Cửa Cung Hoan

Chương 151: Gió tanh mưa máu



Đưa tiễn tiểu thái giám, Thái hậu ôm ngực kích động đến nước mắt tuôn đầy mặt.

''Trinh Thuyên quả nhiên có biện pháp, huynh ấy quả nhiên có biện pháp khiến Hoàng thượng phải ra khỏi Kinh thành''

''Nhạn Thu, ngươi nói xem có phải chúng ta sắp thành công rồi không? Ngươi nói xem, tương lai huynh ấy ngồi lên Hoàng vị, Thái hậu ta chẳng phải là thành trò cười cho thiên hạ?'' Thái hậu rơi nước mắt.

Thật ra trong lòng bà khát vọng cùng người mình yêu nhất sánh vai tay nắm lấy giang sơn, tiếc là bà không có khả năng, Hoàng hậu tương lai nhất định là nữ nhân Tiêu thị kia.

''Ta không cầu danh vị gì cả, chỉ muốn quang minh chính đại ở bên cạnh huynh ấy, dù chỉ là vài ngày, tiếc là...''

''Đời này sợ là không thể''

Bà mơ hồ biết được, cam kết tốt đẹp mà Trinh Thuyên nói với bà, căn bản không có khả năng thực hiện.

Nam nhân làm sao lại không có dã tâm, ông ta ẩn náu hơn hai mươi năm, một mai đoạt được giang sơn, sao có thể vứt bỏ tất cả để cùng một bà già như bà đến chốn yên vui.

''Nếu như vậy, huynh ấy cũng không phải là Trinh Thuyên''

''Nương nương, đêm đã khuya, đưa tin rồi thì ngủ lại đi, thời gian còn dài, chuyện sau này chúng ta khoan hẳn nói'' Nhạn Thu cẩn thận khuyên.

Thái hậu gật đầu, đứng dậy cầm bút và thùng thơ, viết một câu thuật lại tin tức quan trọng nhất, cầm bồ câu đưa tin thả ra ngoài.

Ngự lâm quân của Hoàng cung cũng không phải loại bất tài, bọn hắn hoàn toàn lặp lại việc bắn hạ bồ câu đưa tin, đưa đến Ngự thư phòng, lại đưa một bồ câu đưa tin khác cho Ngự thư phòng.

...

Trước long sàng Chiêu Dương Cung, Diệp Tư Nhàn bọc lấy chăn mát lạnh, nhìn Triệu Nguyên Cấp phỏng theo chữ viết của Thái hậu, để giấy viết thư vào ống thư, lại thả bồ câu đưa tin đi.

''Hoàng thượng, người đây là làm gì vậy?''

Hậu cung không được can chính, Diệp Tư Nhàn thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ mới hỏi.

Triệu Nguyên Cấp thả bồ câu đưa thư xong, lần nữa nằm lại long sàng lớn, ôm cái người nhỏ nhắn xinh xắn vào lòng, bàn tay thô ráp tinh tế vuốt ve da thịt trắng nõn của nàng.

''Cái này gọi là....tương kế tựu kế''

''Không hiểu!''

''Không hiểu là được rồi, đi ngủ!''

Hắn chọc chóp mũi Diệp Tư Nhàn, Diệp Tư Nhàn liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nàng không muốn biết cái gì tương kế tựu kế, chỉ lo lắng cho hương thân phụ lão ở quê nhà, nghi hoặc vì sao vài chục năm chưa hề vỡ để lại đột nhiên vỡ.

Ngập tám trăm dặm, lỗ hổng đó phải to đến mức nào chứ.

Nàng cũng không nghe nói năm nay Giang Hoài mưa nhiều? Chẳng lẽ là bị người ta hại?

Diệp Tư Nhàn mơ màng ngủ thiếp đi.

Triệu Nguyên Cấp lại chậm chạp khó mà chìm vào giấc ngủ, lần này xuất hành lành ít dữ nhiều, nhưng hắn không thể không mang Nhàn Nhàn theo bên người.

Đó là quê hương mà nàng luôn nhớ nhung da diết, hắn không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, nhất định phải để nàng trở về thăm.

Trên triều đình Đế vương sát phạt quyết đoán, giờ phút này chôn mặt vào trong tóc đen mềm mại của phi tử, ngửi mùi tóc nhàn nhạt của nàng.

Cam Châu, Giang Nam, quá mỏi mệt.

Đánh từ hai phía, lỡ như mình có chuyện bất trắc...

Chớp mắt đã đến giờ xuất hành.

Trời còn chưa sáng, Diệp Tư Nhàn mang theo đơn giản vài bộ y phục dân gian, cùng Triệu Nguyên Cấp lên xe ngựa xuất cung.

Vì là vi phục xuất tuần, ngoại trừ người đánh xe, theo bên cạnh bọn họ không còn ai nữa.

''Bây giờ mới biết sợ?'' Triệu Nguyên Cấp lườm nàng.

Người nào đó không nói gì gật đầu, Triệu Nguyên Cấp chọc chọc vào trán nàng.

''Còn tưởng nàng đi theo Tố phi học hỏi thông minh, sao vẫn đần như vậy, tự mình suy nghĩ cho kỹ!''

''A!''

...

Xe ngựa chạy nhanh, ra khỏi thành trên đường chính, chạy như bay thẳng về phía nam.

Ngày đầu tiên và ngày thứ hai bình an vô sự, đến ngày thứ ba, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc chịu không nổi, trong đêm nằm sốt như thiêu đốt trên giường trong dịch quán.

Gặp ác mộng nói mê sảng, còn khóc ầm ĩ trong mơ.

Triệu Nguyên Cấp cho là nàng ngại khổ ngại mệt khóc muốn hồi cung.

Đã thấy tiểu nha đầu ngồi dậy, mê man trừng trừng kéo lấy cánh tay hắn nói: ''Ngươi thấy phu quân ta ở đâu không? Hắn nói muốn dẫn ta về thăm nhà mẹ đẻ!''

Cái cô nương ngốc này, dạy nàng ở bên ngoài không được gọi là Hoàng thượng, nàng nhớ rất rõ, lại không nhận ra phu quân mặc thường phục.

''Gặp, hắn sẽ lập tức tới đưa nàng về nhà'' Triệu Nguyên Cấp cười khổ sở, giúp nàng kéo chăn.

Diệp Tư Nhàn hài lòng nằm xuống, ôm cánh tay của hắn ngủ tiếp.

Nóng suốt cả đêm, sáng ngày hôm sau rốt cuộc cũng hạ sốt, Diệp Tư Nhàn ngồi dậy kỳ quái nhìn chằm chằm Hoàng thượng.

''Phu quân sao người không ngủ, hôm nay còn phải đi đường mà, chúng ta đi mau, đi mau!''

''Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, chúng ta không đi đâu hết'' Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc.

''Như vậy sao được chứ? Thiếp...''

''Nàng sốt suốt cả đêm, thân thể nàng tốt rồi, trẫm thì muốn ngã xuống, nàng xem vành mắt trẫm đi!'' Triệu Nguyên Cấp cố ý đẩy nguyên nhân lên người mình.

Diệp Tư Nhàn vuốt mặt Triệu Nguyên Cấp, cuối cùng sụp đổ khóc lớn.

''Thiếp biết, thiếp biết mà, Hoàng thượng, là thiếp vô dụng, là thiếp cản trở''

Áp lực trong lòng tiểu cô nương quá lớn, Triệu Nguyên Cấp làm sao nỡ phát cáu với nàng, chỉ là đau lòng, trái tim như có người cầm kim đâm, nhói đau.

Cả đoạn đường trăm cay nghìn đắng.

Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc cũng dẫn theo Diệp Tư Nhàn, đi qua hơn hàng nghìn dặm đường tiến vào địa giới Giang Nam.

Cảm thụ được sương gió mưa móc bốn phía càng ngày càng quen thuộc, tinh thần Diệp Tư Nhàn rất phấn chấn, nhưng trong mắt luôn mang theo bi thương nhàn nhạt.

Nhưng Triệu Nguyên Cấp không rảnh để ý tới sự bi thương của nàng, mấy ngày nay hắn liên tiếp nhận được mật báo, nói có người đang theo dõi, còn càng lúc càng đến gần, nhân số không ít, giống như có ý đồ ám sát.

''Lại là ám sát, cứ chơi cái trò này mãi không thấy chán!'' Triệu Nguyên Cấp cười khẩy.

''Hoàng huynh, người vẫn nên tránh chút nguy hiểm thì tốt hơn, từ hôm nay trở đi mỗi ngày huynh đổi một chiếc xe ngựa, chiếc này để đệ ngồi, đệ đỡ thay huynh ngăn chặn một chút.''

Triệu Nguyên Thuần luôn đi theo ám vệ tiến lên phía trước, không dễ dàng lộ diện.

''Nói hươu nói vượn!'' Triệu Nguyên Cấp lạnh lùng trừng mắt liếc y.

''Hoàng huynh! Những kẻ đó có khả năng đều là tử sĩ, thần đệ không thể để người mạo hiểm!'' Triệu Nguyên Thuần dứt khoát quỳ xuống đất.

''Trẫm tự có sắp xếp, đệ ngoan ngoãn đợi trong đội ám vệ cho ta, không có lệnh của trẫm quyết không được phép hành động thiếu suy nghĩ!'' Triệu Nguyên Cấp hạ tử lệnh.

Triệu Nguyên Thuần buồn rầu đứng dậy, gấp đến mức hận không thể nhảy dựng lên vò đầu bứt tai.

''Sự bình tĩnh của đệ như vậy, vẫn nên học hỏi Lục ca của đệ thêm!'' Triệu Nguyên Cấp trở về xe ngựa.

Chỉ để lại Triệu Nguyên Thuần đứng yên tại chỗ, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.

...

Mấy ngày sau đó, nhóm người Triệu Nguyên Cấp đi càng ngày càng chậm, ngay cả Diệp Tư Nhàn cũng phát hiện ra mùi nguy hiểm, ở trong xe ngựa cũng không dám nói lung tung.

Mùng hai tháng sáu, bọn hắn rốt cuộc cũng đi vào địa giới huyện Giang Hoài.

Không giống như những nơi khác đất lành an lạc, huyện giang Hoài yên ắng, tựa như ngay cả trong không khí cũng tràn ngập đau thương.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những người không nơi nương tựa do trận lũ lụt, có phụ nữ, có trẻ con, thậm chí còn có thiếu niên, Diệp Tư Nhàn vô cùng đau lòng, muốn xuống xe ngựa đi tiếp tế.

Nhưng càng chạy càng phát hiện ra, các nạn dân càng ngày càng nhiều, giống như bất kể thế nào cũng không thể tiếp tế hết được.

''Phu quân, làm sao bây giờ?''

''Từ giờ trở đi, không được vén rèm xe lên, cũng không được tùy tiện xuống xe ngựa, đây là mệnh lệnh!'' Triệu Nguyên Cấp rất nghiêm túc.

Diệp Tư Nhàn sợ muốn khóc, liều mạng cắn môi nén lại.

''Được! Thiếp nghe theo người!''

Nhưng cho dù nàng nghe lời không xuống xe ngựa, một trận gió tanh mưa máu rốt cuộc vẫn đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện