Công Tước

Chương 1486: Thỉnh cầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ nhỏ cô đã ghét bề trên vì nguyên nhân gia đình mà coi thường người khác, chẳng lẽ mình thích ai không phải là quan trọng nhất sao? Đún3g không? Cháu yên tâm đi, đừng căng thẳng, cô sẽ giúp cháu.” Không ngờ Triển Tiểu Liên lại đồng ý ngay, Cung Ngôn Đình kinh ngạc, “Cô, c2ó phải thỉnh cầu này của cháu hơi vượt quá dữ liệu của cô không? Thật ra cháu luôn nghĩ xem làm thế nào để ba cháu hài lòng, cháu không 5muốn Lam Anh chịu uất ức, dù sao cô ấy cũng là một cô gái tốt

bây giờ ông ấy cũng chỉ là một ông già hy vọn4g con cái có thể thuận lợi kết hôn

Mẹ cháu tán thành rối, chỉ là ba cháu...”

Cháu là một chàng trai tốt, có thể ra mặt cho Tiểu Ngũ, chặt đứt một ngón tay của mình đã chứng minh cháu có tình có nghĩa

Cháu có thể suy nghĩ đến Tiểu Ngũ, suy nghĩ đến bạn gái cháu, mẹ cháu thì đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ đến ba cháu

Chuyện này nói thế nào cô cũng phải giúp, đến lúc uống rượu mừng nhớ phải gọi cô đấy.” “Vâng, cháu không dám quên

Có câu này của cô, cháu cảm thấy yên tâm rồi.” Cung Ngôn Đình hơi hưng phấn, “Cô, cô đúng là cứu tinh của cháu!” Triển Tiểu Liên lập tức bật cười, “Thằng nhóc này sắp lấy được vợ vui đến ngốc rồi đúng không? Được rồi, nếu có thể đạt được ước nguyện của cháu, cô sẽ làm một vị cứu tinh.” Lúc Cung Ngũ Đế Cải Trắng Nhỏ xuống thì nhìn thấy Cung Ngôn Đình và Triển Tiểu Liên đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

Yến Hồi hùng hùng hổ hổ đi xuống, nhìn chằm chằm Cung Ngôn Đình như hổ đói, “Thằng tiểu bạch kiểm này, mày muốn làm gì?”

Cung Ngôn Đình: “...”

Triển Tiểu Liên giơ tay ra với Cải Trắng Nhỏ: “Bảo bối của bà nội, bà yêu cháu nào.” Cải Trắng Nhỏ toét miệng cười với Triển Tiểu Liên

Triển Tiểu Liên ôm cô bé vào trong lòng, không nhịn được thơm lấy thơm để: “Bảo bối nhỏ của bà, bà nội thích cháu lắm.” Cải Trắng Nhỏ cười hì hì: “Bà nội...”

Tiếng “bà nội” non nớt làm trái tim Triển Tiểu Liên tan chảy

Cung Ngôn Đình ở bên cạnh nhìn, giơ tay trêu Cải Trắng Nhỏ

Yến Hồi thấy thế tức giận: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, mày dựa vào cái gì động vào nhóc mập hả?”

Cung Ngôn Đình ngẩn ra, hả? Anh là bác của Cải Trắng Nhỏ, sờ mặt cô bé một cái cũng không được à?

Triển Tiểu Liên: “Nó là bác của Cải Trắng Nhỏ, bể Cải Trắng Nhỏ cũng không được à? Ông cũng là đàn ông đấy, sau này không được động vào một sợi tóc của Cải Trắng Nhỏ

Ông già rồi động vào con bé của chúng tôi làm gì?”

Cung Ngủ không lên tiếng, Cung Ngôn Đình vội vàng ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, không dám động vào Cải Trắng Nhỏ nữa.

Yến Hồi ngồi phịch xuống bên cạnh Triển Tiểu Liên, “Không ai được động vào nhóc mập, bây giờ nhiều biến thái lắm!” Triển Tiểu Liên: “Ông chính là tên biến thái lớn nhất! Bỏ ngay cái tay ông ra, đừng có động vào Cải Trắng Nhỏ của chúng tôi!” Cung Ngũ lén lút ghé tai Cung Ngôn Đình, nhỏ giọng nói: “Anh Tư, anh đừng căng thẳng, chỉ cần bà nội của Cải Trắng Nhỏ ở đây thì anh cứ yên tâm

Gặp bà nội của Cải Trắng Nhỏ rồi, sau này anh cũng không cần lo lắng nữa, giống như đã có được bùa hộ mệnh rồi, chú Yến không dám bắt nạt anh đâu...”

Cung Ngôn Đình nhìn Cung Ngũ một cái, Cung Ngũ gật đầu như xác nhận: “Anh cứ yên tâm đi.”

Buổi trưa Cung Ngốn Đình ăn cơm ở nhà họ Yến xong rồi mới về

Có lẽ lời của Cung Ngũ thật sự có tác dụng, Cung Ngôn Đình nhìn Yến Hồi cảm thấy đúng là không đáng sợ như vậy nữa

Chủ yếu là thỉnh thoảng ông ta lại trình diễn tiết mục trộm Cải Trắng Nhỏ, bóng người lớn dắt đứa bé lén lút chạy khiến người ta cảm thấy ngốc nghếch, thật sự không có cách nào liên hệ ông ta với người muốn cắt ngón tay người khác hỏi đó.

Buổi chiều rời khỏi nhà họ Yến, anh lái thẳng xe đi đón Lam Anh

Anh không nói trước với Lam Anh cho nên lúc đến cổng công ty du lịch, Lam Anh xách hành lý xuống xe, nhìn thấy anh vô cùng ngạc nhiên, “Ngôn Đình?!”

Cung Ngôn Đình tiến lên đón cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái, “Vợ anh vất vả rồi.”

Ở cổng công ty du lịch còn có đồng nghiệp khác và du khách đồng hành, ai cũng nhìn bọn họ cười

Lam Anh xấu hổ đỏ bừng mặt: “Chúng ta mau về thôi.”

Cung Ngôn Đình cười gật đầu: “Được, về thôi.” Anh xách hành lý của cô đặt lên xe, hai người ngồi xe về nhà.

Trên đường, Cung Ngôn Đình nói: “Tiểu Ngũ đưa Cải Trắng Nhỏ về rồi, hai ngày nay ở bên chỗ bà nội và bà ngoại của Cải Trắng Nhỏ, qua hai ngày nữa chúng ta hãy hẹn

Em ấy mới về nên mệt, cần nghỉ ngơi một chút.” Cô gật đầu: “Vâng.” “Bây giờ Cải Trắng Nhỏ cực kỳ đáng yêu, hở ra là nói một đống lại bị bố không hiểu được

Tiểu Ngũ nói con bé nói tiếng Gadles...”

Tâm trạng anh tốt nên cũng nói chuyện nhiều hơn

Xe đến chân khu chung cư, Cung Ngôn Đình xách hành lý của cô lên tầng, Lam Anh về nhà là đi tắm ngay, sau đó lôi quần áo bẩn trong va li ra giặt.

Cung Ngôn Đình đứng ở bên cạnh giúp đỡ, cô giặt xong, anh vắt nước, sau đó mang lên sân thượng phơi.

Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện, Cung Ngô Đình cười nói: “Vợ, em không ở nhà, tối qua anh ngủ ở chỗ mẹ anh, ban đêm Cải Trắng Nhỏ bị người trộm đi mất...” Lam Anh quay phắt đầu lại: “Cải Trắng Nhỏ bị người trộm đi mất?!”

Cung Ngôn Đình cười: “Em đừng căng thẳng, lại tìm được về rồi

Là ông nội của Cải Trắng Nhỏ nhớ con bé, lén lút trộm con bé đi

Ông ấy miệng thì nói rất ghét con bé những anh nhìn hành động của ông ấy hình như rất thích con bé.”

Lam Anh gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Cung Ngôn Đình cười nói: “Yên tâm đi, Tiểu Ngũ thông minh như vậy, em ấy tự hiểu rõ trong lòng, sẽ không để cho Cải Trắng Nhỏ chịu khổ đâu.”

Lam Anh tiếp tục gật đầu: “Vâng.” “Đúng rồi, đợi hôm nào em không bận, anh đưa em đi gặp bà nội của Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngôn Đình đột nhiên nói

Lam Anh nhìn chằm chằm anh: “Gặp ai cơ?”

“Bà nội của Cải Trắng Nhỏ, chính là mẹ của Yến Đại Bảo.” Cung Ngôn Đình cười nói: “Hai ngày trước Tiểu Ngũ đã nói chuyện ngón tay của anh với cô Triển

Bây giờ chúng ta là người một nhà, chuyện này có thể nói thoải mái rồi, cho nên cô Triển xin lỗi anh, thuận tiện tặng anh một hạng mục, anh cũng mặt dày cầu xin cô ấy một chuyện.” Lam Anh kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Cung Ngôn Đình là người khá kiêu ngạo, bảo anh cầu xin người khác là chuyện gần như không thể nào xảy ra

Nhìn thái độ của anh với Cung Cửu Dương là biết, anh nhất quyết không chịu gọi hắn là chú Út, chỉ vì cô và Cung Cửu Dương có quan hệ huyết thống

“Anh cầu xin người ta cái gì?” Cô hỏi.

Cung Ngôn Đình cười, rướn người ra hôn lên mặt cô một cái, nói: “Không nói với em, sau này em sẽ biết.” Lam Anh mù mờ, thật sự không nghĩ ra được anh có gì cần cầu xin người khác

Đang nói chuyện, điện thoại của Cung Ngôn Đình lại vang lên, anh cau mày nói: “A lô? Ba...” Anh cầm điện thoại đi thẳng ra ban công, để cô không nghe thấy cuộc nói chuyện

Không lâu sau anh cầm điện thoại đi vào nhà, Lam Anh ngẩng đầu hỏi: “Cãi nhau rồi à?” Cung Ngôn Đình cười: “Không, cãi nhau gì chứ? Nhìn anh giống muốn cãi nhau với người lớn à? Ông ấy nói, anh nghe

Không chọc giận ông ấy là được.”

“Có phải sự tồn tại của em khiến anh rất khó xử không? Anh nói thật với em đi, đừng qua loa cho có.” Cung Ngôn Đình: “Vợ, em phải tin tưởng anh

Cho dù ai ở vị trí bạn gái anh, chỉ cần người đó không phải do ông ấy chọn, ông ấy đều sẽ không hài lòng, em hiểu không?”

Lam Anh khẽ cau mày lại.

Cung Ngôn Đình cười, nâng mặt cô lên, nói: “Nghe anh nói, đừng nghĩ gì cả, chuyện trong nhà anh, anh giải quyết, chuyện của em chúng ta cùng nhau giải quyết, dù sao anh cũng là đàn ông, không thể để vợ anh mệt mỏi được

Có chuyện gì em cũng phải nói với anh, tuyệt đối không được tự giải quyết một mình giống như trước đây, anh mà biết thì sẽ xử lý em, em nghe thấy chưa?” Lam Anh ôm cổ anh, gật đầu nói: “Vâng, em nghe thấy rồi, sau này em đều nghe anh hết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện