Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân
Chương 1-2: Nguyên nhân, thế giới linh hồn (2)
Dịch: Bunny crusher
***
Não bộ lập tức tiếp nhận một lượng lớn thông tin.
Chỗ này… là bối cảnh đô thị hiện đại. Cô – Hàn Yên Yên, là một cọng cỏ nhỏ bé phiêu bạt nơi đô thị, là một tiểu bạch thỏ miễn cưỡng mới nuôi nổi bản thân. Sống ở phòng trọ, không có tài sản cố định, trong lòng chỉ có một mảnh trăng sáng, nói thẳng ra là một nghèo hai trắng.
Hàn Yên Yên tiếp thu xong thông tin về bối cảnh cũng như thân phận của mình.
Cô cúi đầu xem xét, trong tay đang cầm ly sứ, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, mình đang ở một gian phòng hơi giống phòng nghỉ. Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột ngột đẩy ra, một cô gái hưng phấn chạy vào: “Yên Yên! Yên Yên! Cô mau tới đây! Có người tặng hoa cho cô.”
Vừa nói vừa kéo tay Hàn Yên Yên chạy ra ngoài.
Lý Yến, đồng nghiệp, bạn cùng phòng trọ.
Tin tức nhanh chóng hiện ra trong đầu Hàn Yên Yên. Cô bị Lý Yến túm tay kéo ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, một thế giới sống động bừng sáng trước mắt cô.
Đây là một gian phòng làm việc, tiếng điện thoại, tiếng đọc tài liệu, tiếng trò chuyện,… vang vọng khắp nơi. Đây là một văn phòng bận rộn.
Một số nữ đồng nghiệp đang tụ tập xung quanh bàn làm việc của cô, vừa thấy bóng cô liền sôi nổi trêu ghẹo.
“Yên Yên, đây là của bạn trai hả?”
“Một bó huệ tây lớn như vậy không rẻ đâu.”
“Wow, ghen tị quá đi.”
Hàn Yên Yên còn chưa nhìn thấy, mũi đã ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt. Người xung quanh nhường đường cho cô bước đến khu làm việc của mình. Trên bàn làm việc lẳng lặng đặt một bó hoa huệ tây cực lớn, cực chói mắt.
Chính chủ đã trở về, các đồng nghiệp trêu ghẹo thêm vài câu nữa rồi dần trở về nơi làm việc. Hàn Yên Yên ngồi xuống bàn, rút một tấm thiệp giữa bó hoa ra xem.
[Cảm ơn. – Trịnh Nghiêu]
Đính kèm là một tấm séc trị giá 100.000 nhân dân tệ.
Tất cả những gì đôi mắt nhìn thấy nhanh chóng trở thành tín hiệu chạy vào não bộ, chưa tới một giây sau một loạt tin tức trào ra trong đầu – như thể những tin tức đó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ gặp được từ ngữ mấu chốt để kích hoạt.
Trịnh Nghiêu, Tổng tài Tập đoàn Trịnh thị, giàu nhất C thành.
Hai ngày trước, mẹ của Trịnh Diệu bị tai nạn cần phải truyền máu gấp. Bà thuộc nhóm máu RH-, là một nhóm máu hiếm thấy. Hàn Yên Yên cũng là RH-, lúc ấy đang đi thăm bạn thân ở bệnh viện, nghe vậy lập tức xắn tay áo hiến máu.
Khi mọi người đang vây quanh lo lắng tình hình chuyển biến của vị phu nhân tôn quý kia, người hiến máu Hàn Yên Yên lặng lẽ rời đi.
Trên hành lang, một nhóm đàn ông mặc vest đen xông vào như một cơn gió, họ đẩy cô sang một bên không chút lời giải thích, dọn đường cho người đàn ông đang bị đám đông vây quanh. Vốn dĩ Hàn Yên Yên đã choáng váng do mất máu, cú đẩy này khiến cô đập đầu vào tường, hôn mê nửa ngày mới tỉnh lại rời khỏi.
Còn phần người đàn ông kia, cô thậm chí còn không nhìn được bóng dáng ra sao, tầm mắt của cô hoàn toàn bị đám người áo đen vạm vỡ chặn lại, tất cả những gì nghe được là tiếng đôi giày da bước trên sàn, vội vã mà mạnh mẽ, từng chút đập vào lòng người.
Dĩ nhiên, “Hàn Yên Yên” sống từ trước tới nay chỉ là một nhân vật biểu tượng. Hàn Yên Yên chân chính vừa mới mở mắt ở thế giới này hai phúc trước.
Hàn Yên Yên miết tấm séc và thẻ cảm ơn trong tay, thông tin được kích hoạt trong đầu cho cô biết, người đàn ông được vệ sĩ bao quanh hôm đó chính là Trình Diệu – cũng là mục tiêu công lược của cô tại thế giới này.
Trịnh Diệu vừa xuống máy bay liền chạy vù vù tới ngay khi nghe tin mẹ mình gặp nạn. Anh là một người con hiếu thảo, chỉ có điều không coi người khác là con người thôi.
Ví như như một viên chức nhỏ qua đường như Hàn Yên Yên chẳng hạn. Đối với Hàn Yên Yên, người gần như được cho là đã cứu mạng Trịnh lão phu nhân, cũng chỉ gửi hai chữ “Cảm ơn” nhẹ nhàng, còn chẳng trực tiếp gặp mặt nữa.
À, dĩ nhiên, còn có một tấm séc 100.000 cơ mà. Cái này không thể coi là nhẹ nhàng rồi, trên thực tế, đối với một nhân viên còn chưa làm tới một năm, tiền lương cả năm của cô còn chưa tới 100.000.
Đúng rồi, một viên chức nhỏ như Hàn Yên Yên sao có thể nói 100.000 là “nhẹ nhàng” được. Đối với người phú quý như Trịnh Diệu, những vấn đề mà tiền bạc có thể giải quyết được không phải là vấn đề.
Tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem điển hình là đây, không có tầm nhìn xa trông rộng.
Trước đây khi Hàn Yên Yên còn chưa nổi tiếng, chưa thể kiếm sống bằng việc viết lách của mình, cô đành làm “tay súng” để kiếm tiền chống đỡ cho sinh hoạt hằng ngày. Một ngày cô có thể viết đến ba vạn chữ, loại kịch bản tổng tài bá đạo này viết nhiều tới muốn mửa. Bảo sao âm thanh điện tử nói “Đây là sở trưởng của cô”, đây đúng thật là sở trường của mình.
Tổng tài bá đạo nhỉ…. Khóe miệng Hàn Yên Yên hơi nhếch. Cô bỏ tấm thiệp vào ngăn kéo, xé tấm séc thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Tổng tài bá đạo đã nhìn thấy quá nhiều dạng phụ nữ, người có thể ăn sống loại nam nhân này phải là một cô bé lọ lem chính trực, thiện lương, thanh thuần, không chút yêu tiền!
***
Não bộ lập tức tiếp nhận một lượng lớn thông tin.
Chỗ này… là bối cảnh đô thị hiện đại. Cô – Hàn Yên Yên, là một cọng cỏ nhỏ bé phiêu bạt nơi đô thị, là một tiểu bạch thỏ miễn cưỡng mới nuôi nổi bản thân. Sống ở phòng trọ, không có tài sản cố định, trong lòng chỉ có một mảnh trăng sáng, nói thẳng ra là một nghèo hai trắng.
Hàn Yên Yên tiếp thu xong thông tin về bối cảnh cũng như thân phận của mình.
Cô cúi đầu xem xét, trong tay đang cầm ly sứ, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, mình đang ở một gian phòng hơi giống phòng nghỉ. Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đột ngột đẩy ra, một cô gái hưng phấn chạy vào: “Yên Yên! Yên Yên! Cô mau tới đây! Có người tặng hoa cho cô.”
Vừa nói vừa kéo tay Hàn Yên Yên chạy ra ngoài.
Lý Yến, đồng nghiệp, bạn cùng phòng trọ.
Tin tức nhanh chóng hiện ra trong đầu Hàn Yên Yên. Cô bị Lý Yến túm tay kéo ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, một thế giới sống động bừng sáng trước mắt cô.
Đây là một gian phòng làm việc, tiếng điện thoại, tiếng đọc tài liệu, tiếng trò chuyện,… vang vọng khắp nơi. Đây là một văn phòng bận rộn.
Một số nữ đồng nghiệp đang tụ tập xung quanh bàn làm việc của cô, vừa thấy bóng cô liền sôi nổi trêu ghẹo.
“Yên Yên, đây là của bạn trai hả?”
“Một bó huệ tây lớn như vậy không rẻ đâu.”
“Wow, ghen tị quá đi.”
Hàn Yên Yên còn chưa nhìn thấy, mũi đã ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt. Người xung quanh nhường đường cho cô bước đến khu làm việc của mình. Trên bàn làm việc lẳng lặng đặt một bó hoa huệ tây cực lớn, cực chói mắt.
Chính chủ đã trở về, các đồng nghiệp trêu ghẹo thêm vài câu nữa rồi dần trở về nơi làm việc. Hàn Yên Yên ngồi xuống bàn, rút một tấm thiệp giữa bó hoa ra xem.
[Cảm ơn. – Trịnh Nghiêu]
Đính kèm là một tấm séc trị giá 100.000 nhân dân tệ.
Tất cả những gì đôi mắt nhìn thấy nhanh chóng trở thành tín hiệu chạy vào não bộ, chưa tới một giây sau một loạt tin tức trào ra trong đầu – như thể những tin tức đó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ gặp được từ ngữ mấu chốt để kích hoạt.
Trịnh Nghiêu, Tổng tài Tập đoàn Trịnh thị, giàu nhất C thành.
Hai ngày trước, mẹ của Trịnh Diệu bị tai nạn cần phải truyền máu gấp. Bà thuộc nhóm máu RH-, là một nhóm máu hiếm thấy. Hàn Yên Yên cũng là RH-, lúc ấy đang đi thăm bạn thân ở bệnh viện, nghe vậy lập tức xắn tay áo hiến máu.
Khi mọi người đang vây quanh lo lắng tình hình chuyển biến của vị phu nhân tôn quý kia, người hiến máu Hàn Yên Yên lặng lẽ rời đi.
Trên hành lang, một nhóm đàn ông mặc vest đen xông vào như một cơn gió, họ đẩy cô sang một bên không chút lời giải thích, dọn đường cho người đàn ông đang bị đám đông vây quanh. Vốn dĩ Hàn Yên Yên đã choáng váng do mất máu, cú đẩy này khiến cô đập đầu vào tường, hôn mê nửa ngày mới tỉnh lại rời khỏi.
Còn phần người đàn ông kia, cô thậm chí còn không nhìn được bóng dáng ra sao, tầm mắt của cô hoàn toàn bị đám người áo đen vạm vỡ chặn lại, tất cả những gì nghe được là tiếng đôi giày da bước trên sàn, vội vã mà mạnh mẽ, từng chút đập vào lòng người.
Dĩ nhiên, “Hàn Yên Yên” sống từ trước tới nay chỉ là một nhân vật biểu tượng. Hàn Yên Yên chân chính vừa mới mở mắt ở thế giới này hai phúc trước.
Hàn Yên Yên miết tấm séc và thẻ cảm ơn trong tay, thông tin được kích hoạt trong đầu cho cô biết, người đàn ông được vệ sĩ bao quanh hôm đó chính là Trình Diệu – cũng là mục tiêu công lược của cô tại thế giới này.
Trịnh Diệu vừa xuống máy bay liền chạy vù vù tới ngay khi nghe tin mẹ mình gặp nạn. Anh là một người con hiếu thảo, chỉ có điều không coi người khác là con người thôi.
Ví như như một viên chức nhỏ qua đường như Hàn Yên Yên chẳng hạn. Đối với Hàn Yên Yên, người gần như được cho là đã cứu mạng Trịnh lão phu nhân, cũng chỉ gửi hai chữ “Cảm ơn” nhẹ nhàng, còn chẳng trực tiếp gặp mặt nữa.
À, dĩ nhiên, còn có một tấm séc 100.000 cơ mà. Cái này không thể coi là nhẹ nhàng rồi, trên thực tế, đối với một nhân viên còn chưa làm tới một năm, tiền lương cả năm của cô còn chưa tới 100.000.
Đúng rồi, một viên chức nhỏ như Hàn Yên Yên sao có thể nói 100.000 là “nhẹ nhàng” được. Đối với người phú quý như Trịnh Diệu, những vấn đề mà tiền bạc có thể giải quyết được không phải là vấn đề.
Tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem điển hình là đây, không có tầm nhìn xa trông rộng.
Trước đây khi Hàn Yên Yên còn chưa nổi tiếng, chưa thể kiếm sống bằng việc viết lách của mình, cô đành làm “tay súng” để kiếm tiền chống đỡ cho sinh hoạt hằng ngày. Một ngày cô có thể viết đến ba vạn chữ, loại kịch bản tổng tài bá đạo này viết nhiều tới muốn mửa. Bảo sao âm thanh điện tử nói “Đây là sở trưởng của cô”, đây đúng thật là sở trường của mình.
Tổng tài bá đạo nhỉ…. Khóe miệng Hàn Yên Yên hơi nhếch. Cô bỏ tấm thiệp vào ngăn kéo, xé tấm séc thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Tổng tài bá đạo đã nhìn thấy quá nhiều dạng phụ nữ, người có thể ăn sống loại nam nhân này phải là một cô bé lọ lem chính trực, thiện lương, thanh thuần, không chút yêu tiền!
Bình luận truyện