, vì kích phát lâm thời hiện lên linh cảm,cô liền nhìn ảnh chụp vẽ lên mấy bức họa, khắc sâu ấn tượng.
Có thể nói hiện tại chỉ cần cầm bút vẽ, không cần quá nhiều suy nghĩ, cô liền có thể dễ dàng phác hoạ ra khuôn mặt của anh cùng thân hình.
Học tỷ quan sát đến hành động của cô, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chu Sơ Niên trầm mặc xuống, lắp bắp nói: "Không có... Không có gì."
Cô đang nghĩ đợi chút nữa muốn làm sao để kiếm cớ rời đi, người kia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này, hai người bốn mắt nhìn nhau, thẳng tắp đối mặt. Hoắc Gia Hành trên mặt mang lãnh đạm xa cách cười, khi nhìn đến cô, khóe môi vẽ lên có như không một đường cong, rất nhạt rất nhạt,nhưng Chu Sơ Niên lại rõ ràng nhìn thấy.
Người này —— —— sẽ không phải là nhận ra cô đi.May mắn lãnh đạo ở phía trước không có phát hiện vấn đề gì, giới thiệu qua sau liền dẫn Hoắc Gia Hành cùng đoàn người đi về đại sảnh diễn thuyết bên kia, ven đường không ít ánh mắt rơi vào Hoắc Gia Hành, có tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò. Chu Sơ Niên giật giật quần áo học tỷ, nhỏ giọng hỏi: "Chút nữa em không tiếp đãi có được không?"
Học tỷ: "... Em nói cái gì?"
Chu Sơ Niên sợ xuống, ho vừa nói: "Không có gì."
Tới đại sảnh diễn thuyết, bọn họ tiến vào văn phòng ở bên cạnh, mấy người hàn huyên vài câu, giáo sư nhìn hai cái đuôi sau lưng mình, cùng Hoắc Gia Hành giới thiệu: "Đây là hai học sinh của tôi, ngày hôm nay để các em giúp cậu ghi chép đi."
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt liếc nhìn qua hai người, khẽ vuốt cằm, giọng điệu lạnh lẽo vắng vẻ: "Làm phiền."
Học tỷ: "Không có gì."
Chu Sơ Niên: "ừm."
Đám người: "..."
Tiếp đãi kỳ thật chính một nhiệm vụ nhỏ, không khó, bưng trà đổ nước, vô cùng đơn giản. Sau khi làm xong hết thảy, Chu Sơ Niên đứng cách đó không xa nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa, có chút thất thần. Không thể không nói,người ở trước mắt này đúng như lời đồn, ngũ quan thâm thúy, bộ dáng ưa nhìn, khí chất lỗi lạc, các phương diện đều đủ để để phần lớn phụ nữ rung động.
Chính lúc cô mất tập trung, đột nhiên nhìn thấy người ấy chỉ chỉ về phía cô, giọng điệu đạm mạc, giống Hoàng Thượng cổ đại chọn phi tử thị tẩm bình thường tùy ý: "Cô ấy đi."
Bình luận truyện