Công Lược Tra Nam
Chương 13: Thế thân (12)
Editor: Nguyễn Thủy
" Anh... nơi này là...."
Dung Tự nhìn biệt thự xa lạ trước mắt, nhất thời sửng sốt, bàn tay không tự giác siết chặt vali đang cầm, quay đầu nhìn về phía Giang Thừa Minh.
Anh mỉm cười, tiến lên xách vali cho cô: "Nơi này là nhà anh, trước đây cả gia đình anh cùng nhau chung sống ở ngôi nhà này. Nhưng bây giờ ba mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài, em trai bình thường cũng không hay về nhà, nơi này chỉ còn lại anh cùng một vài người hầu. Lần trước anh nhìn nơi em thuê phòng, đấy là khu nhà cũ sắp bị dỡ bỏ, nhiều người hỗn tạp, anh không yên tâm. Vừa lúc nhà anh nhiều phòng trống, em đã là bạn gái của anh, chi bằng sống ở đây một đoạn thời gian, nếu không hài lòng có thể ra ngoài tìm chỗ khác cũng được. Anh đã bảo người hầu quét tước sạch sẽ phòng dành cho em, vật dụng trong phòng cũng đã được thay mới. Không biết em có thích hay không?"
Nghe Giang Thừa Minh nói đã thay cô chuẩn bị tất cả, Dung Tự kinh ngạc tròn mắt, giật mình ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Giang Thừa Minh: " Thừa Minh anh đối xử với em thật tốt!"
" Mau vào xem thử, xem có thích cách trang trí trong phòng không, nếu không thích còn thời gian có thể thay đổi!"
" Vâng!"
Dung Tự gật đầu liên tục, sau đó kéo tay Giang Thừa Minh cùng bước vào...
" Cái gì? Anh tôi đi công tác đã trở về? Bây giờ anh ta đang ở đâu? Ở nhà? Được, tôi đã biết, cảm ơn."
Giang Thừa Diệc cúp điện thoại, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Nào ngờ, đúng lúc này, điện thoại chợt đổ chuông, hai chữ « Dĩ Nhu » không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Hắn nhìn vài giây, ngón tay ấn vào nút tắt, không lâu sau màn hình điện thoại liền tối dần rồi tắt hẳn. Hắn kéo một ngăn tủ bên, ném điện thoại vào trong. "phịch" một tiếng, cánh cửa đóng lại, hắn đã rời đi, căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Giang Thừa Diệc một đường phi nhanh như chớp về nhà, thứ đầu tiên nghênh đón hắn chính là ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia.
" Ôi, hôm nay là ngày gì a? Không ngờ nhị thiếu gia cũng về? Cậu mau vào mau vào, đại thiếu gia vừa mới trở về không lâu, còn dẫn theo bạn gái về nhà. Hai người đang ở trên tầng xem cách bày trí phòng ngủ........ ôi....... Nhị thiếu gia cậu đi đâu vậy?"
Lão quản gia nhìn theo bóng dáng đang lao nhanh lên tầng của Giang Thừa Diệc, hét lớn hỏi.
Còn nhớ, từ nhỏ quan hệ giữa đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã không tốt lắm. Hai anh em đều sinh ra từ trong bụng mẹ, nhưng nhị thiếu gia kiêu căng ngang ngược, đại thiếu gia không chơi với cậu ta. Sao bây giờ quan hệ giữa hai người đột nhiên tốt vậy? Vừa trở về liền tìm đại thiếu gia...... thật là kỳ lạ!
Lão quản gia lắc đầu.
Giang Thừa Diệc chạy nhanh lên tầng, tìm khắp mọi nơi, lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi. Giang Thừa Diệc không biết bản thân đang lo lắng điều gì, chỉ biết trong lòng hắn không ngừng bồn chồn lo nghĩ, trái tim không ngừng đập mạnh.
Bước chân của hắn dồn dập mà rối loạn, tựa như nhịp đập trái tim hắn lúc này.
Cuối cùng phía trước cũng truyền đến hai giọng nói quen thuộc.
________
" Đây không phải là anh chứ? Nhìn thật bé a, ha ha ha, khi đó anh chắc là vẫn còn cởi truồng đi?"
" Đừng nhìn! Không có gì đẹp cả!"
" Không, em cảm thấy rất đẹp mà, ha ha ha, anh nhìn tấm ảnh này của anh xem, lúc dì sinh anh có phải rất muốn là con gái không? Nhìn anh xem, thật xinh đẹp, tay nghề của dì thật tốt, đương nhiên chủ yếu do anh xinh đẹp....."
" Được rồi, đừng xem nữa."
" Ôi, sao anh lại cất đi? Cho em xem hai tấm nữa nhé? Em thật vất vả mới tìm được..... A!"
Bởi vì tranh đoạt, hai người không cẩn thận ngã lên giường. Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng. Giang Thừa Minh và Dung Tự quay đầu nhìn về phía cửa.
Có thể nói, vẻ mặt Giang Thừa Diệc quả thật rất quá phận!
Ủy khuất, thống khổ, tự trách, không tha, không thể tin tưởng trộn lẫn với nhau, bước chân giật giật vẫn chưa xông vào.
Giang Thừa Minh ngồi thẳng người dậy, đồng thời đỡ Dung Tự lên, kinh ngạc nhìn em trai: " Sao em đã về? Lại hết tiền?"
Em trai anh chỉ khi không có tiền mới có thể về nhà đòi tiền, 20 năm không ngừng chơi bời lêu lổng, cũng không biết bao giờ mới có thể trưởng thành!
Mà Dung Tự được anh nâng dậy cũng chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trước mặt, sau đó lập tức cúi đầu, khẽ cắn môi, nắm chặt lấy tay Giang Thừa Minh không nói một câu.
Thấy Dung Tự tỏ vẻ không quen biết mình, Giang Thừa Diệc cảm thấy cõi lòng như bị cấu xé. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, nhưng dần dần cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, muốn dừng cũng không dừng được. Chỉ cần nhìn thấy hai người trước mặt ở bên nhau thôi hắn cũng thấy hít thở khó khăn, trái tim càng ngày càng đau đớn.
Giang Thừa Minh thấy vẻ mặt em trai có chút không thích hợp, nghi ngờ hỏi: " Em làm sao..."
Không đợi Giang Thừa Minh nói hết câu, Giang Thừa Diệc đã đánh gãy lời nói của anh: " Không biết đây là........"
" Hử?" Giang Thừa Minh nhíu mày, nhưng vẫn giới thiệu thân phận Dung Tự: " Bạn gái của anh, Dung Tự."
" Người này lớn lên thật giống chị dâu đâu, anh, khẩu vị của anh vẫn chẳng thay đổi, tìm vợ đều tìm gương mặt giống nhau, xem ra anh đối với chị dâu quả thật tình cũ khó quên nhỉ!"
Nghe vậy, tay Dung Tự khẽ run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu, cũng không để ý đến Giang Thừa Diệc mà chăm chú nhìn Giang Thừa Minh, chỉ thấy đối phương cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn. Anh nắm chặt tay Dung Tự: " Em đừng suy nghĩ lung tung, đợi lúc nữa anh giải thích, có được không? Em xuống lầu chờ anh một lúc, lát nữa anh xuống!"
" Vâng..."
Mặt Dung Tự tái nhợt gật gật đầu, hai người buông lỏng tay.
Toàn bộ quá trình, Giang Thừa Diệc cảm thấy bản thân chẳng khác nào người qua đường, không thể chen vào giữa hai người họ, cũng không thể chiếm lấy nổi một ánh nhìn của cô. Trái tim trước ngực hắn càng thêm đau đớn quặn thắt.
Không phải, không nên như vậy, mọi chuyện đáng lẽ không phải như thế này! Người Dung Tự thích rõ ràng là hắn, là hắn mới đúng! Không phải anh trai hắn, không có khả năng là anh trai hắn!
Dung Tự là của hắn.
Trong lòng Giang Thừa Diệc lớn tiếng gáo thét, ký ức ở bên Dung Tự lần lượt tuôn ra, Dung Tự thổ lộ, Dung Tự thân cận, Dung Tự đau đớn, Dung Tự hèn mọn....
Càng nhớ khuôn mặt Giang Thừa Diệp càng thêm trắng bệch. Hắn nhìn Dung Tự từng bước tiến về phía hắn. Ngón tay khẽ giật giật, hắn muốn ôm cô vào lòng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, mãi đến khi Dung Tự lướt qua người hắn, Giang Thừa Diệp vẫn không có bất cứ động tác gì. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nhìn về phía anh trai hắn, Giang Thừa Minh.
Lúc bóng dáng Dung Tự vừa khuất, Giang Thừa Minh lập tức lạnh lùng: " Em lại làm sao? Vừa về đã nổi điên? Anh đã nói Dung Tự là bạn gái anh, em vẫn còn nói Dĩ Nhu, Dĩ Nhu, thậm chí là gương mặt cô ấy......."
" Chẳng lẽ anh không thích Dĩ Nhu sao?"
" Cô ấy đã mất tích..."
" Cô ấy đã trở lại!"
"........ Ba năm anh...... cái gì?" Giang Thừa Minh bỗng nhiên xông lên túm lấy cổ áo Giang Thừa Diệc, ngón tay hơi run rẩy: " Em nói cái gì? Em biết những gì?"
Giang thừa Diệc ngẩn người, từ lúc bắt đầu, hắn dùng trăm phương ngàn kế lừa anh trai, tìm mọi cách kéo dài thời gian để hai người họ không gặp mặt, thậm chí vì vậy mà tự tay..... tự tay hắn đẩy Dung Tự đến bên anh trai hắn....... Hắn làm nhiều như vậy, nhưng đâu ngờ rằng, người nói tin tức Dĩ Nhu còn sống cho anh ta lại chính là bản thân hắn.
Dứt lời, Giang Thừa Diệc cảm thấy cả người nhẹ nhõm, còn mang theo vui sướng và thoải mái.
Cũng trong giây phút này, hắn chợt hiểu rõ tâm tư của bản thân. Người hắn thích trước nay đều là Dung Tư, là cô gái toàn tâm toàn ý với hắn, nguyện ý vì hắn làm tất cả, chỉ là cô, Dung Tự.
Bây giờ hắn nói ra, anh trai hắn cũng biết Dĩ Nhu trở lại, Dung Tự cũng chưa đưa ảnh cho hắn, vì vậy tất cả vẫn còn kịp. Chờ khi Dung Tự trở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, đền bù lại tất cả, hắn yêu Dung Tự. Hiểu rõ điều này khiến cả người hắn hưng phấn lên, thậm chí cảm giác đau đớn ở ngực cũng giảm bớt.
Mà Dung Tự ngồi ở sofa dưới tầng cảm nhận được độ hảo cảm của hai anh em này thay đổi, dịu dàng cười với lão quản gia bê hoa quả cho mình, cắm lấy một miếng thanh long đút vào miệng.
Hệ thống: Đối tượng công lược quan trọng Giang Thừa Diệc, độ hảo cảm 100, hoàn thành công lược, nhận được 98 đồng tiền vàng.
Theo âm thanh đồng vàng đinh linh đinh linh rơi xuống, nụ cười Dung Tự càng thêm sáng lạn, thật giống như bị tiết mục trong TV chọc cười.
Mà cùng lúc đó, độ hảo cảm của Giang Thừa Minh trong khoảng 80 -90 bắt đầu dao động, Dung Tự nhìn đến đau đầu, liền tạm thời khóa cửa độ hảo cảm.
Mà khiến cho độ hảo cảm Giang Thừa Minh dao động kịch liệt như vậy chỉ có thể là do Dĩ Nhu mà thôi, quả nhiên thời gian hai người ở bên nhau vẫn quá ngắn.....
Dung Tự nhướng mày, ăn thêm một miếng thanh long, liền thấy hai anh em Giang gia một trước một sau xuống dưới.
" Thừa Minh!"
Dung Tự lập tức quay đầu lại, đang chuẩn bị tiến lên lại chợt thấy đôi mắt đầy lửa nóng không chút che dấu của Giang Thừa Diệc, bước chân hơi ngừng lại, nhưng vẫn bước về phía Giang Thừa Minh, ôm lấy cánh tay anh, cũng không tiếp nhận hàm nghĩa trong ánh mắt Giang Thừa Diệc.
Tất nhiên cũng không phát hiện trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện nôn nóng cùng bất an, lúc ăn cơm ánh mắt của hắn càng thêm lộ liễu, trước sau Dung Tự đều nhăn mày, mà Giang Thừa Minh bởi vì trong lòng có tâm sự vẫn luôn ngây người, căn bản không chú ý sóng ngầm khởi động giữa hai người.
Mãi đến lúc Dung Tự tắm xong nằm trên giường, mở ra độ hảo cảm của Giang Thừa Minh mới thấy độ hảo cảm của anh còn chưa ổn định liên tục nhảy lên, Dung tự nhíu mày, một chút hảo cảm mới sinh ra với anh liền lập tức biến mất không thấy, quả nhiên tình huống giữa Giang Thừa Minh với Giang Thừa Diệc không giống nhau sao? Lâm dĩ Nhu ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy.......... Ngay cả lời giải thích với cô cũng chưa nói!
Xem ra phiền toái của cô đã tới!
Nằm trên giường ngẩn ngơ đến hơn nửa đêm, lúc mọi vật đều yên lặng, cửa phòng Dung Tự bỗng nhiên vang lên tiếng động.
" Ai?"
Dung Tự lập tức bật đèn, mở miệng hỏi, sau đó có chút nghi ngờ. Cô vừa mới mở cửa, một bóng người nhanh chóng tiến vào, tiện tay đóng luôn cửa lại, đồng thời ấn Dung Tự vào cửa.
Giang Thừa Diệc!
Đoán chính là hắn, bây giờ Giang Thừa Minh cũng không có tâm trạng tìm cô nói chuyện yêu đương.
" Anh..... Sao lại là anh? Anh biết mình đang làm gì không? Giang Thừa Minh đang ở bên cạnh, sao anh dám......"
Nghe vậy, trong mắt Giang Thừa Diệc lộ vẻ thống khổ, dơ tay bịt miệng cô lại.
" Thừa Minh, Thừa Minh, gọi thật thân mật, cô quen anh trai tôi bao lâu? Đã gọi thân mật như vậy? Hừ, cô hẳn là không nghiêm túc đi? Sẽ không phải mới 20 ngày đã yêu anh trai tôi đi?"
Giọng nói của giang Thừa Diệc mang theo trêu đùa cùng thăm dò, nhưng trong mắt Dung Tự lóe qua kinh hoàng cung chật vật bị hắn nhìn thấy.
" Cô.... Cô thật sự yêu anh trai tôi?"
Giang Thừa Minh không thể tin được, hỏi, bàn tay dần dần dùng sức.
Dung Tự bị đau, dùng hết sức lực đẩy cánh tay hắn ra, sau đó đẩy mạnh, ngẩng đầu nhìn Giang thừa Diệc: " Không có quan hệ gì với anh. Tôi cùng anh ấy đã ở bên nhau, sau một tháng, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì, tôi cảm thấy mình không cần phải báo cáo cho anh! A, dù sao anh chỉ muốn Lâm dĩ Nhu không thể ở bên anh trai anh, tôi làm được, nên cũng hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa! Buông tha tôi và em trai."
Nói xong Dung Tự nắm chặt tay, nhìn Giang Thừa Diệc vô cảm: " Bây giờ mời anh ra ngoài!"
" Cô yêu anh trai tôi? Sao có thể? làm sao có thể? Người em thích rõ ràng là tôi, vẫn luôn là tôi, lúc trước em không phải luôn nói muốn ở bên cạnh tôi, sao có thể nói không yêu đâu? Anh trai tôi không có khả năng thích em, cũng không có khả năng ở bên em, người anh ta thích đều là dĩ Nhu, em sẽ hối hận, Dung Tự, em sẽ hối hận! Anh ta không yêu em, anh ta chỉ thích gương mặt này, Dung Tự em tỉnh lại đi!"
" Vậy còn anh? Lúc trước anh...." Nói đến một nửa Dung Tự bỗng nhiên im lặng, nhắm mắt: " Chuyện của tôi không cần anh quản! Bây giờ anh lậpt ức ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài đi!"
" Dung Tự......"
" Anh cút đi!"
Nói xong cô mở cửa phòng, đẩy Giang Thừa Diệc ra ngoài, đồng thời khóa cửa lại, ngồi dựa vào tường.....
Dung Tự không biết cô đã ngồi bao lâu, cũng không biết bản thân đã suy nghĩ những gì. Một lúc lâu sau, dung tự mới chậm rãi đứng dậy, bởi vì cơ thể cô mắc bệnh thiếu máu, nên lúc đứng dậy chợt cảm thấy trước mắt tối đen, đợi một lúc, cô mới mở cửa phòng ra ngoài, đi đến trước phòng Giang Thừa Minh, do dự hồi lâu mới gõ gõ cửa.
Cùng lúc cửa phòng mở ra.
dung Tự nhìn Giang Thừa Minh trước mắt, nhào vào trong ngực anh, giang Thừa Minh sửng sốt, sau đó chậm rãi ôm lấy Dung tự.
" Sao vậy? Có phải em gặp ác mộng không?"
Dung Tự còn chưa nói chuyện, một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, hai người nhìn sang là cánh cửa phòng Giang thừa Diệc.
" Không phải. Hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
" Em... được, em vào đi!"
Dung Tự, em sẽ hối hận!
Ngượng ngùng, tôi chính là muốn hối hận!
Editor: Quà 20/10 của các nàng này! Có vui hông?
" Anh... nơi này là...."
Dung Tự nhìn biệt thự xa lạ trước mắt, nhất thời sửng sốt, bàn tay không tự giác siết chặt vali đang cầm, quay đầu nhìn về phía Giang Thừa Minh.
Anh mỉm cười, tiến lên xách vali cho cô: "Nơi này là nhà anh, trước đây cả gia đình anh cùng nhau chung sống ở ngôi nhà này. Nhưng bây giờ ba mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài, em trai bình thường cũng không hay về nhà, nơi này chỉ còn lại anh cùng một vài người hầu. Lần trước anh nhìn nơi em thuê phòng, đấy là khu nhà cũ sắp bị dỡ bỏ, nhiều người hỗn tạp, anh không yên tâm. Vừa lúc nhà anh nhiều phòng trống, em đã là bạn gái của anh, chi bằng sống ở đây một đoạn thời gian, nếu không hài lòng có thể ra ngoài tìm chỗ khác cũng được. Anh đã bảo người hầu quét tước sạch sẽ phòng dành cho em, vật dụng trong phòng cũng đã được thay mới. Không biết em có thích hay không?"
Nghe Giang Thừa Minh nói đã thay cô chuẩn bị tất cả, Dung Tự kinh ngạc tròn mắt, giật mình ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Giang Thừa Minh: " Thừa Minh anh đối xử với em thật tốt!"
" Mau vào xem thử, xem có thích cách trang trí trong phòng không, nếu không thích còn thời gian có thể thay đổi!"
" Vâng!"
Dung Tự gật đầu liên tục, sau đó kéo tay Giang Thừa Minh cùng bước vào...
" Cái gì? Anh tôi đi công tác đã trở về? Bây giờ anh ta đang ở đâu? Ở nhà? Được, tôi đã biết, cảm ơn."
Giang Thừa Diệc cúp điện thoại, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Nào ngờ, đúng lúc này, điện thoại chợt đổ chuông, hai chữ « Dĩ Nhu » không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Hắn nhìn vài giây, ngón tay ấn vào nút tắt, không lâu sau màn hình điện thoại liền tối dần rồi tắt hẳn. Hắn kéo một ngăn tủ bên, ném điện thoại vào trong. "phịch" một tiếng, cánh cửa đóng lại, hắn đã rời đi, căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Giang Thừa Diệc một đường phi nhanh như chớp về nhà, thứ đầu tiên nghênh đón hắn chính là ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia.
" Ôi, hôm nay là ngày gì a? Không ngờ nhị thiếu gia cũng về? Cậu mau vào mau vào, đại thiếu gia vừa mới trở về không lâu, còn dẫn theo bạn gái về nhà. Hai người đang ở trên tầng xem cách bày trí phòng ngủ........ ôi....... Nhị thiếu gia cậu đi đâu vậy?"
Lão quản gia nhìn theo bóng dáng đang lao nhanh lên tầng của Giang Thừa Diệc, hét lớn hỏi.
Còn nhớ, từ nhỏ quan hệ giữa đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã không tốt lắm. Hai anh em đều sinh ra từ trong bụng mẹ, nhưng nhị thiếu gia kiêu căng ngang ngược, đại thiếu gia không chơi với cậu ta. Sao bây giờ quan hệ giữa hai người đột nhiên tốt vậy? Vừa trở về liền tìm đại thiếu gia...... thật là kỳ lạ!
Lão quản gia lắc đầu.
Giang Thừa Diệc chạy nhanh lên tầng, tìm khắp mọi nơi, lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi. Giang Thừa Diệc không biết bản thân đang lo lắng điều gì, chỉ biết trong lòng hắn không ngừng bồn chồn lo nghĩ, trái tim không ngừng đập mạnh.
Bước chân của hắn dồn dập mà rối loạn, tựa như nhịp đập trái tim hắn lúc này.
Cuối cùng phía trước cũng truyền đến hai giọng nói quen thuộc.
________
" Đây không phải là anh chứ? Nhìn thật bé a, ha ha ha, khi đó anh chắc là vẫn còn cởi truồng đi?"
" Đừng nhìn! Không có gì đẹp cả!"
" Không, em cảm thấy rất đẹp mà, ha ha ha, anh nhìn tấm ảnh này của anh xem, lúc dì sinh anh có phải rất muốn là con gái không? Nhìn anh xem, thật xinh đẹp, tay nghề của dì thật tốt, đương nhiên chủ yếu do anh xinh đẹp....."
" Được rồi, đừng xem nữa."
" Ôi, sao anh lại cất đi? Cho em xem hai tấm nữa nhé? Em thật vất vả mới tìm được..... A!"
Bởi vì tranh đoạt, hai người không cẩn thận ngã lên giường. Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng. Giang Thừa Minh và Dung Tự quay đầu nhìn về phía cửa.
Có thể nói, vẻ mặt Giang Thừa Diệc quả thật rất quá phận!
Ủy khuất, thống khổ, tự trách, không tha, không thể tin tưởng trộn lẫn với nhau, bước chân giật giật vẫn chưa xông vào.
Giang Thừa Minh ngồi thẳng người dậy, đồng thời đỡ Dung Tự lên, kinh ngạc nhìn em trai: " Sao em đã về? Lại hết tiền?"
Em trai anh chỉ khi không có tiền mới có thể về nhà đòi tiền, 20 năm không ngừng chơi bời lêu lổng, cũng không biết bao giờ mới có thể trưởng thành!
Mà Dung Tự được anh nâng dậy cũng chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trước mặt, sau đó lập tức cúi đầu, khẽ cắn môi, nắm chặt lấy tay Giang Thừa Minh không nói một câu.
Thấy Dung Tự tỏ vẻ không quen biết mình, Giang Thừa Diệc cảm thấy cõi lòng như bị cấu xé. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, nhưng dần dần cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, muốn dừng cũng không dừng được. Chỉ cần nhìn thấy hai người trước mặt ở bên nhau thôi hắn cũng thấy hít thở khó khăn, trái tim càng ngày càng đau đớn.
Giang Thừa Minh thấy vẻ mặt em trai có chút không thích hợp, nghi ngờ hỏi: " Em làm sao..."
Không đợi Giang Thừa Minh nói hết câu, Giang Thừa Diệc đã đánh gãy lời nói của anh: " Không biết đây là........"
" Hử?" Giang Thừa Minh nhíu mày, nhưng vẫn giới thiệu thân phận Dung Tự: " Bạn gái của anh, Dung Tự."
" Người này lớn lên thật giống chị dâu đâu, anh, khẩu vị của anh vẫn chẳng thay đổi, tìm vợ đều tìm gương mặt giống nhau, xem ra anh đối với chị dâu quả thật tình cũ khó quên nhỉ!"
Nghe vậy, tay Dung Tự khẽ run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu, cũng không để ý đến Giang Thừa Diệc mà chăm chú nhìn Giang Thừa Minh, chỉ thấy đối phương cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn. Anh nắm chặt tay Dung Tự: " Em đừng suy nghĩ lung tung, đợi lúc nữa anh giải thích, có được không? Em xuống lầu chờ anh một lúc, lát nữa anh xuống!"
" Vâng..."
Mặt Dung Tự tái nhợt gật gật đầu, hai người buông lỏng tay.
Toàn bộ quá trình, Giang Thừa Diệc cảm thấy bản thân chẳng khác nào người qua đường, không thể chen vào giữa hai người họ, cũng không thể chiếm lấy nổi một ánh nhìn của cô. Trái tim trước ngực hắn càng thêm đau đớn quặn thắt.
Không phải, không nên như vậy, mọi chuyện đáng lẽ không phải như thế này! Người Dung Tự thích rõ ràng là hắn, là hắn mới đúng! Không phải anh trai hắn, không có khả năng là anh trai hắn!
Dung Tự là của hắn.
Trong lòng Giang Thừa Diệc lớn tiếng gáo thét, ký ức ở bên Dung Tự lần lượt tuôn ra, Dung Tự thổ lộ, Dung Tự thân cận, Dung Tự đau đớn, Dung Tự hèn mọn....
Càng nhớ khuôn mặt Giang Thừa Diệp càng thêm trắng bệch. Hắn nhìn Dung Tự từng bước tiến về phía hắn. Ngón tay khẽ giật giật, hắn muốn ôm cô vào lòng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, mãi đến khi Dung Tự lướt qua người hắn, Giang Thừa Diệp vẫn không có bất cứ động tác gì. Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nhìn về phía anh trai hắn, Giang Thừa Minh.
Lúc bóng dáng Dung Tự vừa khuất, Giang Thừa Minh lập tức lạnh lùng: " Em lại làm sao? Vừa về đã nổi điên? Anh đã nói Dung Tự là bạn gái anh, em vẫn còn nói Dĩ Nhu, Dĩ Nhu, thậm chí là gương mặt cô ấy......."
" Chẳng lẽ anh không thích Dĩ Nhu sao?"
" Cô ấy đã mất tích..."
" Cô ấy đã trở lại!"
"........ Ba năm anh...... cái gì?" Giang Thừa Minh bỗng nhiên xông lên túm lấy cổ áo Giang Thừa Diệc, ngón tay hơi run rẩy: " Em nói cái gì? Em biết những gì?"
Giang thừa Diệc ngẩn người, từ lúc bắt đầu, hắn dùng trăm phương ngàn kế lừa anh trai, tìm mọi cách kéo dài thời gian để hai người họ không gặp mặt, thậm chí vì vậy mà tự tay..... tự tay hắn đẩy Dung Tự đến bên anh trai hắn....... Hắn làm nhiều như vậy, nhưng đâu ngờ rằng, người nói tin tức Dĩ Nhu còn sống cho anh ta lại chính là bản thân hắn.
Dứt lời, Giang Thừa Diệc cảm thấy cả người nhẹ nhõm, còn mang theo vui sướng và thoải mái.
Cũng trong giây phút này, hắn chợt hiểu rõ tâm tư của bản thân. Người hắn thích trước nay đều là Dung Tư, là cô gái toàn tâm toàn ý với hắn, nguyện ý vì hắn làm tất cả, chỉ là cô, Dung Tự.
Bây giờ hắn nói ra, anh trai hắn cũng biết Dĩ Nhu trở lại, Dung Tự cũng chưa đưa ảnh cho hắn, vì vậy tất cả vẫn còn kịp. Chờ khi Dung Tự trở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, đền bù lại tất cả, hắn yêu Dung Tự. Hiểu rõ điều này khiến cả người hắn hưng phấn lên, thậm chí cảm giác đau đớn ở ngực cũng giảm bớt.
Mà Dung Tự ngồi ở sofa dưới tầng cảm nhận được độ hảo cảm của hai anh em này thay đổi, dịu dàng cười với lão quản gia bê hoa quả cho mình, cắm lấy một miếng thanh long đút vào miệng.
Hệ thống: Đối tượng công lược quan trọng Giang Thừa Diệc, độ hảo cảm 100, hoàn thành công lược, nhận được 98 đồng tiền vàng.
Theo âm thanh đồng vàng đinh linh đinh linh rơi xuống, nụ cười Dung Tự càng thêm sáng lạn, thật giống như bị tiết mục trong TV chọc cười.
Mà cùng lúc đó, độ hảo cảm của Giang Thừa Minh trong khoảng 80 -90 bắt đầu dao động, Dung Tự nhìn đến đau đầu, liền tạm thời khóa cửa độ hảo cảm.
Mà khiến cho độ hảo cảm Giang Thừa Minh dao động kịch liệt như vậy chỉ có thể là do Dĩ Nhu mà thôi, quả nhiên thời gian hai người ở bên nhau vẫn quá ngắn.....
Dung Tự nhướng mày, ăn thêm một miếng thanh long, liền thấy hai anh em Giang gia một trước một sau xuống dưới.
" Thừa Minh!"
Dung Tự lập tức quay đầu lại, đang chuẩn bị tiến lên lại chợt thấy đôi mắt đầy lửa nóng không chút che dấu của Giang Thừa Diệc, bước chân hơi ngừng lại, nhưng vẫn bước về phía Giang Thừa Minh, ôm lấy cánh tay anh, cũng không tiếp nhận hàm nghĩa trong ánh mắt Giang Thừa Diệc.
Tất nhiên cũng không phát hiện trong mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện nôn nóng cùng bất an, lúc ăn cơm ánh mắt của hắn càng thêm lộ liễu, trước sau Dung Tự đều nhăn mày, mà Giang Thừa Minh bởi vì trong lòng có tâm sự vẫn luôn ngây người, căn bản không chú ý sóng ngầm khởi động giữa hai người.
Mãi đến lúc Dung Tự tắm xong nằm trên giường, mở ra độ hảo cảm của Giang Thừa Minh mới thấy độ hảo cảm của anh còn chưa ổn định liên tục nhảy lên, Dung tự nhíu mày, một chút hảo cảm mới sinh ra với anh liền lập tức biến mất không thấy, quả nhiên tình huống giữa Giang Thừa Minh với Giang Thừa Diệc không giống nhau sao? Lâm dĩ Nhu ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy.......... Ngay cả lời giải thích với cô cũng chưa nói!
Xem ra phiền toái của cô đã tới!
Nằm trên giường ngẩn ngơ đến hơn nửa đêm, lúc mọi vật đều yên lặng, cửa phòng Dung Tự bỗng nhiên vang lên tiếng động.
" Ai?"
Dung Tự lập tức bật đèn, mở miệng hỏi, sau đó có chút nghi ngờ. Cô vừa mới mở cửa, một bóng người nhanh chóng tiến vào, tiện tay đóng luôn cửa lại, đồng thời ấn Dung Tự vào cửa.
Giang Thừa Diệc!
Đoán chính là hắn, bây giờ Giang Thừa Minh cũng không có tâm trạng tìm cô nói chuyện yêu đương.
" Anh..... Sao lại là anh? Anh biết mình đang làm gì không? Giang Thừa Minh đang ở bên cạnh, sao anh dám......"
Nghe vậy, trong mắt Giang Thừa Diệc lộ vẻ thống khổ, dơ tay bịt miệng cô lại.
" Thừa Minh, Thừa Minh, gọi thật thân mật, cô quen anh trai tôi bao lâu? Đã gọi thân mật như vậy? Hừ, cô hẳn là không nghiêm túc đi? Sẽ không phải mới 20 ngày đã yêu anh trai tôi đi?"
Giọng nói của giang Thừa Diệc mang theo trêu đùa cùng thăm dò, nhưng trong mắt Dung Tự lóe qua kinh hoàng cung chật vật bị hắn nhìn thấy.
" Cô.... Cô thật sự yêu anh trai tôi?"
Giang Thừa Minh không thể tin được, hỏi, bàn tay dần dần dùng sức.
Dung Tự bị đau, dùng hết sức lực đẩy cánh tay hắn ra, sau đó đẩy mạnh, ngẩng đầu nhìn Giang thừa Diệc: " Không có quan hệ gì với anh. Tôi cùng anh ấy đã ở bên nhau, sau một tháng, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì, tôi cảm thấy mình không cần phải báo cáo cho anh! A, dù sao anh chỉ muốn Lâm dĩ Nhu không thể ở bên anh trai anh, tôi làm được, nên cũng hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa! Buông tha tôi và em trai."
Nói xong Dung Tự nắm chặt tay, nhìn Giang Thừa Diệc vô cảm: " Bây giờ mời anh ra ngoài!"
" Cô yêu anh trai tôi? Sao có thể? làm sao có thể? Người em thích rõ ràng là tôi, vẫn luôn là tôi, lúc trước em không phải luôn nói muốn ở bên cạnh tôi, sao có thể nói không yêu đâu? Anh trai tôi không có khả năng thích em, cũng không có khả năng ở bên em, người anh ta thích đều là dĩ Nhu, em sẽ hối hận, Dung Tự, em sẽ hối hận! Anh ta không yêu em, anh ta chỉ thích gương mặt này, Dung Tự em tỉnh lại đi!"
" Vậy còn anh? Lúc trước anh...." Nói đến một nửa Dung Tự bỗng nhiên im lặng, nhắm mắt: " Chuyện của tôi không cần anh quản! Bây giờ anh lậpt ức ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài đi!"
" Dung Tự......"
" Anh cút đi!"
Nói xong cô mở cửa phòng, đẩy Giang Thừa Diệc ra ngoài, đồng thời khóa cửa lại, ngồi dựa vào tường.....
Dung Tự không biết cô đã ngồi bao lâu, cũng không biết bản thân đã suy nghĩ những gì. Một lúc lâu sau, dung tự mới chậm rãi đứng dậy, bởi vì cơ thể cô mắc bệnh thiếu máu, nên lúc đứng dậy chợt cảm thấy trước mắt tối đen, đợi một lúc, cô mới mở cửa phòng ra ngoài, đi đến trước phòng Giang Thừa Minh, do dự hồi lâu mới gõ gõ cửa.
Cùng lúc cửa phòng mở ra.
dung Tự nhìn Giang Thừa Minh trước mắt, nhào vào trong ngực anh, giang Thừa Minh sửng sốt, sau đó chậm rãi ôm lấy Dung tự.
" Sao vậy? Có phải em gặp ác mộng không?"
Dung Tự còn chưa nói chuyện, một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, hai người nhìn sang là cánh cửa phòng Giang thừa Diệc.
" Không phải. Hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
" Em... được, em vào đi!"
Dung Tự, em sẽ hối hận!
Ngượng ngùng, tôi chính là muốn hối hận!
Editor: Quà 20/10 của các nàng này! Có vui hông?
Bình luận truyện